ông Vũ nghe Khởi Tâm nói là nhà họ Lâm đã lập di chúc để lại thừa kế cho Bình Minh, ông há tròn miệng.
" con vừa nói gì thật sự cha không hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào cả?"
" thì thằng bé cho dù nó sống nơi nào, mang họ gì thì vẫn là dòng máu nhà họ Lâm, nên cha con lập di chúc để thừa kế lại cho nó cũng là chuyện hết sức bình thường mà cha."
" ừ..."
" con xin cha hãy cho con nhìn thấy nó một lần thôi ạ?"
" để cha nghĩ cách đã."
" thì cha đưa nó ra ngoài vườn hoa trước cửa nhà, con đến đấy đứng ở ngoài cổng nhìn vào thấy nó là được, con xin cha hãy cho con được toại nguyện một lần này thôi, sau này con sẽ không làm viền đến hai mẹ con cô ấy nữa đâu."
ông Vũ nghe những lời đau xót này của anh, mà trái tim như thắt lại. ông là người đứng giữa không biết để phải nghiêng về ai. về phần Trương Hải trong những ngày qua, ông thấy cậu ấy đối xử với hai mẹ con Nhược Hân một lòng một dạ. còn về phần Khởi Tâm những đau đớn xót xa trong mấy năm qua, ông đều chứng kiến tất cả, người làm cha như ông đứng ở giữa thật không biết để phải làm sao. như thế nào thì bên còn lại cũng sẽ bị tổn thương sâu sắc. ông nói với Khởi Tâm.
" vậy thì trưa mai khoảng 11 giờ trưa, con hãy đến trước cổng nhà, lúc đó Nhược Hân đã ngủ trưa rồi, Nhược Hân ngủ trưa phải hơn hai giờ đồng hồ mới thức giấc. bởi vậy sẽ không lo con bé phát hiện ra con đâu."
" dạ vâng con cảm ơn cha."
Khởi Tâm nghe ông Vũ cho phép được gặp mặt con trai. anh vui mừng khôn xiết, môi anh cong lên nở một nụ cười, nhưng trên khóe mắt lại có hai giọt nước mắt rơi. sắp được gặp mặt con trai rồi nhưng trái tim anh đau đớn xót xa, không biết lần này ông Vũ cho anh gặp con trai, rồi lần sau ông có còn cho anh gặp thằng bé hay không.
Trương Hải đã dời khỏi nhà họ Vũ về Đài Nam một ngày. Bình Minh không có cha ở bên cạnh nên cậu rất nhớ, gọi điện cho cha thì không liên lạc được, cậu buồn bã không chịu ăn cơm. cậu nghĩ chắc cha không thương mình nữa nên đã đem hai mẹ con đến nhà ông ngoại để gửi, bởi vậy nên cha cắt đứt liên lạc với hai mẹ con. cậu khóc lóc ăn vạ mẹ.
" tại mẹ không thương cha nên cha buồn, cha bỏ con đi rồi. mẹ hãy đi tìm cha về cho con hu.hu. hu..."
Nhược Hân bị Bình Minh khóc lóc ăn vạ. cô cứ ngồi im nheo nheo con mắt lại nhìn Bình Minh khóc. ông Vũ lo Nhược Hân lại bị phát bệnh ông vội vàng lại dỗ dành Bình Minh.
" đừng khóc đừng khóc cha con bận công việc nên không gọi điện thoại cho con được thôi, hôm nay không gọi hai ba hôm nữa cũng cứ gọi, con đừng khóc nữa."
" không có cha con cho dù bận rộn thế nào thì một ngày cũng sẽ gọi cho con một lần. nhưng mà từ hôm qua con ngủ thức giấc đã không thấy cha đâu, cho đến hôm nay con gọi cha cũng không nhấc máy. hu.hu.hu.."
" trước khi cha con đi công tác, cha con đã dặn dò nhờ ông ngoại nói lại với con. là cha con đi công tác vài ngày sẽ về thôi, bảo con đừng nhỏng nhẽo cho mẹ."
" là thật đấy chứ? không có lừa gạt con có đúng không?"
" là thật ông ngoại không gạt con đâu."
