Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 155: Cách chết quỷ dị




Ở trong văn phòng làm việc của Úc Trạch  cất lên một tiếng rên la xong, Cố Diệp và trợ lý của thư ký Lưu gọi một cốc trà sữa caramen, cậu đứng dậy vừa uống vừa chăm chú nhìn kỹ, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng, trả lời: Trận pháp này giống như một loại nghi thức nào đó, ở đây bức vẽ còn chưa hoàn chỉnh, dường như chỉ là một phần thôi, chị nhìn thấy cái này ở chỗ nào? Không nên động đến cũng không nên nhìn chằm chằm vào nó, em sẽ đến chỗ chị, còn cụ thể nó là cái gì thì để em tìm người hỏi thăm một chút.

Mục Cảnh Phỉ gửi địa chỉ cho Cố Diệp, sau khi Cố Diệp nhận được liền nói một tiếng với Úc Trạch rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Trên đường đi, cậu gọi điện thoại cho Giải Thừa: “Có công việc nè, nếu muốn đi thì em gửi địa chỉ cho anh.”

Giải Thừa xác nhận trước một chút: “Đây là nhiệm vụ em tìm được phải không? Nếu như là có độc thì không thể trách anh đâu nhé.”

Cố Diệp cười nói: “Được rồi, lần này sẽ không trách anh, anh mau tới đi.”

Ở bên kia Giải Thừa vui sướng nói: “Được, em đi trước đi, anh sẽ đi tàu điện ngầm.”

Cố Diệp mỉm cười cúp điện thoại, đứa nhỏ ngốc này, thật là ngây thơ.

Vụ án lần này xảy ra ở một khách sạn, người bị hại là đầu bếp làm ở đây, được khách sạn cấp cho chỗ ở. Hai người đến được đây gần như cùng lúc, nhìn thấy xung quanh nhiều người qua lại, Cố Diệp và Giải Thừa liếc nhìn nhau, cùng bật cười: “Hung thủ chắc là điên rồi, ở nơi đông người như vậy rốt cuộc hắn đi vào như thế nào?”

Giải Thừa nhún vai: “Một lát nữa gọi hồn người chết thì hỏi xem một chút.”

“Có khả năng lần này ngay cả hồn phách cũng không gọi được.”

“Cái gì?”

Cố Diệp “Chậc” một tiếng: “Vào xem là sẽ biết, em cảm giác hung thủ lần này không phải là người bình thường.”

Hai người đi lên lầu, vừa mới bước ra thang máy đã nghe thấy có người đang khóc. Ở trong hành lang đã chật cứng người, có một người phụ nữ trung niên vịn vào hai người khác, khóc đến mức không thể tự mình đứng dậy nổi, hiển nhiên là thân nhân của người đã mất. Những người bên cạnh cũng làm người ta ngoài ý muốn, nam nữ đều có, nhìn từ cách ăn mặc có thể đoán họ làm những ngành nghề khác nhau, nhìn nét mặt thì không phải là người nhà. Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều người cầm máy quay phim, bọn họ hướng vào bên trong quay quay chụp chụp, hai người bọn họ nhíu mày, phóng viên đã tới rồi sao?

Cố Diệp lấy khẩu trang ra đeo lên, liếc nhìn Giải Thừa, mỉm cười đưa cho hắn một cái: “Khẩu trang em dự phòng có phải có đất dụng võ hay không?”

Giải Thừa im lặng nhận lấy rồi đeo lên, ở trong trường hợp như thế này, khẩu trang sẽ giúp bọn họ ẩn giấu thân phận một chút.

Hai người chen qua đám người, hai nữ cảnh sát ở gần đó đang trấn an gia đình của người đã mất, nhìn thấy Cố Diệp thì ra hiệu bọn họ mau mau đi vào trong, ở đây loạn hết rồi.

Những người ở đây nhìn hai người bọn họ mặc thường phục cũng không hỏi gì, sau khi Cố Diệp đi vào liền đóng cửa lại: “Tình huống của những người này là như thế nào?”

“Hai người có thể đoán được.” Mục Cảnh Phỉ đau đầu nói: “Cũng không biết vì sao tin tức lại bị truyền đi, phóng viên đã chạy đến, tốc độ còn nhanh hơn so với hai người.”

Tiểu Vương nói thêm vào: “Người này rất nổi tiếng trên mạng, ở bên ngoài có rất nhiều người chạy đến là fan hâm mộ của hắn, tin tức này truyền đi rất nhanh, đúng thật là kì lạ.”

Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến từng luồng từng luồng oán lực, Cố Diệp nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này hết sức là kì lạ.

