Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 17: Tam quan ngài úc vỡ đầy đất




Triệu Tri Phùng kϊƈɦ động ôm con trai sau đó mới đem đồ đưa cho Cố Diệp, "Thứ Bằng Vũ nhặt được chính là cái này. Đem bỏ hai lần đều tự mình quay lại, gia đình không dám đốt vì đại sư có nói nếu đốt thì hồn phách của nó sẽ không còn."

Cố Diệp bật cười, đại sư này xem ra cũng có vài bản lĩnh, nếu không có linh phù của cậu che chở, thật sự có thể không còn.

Cố Diệp trực tiếp ném xấp tiền âm phủ xuống đất, lấy cây nĩa trêи bàn hung hăng cắm xuống, "Xì xì xì......" Xung quanh nĩa tức khắc bốc lên vài sợi khói đen, muốn ngăn cản cậu, khóe miệng Cố Diệp hé một nụ cười lạnh, tay kết chỉ quyết, một tia lôi quang bổ xuống, từ đống giấy tiền vàng mã tỏa ra một làn khói sặc mùi máu tươi.

Triệu phu nhân khẩn trương nói: "Đại sư Vương Minh Hải cũng muốn phát hủy nó, thứ này sẽ đánh trả, cậu cẩn thận!"

Cố Diệp bĩu môi, sâu sa nói: "Có gì đâu. Dưa xanh hái không ngọt, chút nữa con đưa cho cô ta thứ giống xưa, chấp vá cho qua là được." Nói xong Cố Diệp dùng lực mạnh hơn, nĩa trực tiếp đâm vào, trêи mặt đất thứ thì chảy ra một bãi máu đen, Triệu Bằng Vũ đột nhiên cảm thấy thấy cả người nhẹ hẫng, hô hấp cũng dễ dàng hơn.

Một luồng âm phong bất ngờ cuốn giấy tiền vàng mả dính máu bay lên, âm phong từng luồng từng luồng thổi trong phòng bệnh nhưng lúc tới gần Úc Trạch lại cuống quít đi đường vòng.

Cố Diệp thấy một màn như vậy, lòng nói quả nhiên, quỷ hung hăng như vậy cũng không dám động tới vị này. Cố Diệp lại kết một chỉ quyết, ngọn lửa màu tím bọc giấy tiền vàng mã lại, mặc kệ bọn chúng giãy giụa, nhanh chóng đốt cháy, Cố Diệp lạnh nhạt nói: "Hoặc là biến, hoặc là hồn phi phách tán, tôi không tuân theo quy củ chó má của giới Huyền Thuật đâu."

Hiện tại sắc trời đã đen, âm phong lạnh lẽo thổi tán loạn khắp phòng bệnh nhưng không dám lại gần Cố Diệp. Sau khi giãy giụa vài vòng, hắc phong hóa thành một quỷ ảnh, gầy đét, đen đúa, một mắt xám trắng, hung ác nham hiểm nhìn chằm chập Cố Diệp, quỷ khí nồng đậm làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.

Mọi người sợ tới mức la lớn, Triệu Bằng Vũ lúc này cũng đã khôi phục một chút sức lực, từ trêи giường nhảy xuống, che cho mẹ cậu, hai chân run run cũng không dám nhìn đối phương, nhân sinh lần đầu nói chuyện yêu đương với con gái lại chuốc lấy bóng ma tâm lý, thiệt buồn!

Úc Trạch lạnh nhạt nhìn nữ quỷ, đánh giá từ trêи xuống dưới một chút, sau đó nhìn chân đối phương lần nữa...không có bóng. Úc Trạch chưa từ bỏ ý định, mắt nhìn vào mặt tường, nguyên vẹn, không có cái lỗ nào. Lại nhìn biểu tình sợ tới mức sắp xỉu của những người khác, Úc Trạch đen mặt, đem chị cả và cháu trai che phía sau lưng, mặt lạnh băng nhìn nữ quỷ, trong đó ẩn sự tức giận.

