Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 90




Khương Thần biết hôm nay tổ đóng băng sẽ rã đông người số 10, tầm giữa trưa ra ngoài đi dạo cũng tranh thủ quan sát vẻ mặt bọn họ, phát hiện không có ai đưa đám, bèn hỏi: “Thành công rồi à?”

Thành viên của tổ thí nghiệm đáp: “Ừ, người ở trên lầu ấy.”

Khương Thần tò mò lên lầu, đầu tiên là đứng quan sát số 7 đang ăn cơm, thấy người bên trong tươi cười vẫy tay với mình thì gật đầu đáp lại. Sau đó cậu đi đến phòng bệnh vô trùng bên cạnh, nhìn thấy một người nằm bên trong, không thấy rõ diện mạo cụ thể.

Khương Thần hỏi: “Lần này là nghề gì?”

Thành viên của tổ thí nghiệm đáp: “Học sinh, kì thủ.”

Khương thần nói: “Kì nào? Giờ đổi thành người giao cơm à?*”

*Nguyên văn: 哪个 qi? 这回换成送外卖的了?. Qi ở đây tui hiểu là phiên âm của từ kì (cờ), nhưng câu thứ 2 thì khum hiểu lắm. Tra gg cũng không ra kết quả gì, hình như cái này ám chỉ một bộ anime có tên kiểu thưa ngài, cơm ngài đặt tới rồi hay gì gì đó.

Thành viên của tổ dự án dở khóc dở cười: “Là cờ vây.”

Hắn giới thiệu: “Học sinh giỏi lớp 10 đấy, từ nhỏ đã học cờ vây với người lớn trong nhà, nhưng việc học còn xuất sắc hơn nên không đi theo con đường này. Nghỉ hè năm lớp 10 duyên số đưa đẩy lại được kì thủ quốc gia phát hiện, kinh động như gặp người trời luôn, muốn nhận cậu ta làm đệ tử cuối cùng. Tiếc là lên lớp 10 phát hiện bị bệnh nên chưa kịp thi đấu.”

Khương Thần hỏi: “Lần này là thật à?”

Người của tổ dự án cười nói: “Tư liệu viết chi tiết như vậy thì hẳn là thật.”

Hắn lấy ảnh ra cho Khương Thần xem: “Nghe nói cậu trai này thông minh lắm, chỉ chơi không vẫn thi được thủ khoa. Cậu xem những gì cậu ta làm hàng ngày này, bao nhiêu là thứ, đâu có cần học đâu.”

Khương Thần cầm bức ảnh bé nhỏ, cạn lời.

Có chút xíu như vậy mà cũng viết lít nha lít nhít như thể điêu khắc trên gạo.

Chỉ nhìn cái ảnh này thôi đã biết cuộc sống nghiệp dư của số 10 phong phú cỡ nào.

Cậu trả lại bức ảnh, quan sát hai người bạn cùng phòng bệnh một lát, cảm thấy dự án này lại gần ngày kết thúc thêm một bước, thỏa mãn ra về.

Người của tổ thí nghiệm nhanh chóng cơm nước xong, nhưng không ai đi nghỉ trưa mà tất cả vào phòng họp.

Lúc rã đông cho số 10, dụng cụ hỗ trợ sức mạnh tinh thần có hiện lên một dãy số liệu, chứng tỏ nó có được dùng đến.

Bọn họ căn cứ vào nhóm dữ liệu này suy được ra một giới hạn đại khái, phát hiện sức mạnh tinh thần của hai người tình nguyện còn lại không đủ điều kiện để rã đông, trừ phi nghiên cứu về sức mạnh tinh thần có đột phá mới, vì bọn họ phải dựa vào sự trợ giúp từ phía bên ngoài mới có thể thức tỉnh.

Nói cách khác, đợi số 10 khôi phục sức khỏe, bọn họ chỉnh sửa lại nốt đống dữ liệu, viết xong báo cáo là dự án này sẽ kết thúc.

Thành viên của tổ thí nghiệm đỏ hoe đôi mắt.

Không tính đợt trước phải làm một đống thí nghiệm trên động vật phức tạp rồi công tác chuẩn bị, từ lúc số 1 thức tỉnh đến giờ rã đông cho số 10, bọn họ đã tốn gần 1 năm, giữa chừng đã mấy lần bị đả kích đến mức suýt từ bỏ, giờ cuối cùng cũng chuẩn bị viết xuống một dấu chấm tròn trịa.

