Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 118




“A lô, Hàn Lật Đẳng, có kết quả xét nghiệm rồi?”

“Đúng vậy. Bộ não của các thi thể trong hồ bơi đều đã bị hòa tan hết. Và còn… Tôi phát hiện ra trong máu của bọn họ có sót lại chút vật chất thuộc về nhện bạc. Dựa vào nghiên cứu của chúng tôi ở Nibelungen, mỗi sợi tơ của nhện bạc đều chứa loại vật chất này, chẳng qua hàm lượng rất nhỏ, mỗi con chỉ có một chút ít mà thôi. Một khi loại vật chất này ở trong cơ thể người đạt đến phân lượng nhất định, không chỉ gây ảnh hưởng đến đầu óc con người và điều khiển thân thể họ, mà còn làm họ sản sinh ra ảo giác, gia tăng tốc độ vận hành thần kinh và tế bào não, rút ngắn quá trình sinh sôi của các nơ ron thần kinh và cuối cùng dẫn đến hoại tử…”

Không cần nhìn vẻ mặt của Hàn Lật Đẳng thì cũng biết cô đang cau mày.

“Nếu như tôi đoán không lầm thì mấy chai rượu tôi đưa cho nhân viên lấy mẫu chắc chắn có chứa loại vật chất này, phải không?” Chu Ngự hỏi.

“Đúng vậy. Với kết quả nghiên cứu của giáo sư Trần, ông ấy cho là Liên Văn Thắng đã thay đổi chuỗi gen của nhện bạc, rồi cấy ghép chuỗi gen khác vào trong gen của nhện Lycosidae mà giáo sư Đàm đã chọn trúng, chính là muốn mượn năng lực sinh sản của nhện Lycosidae và gen đặc biệt của nhện bạc để sản xuất ra loại vật chất này với hàm lượng lớn hơn, từ đó đạt tới một số lượng khổng lồ.”

Chu Ngự giơ tay xoa xoa đôi mắt của mình, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn cả tưởng tượng, không còn đơn thuần là đưa mục tiêu nghiên cứu ra ngoài nhưng không may gặp sự cố nữa, mà là có mục đích kế hoạch rõ ràng.

“Cô có cảm thấy giáo sư Đàm liệu có phải là đồng bọn của Liên Văn Thắng không?”

“Là sao?” Hàn Lật Đẳng không hiểu.

“Ý của tôi là giáo sư Đàm tự mình nuôi loài nhện biến dị ở trong sân nhà mình với số lượng lớn, có phải là đang lợi dụng những con nhện đó để nuôi lấy loại vật chất kia, rồi sau đó giao hàng cho Liên Văn Thắng?”

“Nếu là như vậy thì tôi nghĩ giáo sư Đàm không cùng một phe với Liên Văn Thắng đâu. Bởi vì chúng tôi phát hiện các mẫu máu mà giáo sư Đàm để trong tủ lạnh và mẫu máu mới được thu thập từ hiện trường thì có chứa hàm lượng rất ít của loại vật chất đó. Cho nên tôi nghĩ là… Không chừng giáo sư Đàm đã phát hiện ra âm mưu của Liên Văn Thắng và đang âm thầm điều chế ra thuốc có khả năng trung hòa loại vật chất này. Nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của tôi. Phòng thí nghiệm dưới tầng hầm của giáo sư Đàm cơ hồ đã bị vét sạch, hẳn là Liên Văn Thắng thừa dịp giáo sư Đàm chết rồi đến dọn đi.”

“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Chu Ngự cúp máy.

Mặc Dạ nằm bên cạnh anh đã sớm tỉnh dậy, y giơ tay vuốt tóc ra sau đầu, chống cằm nhìn Chu Ngự.

“Này, dáng vẻ khi gọi điện của anh vẫn luôn nghiêm túc như vậy.”

“Thế à?”

