Dệt Mộng

Chương 14




Trở lại núi Tuyết sau nhiều năm, ta không khỏi bồi hồi, tuy khung cảnh nơi này chẳng thay đổi chút nào, vẫn là một vùng tuyết trắng nhưng tâm trạng của ta lại thay đổi rất nhiều. Vùng đất này lạnh lẽo, khắc nghiệt nhưng không có tranh đấu.

Khi xưa ta từng khao khát rời khỏi vùng núi lạnh giá này nhưng những ngày tháng ở nơi này bầu bạn với Ma Vương khi anh vẫn còn bị giam trong tảng đá không hề nhàm chán như ta từng nghĩ, thậm chí ta còn có chút hoài niệm những ngày tháng đó.

Núi Tuyết là nơi ta vô cùng thân thuộc, nhìn qua tưởng là một vùng tuyết trắng rất dễ đi lạc nhưng độ nhấp nhô của những mảng tuyết không giống nhau luôn cố định dù cho hàng nghìn hay hàng vạn năm trôi qua vậy nên dù rời xa núi Tuyết từ lâu, ta vẫn thông thuộc nơi này và dễ dàng tìm được nơi mà ta muốn đến.

Trái lại với ta, Thiên Hậu tuy có pháp lực cao cường nhưng nàng ta không thông thuộc nơi này. Ta đi theo sự chỉ dẫn của nàng ta, kết quả chúng ta đã đi qua một chỗ không biết bao nhiêu lần. Không thể nhìn nàng ta dẫn ta đi vòng vòng nữa, ta cuối cùng cũng lên tiếng.

“Rốt cuộc nương nương muốn đi đâu?”

Thiên Hậu dừng bước, nhìn ta rồi. “Sắp tới nơi rồi.”

Ta nhịn không được đưa tay lên vỗ đầu mình, Thiên Hậu đã đi mấy vòng tròn rồi vẫn chưa đến được nơi mà nàng ta muốn đến nhưng ta không thể nói cho nàng ta biết là nàng ta đã đi theo hình vòng tròn. Nơi đây là một ngọn núi không quá rộng, địa hình không hề bằng phẳng, theo lý mà nói không thể đi thành vòng tròn. Sau này ta mới biết sau khi Ma Vương rời khỏi núi Tuyết, chàng đã tạo ra trận pháp khiến tất cả những ai đặt chân đến đây đều không thể xác định được phương hướng, tất nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như ta. Ngay cả Thiên Hậu pháp lực cao cường cũng bị ảnh hưởng của trận pháp này.

“Thiên hậu nương nương, người không thể dùng pháp thuật đưa chúng ta đến nơi cần đến sao?” Ta vừa thở hổn hển vừa nói.

So với việc tu luyện thì sống như một người thường càng khó hơn, dù ta muốn nỗ lực đi nhanh một chút nhưng sức lực không cho phép, ta thật sự không muốn cùng Thiên Hậu lãng phí thời gian nữa.

“Mới đi được vài bước mà ngươi đã mệt đến mức như vậy, ta thật không hiểu ngươi làm sao có thể tu luyện thành tiên được.” Thiên Hậu nhìn ta bằng ánh mắt ghét bỏ. “Dù mệt thì ngươi vẫn phải tiếp tục đi, ta không thể dùng phép thuật ở nơi này nếu không không cẩn thận sẽ phá hủy đi những kết giới mà Dao Cơ đã tạo ra.”

“Dao Cơ là nữ thần Ngọc Liên?” Không khó để đoán ra điều đó. Chiếc vòng trên tay ta tạo ra Liên Hoa Quang, thứ ánh sáng này có lẽ thuộc về nữ thần Ngọc Liên. Liên Sơn cũng là nơi mà nữ thần Ngọc Liên phong ấn Ma Vương.



Thiên Hậu nương nương gật đầu.

Trong Tam Giới có không ít tin đồn rằng mối quan hệ của Thiên Hậu và nữ thần Ngọc Liên không còn tốt như xưa nhưng ánh mắt ngập tràn tình cảm của Thiên Hậu mỗi khi nhắc về nữ thần Ngọc Liên đã khẳng định những tin đồn kia hoàn toàn sai sự thật.

Đã là tin đồn thì không phải lúc nào cũng đúng. Muốn biết nó đúng hay sai thì phải tự mình kiểm chứng, giống như những tin đồn về Ma Vương và nữ thần Ngọc Liên vậy, ta phải tự mình kiểm chứng chúng, không thể dễ dàng tin vào lời của bất kỳ ai.