Cố Diệp tủm tỉm cười, chỉ Triệu Bằng Vũ, "Cô không chiu đi có phải vì thích tên này không?"

Trong ánh mắt tro tàn của nữ quỷ có một chút ánh sáng.

"Cô tha cho cậu ta, tôi sẽ đưa cho cô một người giống hệt như vậy, cô oan ức sẽ có người giúp cô giải quyết. Còn cứ dây dưa không dứt, ha hả." Cố Diệp sắc mặt đanh lại, đã động sát khí, người giết cô ta, cậu không quan tâm nhưng hại không ít người vô tội bị thương, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của Cố Diệp.

Nữ quỷ kiêng kị nhìn Cố Diệp, lại nhìn về Úc Trạch sắc mặt bất thiện, tử khí quấn quanh, sau khi giãy giụa một lát, lui về phía sau hai bước, âm phong tan dần chỉ còn lại giấy tiền vàng mã đầy đất.

Tất cả mọi người ở hiện trường kinh hãi trợn trừng mắt, còn chưa thoát khỏi sợ hãi, Triệu phu nhân mặt mũi trắng bệch. Chỉ riêng Úc Trạch, mặt không biểu tình nhìn hiện tượng khoa học không thể giải thích trước mắt, sắc mặt phức tạp.

Cố Diệp ghét bỏ nói: "Được rồi, đem giấy này ra ngoài đốt đi, cô ta sẽ không trở lại nữa."

Triệu Bằng Vũ bóp mũi, "Sao lại hôi như thế?"

"Vợ ông tặng sính lễ để bắt rể, ông lại hối hôn, cô ta không tức hộc máu mới lạ."

Triệu Bằng Vũ muốn khóc, không muốn nghe "vợ" lần nào nữa, sợ muốn đái trong quần!

Cố Diệp nhìn một phòng quỷ khí, "Mở cửa sổ cho thoáng khí đi, mấy thứ này nhanh chóng mua về."

Úc Trạch mặt không đổi sắc đánh giá Cố Diệp đang đứng bên người một chút: "Cậu..."

"Hả?"

"Đó là quỷ?"

"Đúng."

Khóe miệng Úc Trạch giật giật.

Cố Diệp bị chọc cười, biểu tình của người này giống như tam quan bị đập nát, "Biểu tình lúc anh nhìn thấy nữ quỷ bình tĩnh như vậy là vì nghiên cứu tìm cách giải thích bằng khoa học à?"

Úc Trạch lạnh mặt gật đầu, "Nghiên cứu không ra."

"Phụt!" Cố Diệp đó giờ chưa thấy người thú vị như vậy, nhịn không được cười thành tiếng. Úc Trạch nhăn mày nhìn gương mặt tươi cười đơn thuần của Cố Diệp, bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự không có căn cứ khoa học.

Không lâu sau, đồ Cố Diệp muốn được đưa tới, cậu lập tức xách đồ ra bàn nhỏ ở ban công, ngồi xuống, bắt đầu gấp giấy.

Tất cả mọi người trong phòng bệnh không dám quấy rầy cậu, lẳng lặng nhìn cậu cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh yên lặng, làm chuyện của mình đâu ra đấy, không khí phòng bệnh từ từ theo đó im lặng lại. Vừa rồi đã chịu kinh hách lớn như vậy, hiện tại nhìn Cố Diệp giống như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi. Có một nhóm người có loại khí tràng kỳ quái như vậy, thời điểm người đó an tĩnh, không khí xung quanh đều sẽ theo năm tháng dừng lại. Triệu Bằng Vũ nằm xuống lần nữa, mơ màng sắp ngủ.

Úc Trạch nhìn một bao đồ của Cố Diệp, đi qua, trầm giọng hỏi: "Cần giúp không?"

Âm thanh của anh rất từ tính, có chút lạnh lẽo, thực phù hợp với khí chất của anh, vị thân sĩ này làm người không một tật xấu nhưng lại làm người ta cảm nhận được khoảng cách.