“Đàn ông nghiêm túc chính là đàn ông giàu tình cảm nhất, anh chưa nghe qua sao?” Mặc Dạ muốn hôn anh một cái thì bị anh lấy ngón tay chọt trán.

Anh bấm số gọi cho Lí Khiêm.

Mặc Dạ cười khẽ, không hề tức giận chút nào, đứng dậy vừa đi vào nhà bếp nhẹ nhàng ngâm ca, vừa làm bữa ăn sáng.

“A lô, Lí Khiêm, tôi muốn biết sau khi rời khỏi tập đoàn Cự Lực, Liên Văn Thắng thường hay qua lại với ai nhiều nhất? Tôi muốn cậu kiểm tra mail, điện thoại di động, máy vi tính và tất cả phương tiện xã giao khác của gã. Với cả hai vệ sĩ thường xuyên liên lạc với gã nữa.”

“Cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đưa anh thông tin.”

Trong lúc Chu Ngự đang đợi hồi âm của Lí Khiêm thì chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp.

Sau đó Chu Ngự thấy bưng một dĩa thức ăn đi tới ngồi trên giường, trên dĩa là bánh sandwich thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại làm Chu Ngự cảm thấy thèm ăn.

Bình thường Chu Ngự là một người rất chú trọng quy củ, tuyệt đối không cho phép mình hoặc là người khác mang thức ăn lên giường, nhưng trong khoảnh khắc này, Mặc Dạ dựa người vào anh, cầm sandwich cắn một miếng, làm anh không hề ghét một chút nào.

Y giống như một con mèo lười biếng nhưng cũng rất là quyến rũ.

Chu Ngự trực tiếp nghiêng mặt sang cắn một miếng sandwich mà Mặc Dạ đang cầm.

Mặc Dạ lộ ra biểu tình kinh ngạc “Em còn tưởng anh muốn hôn em chớ?”

“Hương vị không tệ.” Chu Ngự cười khẽ.

Mặc Dạ giống như là một đứa trẻ được khen ngợi, lộ ra biểu tình vừa ngây thơ vừa gian xảo.

Lúc này âm thanh của Lí Khiêm truyền tới “Người mà Liên Văn Thắng thường hay liên lạc nhất trong đó có người chuyên ngành kĩ thuật, những nghiên cứu viên khác, trợ lý chăm lo cho sinh hoạt của hắn, cũng có không ít nhân viên kinh doanh quan trọng. Trong đó có một người mà tôi đặc biệt chú ý là Khổng Lăng Vân.”

Chu Ngự híp mắt lại “Khổng Lăng Vân? Người cậu nói chính là chủ tịch của bộ phận sản xuất dược phẩm, cũng là một trong những thành viên của Hội đồng quản trị của tập đoàn Cự Lực, Khổng Lăng Vân?”

“Ừ, đúng vậy. Hơn nữa theo lẽ thường, tôi cũng không ngạc nhiên khi thấy Liên Văn Thắng và Khổng Lăng Vân có quan hệ với nhau đâu. Bởi vì tôi tin rằng trong danh sách liên lạc của Khổng Lăng Vân nhất định có không ít nhân viên nghiên cứu khoa học như Liên Văn Thắng. Hơn nữa… Phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm của Đàm Nhất Minh đều do một tay Khổng Lăng Vân tài trợ.”

“Xem ra đây cũng không phải là trùng hợp. Tôi muốn đi thăm hỏi vị Khổng Lăng Vân này, Tống Trí sẽ không có ý kiến gì chứ?” Chu Ngự vừa đứng dậy khỏi giường vừa hỏi.

“Ha ha, làm gì có ý kiến chớ? Hơn nữa Khổng Lăng Vân vốn có ý định rút lui khỏi tập đoàn Cự Lực. Nếu như đúng như vậy thì sẽ có không ít các tinh anh trên lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm cũng sẽ rời đi cùng ông ta.”

“Cám ơn thông tin của cậu.”

Chu Ngự nhìn Mặc Dạ còn ngồi dựa lưng vào đầu giường, nhướn nhướn mày.