Giải Thừa cũng phát giác được có chỗ không thích hợp: “Bọn hắn tụ tập ở đây tạo ra nhiều oán lực như vậy khiến anh nghĩ đến Tiểu Tuệ.”

“Bây giờ vẫn chưa xác định có gì không ổn.” Mặc dù Cố Diệp nói như vậy nhưng vẫn có dự cảm không tốt, chuyện này rõ ràng có người ở sau lưng thúc đẩy.

Hai người nhìn rõ kí hiệu trên bàn nơi đầu người bị trưng bày, cả hai đều không hiểu được vì không tìm hiểu về mặt này, nhưng có thể khẳng định là ở trên đó dùng kí hiệu Huyền Thuật. Cố Diệp chụp lại những thứ này rồi mới đi đến phòng bếp, vừa vào đã nhìn thấy pháp trận ở trên tường, Cố Diệp choáng váng một hồi.

Sau khi Giải Thừa nhìn thấy cũng có biểu hiện như vậy: “Quá đẫm máu rồi!”

Tiểu Vương nói: “Cô Chân cũng nói vậy, quá đẫm máu.”

“Cô Chân?”

“Là chuyên gia tâm lý học của chúng ta, cô ấy nói những đồ vậy này bên trong ẩn chứa máu tanh vô cùng. Tôi không hiểu cô ấy nói gì, dường như ở bên ngoài thì không có gì là đẫm máu nhưng lại có cảm giác ẩn chứa bên trong thứ này rất đẫm máu.”

Cố Diệp chịu đựng cơn đau đầu xem xong, dùng di động quay lại, có ý định sau khi trở về sẽ nhờ những người ở trong nhóm giúp đỡ. Giải Thừa kéo màn cửa lên, dự định chiêu hồn.

Cố Diệp bĩu môi: “Có lẽ là không triệu được đâu”

“Dù vậy thì cũng phải thử một chút.” Giải Thừa triệu hoán hồn phách một hồi, kết quả như bọn họ đã dự đoán: “Quả nhiên hồn phách đã không còn ở đây.”

“Hung thủ chắc là Huyền Thuật đại sư, hắn làm sao có thể để hồn phách lưu lại?” Cố Diệp chụp xong những manh mối có liên quan tới Huyền Thuật, cười híp mắt nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ khiến cho hắn hồn phi phách tán.”

Tiểu Vương nhìn thấy Cố Diệp vừa trưng vẻ mặt mỉm cười vừa nói về điều này như một trò đùa, không hiểu sao hắn cảm thấy tê cả da đầu. Cố Diệp có trí thông minh, nếu như lợi dụng Huyền Thuật để phạm tội, thật sự sẽ không tìm thấy một chút sơ hở của cậu.

Mục Cảnh Phỉ ở bên cạnh nghe Cố Diệp nói như vậy liền đi qua, nắm lấy tai Cố Diệp nhéo một cái: “Còn nói hươu nói vượn nữa là chị  sẽ đánh em.”

“Em sai rồi!” Cố Diệp hít một hơi đầy đau đớn, vội vàng nhận sai. Xong rồi, sau ngày lại có thêm một người trông coi cậu.

Mục Cảnh Phỉ trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn cậu, Cố Diệp cười cười lấy lòng, cậu thật sự chỉ nói đùa một chút mà thôi, không hiểu vì sao chị Mục lại tức giận như vậy.

Đã điều tra hiện trường xong, Cố Diệp và Giải Thừa ở hiện trường cũng không tìm thêm được manh mối gì, hai người đeo khẩu trang lên, tạm biệt với Mục Cảnh Phỉ đi về trước. Lúc ra ngoài, trước cửa càng có nhiều người hơn trước, bảo an của khách sạn trợ giúp cảnh sát đuổi những người này đi ra ngoài thế nhưng không thể đuổi được các phóng viên. Đối với cái chết của một người nổi tiếng trên mạng, bọn hắn giống như một đám ruồi ngửi thấy vị ngọt, tất cả đều muốn nhìn chằm chằm vào miếng bánh gato lớn này, hi vọng có thể quay chụp được tin tức có tính bùng nổ có thể khiến cho mọi người chú ý.

Cố Diệp và Giải Thừa vất vả lắm mới lách ra khỏi đám đông, Giải Thừa lên mạng xem một chút liền mắng: “Bọn người này thật là ngu ngốc, hoàn toàn không cho cảnh sát có thời gian tra án đã khiến cho mọi người trên mạng đều biết có án mạng xảy ra, fan hâm mộ của người đã mất đều đang thúc giục cảnh sát phá án, không biết chừng hung thủ đã nấp ở một góc nào đó cười trộm rồi.”

