Bóng đêm lúc này đã dần thâm!
Nhiệt độ ở bên trong nội thành đã trở nên rét lạnh hơn rất nhiều, từng cơn cuồng phong mang theo kinh người hàn ý cũng đã bắt đầu gào thét phía trên bầu trời của Hắc Lân thành.
Tại Nam thành nơi đó còn có rất nhiều ngọn lửa đang bừng sáng lấy, nhưng những bóng người cùng tiếng huyên náo sinh hoạt lại là ít đi rất nhiều.
Chỉ có Hắc Lân thiết kỵ tiếng bước chân tuần tra là vẫn cứ liên tục vang lên...chậm rãi hòa vào bóng đêm lạnh lẽo vô tận.
Hiển nhiên...
Lúc này đa phần các lĩnh dân đều đã chìm vào mộng đẹp của mình bên trong, an ổn mà hưởng thụ lấy khó có được ấm áp chăn mền cùng với thân nhân còn sót lại của mình.
Hắc Lân thiết kỵ tiếng bước chân ồn ào chưa bao giờ dừng lại trong đêm tối.
Chiến mã guốc sắt va chạm cùng nền đá bên dưới con đường, tạo nên thanh âm vang dội cả một khu vực.
Tuy nhiên nó không có làm cho các lĩnh dân cảm thấy bất kỳ phiền muộn nào, mà ngược lại đó chính là một liều thuốc tinh thần, làm cho bọn hắn càng thêm an tâm mà lâm vào giấc ngủ.
Không phải tại bất cứ nơi đâu cũng như ở nơi này yên bình nhẹ nhỏm, có thể bỏ qua tất cả phòng bị mà chân chính nghỉ ngơi lấy!
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng bậc nhất làm cho mới đến Hắc Lân thành các thương nhân, các quân lính hộ vệ cùng số lớn mạo hiểm giả nhanh chóng ưa thích lưu tại nơi này.
Bọn hắn không cần liên tục thức trắng một đêm, chỉ để phòng bị ma thú cùng khấu tặc tấn công.
Cũng không cần lo lắng đồng bạn bất ngờ phản bội đâm lưng mình, hay là thức dậy với đủ loại vật tư cùng trang bị đều biến mất như khi ở nơi khác!
Có Hắc Lân thiết kỵ tuần tra liên tục đảm bảo trị an...bên trong Hắc Lân thành còn chưa từng xuất hiện qua những tình huống như vậy.
Những ai có mưu đồ làm loạn...sớm đã làm mồi cho bên ngoài bình nguyên vô số đói khát ma thú.
"..."
Phủ thành chủ pháo đài được thắp sáng bởi vô số ngọn đuốc rực rỡ bắt mắt, nó nguy nga cùng tráng lệ mà kiêu ngạo, nổi bậc giữa màn đêm u tối lạnh lẽo.
Nếu như có người tại nơi xa bên ngoài bình nguyên nhìn vào trong lúc này...nơi đây pháo đài tựa như một tòa cung điện hoa mỹ, không ngừng lóe sáng hào quang của mình giữa thiên địa tĩnh lặng.
Phủ thành chủ một nơi ban công rộng lớn nào đó...
Uyển chuyển cơ thể phủ lấy mềm mại ấm áp áo bông Tô Ngọc Hoa tùy ý đón gió lạnh mà đứng, ánh mắt mỹ lệ mang theo phức tạp mà nhìn xem Hắc Lân thành phía bên ngoài bình nguyên.
Tại nơi đó đang có một đạo yếu ớt ánh lửa dần hướng về nơi xa biến mất...cuối cùng là mất hút trong tầm mắt của nàng!
"Tử Lam...hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại một lần nữa, còn có thể làm khuê mật của nhau một lần nữa!"
"Chỉ cần ngươi nguyện ý quay về nơi này...ta sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương được tới ngươi!"
Im lặng một hồi lâu mà nhìn xem màn đêm tối tăm bên ngoài tường thành, Tô Ngọc Hoa ánh mắt mang theo nồng đậm thương sót cùng phức tạp mà than nhẹ.
Khuê mật làm ra lựa chọn này thật sự quá mức nguy hiểm...nhưng nàng lại không thể nào thay đổi được!
Tử Lam tuy cũng tính là một tiểu cao thủ, nhưng tiếp theo phải đối mặt chính là Hắc Nham thành cái kia kinh khủng quyền lợi vòng xoáy...
Khi đó nàng ta chỉ là yếu ớt một cái thiếu nữ không có nơi dựa vào mà thôi!
"Tại sao không lưu nàng ta lại...nếu không ta để cho Hắc Lân thiết kỵ đuổi theo mang nàng ta quay về?"
Ngay tại Tô Ngọc Hoa lâm vào trầm tư lúc, một giọng nói ôn nhu chậm rãi vang lên bên tai của nàng, tùy theo đó là vòng eo thướt tha cũng được một đôi hữu lực cánh tay cho ôm lấy.
Cả cơ thể uyển chuyển đẩy đà của nàng cũng theo đó bị kéo vào một cái lồng ngực rộng lớn cùng ấm áp!
Một vòng tay hữu lực đem nàng bảo hộ tại bên trong, tránh đi đêm khuya lạnh lẽo từng cơn gió.
Tô Ngọc Hoa đương nhiên biết rõ người phía sau mình là ai...