Tổ trưởng Tần nói: “Làm việc đi.”

Lần này không ai chửi ông ta máu lạnh vô tình nữa, vô cùng hăng hái kêu: “Rõ!”

Bọn họ nối đuôi nhau rời đi, đóng cửa lại.

Tổ trưởng Trần hoàn toàn không kiềm chế được, kéo tay đồng liêu plastic, ôm ông ta khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.

“…” Tổ trưởng Tần nói: “Tránh ra, tôi còn phải đi viết đơn xin kết thúc.”

Tổ trưởng Trần nghẹn ngào: “Để tôi… Để tôi khóc thêm tí nữa.”

Tổ trưởng Tần mặt lạnh tanh kéo người ta ra, đẩy về phía bàn, đứng dậy đi mất.

Tổ trưởng Trần cũng không buồn mắng ông ta, gục xuống bàn khóc tiếp, mãi sau mới bình tĩnh lại, xuống lầu hóng gió lạnh.

Đi ngang qua ổ vịt, ông ngồi xuống nhìn bọn chúng, bắt đầu cảm khái: “Qua đây nào, để chú xoa mấy đứa.”

Năm con vịt con không hiểu gì, cứ “cạc cạc cạc” với ông.

Tổ trưởng Trần lần lượt xoa đầu từng con: “Sau này đi theo ba mấy đứa ra viện, ở ngoài phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có quậy phá, tránh cho bị cậu ta mang đi nướng thịt thật, biết chưa hả?”

Năm con vịt con tiếp tục “cạc cạc cạc”.

Tổ trưởng Trần lại lần lượt xoa đầu từng con, xé rau cho chúng nó, lo lắng vô cùng: “Mấy đứa nói xem, ra viện rồi không còn ai quản cậu ta nữa, lỡ cậu ta mải chơi game quên không cho mấy đứa ăn thì phải làm sao giờ?”

Năm con vịt được cho ăn, tiếng “cạc” càng thêm niềm nở.

Đội trưởng Khương tự dưng trúng đạn lúc này còn đang ngủ trưa.

Cậu tỉnh dậy vào lúc hai giờ chiều như thường lệ, đi dạo mấy vòng quanh phòng cho tỉnh ngủ rồi vào game.

Tên anti lần trước đã bị nước bọt của người chơi nhấn chìm, không thấy xuất hiện nữa, Thần Tinh Ánh Duyên khôi phục sự náo nhiệt ngày trước.

Đánh phó bản, nói chuyện trên trời dưới bể, PK, nghiên cứu chiến lược và 818* các loại yêu hận tình thù. Cậu vừa mới online đã được đút cho vài miếng dưa tươi ngon, đơn giản lướt một lượt, có vẻ như là khúc mắc tình cảm chân đạp nhiều thuyền, đã lật xe thì thôi, lại còn đều không muốn buông tay, giờ phút này mấy vị có quả đầu xanh lét đang chửi nhau trên kênh thế giới.

*Ngôn ngữ mạng bên Trung, là kiểu nói chệch đi của “đào sâu một tí” 扒一扒 (đào sâu vào tin đồn/phốt), ý của nó kiểu dạng: Uầy biết đầu đuôi vụ abc kia là như nào không, là như này nè…

Khương Thần nhìn sang người bên cạnh.

Lúc offline cậu và Phương Cảnh Hành sóng vai ngồi cạnh nhau, cậu thấy Phương Cảnh Hành phát hiện ra động tác của cậu, cũng nhìn sang thì biết là đã online, bèn hỏi: “Bọn họ đang nói tới ai vậy?”

Phương Cảnh Hành nói: “Không biết.”

Khương Thần “à” một tiếng, không hỏi nữa.

Cậu đứng dậy, bỗng nghĩ đến một chuyện: “Làm nam thần của liên minh những 8 năm, sao không có ai đòi sống đòi chết vì cậu như vậy?”

Phương Cảnh Hành cười hỏi lại: “Sao anh biết là không có?”

Khương Thần cúi xuống nhìn anh: “Hửm?”

Phương Cảnh Hành không đứng dậy mà vươn tay kéo người kia đến bên mình.