Cố Diệp trầm giọng nói: “Phóng viên biết được ở đây có xảy ra án mạng nhanh như vậy chắc chắn là đã có người nói cho bọn hắn biết, bằng không tin tức sẽ không thể truyền nhanh như vậy.”

“Những fan hâm mộ người này đang khóc ở trên mạng, mọi người đều rất đau lòng, nói hắn chết đi thì về sau giới mỹ thực thiếu mất một thiên tài, sau này có ăn cái gì cũng không cảm nhận được hương vị. Mặc dù có hơi khoa trương nhưng cũng nhìn ra được người đã mất được rất nhiều người yêu thích, cứ thế này chắc chắn oán khí sẽ càng này càng mạnh.”

“Hiệu quả này chính là điều hung thủ muốn, chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện tiếp theo, vụ án này khiến cho dự cảm không tốt của em ngày càng mãnh liệt.” Cố Diệp nhéo nhéo mi tâm: “Anh cảm thấy cái trận pháp kia như thế nào?”

Giải Thừa mệt mỏi nói: “Khó mà có thể nói rõ được, cái trận pháp kia khiến anh có giác rất đẫm máu và hắc ám.”

Cố Diệp dứt khoát vào trong nhóm, gửi những hình ảnh kia vào bên trong nhóm: Mong mọi người cùng nhau giúp đỡ một chút, xem thử trận pháp này dùng để làm gì.

Tin tức vừa được đăng lên, ở trong nhóm liền có người nói: Nhìn cái này rất giống một trận pháp cổ xưa, bây giờ đã không dùng những thứ phức tạm như vậy.

Thử tìm Phạm Hiểu xem, hắn đang nghiên cứu cái này. @ cá voi phun bọt ùng ục ùng ục

Phạm Hiểu sau khi xuất hiện: Hình như tôi đã từng gặp trận pháp này ở nơi nào rồi.

Cố Diệp ngạc nhiên hỏi: Cậu gặp ở đâu? Nó dùng làm gì?

Cá voi phun bọt ùng ục ùng ục: Anh à, anh đợi em nhé, để em trở về kiểm tra sách cổ một chút, buổi tối sẽ nói lại cho anh.

Những người trong nhóm đều giục hắn: Đi kiểm tra ngay bây giờ! Chờ chờ cái rắm! Đạp  chít giờ!

Cố Diệp mệt mỏi thở dài, bây giờ cậu muốn đem hi vọng gửi gắm vào một kẻ mơ hồ rồi, bây giờ cũng chỉ có thể quay trở về chờ tin tức. Cố Diệp đưa Giải Thừa đến nhà ga, sau khi trở về tự mình suy nghĩ như thế nào đều cảm thấy có điều gì đó không đúng, bất đắc dĩ lấy ra quẻ bàn, tính một quẻ.

“Chời má!” Cố Diệp bị quẻ tượng dọa cho giật mình nhảy dựng lên, không cẩn thận lỡ tay làm rơi cái đĩa treo trên bàn. Sau khi Cố Diệp điều chỉnh hơi thở chậm lại, cậu chưa từ bỏ ý định cầm quẻ bàn lên, lại tính một quẻ, vẫn là quẻ tượng giống như ban nãy y đúc. Vẻ mặt Cố Diệp trở nên nghiêm túc, đè nén nỗi kinh hoàng ở trong lòng xuống, vẻ mặt nghiêm túc hít một hơi thật sâu. Từ lúc cậu trùng sinh đến nay đây là quẻ tính ra hậu quả nghiêm trọng nhất: Thiên hạ đại loạn chi tướng!

Đời trước cậu cũng tính ra hậu quả như vậy chính là sự kiện thành phố Hoài Tân đó, cậu đã vì chuyện này mà mất mạng.

Trước mắt, mọi chuyện đều là ẩn số, người chết và trận pháp không biết tên kia chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Cố Diệp không thể đoán được hướng đi của tương lai, trầm tư một hồi lâu cậu chợt nhớ đến một người – là ông chủ bán nhang đèn.

Cố Diệp cầm chìa khoá xe chạy thẳng đến cửa tiệm, đi tìm ông lão sâu không lường được đó.

————

Ở bên Mục Cảnh Phỉ vừa mới mang thi thể người đầu bếp về kiểm tra thì lại nhận được điện thoại báo cảnh sát. Bọn Tiểu Vương còn chưa kịp thở thì đã không thể không chạy tới địa điểm xảy ra vụ án tiếp theo, sau khi tới, mọi người đều bối rối, cái chết này càng thêm quỷ dị.