Mặc Dạ cười khẽ một tiếng, bưng dĩa thức ăn lết tới cạnh giường, quỳ thẳng người nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng Chu Ngự.

“Nhân vật tầm cỡ như Khổng Lăng Vân này, coi bộ muốn gặp mặt thì phải hẹn trước rồi.”

Chu Ngự rất có kiên nhẫn nhấm nháp kĩ miếng sandwich kia rồi xoay người vào phòng tắm.

Mặc Dạ đương nhiên hiểu suy nghĩ của Chu Ngự. Nếu như bọn họ tới tận nhà thăm hỏi, Khổng Lăng Vân mời họ vào nhà và nói chuyện đàng hoàng thì không sao.

Còn nếu như Khổng Lăng Vân muốn ra vẻ ta đây thì Chu Ngự sẽ trực tiếp xách cổ áo hắn lên ép hắn phải mở miệng nói chuyện.

Mặc Dạ tất nhiên là thích người sau hơn.

Lúc bọn họ ra khỏi nhà thì đã là xế chiều.

Lúc đến trụ sở sản xuất dược phẩm của Khổng Lăng Vân, ánh nắng chiều nóng nực đã bao phủ tòa cao ốc đó, phản xạ ra tia sáng chói mắt.

Mặc Dạ ngửa đầu cười nói “Khổng Lăng Vân hẳn là thích hưởng thụ quyền lực, hắn không lúc nào là không thích trở thành trung tâm của thế giới. Hắn cũng là một người có ham muốn nắm trong tay tất cả mọi thứ.”

“Ồ, em còn chưa gặp qua hắn mà, sao biết rõ thế?”

“Từ kiến trúc tòa cao ốc sản xuất dược phẩm của Khổng Lăng Vân và địa điểm cũng có thể nhìn ra được. Một xí nghiệp sản xuất dược phẩm không cần phải xây dựng ở trung tâm thành phố sầm uất, cũng không cần phải để thiên hạ xem mình như là một cái kính vạn hoa.” Mặc Dạ nhún vai.

Chu Ngự cười một tiếng, đi với Mặc Dạ đến chỗ bảo vệ của tòa nhà, rút giấy phép hành nghề mà Tống Trí đã chuẩn bị kĩ càng cho anh.

“Hai người là người của tập đoàn Cự Lực? Tôi nghĩ sếp Khổng hẳn sẽ không đồng ý gặp hai người.” Sắc mặt của nhân viên bảo vệ rất lạnh lùng.

Xem ra Khổng Lăng Vân muốn thoát khỏi tập đoàn Cự Lực không phải là chuyện một sớm một chiều.

Mặc Dạ mỉm cười đi đến trước mặt đối phương, khi đôi mắt thâm trầm như vực sâu của y nhìn thẳng vào mắt của nhân viên bảo vệ, đối phương bỗng khó hiểu sinh ra cảm giác như bị luồng sức mạnh nào đó cuốn vào trong, không thể nào động đậy được.

“Anh còn chưa hỏi qua ý kiến của Khổng Lăng Vân mà muốn tự ý cho rằng hắn không muốn gặp chúng tôi, rốt cuộc là anh sếp hay Khổng Lăng Vân là sếp? Nếu chúng tôi đến từ tập đoàn Cự Lực thì tất nhiên là có chuyện quan trọng và giá trị mới đến tìm hắn. Chẳng lẽ giá trị này không xứng được Khổng Lăng Vân tự mình phán đoán?”

Giọng nói của Mặc Dạ thong thả, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy áp lực.

Tên nhân viên bảo vệ kia nuốt nước miếng, nhấc bộ đàm lên gọi tới phòng thư kí của Khổng Lăng Vân để thông báo.

Mười mấy giây sau, hắn ta dẫn Chu Ngự và Mặc Dạ vào trong thang máy.

