Đèn Khuya Le Lói

Chương 55




Bầu không khí nóng dần, giống như hơi rượu vô hình bay lên, làm tê dại lý trí con người, Chung Viễn Huỳnh dường như mất đi khả năng suy nghĩ.

Hành động luôn đi trước suy nghĩ một bước, một tay cô cởi thắt lưng anh ra, một tay chạm vào cơ bụng anh.

Eo Phó Tẫn nhạy cảm nên căng chặt.

Anh đến gần ghế sô pha, một chân giẫm trên đất, một chân quỳ xuống bên cạnh chân cô, tay trái gác lên chỗ vịn của ghế, hơi cúi người, vây cả người cô lại trong góc.

Mắt Phó Tẫn tối sầm lại, yết hầu chuyển động lên xuống, nhìn cô chằm chằm, mãi vẫn không có hành động tiếp theo.

Dường như đang có ý muốn cho cô "chơi đùa".

Chung Viễn Huỳnh bị cảm giác chèn ép này bao quanh nhưng lại thấy kích thích đến mức máu trong cơ thể sục sôi. Cô muốn anh thở gấp nhẫn nhịn, chạm qua cơ thể anh một lượt, sau đó lợi dụng điểm nhạy cảm để ép anh đi vào khuôn khổ.

Loại ham muốn giấu ở nơi sâu nhất trái tim này, bình thường ít suy nghĩ đến nhưng giờ phút này lại khơi ra dễ như trở bàn tay.

Chung Viễn Huỳnh chạm vào cơ bụng anh rồi tiến dần lên trên, anh cũng rất phối hợp mà cúi người xuống.

Lúc chạm đến cơ ngực cùng xương quai xanh, Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên, cắn nhẹ vào yết hầu anh, cảm nhận được yết hầu anh hơi run rẩy, cơ hồ đang đè nén tiếng thở dốc.

Tiếp tục đi lên, Chung Viễn Huỳnh giữ cằm anh, hôn lên môi.

Khác với những lần trước, lần hôn này răng môi quấn quýt nhau, lưu luyến triền miên, dịu dàng mà từ tốn.

Phó Tẫn ngoan ngoãn như vậy làm Chung Viễn Huỳnh nhớ đến câu nói Phỉ Duyệt Nhiên đã từng nói: "Cậu ta đang lấy lòng cháu."

Thậm chí dùng cả thân thể.

Trong nhất thời, Chung Viễn Huỳnh tỉnh táo lại, lùi về sau một chút, kết thúc nụ hôn này.

"Hửm?" Phó Tẫn mở mắt ra, trong mắt có sự đắm chìm, cũng có sự nghi hoặc.

"Lần sau đi." Chung Viễn Huỳnh xoa đầu anh rồi nói.

Chờ đến lần sau, trên phương diện tình cảm anh sẽ càng tin tưởng cô hơn, chờ đến lúc anh sẽ không đặt bản thân vào vị trí thấp kém như vậy nữa.

- -----

Bên này, trong phòng làm việc lớn của tập đoàn nhà họ Phó, một cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao vừa kết thúc.

Phó Lăng Thanh quay lại phòng làm việc, lạnh nhạt nói: "Chung Lịch Cao thường xuyên ra vào bệnh viện, tra rõ xem là vì bản thân ông ấy hay vì người khác."

Vài năm trước Chung Lịch Cao đã chuyển ra ngoài biệt thự của nhà họ Phó, để tránh bị nghi ngờ nên điều ông ta về công ty con. Dù sao thì vẫn là cha của Chung Viễn Huỳnh, bà ấy cũng không thể hoàn toàn không quan tâm.

Chung Lịch Cao đưa ra không ít yêu cầu, chỉ cần là những yêu cầu không quá đáng thì bà ấy đều đồng ý.

Còn với những lời mang tính uy hiếp mà Chung Lịch Cao từng nói, ví dụ khi không chấp nhận yêu cầu của ông ta thì xem ông ta tìm đến Chung Viễn Huỳnh như thế nào. Để tránh việc này trở thành tai họa ngầm, bà ấy đành cho người theo dõi Chung Lịch Cao.

