Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 23




Hai cánh tay của cô gái nhẹ nhàng đặt lên vai Chu Ngự, thong thả tới gần, môi của cô gái hé mở như mang theo một lực hấp dẫn chết người.

Trái tim Chu Ngự đập rất nhanh làm cho cô gái phải lùi lại nhưng anh giống như vô thức mà nhích tới, mọi sự chú ý đểu đặt trên người cô gái.

Anh muốn hôn lên đôi môi của cô gái, xem nhẹ tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Ngay tại một khắc kia, Chu Ngự nhớ tới lời cảnh cáo của Ngô Vận: Sinh vật càng xinh đẹp càng nguy hiểm.

Hơn nữa… nơi này là Nibelungen, làm gì có phụ nữ ở đây?

Chu Ngự trong nháy mắt như tỉnh ngủ ra, liều lĩnh giơ con dao lên hướng cô gái kia hung hăng đâm xuống!

Bên tai anh vang lên tiếng rít chói tai, thân thể anh nháy mắt rơi xuống.

Rơi mạnh xuống đất làm cho Chu Ngự đau đến trợn mắt, bởi vì có thể hô hấp mà kịch liệt ho khan một trận.

Khi anh khôi phục lại ý thức thì mới phát hiện ra anh bị đám dây leo kia kéo vào trong thân cây cổ thụ rỗng ruột kia, mà cô gái xinh đẹp anh thấy vừa rồi là do ảo giác.

Chu Ngự ngẩng đầu thấy con dao anh cắm vào vách tường bên trong thân cây cách đó không xa, cắm thành một lỗ hổng rất sâu, thân cây dưới ánh sáng mặt trời vừa có vẻ mỏng manh vừa thấy chất lỏng màu xanh biếc từ lỗ hổng chảy ra, giống như máu của cái cây này vậy.

Không gian bên trong thân cây đủ chỗ chứa từ ba đến bốn người.

Chu Ngự đi hai bước liền phát hiện dưới chân là xương cốt của các loài sinh vật, có loài sinh vật chỉ còn lại xương, loài khác thì đang bị thối rữa, bốc mùi kinh tởm.

Chu Ngự thật muốn nôn mửa nhưng anh lại càng muốn rời khỏi nơi này.

Anh không biết vì sao chúng lại buông tha anh, nhưng anh phát hiện đám dây leo bên trong có thể kết nối được với bên ngoài, nói cách khác thì cái cây cổ thụ này với đám dây leo đó là một thể thống nhất! Giống như là phương tiện săn mồi của cái cây này!

Điều này khác hoàn toàn với suy nghĩ của Chu Ngự lúc ban đầu. Trong ấn tượng của anh thì loài thực vật thân leo phụ thuộc vào cây cối để bò lên trên nhận ánh sáng mặt trời để sinh trưởng nhưng còn cây cổ thụ này bắt đám thực vật dây leo săn mồi cho nó!

Cõ lẽ anh đâm bị thương cái cây này, làm cho nó tạm thời mất đi ý thức. Cho nên anh phải lập tức rời khỏi nơi này nếu không nó mà tỉnh dậy sẽ bắt anh thêm một lần nữa mất!

Chu Ngự chợt nhớ tới cái gì liền hô to “Vật nhỏ! Mi đâu rồi?”

Vật nhỏ vốn muốn cứu anh nên anh dĩ nhiên sẽ không bỏ rơi nó.

Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, vật nhỏ chui lên từ đống xương cốt, cả người bẩn thỉu.

Trong động rất tối nhưng đôi mắt của nó rất sáng tựa như bảo thạch, Chu Ngự chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Một phen ôm lấy vật nhỏ, Chu Ngự thở dài một hơi “Mi thật đúng là làm cho ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng mi bị cái cây này ăn rồi chứ!”

Vật nhỏ mở to hai mắt tràn đầy vui sướng nhìn Chu Ngự, nó vươn đầu lưỡi muốn liếm mặt anh liền bị cản lại, anh không có hứng thú bị liếm đến nước bọt dính đầy mặt đâu.

Không có thời gian tán gẫu, Chu Ngự cúi mình tìm trong đám xương cốt của sinh vật lấy ra hai mảnh xương dài, phần xương bị gãy thêm bén nhọn hơn, anh mạnh mẽ đâm vào vách tường bên trong thân cây. Sau đó cúi xuống nhặt thêm mấy cái tiếp tục đâm.

Nó như cảm giác được đau đớn, rung động lên.

Chu Ngự bất chấp tất cả, dẫm nát xương cốt dưới chân mượn lực tiến về phía trước, gặp dây leo ngáng đường anh lấy dao Thụy Sĩ đa năng chặt đứt.

Cứ như vậy cuối cùng cũng chui ra khỏi cái động kia.

Chu Ngự không có vội vàng rời đi mà lạnh lùng nhìn thân cây cổ thụ kia, sau đó lấy con dao Thụy Sĩ hung hăng cắm chặt trên thân cây.