Tiểu Vương nhanh chóng gọi điện thoại cho Mục Cảnh Phỉ: “Đội trưởng Mục, ở nơi này cũng có trận pháp khó hiểu giống như vậy, cũng có kí hiệu thần bí, chị mau đến xem đi, cái này….” Tiểu Vương liếc nhìn thi thể lại liếc nhìn vẻ mặt của pháp y, cười khổ một tiếng: “So với cái chết trước còn quỷ dị hơn.”

Mục Cảnh Phỉ vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy thi thể liền hiểu rõ vì sao nói cái chết này càng quỷ dị hơn cái chết trước, lần này người chết là một bác sĩ, là phụ nữ, cả người da hồng hào, trên mặt còn mang nét cười, tựa như đang ngủ thiếp đi mơ được mộng đẹp.

“Cái nét mặt này…” Mục Cảnh Phỉ kiên trì nói: “Cô ấy đang cười?”

“Trọng điểm không phải là vẻ mặt mà là cái này.” Pháp y cũng cảm thấy khó mà tin nổi: “Bên trong thi thể cô ấy có xuất hiện vết bầm tử thi nhưng sắc mặt lại như thế này, cơ thể càng thần kỳ hơn, vô cùng mềm.”

Mục Cảnh Phỉ ngồi xổm xuống, ấn vào cánh tay của thi thể thì lại càng hoảng sợ hơn: “Tại sao lại mềm như thế này?”

Dù cho thi thể không cứng ngắc thì cũng không nên mềm giống không xương như vậy. Mục Cảnh Phỉ  không nhịn được nhéo nhéo cổ tay thi thể, sắc mặt càng thêm càng trắng bệch, mềm giống như bột nhão vậy.

Sắc mặt pháp y khó coi nói: “Xương cốt toàn thân của cô ấy đều bị đập nát, không có chỗ nào là còn nguyên vẹn.”

Mục Cảnh Phỉ trợn trừng mắt, cái gì cơ?

Pháp y gật gật đầu: “Cô không nghe lầm đâu, cả người cô ấy, kể cả xương đầu cũng bị vỡ vụn, tứ chi của cô ấy đã bị vỡ thành từng mảnh vụn, thần kỳ ở chỗ là bên ngoài không có một chút vết thương nào, hơn nữa, tôi không thể xác định khoảng thời gian tử vong của cô ấy từ vết bầm tử thi trên cơ thể.”

Tiểu Vương càng nghe càng cảm thấy mơ hồ: “Cái gì mới có thể tạo ra hậu quả như vậy? Nội lực sao?”

Mục Cảnh Phỉ trừng hắn một cái: “Đừng nói những thứ mơ hồ như vậy, làm gì có nội lực?”

Pháp y lật thi thể qua: “Trên lưng của cô ấy có vẽ lên rất nhiều phù văn như thế này, tôi không biết những thứ này có ý nghĩa gì”

Tiểu Vương nhỏ giọng hỏi: “Có phải do cái này tạo thành hay không? Cố vấn nhà chúng ta thì sao?”

Mục Cảnh Phỉ đau đầu nói: “Lát nữa chị sẽ gọi điện cho nó, chụp lại thứ này, đừng có chạm lung tung.”

Nếu quả như thật là do thứ này tạo thành thì cô không có cách nào viết báo cáo được, chẳng lẽ phải báo cáo cho cấp trên rằng việc này là do bùa chú gây ra? Đây không phải là muốn bị chửi hay sao?

Vào lúc Cố Diệp nhận được điện thoại thì cậu cũng vừa đến tiệm: “Bây giờ em có việc, em sẽ gọi điện cho Giản Thừa, để anh ấy đi tìm các chị.”

Sau khi Giải Thừa nhận được tin tức cũng chạy đến rất nhanh, hắn cũng bị dáng vẻ của thi thể làm cho sợ hết hồn, tiếp theo đó hắn triệu hoán hồn phách nhưng cũng không được. Hắn sử dụng hết bùa truy tung mà Cố Diệp cho hắn mà cũng không tìm ra được bất kì mùi gì, Giải Thừa bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Cố Diệp: Đối phương hẳn là không chỉ có một người, lần này chỉ dựa vào hai chúng ta thì e là không đủ.

Cố Diệp đang do dự không biết có cần rủ người ở trong nhóm hay không thì ở trong nhóm Phạm Hiểu đã trả lời cậu: Anh Cố! Em đã tra ra được rồi! Đây là nghi thức phục sinh cổ xưa!