Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 11




« Tôi thấy động tác của cậu thực lưu loát, chắc đã sớm chuẩn bị trước đi ? » Ngô Vận nhìn thoáng qua cửa kính xe bị Song Đầu Lang Chu phun đầy chất lỏng đặc, nghiêng đầu nói với Chu Ngự bên cạnh.

« Nếu nó cứ bám dai như vậy thì chúng ta không thể nào thoát được. Cho nên phải dùng biện pháp mạnh. » Chu Ngự trả lời với giọng điệu đương nhiên.

« Người ta chỉ muốn đẻ con thôi mà, cậu cần phải nhẫn tâm thế sao ? » Ngô Vận giơ ngón tay lên, chỉ ra phía sau.

« Vậy sao anh không lăn khỏi xe tự nguyện hy sinh đi ? » Chu Ngự hỏi lại.

« Bởi vì tôi đang lái xe nha. » Ngô Vận trả lời tự nhiên.

« Tôi cũng đang lái xe. » Chu Ngự nói.

« Được rồi, lui một bước tiến vạn bước (ý nói ảnh phải nhịn ~), cậu không cần phải hướng con Song Đầu Lang Chu đó nổ súng nhiều như vậy đâu, thực lãng phí đạn. Cậu hẳn biết đây là loại đạn làm bằng độc tố thần kinh chứ, quý lắm đó. Chỉ được dùng một ít thôi. » Ngô Vận nói.

« Tôi biết, loại đạn này được làm từ tủy sống của sinh vật cấp S. Chỉ một lượng nhỏ có thể giết chết sinh vật khác. Lúc đó quên mất, sau này tôi sẽ nhớ kỹ hơn. Nhưng vấn đề hiện tại là, xe này còn có thể xài được sao ? »

Ngô Vận thử khởi động xe, muốn giãy ra khỏi chất lỏng đặc của Song Đầu Lang Chu, nhưng chất lỏng đã đông cứng lại, đem hai bánh xe phía trước phong kín lại.

« Mẹ nó… » Ngô Vận thấp giọng mắng.

« Vận khí của anh quả nhiên không tốt chút nào, có cần đi sửa tên lại không ? » Chu Ngự hỏi.

« Oh, vậy tôi đổi tên thành gì đây ? » Ngô Vận lấy tay khoác lên vai Chu Ngự.

Chu Ngự không trả lời hắn, đẩy tay hắn ra « Chúng ta hiện tại chỉ có thể ở trong xe nghỉ ngơi, thẳng đến khi trời sáng ra ngoài nhìn cái xe một cái, xem có thể sửa chữa được không. Dù sao những người còn lại không có khả năng ra ngoài xe đi bộ bên trong rừng rậm được. Những người bị bọn Song Đầu Lang Chu bắt được trước đó hẳn là có lái xe đi. Chúng ta có thể đi tìm xe của bọn họ, nếu xe của bọn họ không có hỏng thì may ra vận khí không đến nỗi nào. »

« Nếu vận khí không tốt thì sao ? » Lí Khiêm hỏi.

« Đi bộ. » Ngô Vận trả lời.

Lí Khiêm thật sự không muốn nghe Ngô Vận nói bất kì lời nào nữa.

« Bây giờ có làm gì cũng vô dụng, chi bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt. » Chu Ngự nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ một giấc.

« Đúng vậy a, bây giờ trừ bỏ ngủ ra thì không thể làm cái gì được. » Ngô Vận tắt đèn xe, đem cửa xe khóa kĩ.

« Như thế này… Làm sao có thể ngủ được chứ ? » Lí Khiêm nhỏ giọng nói.

Hàn Lật Đẳng không nói gì, đưa tay che mặt mình. Cô hẳn là đang khóc, trải qua nhiều chuyện khủng khiếp như vậy, bộ dáng gọn gàng sạch sẽ ban đầu giờ biến thành đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, trông cực kì chật vật.

Còn bác sĩ Daniel thì giúp Chu Thanh làm một kiểm tra đơn giản xem não cậu có bị chấn thương gì không.

Thời gian trôi qua thật nhanh so với Chu Ngự nghĩ, ánh sáng ban mai chiếu vào mắt anh khi anh mới mở mắt.

