Đêm Trúng Xuân Dược Cùng Tổng Tài

Chương 48: Ngủ quên trong bụi cỏ




Khởi Tâm đưa Bình Minh về nhà xong, anh kêu tài xế qoay lại công ty lúc này đã 3 giờ chiều. bà Lâm lo lắng sợ bé Bình Minh nó giận bà, mà không muốn nói chuyện và liên lạc với Khởi Tâm nữa. vậy nên bà ở lại công ty chờ đến khi Khởi Tâm qoay trở về. anh  vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc của mình, thì nhìn thấy mẹ mình đang dựa người vào ghế sofa ngủ. nghe tiếng đẩy cửa bà Lâm tỉnh giấc. bà nhìn Khởi Tâm lo lắng hỏi.

" thằng bé nó giận mẹ lắm đúng không con?"

" không đâu! nó còn nhỏ nhưng mà rất hiểu biết và rộng lòng. chỉ giận có một chút thôi.'

" vậy hai cha con đi đâu mà giờ này con mới về?"

" con đưa nó đi chơi, đi ăn bánh xoài ở tiệm bánh ngọt nhỏ gần cửa trường học, ngày xưa ngày xưa con vẫn thường ăn."

" thế nó có vui không?"

" rất vui! còn mở cả đồng hồ đang đeo trên tay đem ra đòi cầm để lấy bánh xoài đem về cho mẹ nữa đấy."

" trời ơi! sao cháu nội của mẹ lại đáng yêu như thế kia chứ! đã siêu thông minh lại còn đẹp trai nức nở đến thế kia. con làm thế nào thì làm phải nhanh chóng đưa hai mẹ con nó về cho mẹ. thật đúng là mẹ nào con nấy. Nhược Hân đã được Trương Hải chăm lo che chở, gần sáu năm nhưng mà nó vẫn giữ thân như ngọc. nếu là người khác một người đàn ông tuấn tú phi phàm như Trương Hải, họ đã giăng bẫy vây chặt lấy rồi. nhưng đằng này thật đúng là mẹ nhìn người đâu có sai. từ lần gặp đầu tiên mẹ đã ưng ngay rồi. "

" mẹ..  có phải muốn đưa hai mẹ con cô ấy về, là có thể đưa về ngay được đâu. bây giờ cô ấy vẫn chưa rõ con là ai. để nói sự thật cho cô ấy biết cũng cần có thời gian. và lại con muốn cô ấy sẽ hoàn toàn can tâm tình nguyện về với con. chứ không phải chỉ là về với con vì để Bình Minh có cha. "

" nhưng mà..."

" nhưng mà gì chứ!  gần sáu năm cô ấy sống gần một người đàn ông phi phàm xuất chúng như Trương Hải. vậy mà cô ấy vẫn luôn giữ gìn bản thân, như vậy chưa đủ để chứng minh phẩm hạnh của cô ấy hay sao?"

" được rồi mẹ lại chờ đợi vậy!"

" con hoàn toàn tin tưởng cô ấy!"

Khởi Tâm thấy hơi lo lắng cho Bình Minh, anh chỉ sợ cậu bị mẹ phát hiện ra là đi chơi cùng với anh, rồi bị cấm bởi vậy anh cầm điện thoại lên gọi cho cậu. Bình Minh đang lấy vạt áo của mình lau nước mắt cho mẹ, thì tiếng chuông điện thoại của cậu reo lên. cậu nhìn xem thì thấy là Chú đẹp trai gọi điện tới. cậu không giám nghe máy, cậu nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn qua mẹ. cô nói với con trai.

" có phải là cuộc gọi đến của Lâm thiếu gia không?"

" dạ vâng! sao mẹ biết?"

" con nghe máy đi!"

" dạ "

cậu cầm điện thoại lên rồi ấn nghe máy.

"  hức.. hức.. alô... hức...!."

Khởi Tâm nghe tiếng nấc của Bình Minh anh lo lắng vội hỏi.

" Bình Minh! con có chuyện gì sao? con bị mẹ phát hiện ra là đã đi chơi cùng với ta sao?"

" hức.. hức... mẹ... mẹ bảo Lâm thiếu gia rất bận. có rất nhiều việc cần phải giải quyết, bởi vậy từ nay trở đi không được gọi điện làm viền đến Lâm thiếu gia nữa. hức.. hức... mẹ nói muốn đi chơi thì mẹ sẽ đưa Bình Minh đi là được rồi. hức.. hức.. "

" không... không...ta không thấy viền một chút nào cả. chỉ cần con muốn đi chơi là ta sẽ dành thời gian để đưa con đi."

" nhưng mà... "

Nhược Hân không muốn để cho Khởi Tâm tiếp cận quá nhiều với Bình Minh. cô vẫn luôn nghĩ rằng, anh tưởng Bình Minh chỉ là con nuôi của cô, bởi vậy cô quyết định nói ra sự thật về bé Bình Minh cho anh nghe. và cũng mong anh có thể dứt bỏ được đoạn tình cảm mà anh đã dành cho cô, để anh có thể đi tìm cho mình một hạnh phúc mới. cô cầm lấy điện thoại trên tay Bình Minh rồi nói chuyện với Khởi Tâm.

" alô.!.. Lâm thiếu gia!"

anh không ngờ là cô bất chợt lại cầm điện thoại để nói chuyện với anh, trong giây lát anh thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. từ cái đêm hôm ấy, đây là lần đầu tiên anh được nói chuyện trực tiếp với cô. anh vô cùng lúng túng, miệng cứ cà lăm nói không nên lời.

" alô..!.. Nhược... Nhược... Nhược Hân à..."

" Lâm thiếu gia! rất xin lỗi anh, anh bộn bề công việc như vậy mà còn bị con trai tôi quấy viền."

