Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Ngự đành phải dùng tay kia vuốt lưng Mặc Dạ, làm dịu đi cảm xúc khẩn trương của nó.

Không biết qua bao lâu, Mặc Dạ thực sự ngủ thiếp đi, phát ra tiếng hít thở đều đều. Chu Ngự đặt nó nằm xuống, sau đó đứng dậy rời khỏi.

Anh đi tới phòng giám sát cùng nghiên cứu viên Carlos hàn huyên đôi câu.

“Tôi thật không lúc sinh thời có thể thấy được một con Dạ Linh còn sống. Loại sinh vật này ở Nibelungen cơ hồ đã tuyệt chủng rồi.”

“Các người sẽ thương tổn nó sao?” Đây là vấn đề Chu Ngự quan tâm nhất.

Trong giai đoạn này, anh muốn đem Mặc Dạ rời đi là không có khả năng, lại càng không nói đến tập đoàn Cự Lực đang nắm giữ phương tiện giúp anh quay trở lại Trái Đất.

“Đương nhiên sẽ không! Nó còn sống mới có giá trị nghiên cứu! Chúng tôi sẽ cẩn thận lấy nước bọt của nó đem nghiên cứu, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nó! Anh xem đi, nó rất đẹp a!” Carlos đứng trước bức tường thủy tinh, dùng ánh mắt tiều tụy của mình nhìn Mặc Dạ.

Chu Ngự có chút kinh ngạc, đây là người đầu tiên nói vật nhỏ toàn thân đen thui này là ‘đẹp’. Quả nhiên thế giới của mấy người học giả khác xa với thế giới của người bình thường. (Anh cũng khen em nó đẹp đấy thui ~)

“Tập tính của nó là gì? Ví dụ như nó ăn cái gì?”

‘Trước khi chúng tôi thấy nó thì chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nhiên, theo dữ liệu từ máy cảm biến, lúc nó ngậm lấy ngón tay của cậu chính là đang hút máu.”

“Quả nhiên là như vậy…”

Chu Ngự nhìn ngón tay của mình không chút thương tổn nào.

“Lúc nó hút máu cậu đồng thời nó cũng tiết ra nước bọt mang một loại enzim tiến nhập vào cơ thể của anh, cùng tế bào kết hợp, một mặt thúc đẩy quá trình tổng hợp hemoglobin tạo ra máu mới, mặt khác nó cũng chữa lành tất cả vết thương trên cơ thể anh. Vì vậy, anh không nhìn thấy bất kì vết thương nào trên ngón tay của mình cả.”

Chu Ngự rốt cuộc cũng hiểu được vì sao như vậy.

“Nói cách khác, nó tuy rằng hút máu của tôi nhưng nó cũng không có làm cơ thể tôi có bất kì tổn thương nào?”

“Đúng vậy, ngược lại nó làm cho thân thể anh thêm khỏe mạnh hơn.” Carlos nhún vai.

Chu Ngự gật đầu “Thời gian không còn sớm, tôi về nghỉ ngơi. Nếu Mặc Dạ… con Dạ Linh kia có xảy ra chuyện gì xin báo cho tôi biết.”

“Đương nhiên.” Carlos gật đầu, bỗng nhiên hỏi “Anh đặt tên cho nó?”

“Đúng vậy.” Chu Ngự trả lời “Nó gọi là Mặc Dạ, có nghĩa là bầu trời đêm.”

Trở lại căn phòng, Chu Ngự nằm lên chiếc giường nhỏ hẹp. Hai ngày này không nghe thấy nhiệm vụ gì, cũng tốt, phải tranh thủ ngủ cho đủ giấc.

Chính là sáng sớm hôm sau, bộ đàm của Chu Ngự vang lên âm thanh của Ngô Vận “Hey, người anh em! Chúng ta sắp giàu to rồi! Cấp trên truyền xuống cho chúng ta nhiệm vụ đi giải cứu một tiểu đội nghiên cứu đi thu thập hàng mẫu thực vật quan trọng bị mắc kẹt ngoài kia!”