Anh rất vui vì cuối cùng Khương Thần cũng chú ý đến tình sử của anh, Phương Cảnh Hành nói: “Anh hỏi A Dật thử đi, xem từ lúc thân phận em bị nghi ngờ đến giờ, mỗi ngày có bao nhiêu người tìm cậu ta đòi vào bang.”

Khương Thần nói: “Đó là fan của cậu.”

Dừng lại một chút, cậu bổ sung: “Cũng có thể là fan của tôi.”

Dù sao thì cậu liên tiếp phá đảo cốt truyện ẩn rồi phó bản, trong Thần Tinh Ánh Duyên có không ít người thích cậu.

Muốn vào cùng một bang với đại lão, lí do này hết sức bình thường.

Khương Thần nói: “Không tính fan hâm mộ.”

Phương Cảnh Hành nói: “Chắc chắn là có người thầm mến em, chỉ không biết cụ thể là ai thôi, mà hẳn là bọn họ cũng từng xin kết bạn với anh, chẳng qua bị anh làm lơ.”

Khương Thần: “Có ai là quen biết ngoài đời không?”

Phương Cảnh Hành nói: “Có thể.”

Khương Thần: “Trong liên minh có không?”

Phương Cảnh Hành: “Có.”

Khương Thần: “Trong câu lạc bộ của cậu thì sao?”

Phương Cảnh Hành rất thành thật khai báo: “Trước kia có, hiện giờ không.”

Khương Thần: “Thành viên trong đội à?”

Phương Cảnh Hành: “Ừm.”

Khương Thần gật đầu, cũng không bất ngờ.

Một người như Phương Cảnh Hành, không có ai thích mới là bất thường.

Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Cùng trong một đội mà không định phát triển một chút à?”

Phương Cảnh Hành cười thành tiếng: “Không, em giữ mình trong sạch.”

Khương Thần lại gật đầu, không hỏi nữa.

Phương Cảnh Hành thấy rất vui, cầm tay cậu đứng dậy, ôm người một chút rồi hỏi cậu muốn chơi cái gì.

Khương Thần suy nghĩ một hồi, nói ra: “Hôm nay không muốn sát sinh cho lắm.”

Phương Cảnh Hành bật cười: “Tại sao?”

Khương Thần đáp: “Dự án tiến triển rất thuận lợi.”

Mắt Phương Cảnh Hành lập tức sáng lên: “Chuẩn bị kết thúc rồi?”

Khương Thần nói: “Chắc là sắp rồi.”

Mặc dù cậu không rõ tình hình cụ thể lắm, nhưng liên tiếp cứu sống hai người, kiểu gì cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm.

Cái này gọi là trước lạ sau quen, chỉ còn lại hai người nữa thôi, hẳn là sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Phương Cảnh Hành cũng vui lây, suy tư mấy giây: “Bọn mình chơi thử hệ thống sinh hoạt nhé?”

Khương Thần không chút nghĩ ngợi nói: “Không chơi.”

Du Mộng có hệ thống sinh hoạt rất đồ sộ, muốn gì có nấy.

Nhưng mấy thứ như rèn đúc, may vá, nấu nướng gì gì đó đều cần thu thập vật liệu, mà cậu ghét nhất mấy nhiệm vụ kiểu này… Khương Thần bỗng nảy ra ý tưởng, bèn nói: “Trồng rau cũng được.”

Trồng rau không cần chạy tới chạy lui, chỉ cần một mảnh đất trồng là đủ.

Trong Như Ý có đất vườn, chỉ là không có ai trồng nên vẫn luôn hoang phế.

Phương Cảnh Hành nói: “Chắc chưa?”

Khương Thần chần chừ: “Có thể thử xem sao.”

Dù sao thì cậu cũng chưa từng trồng rau dưa trong thực tế ảo.

Thế là hai vị đại lão không sát sinh đi tìm NPC mở nhiệm vụ trồng trọt, mua hạt giống xong thì về trồng rau.

Hệ thống sinh hoạt không giống săn tiền thưởng cho phép nhận nhiệm vụ tùy ý, mà phải thăng cấp từng chút một. Bọn họ là nông dân trồng rau sơ cấp, chỉ có thể trồng cà rốt với cải trắng.

Buổi tối Tạ Thừa Nhan online thì cà rốt của Khương Thần đã nhú lên.

Y đờ đẫn nhìn hai người kia đứng trong vươn rau tưới nước với nhổ cỏ, con tim vỡ nát.