Nàng cơ thể không tự chủ mềm nhũn mà tựa vào lồng ngực rộng lớn này, phía trên khuôn mặt đều là ngọt ngào chi ý.
Trước kia mẫu thân của nàng nói rất đúng...
Nếu so với Tử Lam phải một mình đối mặt tất cả nguy hiểm cùng áp lực, Ngọc Hoa cảm thấy bản thân của mình phải may mắn hơn rất nhiều.
Bởi vì nàng đã có nam nhân của riêng mình, một nam nhân có thể bất cứ lúc nào xuất hiện cùng đứng ra che chở cho nàng trước mọi áp lực!
Cảm nhận được ấm áp cùng an ổn cảm xúc đang nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân của mình.
Tô Ngọc Hoa hai bàn tay mềm mại cũng nhẹ vuốt ve lấy Nham Kiều bàn tay, hiện đang đặt tại trên bụng mềm của mình.
Nàng hơi tựa đầu về phía sau bờ vai kia, thỏa mãn híp lấy mỹ mâu mà than nhẹ:
"Đại nhân không cần vì Ngọc Hoa mà bận tâm những chuyện này, xin cứ để Tử Lam nàng ta tự tìm ra đáp án của bản thân mình muốn thấy!"
"Hơn nữa...vì Ngọc Hoa mà đại nhân đã phá lệ cho phép Tử Lam nàng tự ý rời đi rồi!"
Nếu không có Nham Kiều trong âm thầm thụ ý, Tử Lam làm sao có thể tránh đi Hắc Lân cung thủ cùng Hắc Lân thiết kỵ ánh mắt, mà mang theo Lục Triển Nguyên rời đi Hắc Lân thành?
Đừng nói là Tử Lam còn phải mang theo một cái vướng bận là tên phế nhân kia, cho dù là một mình nàng ta cũng đừng mơ mà âm thầm rời đi Hắc Lân thành phạm vi, khi không có sự cho phép.
Hắc Lân thành tuy hiện tại còn là một thành nhỏ, nhưng Diệt Ma quân đội lại là có thể uy hiếp được các đại thành tồn tại...
Trên đời này, tuyệt đối không có một ai có khả năng một người đơn thương độc mã tùy ý ra vào Hắc Lân thành.
Ngọc Hoa biết...Nham Kiều làm như vậy, đương nhiên là vì Tử Lam chính là khuê mật của mình.
Từ đó nam nhân này mới cố ý một mắt nhắm một mắt mở, thầm cho qua chuyện này mà thôi!
Được người mình yêu sủng ái cùng nuông chiều như vậy...cảm giác hạnh phúc làm cho Tô Ngọc Hoa trái tim non nớt đều là mật ngọt cho lấp đầy.
"Cái kia chúng ta nên quay về bên trong cùng mọi người dùng bữa khuya...nơi này hàn phong đã trở nên rất lớn!"
"Hồng Yến nàng hôm nay đích thân xuống bếp nấu lấy mấy cái nồi lẩu, hiện tại Song Nhi cùng Uyển Tình các nàng cũng đã sắp chuẩn bị xong bàn tiệc, mọi người đều đang đợi nàng quay lại đâu!"
Nham Kiều cảm nhận được bàn tay non mềm của Ngọc Hoa đã có chút bị gió rét làm cho lạnh buốt, hắn vội vàng đem tiêm tiêm tay ngọc của nàng nắm vào trong tay mà ôn nhu nói.
Tuy bên ngoài các lĩnh dân lúc này đều đã nghỉ ngơi, nhưng phủ thành chủ bên trong hiển nhiên còn không có sớm như vậy!
Thỉnh thoảng, Tiểu Tuyết cùng Đường Dĩnh các nàng sẽ mang theo trong phủ thành chủ các tỷ muội khác, mở lấy một bữa tiệc nhỏ vui đùa.
Mà hôm nay đúng dịp lại là ngày khoai tây bội thu, cho nên các nàng muốn chúc mừng một chút.
"..."
Nhẹ cúi người, nhìn xem tay nhỏ của mình đang được hai bên hữu lực bàn tay của Nham Kiều cho che đậy gắt gao, tránh đi gió rét ảnh hưởng.
Tô Ngọc Hoa thân thể càng thêm mềm nhũn mà rúc chặt vào lồng ngực của hắn.
Nàng hơi quay người nhìn xem Nham Kiều khuôn mặt lạnh lùng gần kề với mình kia, hơi chần chờ sau đó, nàng mới chậm rãi đem môi đỏ mềm mại hôn trên mặt của hắn một ngụm.
Nàng thanh âm ngượng ngùng lại mang theo kiều mị nói nhỏ:
"Ngọc Hoa muốn được đại nhân ôm như thế này thêm một chút...có được không?"
Nham Kiều cũng không tiếp tục nói chuyện dư thừa vào lúc này.
Hắn cứ như vậy im lặng ôm lấy nàng quyến rũ cơ thể thật chặt...cùng nàng ngắm nhìn bầu trời đêm bên trên vô số tinh thần đang lóe sáng!
Tô Ngọc Hoa đương nhiên cũng rất thích bầu không khí như thế này!
Nàng dần dần hoàn toàn thả lỏng cả cơ thể, chuyên tâm mà chìm đắm bên trong vòng tay cùng ôn nhu của Nham Kiều.
Nàng...thật sự đã yêu hắn mất rồi!