Cố Diệp ngẩng đầu cười, đem giấy đã cắt đưa qua, "Ngài Úc mỗi cái sờ một cái, chúng nó sẽ biến thành thứ vô địch thiên hạ liền."

Úc Trạch: "......"

Cố Diệp cười, "Tôi còn chưa nói, mệnh cách của ngài Úc đây tốt hiếm thấy lại hay làm việc thiện, ông trời phù hộ, tới quỷ thần cũng không dám trêu chọc, anh sờ một cái, mấy thứ này liền dính chút khí tức của anh, quỷ phải tránh xa ba phần."

Đuôi lông màu Úc Trạch hơi nhếch lên một chút, "Có thể cứu Bằng Vũ?"

Cố Diệp gật đầu, "Có thể."

Úc Trạch không nói thêm, sờ từng tờ giấy Cố Diệp đã cắt, động tác thong thả ưu nhã, biểu tình nghiêm túc giống như đang tiến hành nghi thức nào đó.

Cố Diệp chép miệng, nghĩ lại càng vui vẻ, mệnh cách đế vương hiếm thấy, khí chất người sống chớ lại gần, lại cố tình để ý tới cậu đây, nhìn hơi thở kim sắc nhàn nhạt trêи người, nhà từ thiện cỡ bự đó. Không trách được, người cùng lứa ở Úc gia nhiều như vậy, Úc lão gia tử vẫn chọn Úc Trạch nhỏ tuổi nhất làm người thừa kế.

Đúng lúc này, thư ký của Úc Trạch nhắc anh một chuyện: "Úc tổng, nghe nói vụ án của Lý Thụy sở dĩ được phá nhanh như vậy là vì có người âm thầm hỗ trợ, hôm đó, đạo sĩ này bò tường để đuổi theo idol thật à?"

Úc Trạch nghe xong, ngước mắt liếc Cố Diệp một cái, lạnh mặt trả lời: "Cậu là paparazzi à?"

Thư ký khó hiểu, anh chỉ nhắc nhở thôi, thầy này thần thần bí bí, loại người này vẫn là không nên dính tới.

Nửa tiếng sau, Cố Diệp đem giấy đã cắt dán lại với nhau thành một tiểu nhân cao hơn nửa mét, còn hơi giống Triệu Bằng Vũ, "Ngài Triệu, Triệu phu nhân, con muốn lấy máu đầu ngón trỏ của hai người, hai giọt là được."

Vừa nghe muốn lấy máu ba mẹ, Triệu Bằng Vũ không hiểu, "Vì sao lại lấy máu ba mẹ tôi, họa là tôi gây ra, ông lấy máu tôi nè."

Cố Diệp ghét bỏ trừng cậu ta một cái, "Bởi vì máu ông là cho ba mẹ ông cho, chỉ có thể dùng cách này mới có thể thay thế. Lấy máu của ông nghĩa là đem ông đi tế. Nhớ kỹ, sau này không được cho ai lấy máu của mình, nếu gặp người tâm thuật bất chính, ông chết cũng không biết tại sao đâu."

Triệu Bằng Vũ dỗi, ngậm miện không nói gì, tủi thân lật ngang giống như con chim cánh cụt thua trận.

Sau khi lấy máu, Cố Diệp bôi tất cả lên giữa chân mày tiểu nhân, từ túi tiền móc ra một cây bút chu sa, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt sắc mặt nghiêm túc, ngòi bút đặt xuống, hạ bút như bay, một lá bùa thế thân được hoàn thành, "Kéo màn lại, tắt đèn."

Phòng tối xuống, Cố Diệp vẽ một vòng tròn ở mép giường, đem tiểu nhân ném vào đó, trong hư không vẽ một lá bùa, đầu ngón tay điểm giữa mày tiểu nhân, một tia kim quang ʍôиɠ lung hiện lên, trêи người tiểu nhân bốc lên một ngọn lửa màu xanh lục. Một màn quỷ dị này khiến da đầu người xem tê dại, theo bản năng lui lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy tà tính.