Cậu nhỏ đẹp trai nhất quả đất của y!

Giờ lại đi trồng rau!

Quả nhiên con người yêu vào sẽ dễ dàng mất trí, mẹ nó chuyện gì cũng dám làm!

Dật Tâm Nhân và Nho Sơ dẫn y đến đây, thấy y đứng ở cửa sau không vào thì hỏi: “Không vào à?”

Tạ Thừa Nhan nhẹ nhàng nói: “Để cho tôi bình tĩnh lại một chút đã.”

Nho Sơ nhìn y một cái: “Chẳng phải cậu nói là không lấy được đủ mấy giải diễn viên xuất sắc trong nước thì không yêu đương gì à?”

“… Hả?” Tạ Thừa Nhan không hiểu sao hắn lại nhắc đến chuyện này: “Tôi thuận miệng nói thế thôi, anh tin thật đấy à.”

Nho Sơ “à” một tiếng.

Tạ Thừa Nhan quay đầu lại: “Làm sao?”

Nho Sơ thản nhiên nói: “Không có gì.”

Tạ Thừa Nhan xoay đầu về, tiếp tục đứng ngắm cậu nhỏ trồng rau.

Phương Cảnh Hành là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, tươi cười vẫy chào.

Khương Thần cũng ngẩng đầu lên, thấy cháu trai đi tới thì lấy ra đống trang bị mấy hôm rồi nhờ các bang lớn tìm hộ, giao cho y. Cậu hỏi: “Hôm nay rảnh à?”

Tạ Thừa Nhan lập tức cảm động, ôm cậu nhỏ một cái: “Vâng, em sắp về rồi.”

Khương Thần nghĩ cũng tốt, đặt bình tưới xuống: “Đánh phó bản không? Anh dẫn đi.”

Dật Tâm Nhân ở bên cạnh xen vào: “Để bọn tôi dẫn đi cho, tôi thấy rau của các cậu sắp thu hoạch được rồi.”

Khương Thần quét mắt nhìn quanh, thấy Bổn Cung Đẹp Nhất với hai người bạn thân của cô nàng đang lấp ló đằng xa, nghe nói là fan mẹ ruột của Nhan Nhan, thế là quay sang cháu trai, cho y quyết định.

Tạ Thừa Nhan nhìn cà rốt rồi lại nhìn cậu nhỏ, y nói: “Ừm, anh… Mấy anh trồng rau tiếp đi.”

Dứt lời y ôm lấy con tim bé nhỏ rời khỏi, đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần.

Hai vị nông dân trồng rau đợi rau chín rồi thu hoạch, cảm thấy chúng rất tươi ngon, bèn mang ra chợ bày sạp bán. Bởi vì người chơi luyện nấu nướng ngoài tự đi kiếm vật liệu ra thì còn có rất nhiều người thích đến chợ mua thức ăn có sẵn.

Sạp hàng vừa được dựng lên thì nghe thấy “soạt” một tiếng, bên cạnh cũng có người dựng quầy.

Khương Thần quay sang, nhìn thấy Hạnh Thiên Thành và bạn gái nhỏ của hắn.

Tám mắt nhìn nhau, Khương Thần mới giật mình nhận ra lúc cháu trai gần đi, cái sự ngập ngừng muốn nói lại thôi ấy có nghĩa là gì.

Hạnh Thiên Thành kích động vô cùng, cuối cùng cũng tìm được đồng minh: “Đại lão, hai người cũng tới bán thức ăn à!”

Khương Thần nhẹ nhàng gật đầu, đăng một tin.

[Loa] Thập Phương Câu Diệt: Sạp C15 chợ thức ăn ở thành chính, bán rau [Screenshot]

Cả server nhốn nháo.

Vãi chưởng hai vị đại lão thế mà lại bán rau kìa!

Dù là người trong hay người ngoài chợ đều lập tức phi tới, chỉ trong chớp mắt đã tranh nhau mua sạch.

Khương Thần rất hài lòng, chào Hạnh Thiên Thành một tiếng, kéo Phương Cảnh Hành đi mất, vẽ ra dấu chấm đầy viên mãn cho kiếp sống trồng rau của mình.

Hạnh Thiên Thành: “Tôi…”

Cái đậu má!