Hành trình và hướng đi của ông ta, bà ấy đều nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng chỉ cần ông ta có hành động tiếp cận Chung Viễn Huỳnh, sẽ có người ngăn cản kịp thời.

Tất nhiên làm vậy sẽ không tốt lắm nhưng nếu như Chung Viễn Huỳnh muốn gặp ông ta, Phó Lăng Thanh nhất định sẽ không ngăn cản.

- ---

"A Huỳnh."

Giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng nước từ vòi hoa sen, mang theo hơi nước ẩm ướt men theo bức tường vang lên.

"Em đây."

Chung Viễn Huỳnh ngồi ở mép giường, nhân lúc Phó Tẫn đi tắm, vội vàng báo cáo những chuyện vừa xảy ra vào hôm nay cho Phỉ Duyệt Nhiên.

"Cửa không khóa." Nghe thấy tiếng của cô, chắc chắn rằng cô vẫn ở đây, giọng anh rõ ràng thoải mái hơn không ít.

"Ừm." Chung Viễn Huỳnh vẫn đang soạn tin nhắn, không thèm ngẩng đầu.

"Có muốn vào đây không?"

"Không cần đâu."

Thành thật một chút đi được không, đừng có cả ngày từ sáng đến tối dụ người ta phạm tội.

Hình như hôm nay Phỉ Duyệt Nhiên cũng không bận lắm, trả lời tin nhắn của Chung Viễn Huỳnh rất nhanh.

Phỉ Duyệt Nhiên: "Căn cứ vào kết cục chân thực của "Đèn khuya le lói" cháu nói lần trước, cô đoán là thật ra Phó Tẫn vẫn luôn không tin rằng cháu thật sự thích cậu ta. Cậu ta nghĩ rằng cháu chỉ đang thương hại cậu ta, hoặc là chỉ vì nghe lời đề nghị và sự hướng dẫn của vị chuyên gia là cô thôi."

"Vậy nên sau khi hai người gặp nhau, khuynh hướng tự sát của cậu ta vẫn không thay đổi, chẳng qua là đang ở thời kỳ trì trệ. Nói chung là cậu ta nghĩ rằng sớm muộn cũng sẽ mất đi, chi bằng tự mình kết thúc trước khi bị cháu hoàn toàn vứt bỏ."

"Viễn Huỳnh, có lẽ cháu rất khó có thể hiểu được, nhất là suy nghĩ của những người mắc bệnh tâm lý giống như Phó Tẫn, không thể dùng tư duy của những người bình thường để suy tính được."

"Biểu hiện tâm lý hiện tại của Phó Tẫn là: điều sợ hãi nhất khi có được một thứ không thuộc về mình, đó chính là mất đi nó."

"Thật ra trong lòng của cậu ta hiện giờ vẫn luôn có tâm lý đó, chỉ là đã giảm bớt liều lượng của thuốc nên có một số không thể ức chế được. Đến khi ngừng thuốc hoàn toàn, những cảm xúc này sẽ thể hiện càng rõ ràng hơn."



Tuần nào Phỉ Duyệt Nhiên và Trần Minh Cát cũng đến kiểm tra cho Phó Tẫn.

Trong giai đoạn giảm thuốc này, cơ thể Phó Tẫn có phản ứng thèm ngủ, cả người không có sức, đau đầu, tay chân bủn rủn, buồn nôn vân vân.

Thay đổi lớn nhất vẫn là trong tâm lý.

Chung Viễn Huỳnh cảm giác anh trở nên cực kì bám người khác, thích làm nũng, giả vờ đáng thương, thậm chí còn đi lấy lòng người khác. Chiêu trò bịp bợm cũng nhiều vô số, thỉnh thoảng lại rất bá đạo, không để cô ngắm mấy em trai trẻ đẹp kia, vậy nên chương trình giải trí cô xem từ mấy em trai lại biến thành mấy em gái, tuần nào đến giờ cô cũng hét "các em ơi chị đến đây, chị có thể mà!".

Ánh mắt của Phó Tẫn lại trở nên ghen tị.