Tiểu nhân biến mất rất nhanh trong ngọn lửa màu xanh, nhìn bằng mắt thường sắc mặt Triệu Bằng Vũ cũng tốt hơn nhiều, "Tôi cảm giác thân thể không còn nặng nữa, vậy nghĩa là tôi khỏe rồi hả?"

Cố Diệp gật đầu một cái, Triệu Bằng Vũ níu chặt quần áo Cố Diệp, cảm động nói: "Từ nay về sau mạng em là của anh."

Cố Diệp vả rớt móng vuốt ở góc áo, "Vậy em phải cố gắng học hành, kỳ thi tháng sau ít nhất phải tăng 500 bậc, đại học tiếp tục đi theo anh."

"Gì?" Triệu Bằng Vũ cười gượng vài tiếng, có chút không tin vào lỗ tai mình, "Cái qq gì vậy?"

Cố Diệp cười rộ, "Không đủ 500 hạng, anh đưa em đi đám cưới với bà chị đó liền."

Triệu Bằng Vũ nhớ lại thành tích của mình, tuyệt vọng hỏi: "Có thể đổi..."

"Không thể," Cố Diệp không đợi cậu ta nói xong, trực tiếp cự tuyệt, cậu nhìn về phía ba mẹ Triệu Bằng Vũ, mỉm cười nói: "Cậu ấy bị tổn thương dương khí, ngủ hai ngày là được, phải kéo màn ra phơi nắng nhiều một chút."

Mẹ Triệu lo lắng hỏi: "Sau này cô ta sẽ không tìm nó nữa sao?"

Cố Diệp lắc đầu, "Không đâu, con phải về trường học, Hạ Tường còn chờ con về trả phép nữa." Cố Diệp nhìn Triệu Bằng Vũ, phất tay với cậu ta, xoay người muốn đi, ba Triệu vội vàng ngăn cậu lại, "Thầy dừng bước!"

Cố Diệp vừa quay đầu lại, trong tay đã bị nhét một tờ chi phiếu, cậu cụp mắt nhìn, cười, Triệu gia thật quá hào phóng, vừa ta tay đã cho cậu 500 vạn. Cố Diệp mỉm cười, đem chi phiếu trả lại, "Triệu Bằng Vũ là bạn của con."

Ba Triệu còn muốn nói gì đó, lập tức cảm giác bị vợ níu lại, sau khi hiểu rõ ý của vợ, ba Triệu cười, lại thêm thấy ánh mắt Cố Diệp có thay đổi, ông tán thưởng nói: "Được, mạng của bạn bè không nên đo bằng tiền, là chú quá khuôn sáo rồi."

Đều là người thông mình, ba Triệu đã nhìn ra được Cố Diệp không phải vì tiền tài mà tới, cậu vì bạn bè cố ý chạy đến đây một chuyến, không nháy mắt lập tức cự tuyệt ngay 500 vạn, có nhân có nghĩa, con trai mình có thế kết bạn với người như vậy là phúc đức của nó.

"Nếu vậy thì sau này khi nào con rảnh, tới nhà chú chơi, con có thể nếm thử tay nghề nấu canh của dì con, bà ấy nấu ăn ngon lắm."

Cố Diệp mỉm cười cảm ơn với đối phương rồi bước ra cửa, ngay sau đó có một người sau lưng đuổi theo, "Tôi đưa cậu đi, còn có chút việc muốn thỉnh giáo cậu."

Là Úc Trạch.

Có thể nói hai chữ "thỉnh giáo" chính thức như vậy với môt học sinh cấp 3, có thể nhìn thấy được bản tính của người này. Cố Diệp khóe miệng hơi cong lên, "Vậy thì làm phiền ngài Úc rồi."

Khi lên xe, Cố Diệp nhìn tưởng mạo Úc Trạch lần nữa, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được, đây là người đầu tiên có mệch cách thần kỳ nhất cậu gặp được từ đó đến giờ.