Hắn nhìn về phía bạn gái: “Anh cũng lên loa rao nhé?”

Bạn gái nhỏ nói: “Nhưng vậy thì chẳng vui gì cả.”

Hạnh Thiên Thành đành phải chấp nhận số phận, nghiêm chỉnh đàng hoàng đứng đó bán thức ăn.

Phương Cảnh Hành đi theo Khương Thần ra khỏi chợ, cười hỏi: “Còn trồng nữa không?”

Khương Thần nói: “Không.”

Trồng với chẳng trọt, chém gϊếŧ vẫn vui hơn.

Phương Cảnh Hành nín cười, cùng cậu đi tìm cháu trai.

Vườn rau của Như Ý từ đó lại hoang tàn.

Cuộc sống trở lại nhịp điệu trước kia, cứ thế mà lại một tuần lễ trôi qua.

Số 10 vốn chỉ cử động được tròng mắt giờ đã có thể nói chuyện.

Nhưng chỉ với việc biết mình đang ở thời đại nào, gặp người thân, là cậu ta đã đến giới hạn.

Thành viên của tổ nghiên cứu cúi xuống kiểm tra máy móc một hồi mới yên lòng đứng dậy, cổ vũ cậu ta: “Chúng tôi đã thấy những gì cậu viết, One Piece hoàn rồi, cậu chỉ cần khỏi bệnh là có thể đi xem rồi. Cố lên!”

Hai mắt số 10 tỏa sáng, quả nhiên lên tinh thần một chút: “Thật sao?”

Người kia cười nói: “Thật.”

“Quá tốt rồi.” Số 10 nói: “Vậy Hun… HunterxHunter thì sao?”

Người nọ im lặng.

Số 10 tràn ngập chờ mong nhìn hắn.

Người kia cũng nhìn cậu ta. Hai người đối mặt nhau 1 giây, số 10 đã hiểu, căm tức dùng giọng nói yếu ớt vô cùng gào lên: “Lão già Togashi —!!”

“Đừng kích động, đừng kích động.” Thành viên của tổ nghiên cứu vội vàng trấn an cậu ta, thấy cậu ta gào lên một tiếng đã phải thở lấy hơi, vô cùng hối hận vì đã nhắc đến chuyện này, thầm nhủ phải giấu nốt mấy tác phẩm đã bị drop, đợi cậu ta khỏi rồi hẵng nói.

Hắn dụ dỗ: “Ngủ đi, ngủ dậy rồi lại mắng tiếp.”

Số 10 đã là nỏ mạnh hết đà, lại thở hổn hển vài hơi rồi nhắm mắt bất động.

… Cũng không biết là thiếp đi hay là tức quá nên ngất nữa.

Thành viên của tổ thí nghiệm kiểm tra lại máy móc lần nữa, phát hiện vẫn đang hoạt động bình thường thì ra ngoài, nghĩ thôi vẫn còn thấy sợ, bèn truyền đạt lại chuyện này cho các đồng nghiệp.

Mấy vị đồng nghiệp chép miệng vài tiếng, trong đầu nghĩ cậu nhóc này đúng là thanh niên chuyên làm ổ trong nhà.

Thế là bọn họ liệt kê ra tên của mấy tác phẩm, cũng mang tới báo cho hai vị tổ trưởng một tiếng.

Mà lúc này hai vị tổ trưởng vừa nhận được câu trả lời. Bọn họ gửi lên đơn xin kết thúc dự án, cuối cùng lãnh đạo cũng chịu kí duyệt.

Tổ trưởng Trần lại không kiềm chế được cảm xúc, xuống dưới lầu hóng gió cho bình tĩnh, thấy Khương Thần đang dẫn vịt con đi dạo thì tiến lên hàn huyên đôi câu. Ông đột nhiên nói: “Lát nữa cậu đi lấy điện thoại về đi.”

Khương Thần hơi giật mình, nghe ra được ngụ ý: “Nhưng vẫn còn hai người nữa mà?”

Tổ trưởng Trần nói: “Hai người kia không đủ điều kiện, sẽ không rã đông nữa.”

Khương Thần sửng sốt: “Tức là, dự án kết thúc rồi?”

Tổ trưởng Trần gật đầu.

Khương Thần nói: “Vậy tôi có thể về nhà chưa?”

Tổ trưởng Trần nói: “Còn phải viết báo cáo nữa, tạm thời cậu vẫn phải ở đây.”