Có điều những biến đổi về cơ thể và tâm lý này đều trong phạm vi mong đợi, sau một tháng giảm lượng thuốc, Phỉ Duyệt Nhiên tuyên bố chính thức bước vào giai đoạn ngừng dùng thuốc.

Qua một thời gian sau, phản ứng ngừng thuốc của Phó Tẫn vượt qua dự đoán của tất cả mọi người.

Chung Viễn Huỳnh phát hiện sớm nhất, ban ngày tinh thần Phó Tẫn không tốt, trạng thái rất tệ, rất khó tập trung sự chú ý.

Ban đêm cô vẫn giữ lại chút tỉnh táo, không ngủ say hoàn toàn, phát hiện Phó Tẫn chờ sau khi cô ngủ say sẽ đứng dậy đi đến phòng tranh.

Cô lén lút đi theo vào phòng tranh, nhìn vào trong qua khe cửa, thấy Phó Tẫn ngồi trước giá vẽ trải đầy giấy trắng, rắc phẩm màu màu đỏ máu lên, cầm con dao rọc giấy, rạch nát đống giấy trắng kia.

Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong căn phòng chiếu xuống, chiếc bóng đổ sang một bên, lưỡi dao sắc bén sáng lên.

Tiếng giấy bị cắt rách vang lên không ngừng.

Động tác của anh lặp lại một cách cứng nhắc.

Những tờ giấy bị nhuộm đỏ kia giống như vết thương bị đục khoét đến nỗi máu thịt bét nhè.

Chung Viễn Huỳnh nhìn mà kinh hãi.

Cô yên lặng rời đi không một tiếng động, quay về phòng ngủ, nhắn tin cho Phỉ Duyệt Nhiên, nói chuyện này cho cô ta biết.

Một đêm này Chung Viễn Huỳnh không ngủ được.

Đến tận khi trời tờ mờ sáng, Phó Tẫn mới quay lại.

- ---

Tình trạng của Phó Tẫn ngày càng nghiêm trọng, mất ngủ cả ngày lẫn đêm, thường xuyên đổ mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên.

Nhìn qua cũng có thể thấy anh gầy gò tiều tụy, Chung Viễn Huỳnh cực kỳ đau lòng.

Chờ khi Phỉ Duyệt Nhiên đến kiểm tra, Chung Viễn Huỳnh lo lắng hỏi: "Sao lại như thế này?"

"Xuất hiện phản ứng khi ngừng thuốc là rất bình thường, bất thường ở chỗ Phó Tẫn lo lắng quá mức." Phỉ Duyệt Nhiên cùng cô đi ra ban công, tiếp tục nói: "Tâm trạng bất an của cậu ta bị phóng đại, bởi vì đã có được vậy nên càng sợ bị mất đi. Cậu ta nhất định không chịu tin rằng cháu sẽ thích một người như mình, khiến bản thân rơi vào cảm giác hoảng loạn như giây tiếp theo sẽ mất đi cháu vậy."

Chung Viễn Huỳnh nghe vậy, tức khắc ngẩn người, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi: "Vậy cháu phải làm gì bây giờ?"

"Bây giờ cô sẽ kê đơn thuốc chỉnh khí sắc cho cậu ấy, có điều những thuốc cậu ta đã ngưng dùng vẫn sẽ không được uống, vậy nên đừng quá mong chờ sẽ có hiệu quả cao." Phỉ Duyệt Nhiên nói: "Cậu ta vẫn nên tự vượt qua giai đoạn hoài nghi lo âu này."

Chung Viễn Huỳnh hỏi: "Vậy cháu nên làm gì?"

Phỉ Duyệt Nhiên nói: "Thật ra thì cháu đã làm rất tốt rồi, đừng lo lắng quá, cậu ta đã không còn khuynh hướng tự sát. Chỉ cần cố gắng vượt qua thời điểm này, những thứ còn lại thì cứ để thời gian giải quyết đi."

Vài hôm sau, tình trạng của Phó Tẫn vẫn không có chút chuyển biến tốt nào.