Chu Ngự đột nhiên đứng dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ phát hiện mình ngủ được 5 tiếng.

Đối với Chu Ngự ngủ một giấc 5 tiếng đã là quá đủ. Lúc anh rời phòng, nhìn thấy hai quả màu nâu trên giường, anh không chút do dự mang theo bên người.

Anh cùng Ngô Vận tiếp nhận cơ sở trang thiết bị sau đó tiến lên sân thượng của căn cứ.

Đi theo sau bọn họ là vài nhân viên tuổi trẻ công tác bên ngoài.

Ngô Vận dùng khuỷu tay húc nhẹ Chu Ngự một cái, nhỏ giọng nói “Mang theo đám tân binh này chính là phiền phức lớn đó.”

“Bọn họ đều là người mới?” Chu Ngự hỏi.

“Đúng vậy, bọn họ cho là mình biết Nibelungen này có bao nhiêu nguy hiểm nhưng thực chất trong lòng bọn họ cũng không biết bao nhiêu. Họ nghĩ rằng chỉ cần bày ra trình độ và năng lực là có thể chiếm được sự coi trọng của tập đoàn Cự Lực, sau đó tiền cứ như nước chảy vào túi, cuối cùng là nằm trên bãi biển Hawaii, nhâm nhi ly cocktail và ngắm nhìn những mỹ nữ mặc bikini.”

“Nói không chừng lúc bọn họ trở về cũng đã gặp phải lạm phát về kinh tế, sau đó nhận ra lấy tính mạng của mình để đổi lấy những đồng tiền không còn giá trị thật đúng là sai lầm a.”

“Ha ha, tuy rằng khiểu hài hước của cậu tuy không tốt lắm nhưng tôi thích.” Ngô Vận hướng Chu Ngự giơ ngón cái.

Mà trước mặt bọn họ bấy giờ là hai chiếc phi cơ trực thăng đang chờ lệnh xuất phát.

Bước vào trong cabin, Chu Ngự bỗng nhiên nhớ tới cái gì hỏi “Hey, anh nên giới thiệu tên mình với tân binh chứ?”

Ngô Vận sờ cái mũi cười nói “Nghe là biết đây là lời nhắc nhở chả tốt chút nào, nói để làm gì chứ, vô nghĩa. Cậu có hiểu được nhiệm vụ của chúng ta là làm gì không?”

“Không phải chúng ta đi giải cứu nghiên cứu viên bị mắc kẹt sao?”

“Hai tên nghiên cứu viên kia còn sống hay không đều là vấn đề. Mục đích thực sự của nhiệm vụ này chính là sàng lọc, nếu có thể, chúng tôi sẽ đào tạo thêm nghiên cứu viên mới. Mỗi nghiên cứu viên khi rời khỏi căn cứ đều được gắn một cái máy ghi âm trên người, nó ghi lại tất cả những gì họ thực hiện cũng như đứng tại chỗ quan sát và cuối cùng là đúc kết ra kết luận. Cứu được bọn họ và đem tài liệu ghi chép về cũng là một việc vô cùng quan trọng. Tập đoàn Cự Lực sẽ không dùng tiền đi nuôi những kẻ vô giá trị. Chỉ cần bọn họ có thể một lần lại một lần sống sót trong nhiệm vụ thì mới được coi là người có giá trị.”

“Nếu những người khác về hưu thì sẽ nhận được tiền trợ cấp, phải không?”

Ngô Vận nhún vai không trả lời.