“Chúc mi ăn uống ngon miệng.”

Nói xong Chu Ngự bồng vật nhỏ tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới chỗ có ánh sáng mặt trời chiếu vào, Chu Ngự ôm lấy vật nhỏ xem một vòng, đặc biệt là cái cánh bị thương hồi nãy, thế nhưng anh phát hiện một vết thương nhỏ đều không có.

“A, ta sao lại có thể quên sinh vật ở Nibelungen có năng lực hồi phục rất mạnh. » Chu Ngự đem nó thả lại trên vai tiếp tục đi.

Trên đường đi bọn họ luôn đề phòng, sợ lại gặp phải loại cây ăn thịt người như hồi nãy, đi một hồi trời bắt đầu chạng vạng, Chu Ngự không biết mình khi nào mới ra khỏi rừng được liền quyết định dừng chân nghỉ ngơi.

Dựa vào một cây cổ thụ loại E, kiểm tra bốn phía tạm thời không có nguy hiểm, Chu Ngự ôm vật nhỏ “Mi nói xem đêm nay chúng ta có hay không bị sinh vật nguy hiểm ăn mất?”

Nó lắc lắc đầu.

“Mi không sợ bị ăn thịt sao?” Chu Ngự cảm thấy anh thế nhưng lại vô cùng nhàm chán cùng vật nhỏ trò chuyện với nhau.

Nó dừng một chút sau đó gật đầu.

Nhìn đến bộ dáng tỏ vẻ nghiêm túc của nó Chu Ngự liền bật cười.

“Ta đói bụng quá, đói đến nỗi muốn chết luôn, không bằng ta ăn mi nha?” Chu Ngự đưa mặt nó kề sát mặt anh, muốn xem rõ phản ứng của nó.

Nó lộ ra biểu tình ngu ngơ.

Chu Ngự nổi lên ý xấu lấy tay cọ xát hai chân sau của nó “Thịt nơi này rất tốt a, nếu nướng lên và rắc thêm chút muối chắc chắn mùi vị sẽ không tệ đâu.”

“Ah?” Nó giật chân mình trong tay Chu Ngự về.

“Ai nha, nơi này làm thịt ba chỉ cũng không tệ a.” Chu Ngự sờ sờ cái bụng của nó.

Nói đến thịt ba chỉ, Chu Ngự không khỏi nhớ đến tay nghề của Mai Khê khi làm món này.

Vài giây đồng hồ sau, vật nhỏ lộ ra biểu tình bi ai. (Chu Ngự xấu xa ~)

“Ta muốn ăn thịt mi lắm nên mi mau chạy trốn nhanh đi a.” Lòng chơi đùa của Chu Ngự ngày càng lớn, anh nhu nhu cái tai của vật nhỏ.

Nó bỗng nhiên đem mình cuộn tròn lại như một quả cầu, sau đó lăn một vòng xuống dưới cánh tay của Chu Ngự.

Cho dù ta muốn ăn thịt mi thì mi cũng không tính chạy trốn sao?

Chu Ngự thở dài “ Mi đáng yêu như vậy, ta lẽ ra không nên để mi rơi vào tay con người, chúng ta đều là những kẻ ích kỷ chỉ biết tư lợi cho bản thân.”

Một bên cánh của nó giơ lên lộ ra một con mắt nhìn Chu Ngự.

Chu Ngự bỗng nhiên có ý nghĩ đùa giỡn vật nhỏ đúng là một thú vui.

“Được rồi, được rồi, không ăn thịt mi đâu. Ăn mi rồi lấy ai cùng ta trò chuyện chứ?”

Cảm giác ủ rũ ập tới, Chu Ngự ôm cánh tay nhắm mắt lại.

Cảnh giác mọi thứ xung quanh đã không còn ý nghĩa gì, bây giờ điều anh cần nhất là nghỉ ngơi. Nếu như có sinh vật săn mồi nguy hiểm gì đó thì cứ coi như là số phận an bài đi.

Vật nhỏ cuộn người thành một khối chui vào ngực Chu Ngự.

Hơi ấm của nó làm cho Chu Ngự sinh ra cảm giác lười biếng, thật mềm thật êm, giống như là một cục bông vậy.

Cảm tình giữa anh và vật nhỏ đã được thành lập sau trận sinh tử vừa rồi, bọn họ chính là sống chết có nhau a.

“Không bằng ta đặt cho mi một cái tên nha.” Chu Ngự vuốt lớp lông tơ trên lưng nó, cảm giác thật tốt.

Vật nhỏ vốn cũng nhắm mắt lại rồi nhưng nghe âm thanh Chu Ngự lại mở mắt ra.

“Ta thấy mi toàn thân đều là màu đen, gọi là cục đen đi?”

Nhìn vẻ mặt Chu Ngự nó cảm thấy cái tên này không được hay cho lắm liền trực tiếp xoay người ra chỗ khác chỉa cái mông về phía Chu Ngự ý nói ‘Ăn thí của tui đi.’

