Đếm Từng Ngày Yêu Anh

Chương 4: Trạch Kha lại muốn bậc nóc




“Tất nhiên là mày không biết rồi. Người yêu tao đấy!”

“Hả?”

Vũ Yến bị Lan Nhi làm cho kinh ngạc đến trợn tròn nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

“Lại là ông nào số nhọ mà vớ phải mày vậy?”

“Sao con nói dị? Số nhọ là thế nào? Phải may mắn lắm mới được làm người yêu tao á chớ, nghĩ sao…”

Vũ Yến nghe cô nói thế thì liền cười khinh, biểu thị sự “chê” rõ ra mặt. Cô thấy biểu cảm trên mặt của bạn thân mình thì cũng chả buồn giải thích gì thêm, tin hay không thì tuỳ cô ấy.



Có lẽ hôm qua nói chuyện khá nhiều nên hôm nay hai người vẫn chưa có câu nào.

Lan Nhi nhìn đồng hồ đã điểm 14:10, cô lấy điện thoại ra xem xem anh có hoạt động trong suốt thời gian cô vắng mặt hay không. Thấy không có thì cô liền gõ tin nhắn gửi đi.

[Lái xe cẩn thận!]

[Tan làm nhớ về nhà đàng hoàng đó, đừng để vợ lo.]

[Chiều nay học cả buổi chiều lận, tối 7h mới về nên là đừng đợi.]

Nhãn dán vẽ trái tim yêu thương.

Gửi tin nhắn đi, thấy bên kia đã nhận được thì mới yên tâm tắt điện thoại, ngồi vào bàn giải đề.

Không lâu sau thì anh hồi âm.

[Dạ, yêu thế không biết.]

Nhãn dán gửi ngàn lời yêu.

Nhưng vì cô tắt thông báo để tập trung học nên mãi đến chiều, trước khi đi học kiểm tra điện thoại thì mới thấy tin nhắn của anh.

Lan Nhi mỉm cười, vui vẻ.

[Tan làm chưa á?]

Chỉ vài dòng tin nhắn thôi cũng khiến trái tim thiếu nữ nhỏ bé của Lan Nhi được trải nghiệm sự ấm áp của tình yêu.



Tối đi học vừa về, điện thoại liền nhận được thông báo từ zalo lúc 18:30, là của anh.

[Tan òi, 8h anh online.]

Nhãn dán gửi ngàn lời yêu.

Cô đọc xong thì lại khẽ mỉm cười. Ta nói những con người đang trong thời gian yêu đương thì nó đều ngộ nghĩnh như thế cả đấy.

Cũng vì việc hay nhìn điện thoại rồi tự cười một mình nên mới bị người khác phát hiện ra bản thân đang có người yêu đấy.

Lần trước cô bất cẩn để lộ cho mẹ phát hiện, lần này thì kinh nghiệm hơn nhiều rồi, không quá lộ liễu, thu liễm cảm xúc lại hết mức có thể.

Ấy thế nhưng đến giờ, thậm chí vượt quá 8h tối nhưng cô vẫn chưa thấy anh hoạt động, tính cách hay gank của cô lại online rồi.

[Đây là 8h mà anh nói?]

Nhãn dán mèo đưa hai tay ra với vẻ mặt khó hiểu, ngờ vực???

[Không thấy vợ on.]

[Không thấy thì nói chứ!?]

Trạch Kha gửi nhãn dán ôm ôm, xoa dịu.

[Em không hỏi thì anh định im luôn đúng không?]

[Thui mừ, thương!]

[Thương cái dề?]

[Sao lại em? Hic…]



Khóc cái gì chứ? Cô còn chưa giận mà anh dở trò mít ướt rồi sao? Không có cửa đâu nhé!

Thấy vợ giận thì Trạch Kha lại phải tiếp tục đi dỗ, giở đủ mánh khoé của mình ra để làm vợ hạ hoả.

[Tại chưa thấy trả lời chứ bộ..]

Đi theo tin nhắn ấy là cả đống nhãn dán khóc với nhiều kiểu khác nhau. Cô nhìn liền thấy mệt ngang.

[Đừng đêm nước mắt ra!]

[Không thấy thả tim đấy à?]

[Thế cái tim để làm gì?]

[Vật biểu tượng hả?]

Đọc tin nhắn thấy vợ tức giận như thế khiến Trạch Kha cũng phải rén ngang, vã cả mồ hôi.

[Không thấy aaaaa!!!]

[Không thấy hay không để tâm?]

Ôi thôi rồi, nói chung là anh xin lỗi vợ trong sự lo lắng, Trạch Kha cũng oan ức quá mà.

Thế nhưng cô không chấp nhận lời xin lỗi của anh, trả lời với icon trái tim bị tổn thương.

Đang dỗ vợ thế thì bỗng nhiên anh lại có việc đột xuất.

[9h anh online.]

[Lại hẹn?]

Lan Nhi chán chả muốn nói.

[Đang chạy xe á.]

[Giờ này chưa về?]

Cô nhìn đồng hồ là 20:30 nhưng anh tan làm là lúc 18:00. Thế giờ này anh đang chạy xe là chạy xe gì?

[Tí tới quán cafe chụp cho tấm hình.]

[Ai được đi uống cafe đâu mà biết?! Đang đói đây này.]

Oh, hoá ra là anh bận đi cafe tối với hội bạn thân à. Ủa nhưng mà đang chạy xe cũng cầm điện nhắn tin ư? Cô nhớ là anh nói mình đâu có ô tô đâu nhỉ? Anh đi hai bánh lớn mà?

