Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 83: Gia đình hạnh phúc




Cố Cẩm Sơ đã mơ một giấc mơ dài, những hồi ức tuổi thơ của cô cứ như một thước phim chạy vào trong trí nhớ, có ba, có mẹ, có hai bác, có Lê Tô, Lục Hạ, có Diệp Thừa Huân mà cô lúc nào cũng đu trên vai đòi anh cõng đi chơi, có Hoàng Nam Nguyên còn bé xíu nằm trong nôi đòi sữa mẹ, và rồi có Lục Chính Minh thấp hơn cô cả nữa cái đầu khóc lớn khi bị cô ức hiếp...

Cố Cẩm Sơ mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn thấy mọi người trong phòng bệnh đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, cô im lặng khẽ cười, nắm lấy tay ba mẹ mình nhỏ giọng gọi:

"Ba ba... Ma ma..."

Hoàng Hải Nam cùng Diệp Thiên Tú ngơ ngác nhìn cô, đến khi nghe thấy cô lại gọi một tiếng: "Ba ba", "Ma ma..." mới vỡ oà mà rơi nước mắt.

Cô nhìn mọi người trong phòng, nhỏ giọng gọi tên những người ở đây theo cái cách mà lúc nhỏ cô từng gọi họ.

Cô nhìn Diệp Thừa Huân, cười rạng rỡ, "Anh Gấu con..."

Diệp Thừa Huân khẽ cười, "Ữm... Mận mận."

Cô nhìn Hoàng Nam Nguyên bẽn lẽn đứng một góc liền vẩy tay bảo cậu lại gần mình, khi Hoàng Nam Nguyên đã tới trước mặt cô, cô liền không thương tiếc nhéo vào má cậu:

"Đậu đậu của chị lúc trước nhỏ lắm mà... Sau giờ lại lớn như vậy rồi."

"Chị ơi..." Cậu nhóc xúc động khóc lớn như là bị ai ức hiếp vậy.

Cô nhìn vợ chồng Diệp Châu Phong vui vẻ gọi một tiếng bác ơi, cũng làm họ không kiềm được nước mắt, lại nhìn ba mẹ chồng mình Lê Tô và Lục Hạ gọi mẹ Tô, ba Hạ khiến họ cười lớn mà nói:

"Giờ không phải mẹ nuôi nữa mà là mẹ chồng của con rồi."

Cố Cẩm Sơ lúc này mới nhớ đến người chồng đang đứng đứng trên đầu giường mình từ nãy giờ, cô ngước mắt lên nhìn anh, nhớ lại thằng nhóc lùn tịt trong trí nhớ của cô, khẽ cười nói:

"Chào em trai tiểu Minh Minh mít ướt..."

Mọi người trong phòng đều cười lớn, chỉ có Lục Chính Minh là đỏ mặt che mắt cô lại.

Lúc này Lục Hạ mới vui vẻ nói:

"Nói mới nhớ... Chính Minh nhỏ hơn Tú Quyên một tuổi mà... Lúc nhỏ dắt đến nhà Thiên Tú chơi đều bị con bé chọc cho phát khóc chạy về nhà mách mẹ."

"Ba..." Lục Chính Minh nhìn ba mình bất lực không biết nói gì, anh biết quê mà.

Mà cũng không ai quan tâm đến chuyện anh quê hay không vẫn cười sảng khoái trên nổi đau của anh.

***

Buổi tối sau khi đưa Cố Cẩm Sơ trở về nhà, Lục Chính Minh liền ôm cô vào lòng mà gặng hỏi:

"Em nhớ lại hết chuyện lúc nhỏ sao?"

"Um... Nhớ lại có một thằng nhóc mỗi lần em nói với nó lớn lên chị sẽ cưới em... Nó đều khóc toáng lên." Cố Cẩm Sơ thản nhiên trả lời, còn vuốt ve khuôn mặt u ám của Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh nhớ lại quá khứ thảm hại của mình mà lòng đau như cắt, không ngờ tiểu ác nữ trong kí ức của anh bây giờ lại nằm trong lòng anh đây này.

Nhưng anh lại bật cười, "Sơ Sơ... Em có nghĩ đó là nhân duyên không?"

Cố Cẩm Sơ nheo mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Lần trước em có hỏi anh, anh đâu có trả lời."



Lục Chính Minh vội vàng giải thích:

"Lúc đó anh không hiểu nhân duyên là gì? Nhưng bây giờ anh hiểu rồi..."

"Hiểu gì?" Cố Cẩm Sơ hỏi.

Lục Chính Minh khẽ cười, hôn lên má cô, ngọt ngào nói:

"Hiểu nhân duyên của anh chính là em."

***

4 tháng sau...

Cố Cấm Sơ vượt cạn thành công, cô sinh cho Lục Chính Minh một cậu con trai trắng trẻo mập mạp đặt tên là Lục Chính Dương, ở nhà mọi người gọi bé là tiểu Tinh...

Sau khi có em bé, cô cũng tuyên bố giải nghệ mặc dù lượng fan của cô đang tăng chóng mặt, sau khi hai bộ phim cô quay trước đó được phát sóng, tài năng, xinh đẹp Cố Cấm Sơ trở thành nữ thần trong mắt người hâm mộ, những tưởng cô sẽ tiếp tục tiến lên trên đà thành công nhưng cô lại lấy chồng, sinh con rời khỏi showbiz.

Lúc trước vì Cố Cẩm Sơ mang thai nên hôn lễ của hai người tạm hoãn lại, đợi sau khi em bé cứng cáp sẽ trở thành rể phụ cho đám cưới của ba mẹ.