Bình Minh nhỏng nhẽo nãy giờ nước mắt nước mũi, dính tèm lem. sang ngày hôm sau ông Vũ đã hứa với Khởi Tâm là cho anh gặp Bình Minh. nhưng ông sợ Nhược Hân ngủ nữa chừng rồi lại tỉnh giấc, bởi vậy ông kêu gì ba nấu cho cô một tô cháo chim bồ câu hầm hạt sen. cô ăn xong nhờ có hạt sen an thần mà cô thấy buồn ngủ, cô lên phòng và ngủ một giấc ngon lành đến hơn ba giờ đồng hồ. ông thấy Nhược Hân lên phòng ngủ, được 15 phút sau ông cũng đi theo lên, ông khẽ mở cửa bước vào, thì đã thấy Nhược Hân đang ngủ thở vì vò. ông đi vội xuống lầu gọi cho Khởi Tâm.
" alô thưa cha con nghe đây ạ "
" đã 11 giờ trưa rồi, con đến chưa?"
" dạ thưa cha con đã đến được 30 phút rồi ạ."
" vậy thì tốt! Nhược Hân đã ngủ rồi, con hãy chờ một chút để cha dặn tất cả mọi người đã."
" dạ vâng thưa cha!"
" gì ba kêu hết mọi người lại đây để tôi dặn dò một chút."
nghe ông Vũ kêu mọi người đến dặn dò, gì ba vội vàng chạy đi thông báo. được 5 phút sau mọi người có mặt đầy đủ. ông Vũ lên tiếng.
" cậu Khởi Tâm muốn gặp mặt bé Bình Minh, tất cả mọi người không ai được nói cho tiểu thư biết chuyện này, nếu nói ra sẽ làm cho bệnh tình của tiểu thư trở nặng, mọi người hãy nhớ thật kỹ, mọi người giải tán được rồi. "
ông Vũ dặn dò người làm trong nhà xong thì kêu bé Bình Minh lại.
" Bình Minh sang đây ông ngoại nói chuyện này."
Bình Minh đang chơi đồ chơi nghe ông ngoại kêu, cậu nhìn qoay trở lại nheo nheo con mắt, cậu bước về phía ông Vũ nhìn từ trên xuống dưới với vẻ dò xét.
" có chuyện gì đang xảy ra, sao có vẻ như ông ngoại đang rất căng thẳng?"
" ông ngoại không hề căng thẳng mà chỉ là, có một người muốn gặp con thôi."
" vậy người đó là đàn ông hay là phụ nữ?"
" là một người đàn ông!"
cậu nghe đến đó là một người đàn ông, thì cậu mắt lim rim với vẻ mặt thì ra là như thế. cậu nghĩ chắc là người đàn ông cách đây hai hôm, muốn bán Lâm Thị lại cho cậu rồi, cậu nhìn ông ngoại với ánh mắt hứng thú.
" là người đàn ông hôm trước cha con muốn mua Lâm Thị của ông ấy có đúng không? không lẽ ông ấy đã nghĩ thông rồi sao? nếu là ông ấy muốn gặp con thì được. được lắm!"
ông Vũ cũng không biết phải trả lời đứa cháu ngoại của mình như thế nào. thật sự chỉ số IQ của nó không biết là bao nhiêu. nói chuyện cứ như là bản thân mình là một người đàn ông trưởng thành lắm rồi ấy. ông kêu người mở cổng mời Khởi Tâm ra bàn ở ngoài vườn hoa trước nhà. lúc này hai ông cháu đi từ trong nhà đi ra. Bình Minh cứ nghĩ là mình đi gặp người đang muốn bán Lâm Thị lại cho cậu, bởi vậy cậu đi với những bước chân rất tự tin và mạnh mẽ như một người đàn ông trưởng thành, đang đi gặp đối tác làm ăn.
" Khởi Tâm con chờ có lâu không?"
anh nhìn vào Bình Minh quả mẹ nói không sai, Bình Minh giống anh như một giọt nước tách ra làm đôi. Binh Minh thấy người đàn ông lạ mặt đang nhìn mình chằm chằm. cậu ưỡn ngực cất giọng hỏi vô cùng tự tin.
" chào chú.. chú có phải là người đại diện cho Lâm Thị không. cháu muốn gặp ông chủ tịch và muốn bàn chuyện mua lại Lâm Thị."
anh nghe cậu con trai của mình nói chuyện, y như một người đàn ông đang đàm phán chuyện làm ăn. anh nhìn cậu rồi lại nhìn ông Vũ. ông Vũ cũng phải lắc đầu.
" chắc là do chỉ số IQ cao hơn bình thường, nên nó cứ như là người đàn ông trưởng thành vậy đấy."
Bình Minh nhìn anh chằm chằm rồi lại cau mày lại, nhìn qua ông ngoại.
" ông ngoại... sao con thấy cái chú này đẹp trai y như là con vậy? ở ngoài đường mà người ta không biết, chắc là người ta sẽ nghĩ con và chú ấy là hai cha con đấy."