Đêm Tình Phũ Sương

Chương 43: Tang lễ




Sở Giai Hân ra ngoài mua chút đồ dùng thì gặp Diệp Hiểu Minh cũng đang ở đó, anh ta không mặc cảnh phục chỉ khoác lên bộ đồ thể thao thoải mái.

"Chào cô, không nghĩ gặp lại cô ở đây" - Diệp Hiểu Minh nhìn Sở Giai Hân khá ngạc nhiên.

"À tôi cũng hơi ngạc nhiên..anh có việc ở đây sao tôi thấy xe cảnh sát gần đây tuần tra khá nhiều" - Cô đi đến hỏi, nhìn ra ngoài cửa siêu thị cũng có một số xe tuần tra đang đỗ ở đó.

"Gần đây có vài vụ mất tích nữ sinh..cấp trên lệnh tôi phụ trách vụ án này.." - Diệp Hiểu Minh khuôn mặt nghiêm túc phức tạp đáp lời cô.

"Thật nguy hiểm.." - Sở Giai Hân cũng nghe trên tivi vài ngày trước, vụ việc càng lúc càng nghiêm trọng.

"Cô cũng nên cẩn thận đấy.." - Diệp Hiểu Minh nhìn sang cô cẩn thận dặn dò.

"À..vâng.." - Sở Giai Hân gật đầu định tạm biệt anh ta quay về sớm thì nghe thoảng thông tin Lý Trí Duy đã chết...thi thể được tìm thấy ở chân núi phía sau trường tiểu học gần đó.

"Tôi đến đó ngay" - Diệp Hiểu Minh đáp lại vừa định đi thì thấy nét mặt của Sở Giai Hân khác lạ.

"Tôi..có thể đến đó được không ?" - Diệp Hiểu Minh còn chưa kịp hỏi thì cô đã cất lời muốn đi theo đến hiện trường.

Lý Trí Duy là cựu cảnh sát đột nhiên chết không rõ lí do tất nhiên sẽ gây xôn xao dư luận, cô ngồi trên xe những suy nghĩ vốn không muốn nghĩ đến nó cứ ẩn hiện trong đầu, không ngờ ở thành phố yên bình này lại đột nhiên ập đến những vụ án kinh hoàng như vậy.



Ông ta là người cô vất vả tìm kiếm về vụ án năm xưa nhưng giờ đây cũng đã bị giết diệt khẩu như vậy có vẻ người đứng sau vụ án năm đó là một nhân vật có tầm cỡ đáng sợ đến mức nào. Sở Giai Hân nhìn qua một loạt hiện trường lại còn ngửi thấy chút mùi nấm độc ở gần đó, cô bước đến thì không khỏi kinh sợ mà suýt nữa ngã xuống. Thi thể bị tra tấn khắp người là máu có vẻ đã chết được bảy đến tám tiếng.

"Cô thật sự ổn chứ ?" - Diệp Hiểu Minh đỡ cô đứng vững, cũng không ngạc nhiên vì cô dù sao cũng là một cô gái yếu ớt tất nhiên không chịu nỗi cảnh tượng trước mắt.

"Tôi..không sao" - Sở Giai Hân có chút đau đầu một bên mắt đột nhiên đau nhức còn chuẩn bị chuyển đỏ thì lập tức cô lấy tay che lại tránh né Diệp Hiểu Minh.

......

Trong tang lễ của Lý Trí Duy có khá nhiều viên cảnh sát, Sở Giai Hân cũng đến thắp nén nhan coi như là đáp lại nén hương năm đó ông ta cũng đến thắp nén nhan cho ba mẹ nuôi của cô.

"Chậc..chả trách nhìn ai trông quen mắt như vậy hoá ra là con mèo nhỏ của Tần Mặc Đình"- Giọng điệu từ phía sau truyền đến khiến người ta chán ghét.

"Âu tiên sinh không ngờ lại có mặt ở đây" - Cô xoay người lại nhìn Âu Liên Việt, bề ngoài bảnh bao khoác mã vàng nhưng không ai ngờ bên trong con người đó lại là một ác quỷ đội lốp người.

"Dù sao cũng là người quen không đến thì rất thất lễ đấy" - Âu Liên Việt cười lạnh nhìn qua di ảnh của Lý Trí Duy trầm giọng đáp lời của Sở Giai Hân.

Đúng như cô suy nghĩ Tần Mặc Đình cũng đã đến lại còn có Triệu Tứ Khâm và luật sư Hạ Diên đi cùng, cái diện mạo người tốt này khiến cô thật sự muốn buồn nôn chết mất.

Tần Mặc Đình nhìn qua Sở Giai Hân cô nàng lập tức tránh né nhưng bị Âu Liên Việt cản lại.

"Này đi đâu vậy..người quen của cô đến tận đây tìm cô đấy" - Âu Liên Việt tỏ vẻ nghiêm túc.



"Tôi không quen biết loại người thâm độc tàn nhẫn như các anh" - Sở Giai Hân không kiêng nể mà đáp lời thẳng thừng khiến Âu Liên Việt nhíu mày nhìn lại Tần Mặc Đình.

"Con mèo nhỏ này móng vuốt cũng dài rồi"- Âu Liên Việt nghiêm mặt toả ra một thứ sát khí lạnh lùng.

"Móng vuốt này có dài cũng là tôi chăm chút" - Giờ phút này Tần Mặc Đình mới lên tiếng bước đến chỗ của Sở Giai Hân và Âu Liên Việt.

"Cậu chiều hư cô ta rồi đấy.." - Âu Liên Việt nhếch khoé môi cười nhìn qua Tần Mặc Đình.

"Cũng không phải là việc của cậu" - Tần Mặc Đình chỉ nhẹ giọng đáp lại khiến Hạ Diên ở phía sau bật cười còn Âu Liên Việt thì ngẩn ra giống như mới bị tát nước lạnh vào mặt không biết nói thêm gì nữa.

"Buông ra" - Sở Giai Hân cổ tay đột nhiên bị túm lấy bởi người đàn ông này khiến cô giật mình chống cự.

"Ngoan ngoãn theo anh ra ngoài"- Ở đây khá đông người dù sao cô cũng chẳng thể kháng cự nổi nên chỉ có thể nghe theo hắn ra ngoài.

Bên ngoài sân không khí khác hẳn đúng là một nơi rất thích hợp để người ta ôn lại chuyện cũ, Sở Giai Hân hất tay hắn ra gương mặt chán ghét còn chẳng muốn nhìn hắn.

"Sao thế ? Không nhớ anh sao" - Tần Mặc Đình nhìn bộ dạng xù lông nhím này có chút nực cười nói.

"Anh có thể vô sỉ tới mức nào vậy" - Cô không cảm thấy sợ hắn ngược lại cảm thấy tên này đúng là thần kinh có vấn đề lại còn hỏi mấy câu vô sỉ như vậy sau những chuyện mà hắn đã đối xử với cô như thế.