Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 105




Thấy Dương Tử Mi nhất quyết không nhận viên phỉ thúy mình tặng, Hoàng Hùng Viễn chỉ biết khắc ghi món nợ ân tình đó vào lòng, sau đó bán viên phỉ thúy kia cho Mộ Dung Vân Thanh với giá hai triệu. Sau khi nhận được tiền, Hoàng Hùng Viễn liền chuyển trả cho Dương Tử Mi mười ngàn theo đúng mức giá cô yêu cầu. Tiếp đến lại cám ơn cô rối rít rồi mới rời đi để lao vào hành trình giải quyết khó khăn trong chuyện làm ăn của mình.

Hoàng Hùng Viễn vừa rời khỏi, Dương Tử Mi lập tức bị mọi người vây lấy. Ai cũng muốn nhờ cô xem phong thủy giúp.

- Cám ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Sau này nếu mọi người có nhu cầu về phong thủy, tướng thuật, bói toán, hóa dữ thành lành gì đó thì mọi người hoàn toàn có thể đến tìm tôi. Nhưng chuyện tiết lộ thiên cơ như thế rất tổn hao nguyên khí, nên mỗi ngày tôi chỉ có thể giúp được cho một người thôi chứ không thể nhiều hơn. Cho nên mọi người phải có lịch hẹn trước mới được.

Dương Tử Mi nói lớn.

Thật ra, nếu trong một ngày mà cô xem cho nhiều người thì cũng không có chuyện gì lớn lao cả. Cô nói thế là vì muốn giữ vẻ thần bí vốn có của việc bói toán, tướng thuật mà thôi.

- Vậy làm sao để liên lạc với cô Dương để hẹn trước đây?

- À, chuyện này...

Dương Tử Mi thoáng bối rối. Cô không muốn những người kia tìm đến nhà cô, làm phiền gia đình cô. Đương nhiên, cô cũng không muốn họ đến tận trường tìm mình, bởi vì cô chỉ muốn được đến lớp học như những bạn cùng lứa khác.

- Các vị có thể đến Mặc Hiên để liên hệ đặt lịch hẹn.

Thấy Dương Tử Mi khó xử nên Tống Huyền lên tiếng.

Nghe vậy, Dương Tử Mi vô cùng vui mừng, nói:

- Sau này, mỗi tám giờ tối, tôi sẽ đến Mặc Hiên chờ. Đến lúc đó, nếu mọi người có nhu cầu thì cứ đến tìm tôi.

- Vậy được rồi.

Xong xuôi, đám đông mới giải tán. Người thì quay sang tìm đá thô, người thì tiếp tục tách đá...

- Cô Dương, cô muốn tách viên đá này sao?

Sau khi tách liên tục vài viên đá thô nhưng vẫn không có kết quả gì, lại thấy Dương Tử Mi đang xếp hàng chờ tách đá, Lý Đại Thành hiếu kỳ hỏi.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Này này này, cô bé ơi, viên đá nhỏ thế kia thì có gì trong đó chứ? Đừng đứng đây chiếm chỗ nữa, để tôi lên trước vậy.

Một người đàn ông trung niên béo tròn mặc bộ vest trắng, thắt cravat hoa, tóc vuốt gel láng bóng, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to, tay cũng đeo mấy chiếc nhẫn vàng to bự đứng ngay sau Dương Tử Mi đột nhiên lên tiếng nói.

Người đàn ông này là Cao Hữu Tài, là chủ mỏ than nhỏ của thành phố A. Mấy năm gần đây, ông ta khởi nghiệp nhờ vào mỏ than đó. Hiện tài sản của ông đã hơn trăm triệu và là một nhà giàu mới nổi điển hình.

Ông ta cũng chỉ mới đến lựa đá thô nên không biết chuyện của Hoàng Hùng Viễn trước đó và đương nhiên cũng không biết thân phận của Dương Tử Mi. Ông tưởng cô chỉ là một cô bé rảnh rỗi đến chơi cho vui vậy thôi.

- Ông chủ Cao à, cô Dương xếp hàng trước, còn anh đến sau nên anh phải chờ chứ.

Lý Đại Thành, người khéo ăn nói trên thương trường và cũng có mối quan hệ làm ăn với Cao Hữu Tài đứng bên cạnh lên tiếng.

- Ây, sao anh lại nói vậy, tôi mua viên đá giá một triệu đồng và đang chờ để nhận phỉ thúy đây. Còn viên đá kia của cô bé này chỉ là đá giảm giá thì có đáng gì chứ?

Cao Hữu Tài thản nhiên cho là mình nên được tách đá trước.

- Ha ha!

Dương Tử Mi bật cười nói:

- Nếu như để ông tách trước thì cũng chưa chắc sẽ có được phỉ thúy đâu!

Nghe cô nói thế, mặt Cao Hữu Tài chợt biến sắc, ông ta nói vẻ tức giận:

- Miệng mồm xui xẻo, mau im miệng lại đi. Lần này tôi nhất định sẽ ăn chắc.

- Ăn hay thua, ông nghĩ là ông có thể quyết định được sao?

Dương Tử Mi vừa nói vừa liếc ông ta một cái. Mũi cô vô cùng khó chịu vì mùi gel vuốt tóc nồng nặc kia, hơn nữa cô cũng không gấp gáp gì để tách đá nên cô liền ra khỏi hàng để cho Cao Hữu Tài chen ngang lên trước.

- Cô Dương, cô lên trước đi. Cô vào chỗ tôi vậy, tôi ra phía sau chờ cũng được.

Vừa mới ra khỏi hàng, Hoàng Minh, một thương nhân đứng trước cô nói.