"Ngài Úc thực sự có phúc." Cố Diệp không nhịn được, phát ra một tiếng cảm khái như vậy.

Úc Trạch không cho là đúng nói: "Những người chung nghề với cậu đều nói mệnh tôi đoạn tử tuyệt tôn, nhân sinh không được đầy đủ, phúc khí đâu ra?"

Cố Diệp bật cười, "Anh có tin vào số mạng hay không?"

"Không tin."

"Vậy thì đúng rồi, không cần tin vào số mệnh, tin chính mình là được."

Lần đầu tiên nghe thấy có tiên sinh nói không cần tin vào số mạng, tin chính mình, Úc Trạch theo bản năng nhìn Cố Diệp nhiều hơn một lần, chỉ thấy cậu híp mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt, đồng tử đen như mặc ngọc, thâm trầm lại thâm thúy, còn có mấy phần thần bí, bất quá khó giấu được một mạt thuần túy dưới đáy mắt. Đây là loại người không thích quanh co, Úc Trạch vẫn luôn lạnh nhạt, rốt cuộc hơi hòa hoãn, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, "Có thể thỉnh giáo một chút về chuyện của cô gái kia không?"

Cố Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cây cầu kia có vấn đề, trụ cầu chôn một người đáng thương chết thảm. Ngài Úc muốn điều tra sao?"

Úc Trạch gật đầu, "Bằng Vũ suýt chút mất mạng, tôi muốn điều tra rõ ràng."

"Cụ thể tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể dùng thế thân thuật đổi hồn phách Triệu Bằng Vũ về, tôi sắp thi đại học rồi, không có thời gian đấu với cô ta, còn hứa lấy lại công đạo cho cô ta, ít nhất cũng phải chờ tới nghỉ hè. Ngài Úc muốn điều tra là giúp tôi một đại ân."

Úc Trạch lắc đầu, "Bằng Vũ đụng tới chuyện này vốn dĩ không nên đẩy hết cho cậu xử lý."

Cố Diệp nhìn ánh mắt đối phương càng thêm tán thưởng, "Tôi đề nghị, bắt đầu điều tra từ thi thể đó."

"Cậu xác định nơi đó có thi thể?"

"Chắc chắn."

"Cảm ơn."

Cố Diệp sau khi nhìn đối phương nghiêm trang nói lời cảm ơn, suýt chút nữa vui vẻ, người này rất có ý tứ.

Xe rất nhanh dừng lại trước một tiệm cơm u tĩnh, Cố Diệp nghiêng đầu, "Hả?"

Úc Trạch mở cửa xe, "Về trường giờ này không còn đồ ăn đâu, ăn cơm xong tôi đưa cậu về."

Cố Diệp sờ bụng đã đánh trống của mình, xấu hổ cười, "Vậy, cảm ơn."

Kỳ thật sau khi trải qua chuyện này, thuyết vô thần từ trước tới nay của Úc Trạch đã dao động, chỉ là trăm triệu lần nghĩ tới, anh theo phương hướng Cố Diệp đưa ra để điều tra, thời điểm kết quả bày ra trước mắt đã hoàn toàn làm loạn nhận thức của anh trong dĩ vãng.

Thời điểm đặt kết quả trước mắt người Triệu gia, ai cũng đều trầm mặc, chỉ có thể nói, nhân tính quá phức tạp.

Dân gian có tam ác: Long thượng gông, đánh sinh cọc, tế người sống.*

* Mọi người thông cảm, chữ nghĩa mình có hạn nên chỉ hiểu được mỗi sáu chữ cuối:((. Tế người sống: dùng người sống để tế thần.

Đánh sinh cọc: dùng người (thường là gái đồng trinh, trẻ con) nhét vào cột xây công trình để trấn tà.

Nhân vật chính trong chuyện này đã bị ba mẹ ruột vì tiền, đem cô ấy bán đi chôn sống trong trụ cầu.