“Tên này mi không thích? Vậy kêu bánh đen nhỏ đi?” Chu Ngự nghĩ thầm cái tên này vô cùng hợp với mi đó, toàn thân đen đen tròn tròn giống cái bánh.

Nó vẫn chỉa mông vào mặt Chu Ngự.

Giờ phút này Chu Ngự cảm thấy tâm thực yên tĩnh, anh rất hưởng thụ thế giới này chỉ còn lại một mình anh cộng thêm vật nhỏ dương dương tự đắc này, không hề lo lắng bất cứ điều gì cũng như gánh nặng nhiệm vụ trách nhiệm trên vai.

“Hey.” Chu Ngự vỗ vỗ cái mông của nó, nó vẫn không nhúc nhích giống như đã hạ quyết tâm không để ý đến Chu Ngự.

Trong khoảng thời gian ngắn này mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Bóng cây thưa thớt, ánh trăng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện.

Có vệt sáng dừng lại trên lưng vật nhỏ làm hiện lên một dải bạc lưu động như dòng chảy của nước.

“Mặc Dạ.” Chu Ngự nhẹ giọng nói.

Hai chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Chu Ngự.

Vật nhỏ run lên một chút, chậm rãi quay đầu lại nhìn Chu Ngự.

Chu Ngự nhéo nhéo cái mũi của nó “Mi thích cái tên này sao?”

Nó mở to hai mắt, dùng chóp mũi cọ lại ngón tay Chu Ngự, nheo nheo con mắt làm cho Chu Ngự không hiểu tại sao tâm anh lâm vào một mảnh mềm mại.

“Xem ra mi thích cái tên này rồi.” Chu Ngự nở nụ cười “ ‘Mặc’ ở đất nước của ta có nghĩa màu đen, có thể biểu hiện bằng chữ viết hoặc dùng tranh vẽ để diễn giải. Cái gì là cảnh quan mây mù, cổ thụ ngàn năm, cá nhỏ tôm nhỏ,… nếu vẽ thành một bức tranh thì sẽ mang một ý nghĩa riêng… ‘Dạ’ cũng là màu đen, nó như là cất giấu một bí mật nào đó, bao phủ hết thảy màu sắc khác.”

“Ah.” Vật nhỏ nghe đến cao hứng, hai cánh nhỏ cũng giương lên.

“Hảo, từ giờ trở đi gọi mi là Mặc Dạ nha.” Chu Ngự nổi ý xấu ôm cổ Mặc Dạ, cố ý dùng cánh tay đè nặng nó.

Mặc Đêm phát ra một tiếng ‘Ah’ làm bộ bị Chu Ngự ăn hiếp, sau đó lăn hai vòng nhưng vẫn bị đè nặng như cũ, nó trực tiếp giãy ra bay đến nằm trên bụng Chu Ngự tỏ vẻ thoải mái.

Chu Ngự cảm thụ ấm áp của Mặc Dạ, sau đó ngủ thiếp đi.

Khi anh tỉnh lại, một luồng sáng chiếu vào dừng trên mặt của anh. Anh ngồi dậy nhìn xung quanh một vòng cư nhiên phát hiện không thấy Mặc Dạ đâu!

Trong lòng lộp bộp một chút, Chu Ngự nhíu mày, đêm qua không phải còn tốt sao? Sao giờ lại không thấy đâu nữa?

Chu Ngự thậm chí đi một vòng quanh cổ thụ mà anh dựa vào ngủ đêm qua vẫn không thấy Mặc Dạ đâu.

“Mặc Dạ!” Chu Ngự đè thấp âm thanh gọi tên của nó.

Nếu không phải vì mình tỉnh dậy không đúng lúc thì vật nhỏ đâu bị sinh vật khác phát hiện bắt mất đi? Nhưng anh không có khả năng ngủ say như chết đến nỗi có sinh vật khác tiếp cận mà một chút phản ứng theo bản năng cũng không có?

Hay là Mặc Dạ bị lời nói đùa của mình đêm qua dọa sợ nên nhân lúc mình ngủ nó đã bỏ chạy đi?

Chu Ngự thở dài, anh ôm cánh tay ngồi dưới gốc cậy, nếu trong vòng một giờ vật nhỏ không có quay lại thì anh sẽ rời đi không đợi nó nữa.

Mười mấy phút đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng vật nhỏ đâu cả.

Chu Ngự thật sự cho rằng nó đã bỏ đi, nếu nó đã muốn bỏ đi thì Chu Ngự sẽ không ngăn cản, nhưng điều anh lo lắng nhất là Mặc Dạ gặp nguy hiểm. Cho dù trong thế giới hoang dã mạnh được yếu thua, Chu Ngự vẫn không đành lòng bỏ mặt nó.

Lúc này trong bụi cây truyền đến âm thanh ‘Xột xoạt’ thưa thớt. Chu Ngự lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Dạ miệng ngậm vật gì đó chui ra. (Đi kiếm đồ ăn cho vợ a ~)