Xung quanh tạm thời không có sinh vật nguy hiểm nào, chỉ có vài con chim quái dị đậu trên cây đang nhìn bọn họ, còn có một vài sinh vật nhỏ không biết tên khác.

Ngô Vận cũng tỉnh lại, tay cầm hộp thuốc lá của mình, dùng sức ấn lên mặt của Lí Khiêm đang ngồi phía sau, Lí Khiêm cả người kinh ngạc bật dậy, quơ tay quơ chân lung tung « Đừng ăn thịt tôi ! Đừng ăn thịt tôi ! » (Khụ ~ Sao chú cứ chọc người ta hoài vậy ~)

Bị hắn làm ầm ĩ, những người còn lại cũng thức dậy.

Lúc Lí Khiêm hoàn toàn tỉnh táo, thấy Ngô Vận nhếch khóe miệng nhìn mình, dùng khẩu hình nói « Đồ đại ngốc. »

« Mọi người đều nghĩ ngơi tốt rồi chứ ? xuống xe thôi! » Ngô Vận nói.

« Cái gì ? Xuống xe ? » Lí Khiêm kinh ngạc một lúc mới hiểu được dụng ý của Ngô Vận.

Xe của bọn họ đã hư hại hoàn toàn, thừa dịp thuốc ức chế còn công hiệu, bọn họ phải nhanh chóng vượt qua rừng rậm.

Ngô Vận cùng Chu Ngự mở cửa xe đi ra, Chu Thanh cái gì cũng chưa nói liền đi theo.

Trên mui xe phía trước vẫn còn con Song Đầu Chu Lang há miệng nằm đó.

«Phải đem con quái vật này ra chỗ khác, nếu không chúng ta không lấy được thức ăn, đồ uống và các vật dụng khác được đâu. » Ngô Vận ấn ấn thái dương nói « Nhưng nó ghê tởm quá, tôi không muốn chạm vào nó tí nào. »

« Có nghĩa là tôi phải làm? » Chu Ngự hừ lạnh một tiếng.

« Ai bảo cậu giết chết nó mà không tìm thời cơ tốt chứ ? »

« Vậy lần sau tôi sẽ nhường lại nhiệm vụ trọng yếu cho anh. » Chu Ngự trả lời.

Anh lấy ra dây thừng, vòng từng vòng lên xác Song Đầu Lang Chu, đầu kia của dây thừng anh buộc lên một cái cây thân mềm gần đó, dùng sức bẻ cong thân cây về phía Song Đầu Lang Chu, sau đó buông tay, xác Song Đầu Lang Chu bị thân cây kéo xuống.(Chắc mọi người tưởng tượng được cách anh Ngự làm nhể ~ Giống thủ pháp đòn bẫy í)

Nghe rầm một tiếng, đám người Lí Khiêm nhanh chóng lùi lại, không dám nhìn.

Ngô Vận mở mui xe lên, đem thức ăn nước uống phân phát cho từng người.

« Nặng quá… » Lí Khiêm vốn ít rèn luyện thân thể, chừng này thức ăn nước uống khoác trên vai làm hắn xém quỳ rạp trên đất.

« Không cần di chuyển, không cần ăn, không cần uống, so với chết đói thì làm thức ăn cho sinh vật nơi đây được hơn đấy. » Ngô Vận nở nụ cười ác liệt.

Chu Ngự muốn cầm bớt dùm Chu Thanh cho cậu đỡ mệt nhưng cậu từ chối.

« Anh còn phải bảo vệ mọi người, một chút đồ dùng này nọ em tự lo được. »

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Ngô Vận lấy đầy đủ mọi thứ cũng không quên cái thùng màu đen chứa phôi thai kia.

« Xem ra trong hoàn cảnh này phương tiện đi lại thật sự vô cùng quan trọng. » Chu Ngự liếc mắt nhìn xung quanh nói.

Chu Thanh đi bên cạnh cũng quan sát thực vật xung quanh.

Lúc này Lí Khiêm dẫm phải cái gì đó, liền hô ‘Oa’ một tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một bông hoa thủy tinh trong suốt bình thường.

Bông hoa bị Lí Khiêm đạp vỡ nát bét.