Lục Chính Dương được một tuổi lúc nào cũng bám lấy mẹ không buông khiến Lục Chính Minh có chút hối hận sao không đi tìm bác sĩ coi ngày đàng hoàng canh sinh bé gái, chắc sẽ dễ thương hơn thằng nhóc này nhiều.

Buổi tối sau khi tiểu Tinh đã ngủ... Lục Chính Minh mới có cơ hội ôm vợ ngồi ngắm sao trời... Anh hôn lên từng làn tóc, bờ mi cô dịu dàng nói:

"Sơ Sơ... Hay vài năm nữa lại xinh một bé gái đi... Thằng nhóc kia đáng ghét chết đi được."

Cố Cấm Sơ khẽ cười, nắm lấy tay anh mà hôn nhẹ một cái:

"Sinh con gái nó lại giành anh với em... Em sẽ mất chồng."

Lục Chính Minh nghe cô nói sợ mất mình liền đắc ý ra mặt, ôm lấy cô mà nói:

"Em yên tâm đi... Dù là có một đứa con gái, hay hai đứa con gái anh đều yêu em nhất..."

"Thật sao?" Cố Cẩm Sơ liếc nhìn anh hỏi lại.

"Thật mà... Thể đó..." Lục Chính Minh giơ hai ngón tay lên bầu trời làm ra vẻ mặt rất trịnh trọng và đầy uy tín nhưng...

***

Bốn năm sau, tiểu Tinh được năm tuổi đã phải làm anh của hai tiểu công chúa....

Hai đứa nhóc là một cặp song sinh rất đáng yêu, Lục Chính Minh cưng con gái như bảo vật trời ban, lúc nào đi ngủ cũng để hai đứa nằm hai bên phì phò dúi mặt vào ngực cha chúng.

Nếu Lục Chính Dương đúng chuẩn thanh niên nghiêm túc, thì hai đứa nhóc Lục Minh Nghiên và Lục Cẩm Nghiên lại nghịch như hai con trâu nước.

Hôm nay Cố Cẩm Sơ lại phải lên trường họp phụ huynh quy mô nhỏ vì hai đứa con gái này lại bắt nạt bạn học, khi về nhà cô tức giận, bắt bọn chúng úp mặt vào tường phạt cho năm roi.

Cô chưa kịp quất roi nào bọn chúng đã khóc như trời long đất lỡ, vừa lúc ba bọn chúng đi làm về nghe thấy tiếng khóc đã lo lắng hỏi:

"Tiểu Minh, tiểu Cẩm sao lại khóc vậy?"



Hai đứa nhóc này nghe thấy tiếng ba vội chạy ra, mỗi đứa một bên ôm lấy chân ba chúng mà khóc lóc:

"Ba ơi... Mẹ phạt con úp mặt vô tường."

"Mẹ đòi cho chúng con mỗi người năm roi."

Lục Chính Minh thở dài, hai tiểu ma đầu này lại gây ra họạ gì đây? Anh cúi người hai tay ôm lấy hai đứa nhóc hai bên, nhìn Cố Cẩm Sơ đang tức giận lườm anh mà cũng sợ theo:

"Vợ à... Hai đứa nó lại làm gì vậy?"

Cố Cẩm Sơ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:

"Đánh hội đồng bạn học... Anh xem có nên phạt chúng nó không?"

"Hả... Chuyện này..."

Trong lúc Lục Chính Minh còn chưa biết xin tội cho con như thế nào thì tiểu Cẩm đã oan ức lên tiếng:

"Là tại bạn ấy bự con như vậy còn cướp đồ chơi của tiểu Minh nên con mới đòi lại cho chị ấy."

Tiểu Minh bên cạnh cũng nhanh nhảu thêm lời:

"Xong rồi bạn ấy đánh tiểu Cẩm nên con mới đánh bạn ấy..."

"Thế là hai đứa đánh hội đồng người ta..." Giọng Lục Chính Dương từ xa vọng tới, hoá ra cậu vừa đi học về đã phải bắt gặp màn luận tội mỗi tháng một lần này của hai đứa em gái mình

"Anh hai..."

"Anh hai..."

Hai đứa nhóc vừa thấy anh mình đã bỏ bên cả người ba đang ôm chúng mà nhảy xuống chạy về phía Lục Chính

Dương mà than khóc tiếp.

Lục Chính Dương cúi người xoa đầu hai đứa nhóc, nhẹ giọng nói:

"Biết bảo vệ nhau là tốt... Nhưng bạo lực là sai... Nếu bạn ấy không trả lại đồ chơi tụi em có thể mách cô giáo mà..."

Tiểu Minh và Tiểu Cẩm nghe anh trai dậy dỗ liền bẽn lẽn cúi đầu, nhỏ giọng đồng thanh đáp:

"Dạ... Lần sau tụi em sẽ không như vậy nữa."

Lục Chính Minh đằng sau ôm lấy Cố Cẩm Sơ cũng bật cười, hai tiểu ma đầu này chỉ có anh trai chúng nó trị được.

Lục Chính Minh nhìn gia đình nhỏ của mình, hôn lên má Cố Cẩm Sơ, dịu dàng nói:

"Vợ à... Cảm ơn em đã chọn anh."

Gia đình hạnh phúc, hiện tại viên mãn bù đắp cho quá khứ sai lầm,nhưng đến cuối cùng họ vẫn không tiếc nuối khi ở bên nhau.

Hoàn Chính Văn.