Nếu nói cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này chính là "phúc" của tôi, vậy tôi thật sự không cần đến nó nữa.
"...Cô quá khen rồi."
Lúc này bản thân mới chầm chậm từ phía sau ngoảnh đầu lại. Có khổ nhưng không thể nói ra, sau cùng chỉ còn cách cười gượng đáp lại. (1)
Chỉ thấy Tiết Phương ngồi trên bàn vẫn cong môi cười nhạt, hai tay đan vào nhau.
Kiều Vũ lúc này chỉ một lòng hướng về thức ăn trước mắt, tò mò nâng bát canh lớn lên chầm chậm nếm thử. Tầm nhìn bị che khuất, cũng không chú ý đến chúng tôi nữa.
'Lục phu nhân, rượu của cô đây."
Người phụ nữ ngồi cạnh Tiết Phương với tay đưa ly rượu vừa rót đến chỗ tôi. Sau đó mới bắt đầu rót cho những người khác trên bàn.
Trên bàn được phân bố không ít thức ăn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có bốn người ngồi là tôi, Kiều Vũ, Tiết Phương và cô gái ban nãy dẫn tôi đến bàn này. Hiện tại cũng là người đang đưa ly rượu này đến chỗ tôi.
Bản thân nhanh chóng dương tay đón nhận loại đồ uống này. Ly sứ sáng trong mỹ lệ, sắc đỏ thẫm cùng hương thơm từ rượu vang tựa hồ khiến người khác chẳng thể rời mắt.
Vừa đặt chiếc ly xuống bàn liền nghe thấy tiếng bước chân cùng lúc tiến đến. Thanh âm ấy đột ngột dừng lại ngay bên cạnh, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
" Cảm ơn mọi người đã đến chung vui."
Tôi ngẩng đầu nhìn, Khương Tinh Diệp cùng chồng của em ấy từ khi nào đã hiện diện ngay trước mắt. Trên tay là ly rượu cùng loại với chúng tôi, sắc đỏ tươi ngụ trong cốc sứ kia sóng sánh dâng lên theo từng động tác nhỏ.
Ngày quan trọng nhất của Diệp Diệp, sao có thể không đến chứ? Lại đây, chúng ta cùng cụng một ly."
Tiết Phương cùng cô gái bên cạnh nhiệt tình đáp lại. Bản thân nhìn thấy thái độ này, nhất thời cho rằng danh nghĩa " bạn bè" mà họ nói hoàn toàn minh bạch.
Sau lời này, Khương Tinh Diệp và chú rể khẽ nâng ly rượu vang trên tay lên, nét mặt bình thản nhưng đầy ý nhị. Như một lời chào đón dành cho bất kỳ ai muốn cụng ly cùng họ.
Kiều Vũ thấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy, vô tình lấy đi ly rượu bên cạnh tôi. Thoải mái hòa nhập với người trước mắt
Khương Tinh Diệp, hy vọng em và Đình Trương trăm năm hạnh phúc, cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình ấm áp sum vầy"
Đình Trương trong lời này có lẽ là đang ám chỉ người chồng hiện tại của Khương Tinh Diệp.
" Vâng, em cảm ơn.
" Haha...đó là điều hiển nhiên"
Em ấy nghe được chỉ nhàn nhạt đáp lại, thuận ý cụng ly với Vương Kiều Vũ, chú rể đứng bên cạnh cũng tương tự, chỉ là thái độ có chút hồ hởi hơn.
Kiều Vũ cư nhiên không có bất cứ đề phòng gì, sau khi tiếng cụng ly vang lên cũng là lúc cậu ấy uống cạn ly rượu trên tay. (1)
" Mùi vị không tệ. Khương Lạc Hi, cậu cũng thử đi."
Kiều Vũ tựa hồ lưu luyến dư vị trong miệng, sau đó phấn khởi quay lại nhìn tôi.
Bản thân đột ngột bị gọi tên có chút bất ngờ, khẽ gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn Khương Tinh Diệp.
Vốn dĩ còn tưởng ly rượu vẫn ở chỗ cũ nên theo phản xạ với tay sang bên
cạnh. Lúc này mới phát hiện ly rượu lúc đầu không còn nằm trong tầm tay nữa
A? ly rượu ban nãy tôi để đây đâu rồi?"
Sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh mới nhận ra ly rượu vừa bị Kiều Vũ uống cạn là của tôi, còn ly của cậu ấy lại đang ở bên tay trái.
" Ây...Là tớ sơ ý rồi. Cậu uống ly của tớ đi."
Kiều Vũ sau khi nhận ra liền bối rối đem ly rượu của cậu ấy đổi sang cho tôi.
Bản thân cầm chiếc ly nhỏ trên tay, mặt không biến sắc chuyển hướng về phía Khương Tinh Diệp. Chỉ thấy nụ cười trên gương mặt đối diện từ khi nào đã phai nhạt.