" không... không... không hề viền chút nào cả. tôi rất yêu quý thằng bé."

" Bình Minh nó không phải là con nuôi của tôi đâu. mà là con trai ruột của tôi sinh ra đấy ạ."

" điều đó... điều đó.. tôi biết rất rõ."

" nếu như Lâm thiếu gia đã biết rõ như vậy rồi, thì tôi không còn biết nói gì hơn cả. tôi cảm ơn tình cảm của Lâm thiếu gia đã dành cho tôi. nhưng tôi thật sự xin lỗi, tôi không xứng đáng để được đón nhận tình cảm đó của Lâm thiếu gia. tôi chỉ là một người đàn bà không chồng mà lại có con, tôi tự biết thân biết phận của mình. trước đây Lâm thiếu gia không biết rõ về tôi, bởi vậy nên dành tình cảm cho tôi nhiều như vậy. bây giờ đã biết rồi tôi cũng cầu mong cho Lâm thiếu gia, sẽ tìm được một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với mình và sống hạnh phúc xuốt đời là ổn rồi. thật sự đây cũng là một điều xĩ nhục, và xấu hổ nhất trong cuộc đời của tôi. tôi không muốn nói ra, nhưng không nói ra thì Lâm thiếu gia vẫn luôn cho rằng tôi là một người tốt đẹp. tôi xin cúp máy đây, mong Lâm thiếu gia sớm tìm được một nửa cuộc đời mình."

cô tắt điện thoại mà không để cho anh nói thêm được một lời nào. nước mắt cô rơi càng nhiều hơn. Bình Minh tuy còn rất nhỏ nhưng mà với sự thông minh hơn người của cậu, cậu cũng biết sự có mặt của cậu ở trên đời này, đã làm đảo lộn cuộc sống của mẹ. mẹ khóc nhiều như vậy cũng là tại mình mà ra. cậu không giám lại gần mẹ, cậu đứng lên đi xuống vườn hoa, cậu chui vào góc tường ngồi khóc một mình. do cả buổi trưa đi chơi cùng Khởi Tâm không có ngủ trưa, bởi vậy cậu khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nhược Hân buồn rầu không muốn rời khỏi phòng. cô chỉ nghĩ là Bình Minh đã đi xuống dưới lầu chơi một mình rồi, nên cô ngồi rồi lại nhớ đến chuyện ngày xưa, cậu bé cao gầy mà thỉnh thoảng lại hay kêu ông chủ tiệm bánh, đem cho cô một xuất bánh xoài đem về đó chính là Lâm thiếu gia sao. đã lâu lắm rồi cô không thể nhớ được hình ảnh đó nữa. đã hơn sáu giờ chiều ông Vũ đi làm về, mà không thấy Bình Minh chạy ra đón. ông hỏi bà gì ba.

" gì ba hai mẹ con Nhược Hân ở đâu rồi?"

" dạ thưa lão gia! tiểu thư và bé Bình Minh đang ở trên lầu ạ!"

" vậy à!"

nói xong ông Vũ đi thẳng lên phòng của mình. ông tắm rửa vệ sinh xong đi xuống lầu ăn cơm tối. không thấy Nhược Hân và Bình Minh đâu ông kêu gì ba lên lầu kêu mẹ con Nhược Hân xuống ăn cơm.

" tiểu thư! lão gia đã về nãy giờ rồi đấy ạ! lão gia đang chờ cơm! tiểu thư và bé Bình Minh xuống lầu dùng cơm cùng lão gia đi ạ!"

" dạ vâng! cháu xuống ngay đây "

cô đi xuống dưới lầu thì thấy cha cô đang ngồi đọc báo ở trên ghế sofa, chờ hai mẹ con cô ăn tối. cô không thấy Bình Minh đâu nên hỏi gì ba.

" gì ba bé Bình Minh đâu rồi ạ!"

" dạ.!. thì lúc Bình Minh đi chơi cùng Lâm thiếu gia về, cậu ấy đi lên lầu với tiểu thư mà."

" chắc là nó ngồi chơi ở đâu đó thôi. cháu nhờ gì đi kêu nó giùm cháu với."

" được rồi để tôi đi kêu cậu ấy, lão gia và tiểu thư chờ một chút."

gì ba đi hết phòng này đến phòng khách, tìm mãi mà không thấy cậu đâu. bà đi vòng quanh nhà cũng không thấy, bà lo lắng chạy vội vào nhà thở hỗn hển.

" lão gia tiểu thư! tôi tìm khắp các phòng, rồi đi xung quanh nhà kêu mãi mà không thấy cậu ấy đâu."

Nhược Hân nghe vậy thì run rẩy hết cả người. cô chạy vội ra ngoài để tìm kiếm con trai. chạy ra ngoài cổng nhưng cổng vẫn khóa, vậy thì Bình Minh đang ở đâu chứ. bóng điện khắp vườn được bật sáng chưng. cả nhà đỗ xô ra ngoài tìm kiếm. không thấy Bình Minh đâu giờ này cô khóc mặt mũi tèm lem.

" Bình Minh ơi! con đang ở đâu!"

có một người giúp việc nhìn thấy cái chân nhỏ của cậu thò ra từ trong một bụi cỏ ở góc tường kêu lên.

" lão gia... tiểu thư.... có một cái chân nhỏ ở góc tường đây này."

cô nghe người giúp việc kêu có một cái chân nhỏ ở góc tường. người cô run rẩy sao lại chỉ có một cái chân nhỏ. tại sao lại như thế? cô phóng sang bên chỗ người giúp việc đang kêu. cô đứng lặng người, tại sao lại chỉ có một cái chân như thế này  hu.hu....