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên ta phát hiện một vấn đề, khi ở ngục ta hỏi Thiên Hậu rằng Dao Cơ là thứ nàng ta đánh mất sao, nàng ta không hề phủ nhận, nếu Dao Cơ là nữ thần Ngọc Liên thì chuyện này nên giải thích như thế nào.

Thiên Hậu chỉ đánh mất mối quan hệ tốt đẹp với nữ thần Ngọc Liên hay là nàng ta đã không còn có thể thấy nữ thần Ngọc Liên nữa?

Có vẻ là suy đoán thứ hai.

“Nữ thần Ngọc Liên không phải vẫn luôn ở Ngọc Liên Cung sao?” Ta không kiềm chế được mà nói ra sự nghi hoặc.

Thiên Hậu nhìn bầu trời rộng lớn, ánh mắt tràn ngập sự bi thương. “Ngọc Liên Cung chỉ còn lại những thứ thuộc về cô ấy, còn cô ấy đã hòa cùng đất trời.”

Nữ thần Ngọc Liên đã hồn phi phách tán?

Ta bàng hoàng nhìn Thiên Hậu, cảm nhận độ chân thực trong câu nói của nàng ta. Hiển nhiên nàng ta không có lý do gì để lừa ta cả.

Nếu điều này là thật vậy Ma Vương phải làm sao? Ma Vương chưa từng chủ động nhắc đến nữ thần Ngọc Liên nhưng ánh mắt của chàng không thể lừa được ta, chàng chắc chắn vẫn còn quan tâm đến nàng ta.



Ma Vương giống như tất cả mọi người trong Tam Giới đều cho rằng nữ thần Ngọc Liên đang tu luyện trong Ngọc Liên Cung và hưởng thụ sự tôn kính của cả Tam Giới. Chàng ít nhiều cũng sẽ hận nàng ta, nhưng nếu như Ma Vương biết nàng ta đã không còn tồn tại nữa liệu chàng có vì cô ta mà đau buồn không?

“Sau trận chiến giữa Thiên Giới và Ma Giới, không phải nữ thần Ngọc Liên đã phong ấn được Ma Vương ở nơi đây, nữ thần thì bị tổn thương nguyên khí nên luôn ở lại trong Ngọc Liên Cung tu luyện sao?” Ta một lần nữa xác nhận.

“Ngươi biết đã quá nhiều rồi, đừng nên hỏi gì nữa, không có lợi cho ngươi đâu.” Thiên Hậu nghiêm túc cảnh cáo.

Ta vẫn chưa hết bàng hoàng. Rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật đã bị che giấu?

Một cơn gió mạnh mang theo hơi lạnh thổi qua, sau rất nhiều năm ta lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương này.

Ta đi theo bước chân của Thiên Hậu nhưng tâm hồn không biết đã phiêu bạt đến tận nơi nào.

“Nữ thần Ngọc Liên đã bị hồn bay phách tán nhưng người vẫn còn cơ hội sống lại, chính là nhờ chiếc vòng tay của ta?” Ta hỏi Thiên Hậu.

“Đúng.” Thiên Hậu đáp. “Chỉ có chiếc vòng trên tay ngươi, nói đúng hơn chỉ có ký ức của Dao Cơ mới cứu được cô ấy. Chỉ có Dao Cơ mới hiểu rõ phép thuật mà cô ấy đã dùng để phong ấn Ma Vương. Điều ta cần làm là tìm được vị trí chính xác nơi Dao Cơ đã tan biến, nơi đó vẫn sẽ tồn tại một vài ký ức vụn vỡ của cô ấy, thông qua chiếc vòng trên tay, ngươi có thể tiến vào mộng cảnh của Dao Cơ, mới có thể tìm ra cách giúp cô ấy quay trở lại.”

Vừa nói dứt câu, Thiên Hậu đã dừng lại.

Ta ngơ ngác nhìn Thiên Hậu còn nàng ta thì cười rạng rỡ. “Tìm thấy rồi.”

Khi ta còn đang ngỡ ngàng thì Thiên Hậu đã nhặt một hòn đá từ nền tuyết trắng lên, dùng lực mạnh ném nó vào chiếc vòng trên tay ta. Một viên ngọc trai trên chiếc vòng bị nứt, cổ tay ta cũng bị viên đá làm bị thương và chảy máu. Máu đỏ tươi thấm vào vết nứt, từ vết nứt xuất hiện một làn khói đỏ. làn khói đó dường như có mê hương khiến ta từ từ mất đi ý thức và tiến vào một giấc mộng.