« Tôi còn tưởng… đụng phải sinh vật nguy hiểm gì đó nữa chứ. »

Ngay tại thời điểm Lí Khiêm thở phào một hơi, Chu Thanh túm lấy hắn hô « Cẩn thận ! »

Con rắn bạc theo bông hoa vừa vỡ ồ ạt bò ra, chỉ cách người Lí Khiêm vài cm, làm hắn sợ tới mức liên tục la lên.

Con rắn bạc đột nhiên rụt về, dồn sức bật, tiếp tục phóng về phía Lí Khiêm, giống như không cắn được hắn sẽ không bỏ qua.

« Mau… Mau nổ súng bắn chết nó đi ! »

« Không cần đâu, nó rất nhanh sẽ chết. Nó chỉ muốn trả thù kẻ đã tổn thương nó thôi. » Ngô Vận đứng cách đó không xa lạnh giọng nói.

« Đây là sinh vật gì… Lại sinh trưởng bên trong một bông hoa vậy ? »

« Cậu chưa từng thấy qua đông trùng hạ thảo sao ? » Ngô Vận buồn cười nói « Đó là một loài thăng cấp đấy. »

« A ? » Lí Khiêm hoàn toàn không hiểu.

« Đây là một loài ở Nibelungen có vẻ ngoài vô cùng độc đáo. Động vật kết hợp với thực vật. Tập đoàn Cự Lực đặt tên cho nó là ‘Xà Hạt mỹ nhân’. Là sinh vật nguy hiểm cấp C, giống với kí sinh thú lắm. Bởi vì xài chung cơ thể với thực vật, cho nên một khi bông hoa bị tổn thương thì con rắn đó cũng chết theo. »

« Nếu như bông hoa đó vỡ mà nó không chết… Tôi còn mạng sao ? » Lí Khiêm hoàn toàn không hứng thú với loại sinh vật độc đáo này mà hắn chỉ thầm may mắn mình còn sống.

« Đúng vậy a, nếu cậu bị nó cắn trúng, không chừng nó sẽ cùng cậu hợp thể sống chung với nhau đấy. » Ngô Vận cười nói.

« Anh lại dọa người ta nữa ! » Một ngày một đêm chịu nhiều kinh hách, Lí Khiêm thực phiền não.

« Ngô Vận không có dọa người đâu, anh ta nói đúng đấy. »

Chu Thanh lưng đeo ba lô, không nhanh không chậm lướt qua người Lí Khiêm.

Đoàn người tiếp tục hướng phía trước đi tới, làm bọn họ kinh hỉ chính là phía trước có một chiếc xe.

Đây là chiếc xe của đám người xấu số đó để lại.

« Thật tốt quá ! » Lí Khiêm muốn bước nhanh tới, bị Daniel túm lại.

Mà Chu Ngự cùng Ngô Vận cẩn thận rút súng ra, chậm rãi tiến tới gần.

Cửa xe mở rộng.

Ngô Vận chĩa súng vào chỗ tài xế, Chu Ngự chĩa vào chỗ phó lái, phát hiện không có vấn đề gì, bọn họ kiểm tra chỗ ngồi phía sau, ngay cả mui xe trước sau cũng kiểm tra qua.

Xác nhận không có vấn đề gì, Ngô Vận hướng bác sĩ Daniel vẫy tay.

Mọi người lúc này mới đi tới.

Ngô Vận thử khởi động xe nhưng lại không nổ máy.

“Đừng như vậy chứ… Chẳng lẽ phải đi bộ tiếp sao?” Lí Khiêm biết thể lực của mình không thể vác cái ba lô nặng này đi bộ thêm được nữa.

Ngô Vận kiểm tra xe một chút “Động cơ vẫn hoàn hảo, chẳng qua có va chạm với Song Đầu Lang Chu, một vài bộ phận bị rớt ra. Trong xe có dụng cụ sửa chữa, Chu Ngự, cậu tới phụ tôi một tay, sửa một chút chắc có thể xài được. Còn những người khác kiếm chỗ nào đó gần đây nghỉ ngơi cho tốt đi, cấm đi lung tung, cũng không được chạm tới bất cứ thứ gì, hiểu chưa?”