Chu Ngự vốn nghĩ bọn họ sẽ lên tầng cao nhất, nhưng không ngờ nhân viên bảo vệ lại đưa bọn họ đi xuống lòng đất, hơn nữa còn là tầng âm mười.

Chu Ngự nói với Mặc Dạ ở trong lòng: Dựa theo phân tích của em với Khổng Lăng Vân, hắn hẳn là thích ở dưới tầng chót.

Mặc Dạ trả lời: Đây là thành phố gần tâm trái đất nhất, hắn ta ở dưới tầng chót chẳng khác gì ảo tưởng bản thân đang ở gần cội nguồn của sức mạnh à?

Lúc cửa thang máy mở ra, bọn họ liền thấy Khổng Lăng Vân mặc một cái áo sơ mi giản dị và một cái quần tây bình thường đang đứng đợi.

“A, Chu Ngự, không ngờ cậu sẽ tới thăm tôi, thực sự làm Khổng Lăng Vân tôi thụ sủng nhược kinh.”

Tuổi tác của Khổng Lăng Vân xấp xỉ cỡ Tống Trí, nụ cười của hắn rất có mị lực, nhưng Chu Ngự lại thấy đôi mắt của hắn ẩn chứa rất nhiều bí mật sâu xa.

Có lẽ giống như sự miêu tả của Mặc Dạ, Khổng Lăng Vân và Isaac là cùng một loại người, thứ mà bọn họ theo đuổi quá nhiều và cũng quá xa vời.

“Ồ, không ngờ Khổng tiên sinh lại biết tôi?” Chu Ngự và Mặc Dạ đi ra khỏi thang máy.

Khổng Lăng Vân dẫn bọn họ đi qua một hành lang, đi tới trước cửa phòng làm việc của hắn.

Khi cửa phòng mở ra, trong chớp mắt Chu Ngự cảm thấy mình đã hiểu rõ ra gì đó.

Căn phòng làm việc này chiếm gần hết diện tích tầng lầu, vách tường làm bằng thủy tinh siêu cường, có thể nhìn thấy rõ các sinh vật biển quái dị hiếm khi thấy ở đại dương.

Nhiều đàn cá bơi qua, ngũ sắc sặc sỡ, làm người ta mở rộng tầm mắt.

Mặc Dạ nói với Chu Ngự ở trong lòng: Tên này đúng là nhiều tiền đến mức không có chỗ xài. Nếu là em, em sẽ không xài như vậy đâu.

Chu Ngự buồn cười hỏi lại: Vậy thì nếu là em thì em sẽ xài tiền như thế nào?

Mặc Dạ trả lời: Em sẽ mua một hòn đảo xinh đẹp đơn độc giữa biển khơi, giam anh ở trên đó.

Chu Ngự: Em quả nhiên nhàm chán ngoài sức tưởng tượng.

Khổng Lăng Vân tự tay pha hồng trà cho Chu Ngự và Mặc Dạ, rồi bưng đến trước mặt hai người.

“Chu Ngự, cậu là một đội viên truyền kì ở Nibelungen của tập đoàn Cự Lực. Tôi còn nghe đồn là cậu có một sinh vật cấp S, thậm chí còn có được sức mạnh của nó, hơn nữa còn vượt xa cả Isaac và Cook.”

Khổng Lăng Vân tỉ mỉ quan sát biểu tình của Chu Ngự, giống như muốn moi ra hết bí mật trong khe hở sâu hoắm của anh,

Chu Ngự chỉ cười khẽ một tiếng “Khổng tiên sinh, ngài tin không?”

Khổng Lăng Vân lắc đầu cười “Tôi không tin. Bởi vì nếu thật là như vậy thì cậu mới là người nắm giữ tập đoàn Cự Lực, chứ không phải là Tống Trí.”

“Tôi nghĩ hay là tôi vào thẳng vấn đề luôn vậy. Xin hỏi Khổng tiên sinh có quen biết Liên Văn Thắng không?”

===Hết chương 118===