Lúc anh toát mồ hôi lạnh, Chung Viễn Huỳnh lấy khăn ấm lau cho anh. Lúc anh hoảng hốt lo sợ, cô nói chuyện để giúp anh phân tán sự chú ý. Nếu anh mất ngủ, cô đọc bảng cửu chương cho anh, mát xa như những chuyên gia mát xa, tiếng kêu vang lên rõ ràng...

Nhưng anh vẫn chờ lúc cô đi ngủ say sẽ đến phòng tranh.

Đó là nơi cất giấu mặt trái u ám của anh, trở thành nơi duy nhất khiến anh có thể trút hết ra.

Có hôm cô phải ra ngoài rất lâu, đón sinh nhật cùng với Bối Trân Giai.

Chung Viễn Huỳnh nhắc khá nhiều lần về chuyện này nhưng đến ngày hôm đó, Phó Tẫn đứng ngay cạnh cửa, bỗng nhiên giữ chặt tay cô.

Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại: "Sao vậy?"

Phó Tẫn im lặng hồi lâu, cụp mắt, khẽ hỏi: "Em còn quay lại không?"

Giọng điệu ẩn giấu sự dè dặt.

"Em có." Trái tim Chung Viễn Huỳnh thắt lại: "Nhưng mà Phó Tẫn này, anh tin em không?"

Phó Tẫn mở miệng, hơi chần chừ nhưng vẫn nói ra: "Tin."

"Vậy được, hôm nay anh ở nhà chờ em."

Nhìn nét mặt của anh, Chung Viễn Huỳnh gần như ép bản thân nói ra câu nói ấy, cô cắn chặt răng ép mình giữ lại những lời mềm lòng.

Ngoài công việc ra, chắc chắn cô vẫn phải đi đến những nơi khác, Phó Tẫn cũng cần phải học được cách tin tưởng cô.

Sắc mặt Phó Tẫn đang đấu tranh, cuối cùng vẫn chọn buông tay ra.

- ---



"Alo, Viễn Huỳnh!"

"Hả?" Chung Viễn Huỳnh bừng tỉnh: "Cái gì?"

"Gì mà cái gì, tớ còn đang muốn hỏi hồi nãy cậu mới nói gì." Bối Trân Giai nói: "Cậu làm sao mà cả ngày người cứ không yên lòng vậy, mặc dù tuổi cũng lớn rồi, tớ cũng không phải là cực kỳ muốn tổ chức sinh nhật nhưng dẫu sao thì cậu cũng phối hợp chút đi."

Từ tiệm bánh ngọt đến rạp chiếu phim, lại đến hiện tại đi dạo trung tâm mua sắm.

Bối Trân Giai thử xong mấy bộ quần áo, vẫn thấy Chung Viễn Huỳnh ngây ngốc nhìn lên chỗ treo đồ.

"Tớ xin lỗi nhé Bối Trân Giai, hôm nay làm cậu mất hứng, mấy bộ quần áo cậu thử kia để tớ trả tiền." Chung Viễn Huỳnh lấy thẻ từ trong túi xách ra, nói mật khẩu cho cô, lại nói: "Bây giờ tớ phải về trước rồi."

"Cái này thì không cần." Bối Trân Giai trả lại thẻ: "Có chuyện gì thì cậu về trước đi, không sao."

Chung Viễn Huỳnh cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bèn gật đầu rồi nhanh chóng về biệt thự nhà vườn.

Thời gian vẫn sớm, lúc về đến biệt thự cũng mới có hơn ba giờ chiều.

Nhưng khi cô vừa vào cửa, dưới đất bừa bộn, mảnh vụn thủy tinh, đồ gốm ở khắp nơi, bàn ghế bị lật, gần như không có thứ đồ nào còn ở nguyên tại vị trí của nó.

Có hai cô và ba chú đang dọn dẹp lại, Từ Tử Thúc ở trong phòng khách, nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh, vừa thở phào nhẹ nhõm sau đó lại thở dài.

Chung Viễn Huỳnh cau mày: "Tại sao không gọi cho tôi?"

"Cô cũng biết đấy, cậu ấy không cho." Từ Tử Thúc nói: "Lâu lắm rồi cậu ấy không như vậy, vốn nghĩ rằng nếu cô về muộn thì vẫn đủ thời gian để khôi phục lại như ban đầu."