Ông suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ nói với lão Tần một tiếng, nếu như cậu muốn ra ngoài hẹn hò với bạn trai thì cũng được, nhưng nhớ phải đeo khẩu trang.”

Khương Thần hỏi: “Gặp bạn hồi trước thì sao?”

Tổ trưởng Trần do dự.

Hiệp nghị bảo mật chỉ có hiệu lực khi dự án vẫn đang tiến hành, nên theo lý thuyết mà nói, một khi đơn xin được thông qua thì dự án cũng coi như đã kết thúc.

Mà các loại số liệu về Khương Thần bọn họ đều có trong tay nên thật ra cậu cũng không cần ở lại, nhất là khi cậu đã phải ở đây gần một năm rồi, lâu hơn số 7 và số 10 rất nhiều, cũng không được may mắn như số 10 hồi phục là có thể ra viện.

Chỉ là báo cáo vẫn chưa được công bố.

Còn làm thế nào để công khai thì bọn họ vẫn chưa nghiên cứu, thế nên ông cũng có phần không chắc chắn.

Khương Thần quan sát vẻ mặt ông, nói thêm: “Là chủ tịch của liên minh Du Mộng Đỗ Phi Chu, tên đó rất kín miệng.”

Dừng một chút, cậu bổ sung: “Không được thì thôi, đợi tôi ra viện rồi tính tiếp.

Tổ trưởng Trần đành nói: “Để tôi thương lượng với lão Tần một chút.”

Khương Thần đáp lời, dẫn đám vịt đi.

Cậu đưa bọn nó về ổ, lên lầu lấy lại di động, nhắn tin cho Phương Cảnh Hành kể chuyện này.

Phương Cảnh Hành nhận được niềm vui bất ngờ. Vốn dĩ anh định hai hôm nữa tới thăm Khương Thần, không ngờ Khương Thần được phép ra ngoài, anh cười: “Em sẽ dẫn anh đi ăn tiệc.”

Khương Thần nói: “Còn chưa chắc chắn là có thể ra ngoài hay không.”

Phương Cảnh Hành nói: “Không sao, em đợi tin của anh.”

Thế là Khương Thần chờ một buổi chiều, cuối cùng cũng chờ đến kết quả.

Tạm thời vẫn chưa bàn bạc xong làm thế nào để công khai, ra ngoài thì hơi quá mạo hiểm, nhưng có thể tăng số lần gặp mặt bạn trai từ một lần lên ba lần một tuần. Muốn gặp bạn cũng được, nhưng bọn họ phải đến đây.

Khương Thần cũng không thấy tiếc nuối, khẽ gật đầu.

Tối đó cậu vào game, kể mọi chuyện cho Phương Cảnh Hành.

Phương Cảnh Hành nghe con số “ba” kia, cực kì hài lòng.

Dù sao thì cũng đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút cũng chẳng sao. Anh cười nói: “Vậy mai em đến chơi với anh nhé?”

Khương Thần ừ một tiếng, mở danh sách bạn bè ra xem, phát hiện Đỗ Phi Chu không online, bèn nhờ Phương Cảnh Hành đi hỏi xem hôm nay ông có lên game không.

Phương Cảnh Hành hỏi: “Anh định nói luôn trong game à?”

Khương Thần đáp: “Ừ, tôi sẽ không đề cập đến mấy chuyện khác.”

Phương Cảnh Hành bèn liên lạc với chủ tịch. Bọn họ đứng tại chỗ đợi chừng nửa tiếng thì thấy chủ tịch online, thế là gửi tin nhắn riêng tới, hẹn gặp một mình ông.

Vừa hay Đỗ Phi Chu cũng rảnh, thế là hẹn gặp bọn họ trong bang Như Ý.

Ông tìm tới Như Ý, theo bọn họ đi vào vườn rau hoang vu ở khu nhà sau.

Ba người ngồi trên mặt đất, Khương Thần nói: “Tôi muốn nói chuyện này với anh.”

Đỗ Phi Chu hỏi: “Chuyện gì?”

Khương Thần bình tĩnh nói: “Thật ra tôi chính là người đó.”

Đỗ Phi Chu nhìn cậu một cái, còn bình tĩnh hơn cả cậu, “ồ” một tiếng.

Khương Thần: “…”

___________________________