Cô đang miên man trong đống suy nghĩ của mình thì lại nhận được tin nhắn từ anh.

[Kêu lão công nghe miếng đi vợ!]

Gì cơ? Dỗ vợ chưa xong đã chạy đi cafe với bạn mà còn ở đấy đòi hỏi nữa sao? Anh đây đúng là chưa bị vợ thật sự gank là chưa biết sợ đây mà.

[Không! Dỗi rồi!]

[Hic!]

[Lo lái xe đi! Đói rồi, không có tâm trạng. 11h em online, giờ học bài thi.]



Anh xem tin nhắn của cô xong thì im hơi lặng tiếng luôn, Lan Nhi tức lắm.

[Hừ! Xem mà không rep.]

[Nói người ta 11h.]

[Thì cũng ừ è hay sao đó chứ? Bảo người ta không trả lời, bây giờ rốt cuộc là ai không trả lời?]

[Kêu lão công nghe tiếng! Không bỏ nữa.]

[Hông, chơi một mình đi!]

[Thấy ghét! Muốn cắn cái má ghê á.]

[Nề! Cắn đi! Không cắn được thì đưa hình đây.]



[Hình gì? Có biết gì đâu à?!]

Trạch Kha bị cô gặn hỏi lại dụ mấy tấm ảnh mà lúc đầu anh hứa đi cafe xong sẽ chụp gửi thì liền đánh trống lãng, ý vừa không muốn gửi nhưng cũng vừa muốn trêu cô.

Lan Nhi cảm thấy mình lại bị trêu thì tức không nói nên lời.

Đã thất hứa rồi mà anh còn đòi hỏi, muốn cô chụp ảnh mình gửi sang.

Dễ gì? Hờ hờ!

Cô không buồn ngồi đấy cho anh trêu nữa. Bây giờ cô phải nghiêm túc, tập trung cho việc học rồi nên bèn hẹn anh 12h đêm online call video.

Trạch Kha nhìn thấy giờ hẹn thì vã cả mồ hôi, không hiểu sao cô lại muốn gọi video vào cái giờ thiên như thế, lỡ anh không thấy cô mà thấy người khác thì sao? Huhu, Trạch Kha rén lắm.

Anh không muốn gọi giờ đó thì cô cũng hết cách, cô còn bận ôn bài để thi giữa kì hai vào ngày mai.

Nhìn 7749 biểu cảm rầu rỉ của anh cô cũng chỉ biết trưng ra vẻ mặt ba chấm thôi.

Ôi chao đoạn này cả hai chẳng biết phải làm thế nào cho vừa lòng đối phương.

[Call với chồng nó tuột điểm á.]

[Lí do?]

[Đẹp troai hút hồn.]

U là trời!!! Trời ơi cíu cô!!! Không ngờ ông bạn trai này của cô lại mắc bệnh tự luyến đến như vậy.

Không sợ người đẹp trai, chỉ sợ người ta biết mình đẹp trai.

Nhìn bạn trai thế này khiến cô nhớ đến video trên tiktok phỏng vấn nhóm nhạc thực tập sinh thế hệ thứ ba của TF Gia Tộc, idol của Trung Quốc Đại Lục.

Trong video có một câu hỏi thế này: “Trong nhóm của bạn ai là người tự luyến nhất?”

Các thành viên trong nhóm đều không cần suy nghĩ mà trả lời nhanh là “Chu Chí Hâm”.

Phải nói cậu ấy tự luyến về độ đẹp trai của bản thân đến nổi soi muốn nát cái gương, soi gương mọi lúc mọi nơi.

Thiết nghĩ nếu cái gương mà biết nói ắt hẻn nó sẽ khen lấy khen để, tung hô cậu ấy đến tận trời để được giải thoát.

Đây quả thật là một điều đáng sợ đối với tất cả mọi người, ai cũng phải bất lực.

Thoi, nghĩ về trai bấy nhiêu là đủ rồi. Cô phải quay lại rep tin nhắn của anh người yêu thôi.

[Coi như động lực.]

[Động não á. Nghĩ về chồng riết, không thi được đổ thừa.]

[Không có đâu! Đừng đổ thừa!]

[Coá đâu? Ai nói? Ủa mà nói ba tháng mà ta?!]

Ba tháng? Ba tháng gì ấy nhỉ? Cô có hứa hẹn ba tháng gì với anh sao?

Lan Nhi đang load não, dò lại thông tin từ đầu đến cuối xem mình đã làm gì từ lúc quen anh…

A, cô nhớ ra rồi. Lúc đầu cô không chấp nhận lời ngỏ ý của anh, bảo anh đợi cô ba tháng để cô tập trung ôn thi THPTQG. Nếu sau ba tháng mà anh vẫn còn đợi cô thì lúc ấy cô sẽ cho anh câu trả lời mà anh mong muốn.

Ấy vậy nhưng mà cô lại bị sắc dụ, mê hoặc tâm trí mà đồng ý mất rồi. Ôi thật là nhẹ dạ và dễ bị dụ mà!

Bị nhắc lại chuyện xấu hổ lúc trước khiến Lan Nhi lật bài, quay lại dỗi Trạch Kha.

[Giờ sao?]

[Kêu chồng lẹ lên!]

[Không!]

[Không kêu lại kêu chồng call. Hứ!]

[Muốn bậc nóc thì tự hưởng đi.]

[Ơ kìa!!! Vợ ơi!!!]

#phongvy