"Bây giờ anh ấy ở đâu?"

"Trong phòng tranh."

“Anh kêu người chuẩn bị máy bay tư nhân đi." Chung Viễn Huỳnh nói xong, tức khắc đi lên tầng.

Đi thẳng vào phòng tranh, cô thấy Phó Tẫn đang đứng ở trong góc, dùng dao rạch từng vết vào bức tường màu đỏ thẫm.

Sột soạt…

Cát đá nhỏ vụn rơi từ mũi dao xuống.

"Phó Tẫn." Chung Viễn Huỳnh bước lên trước nắm chặt cổ tay anh: "Em dẫn anh đến một nơi."

Phó Tẫn chậm chạp quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt vô hồn dần có tiêu cự, sau đó buông tay, con dao rơi xuống mặt sàn gỗ.

Hai người ngồi lên máy bay, gần hai tiếng mới đến thành phố Nam Thanh, tiếp đó bắt xe đến khu ngoại thành.

Cả quãng đường Phó Tẫn không hề hỏi Chung Viễn Huỳnh rằng cô đưa anh đi đâu, như chỉ cần có cô, anh đi đến đâu cũng được.

Chung Viễn Huỳnh cũng không nói chuyện, luôn ép bản thân mình bình tĩnh, nghĩ đi nghĩ lại phương án cuối cùng, có nhất thiết phải làm vậy không.

Không khí có chút ngột ngạt.

Ngày đông nên trời tối sớm, đèn đường ở vùng ngoại ô rất thưa thớt, ánh đèn mờ ảo, xuyên qua cửa kính xe rọi về nơi xa, chỉ nhìn thấy bóng cây bên hai ven đường.

Đến nghĩa trang, xuống xe, Phó Tẫn lấy khăn hồi nãy cô bỏ ra, quàng lại cho cô.

Gió lạnh vù vù, lá cây xào xạc.

Chung Viễn Huỳnh nắm tay anh, đi bên lề đường bên phải, không lâu sau nhìn thấy cổng sắt loang lổ rỉ sét, chính giữa treo một ngọn đèn vàng.

"Ông nội ơi, ông nội." Cô gọi hai tiếng, gõ cửa vài cái.

Qua một lát, tiếng cửa mở ra kêu kẽo kẹt, kéo theo tiếng sắt ma sát.

Ông nội còn không nhìn cô, tự mình xoay người đi vào trong.

"Rượu để trên ghế rồi." Ông nội đi thẳng vào nhà gỗ theo thói quen, Chung Viễn Huỳnh lại để đồ trên chiếc ghế ông thường ngồi.

Cô đưa Phó Tẫn tiếp tục đi vào bên trong, đi qua từng bia đá lạnh như băng, cuối cùng dừng trước một tấm bia.

Chung Viễn Huỳnh hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Phó Tẫn, đây là mẹ của em."

Phó Tẫn ngẩn ra, ngước mắt lên ngoài ý muốn, dường như không ngờ tới rằng cô sẽ đưa anh đi gặp người quan trọng như vậy, vị trí của Mạnh Mai Quyên trong lòng cô, anh biết rất rõ.

"Mẹ ơi, con đưa anh ấy đến gặp mẹ rồi."

Nghĩa trang quanh năm luôn có cảm giác im ắng đìu hiu, khiến lòng người nặng nề.

Lòng bàn tay Phó Tẫn bắt đầu ra mồ hôi, đứng thẳng người, trịnh trọng cúi người chào: "Cháu chào cô."

"Mẹ, hôm nay đến đây con muốn nói với mẹ một chuyện". Chung Viễn Huỳnh nhìn bia đá rồi nói: "Con sắp kết hôn rồi."

Trong nháy mắt, cô cảm nhận được bàn tay Phó Tẫn nắm chặt, khiến tay cô hơi đau.

Phó Tẫn ngưng thở, con người hơi co lại, nhìn về phía cô.

Chung Viễn Huỳnh không do dự đối mắt với anh, chậm rãi nói từng từ: "Phó Tẫn, chúng ta kết hôn đi."