“Tôi không muốn đi loạn đâu.” Lí Khiếm trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, bất an nhìn bốn phía xung quanh, sợ có cái gì đó đột nhiên nhảy xổ ra.

Chu Thanh là người duy nhất không có ngồi xuống nghỉ ngơi, cậu chắp tay sau mông, híp mắt, giữ khoảng cách an toàn quan sát thực vật xung quanh.

Bác sĩ Daniel buồn cười nhìn bóng lưng của cậu. Tuy rằng thời gian ở chung với nhau không nhiều lắm, bác sĩ Daniel đối với vị giáo sư chuyên nghiên cứu thực vật học này có cảm tình rất tốt. Hắn tôn trọng tri thức phong phú của Chu Thanh, còn có sự bình tĩnh trong những thời khắc nguy cấp. Một ngày môt đêm lăn lộn trong khu rừng nguy hiểm này, hắn đã muốn toàn tâm toàn ý bảo hộ cậu. Giống như bây giờ, hắn muốn cùng Chu Ngự bảo vệ cậu, tầm mắt Daniel luôn dừng trên người Chu Thanh, hắn sẽ không ngăn cản cậu quan sát thực vật, nhưng nếu có nguy hiểm xảy ra thì hắn sẽ kéo cậu trở về.

Chu Thanh đã bị hình thể nguyên thủy của cây cối hoàn toàn hấp dẫn. Chúng nó hấp thu chất dinh dưỡng không chỉ đơn giản là quang hợp. Vỏ cây cũng không cứng rắn lắm, ngược lại giống như một lớp da bên ngoài vậy, hơn nữa dưới lớp da nhìn kỹ sẽ thấy mạch máu cùng các dây thần kinh nữa.

Tiến gần thêm một chút, cậu cơ hồ nghe được tiếng cây cối nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

“Giáo sư Chu, uống chút nước đi.” Daniel cách đó không xa giơ giơ chai nước cầm trong tay.

“A, oh, cảm ơn!” Chu Thanh hiểu Daniel đang muốn nhắc nhở mình đang đứng gần thân cây quá.

Các loài thực vật này nhìn bên ngoài có vẻ vô hại nhưng lại ẩn chưa nguy cơ gì đó mà ta không biết.

Tiếp nhận chai nước, uống hai ngụm, Chu Thanh ngồi xuống bên cạnh Daniel, cậu ngửa đầu, nhìn những cành lá cuộn lại, đan xen vào nhau, hoàn toàn không có bộ dáng kiên nhẫn. Ngửa đầu trong chốc lát thấy mỏi, cậu cúi xuống nhìn giày của mình.

Giống như ảo giác, phảng phất có cái gì đó từ phía sau vòng qua cổ cậu, thổi nhẹ mái tóc cậu, lướt qua vành tai cậu, tựa hồ muốn ôm cậu vào lòng.

Lúc đầu, Chu Thanh nghĩ là gió thổi, nhưng cậu dần cảm thấy đó là một bàn tay, chậm rãi chụp lên gáy cậu, giống như đang suy nghĩ có nên bóp chết cậu không.

Chu Thanh nghĩ là Daniel, nhưng hắn lại đang dùng hai tay kiểm tra thực phẩm trong ba lô của mình, hai tay đều thấy nha.

Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng ngồi bên kia, còn Chu Ngự và Ngô Vận đang loay hoay với cái xe.

Chu Thanh cả người căng cứng, cậu quay phắt đầu lại, nhưng là cái gì cũng không thấy.

Chu Thanh thở phào một hơi, có lẽ cậu quá nhạy cảm.

Lúc này, xe đã nổ máy bình thường, Daniel nhìn qua, Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng hưng phấn đứng dậy đi tới.

“Thế nào? Nó hoạt động được rồi sao?”

“Thật tốt quá! Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi!”

Chu Thanh cũng đứng dậy, ngay tại lúc đó, trước mắt cậu bỗng nhiên tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.

Chu Thanh nghĩ không lẽ u thần kinh đệm não của mình có hay không phát triển trở lại? Đè lên thần kinh thị giác nên cậu không nhìn thấy được?

“Ngươi muốn gặp ta sao?” Một giọng nói có vẻ sang trọng, tao nhã vang lên.