Có thêm hai người mới tới, đều cùng ngồi chung trực thăng với bọn họ. Tuổi tác của bọn họ không khác lắm so với Chu Ngự, thoạt nhìn như là người đã trải qua nhiều trận chiến khốc liệt, đến cả ánh mắt cũng không giấu được vẻ kiêu ngạo, càng không có ý tứ chào hỏi Ngô Vận – bậc tiền bối của bọn họ. Trong đó có một người đến từ Hàn Quốc gọi là Kim Chu Nguyên, và người còn lại đến từ Nhật Bản có họ là Yamamoto.

Máy bay trực thăng xuất phát từ từ bay xa căn cứ.

Ánh nắng ở Nibelungen vô cùng chói, nhiều người đến đây lần đầu sẽ cảm thấy không khi nơi đây vô cùng trong lành, ít bị ô nhiễm, nhưng Ngô Vận và Chu Ngự lại nhìn thấu triệt được mùi tử vong ẩn hiện tứ phía.

“Sao anh lại nhận lời thuê của tập đoàn Cự Lực?” Chu Ngự hỏi.

“Tôi sao? Con đường nhân sinh của tôi quá thảm hại. Tôi yêu bạn gái 10 năm và chuẩn bị kết hôn thì cô ta mang thai con kẻ khác, mà tên nam nhân kia lại là anh em chí cốt của tôi! Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đó, cô ta vậy mà lại cùng tên kia bàn mưu tính kế muốn giết chết tôi! Tôi dưới cơn tức giận đã chém chết bọn họ! Cho nên tôi mới tới Nibelungen.” Ngô Vận dùng tiếng Anh nói, rõ ràng là muốn nói cho tất cả mọi người ở đây đều hiểu. (Ôi cái số con rệp của anh~)

Ngồi đối diện Ngô Vận là Kim Chu Nguyên và Yamamoto, bọn họ đều lộ ra biểu tình khinh miệt. (Hai cái tên này…)

Cho dù đồng tình chuyện hắn bị bạn gái phản bội, nhưng lại tiếc cho hắn vì người phụ nữ xấu xa kia mà tự đẩy mình đến bước đường cùng.

Nhưng Chu Ngự lại hừ một tiếng “Sau khi trở về, anh nên viết kịch bản. Bất quá cẩu huyết như vậy không biết có ai xem không.”

Ngô Vận nở nụ cười, lấy khuỷu tay húc nhẹ Chu Ngự “Tôi nghe nói, cậu vốn thả vật nhỏ kia ra nhưng nó lại đối với cậu nhớ mãi không quên, lén đi theo tiểu đôi Alpha vào căn cứ để gặp cậu. Kết quả lại bị bắt được a.”

Chu Ngự không có nói gì, anh bỗng nhiên nghĩ nếu Mặc Dạ tỉnh dậy mà không thấy anh thì sẽ như thế nào?

“Đừng lo lắng, còn có giáo sư Chu mà. Lúc cậu không có ở đó thì giáo sư sẽ thay cậu xem chừng nó.”

“Ừ.” Bây giờ không phải là lúc lo lắng cho Mặc Dạ.

Rất nhanh, trực thăng đã bay tới một nơi giống với miệng núi lửa.

Từ trên cao quan sát, chính giữa miệng núi lửa là một hồ nước, xung quanh hồ nước được thảm thực vật màu xanh biếc bao trùm, thoạt nhìn giống như một viên ngọc sapphire được khảm ở trung tâm.

Ánh nắng ban ngày càng làm cho hồ nước phản chiếu ra một quầng sáng mờ ảo.

Một cảnh đẹp khó có thể thấy được.

Ngay tại thời điểm trực thăng lướt qua mặt hồ, hồ nước bỗng dưng dâng trào lên lộ ra một vài sinh vật có cánh giống rồng.

Nước dâng lên trên cao rồi mạnh mẽ đổ xuống.

Mà mấy sinh vật giống rồng kia như mũi tên lao thẳng vào trực thăng.

Phi công không thể điều chỉnh được góc độ, bọn Chu Ngự xém chút bị hất ra ngoài.

“Đi!” Ngô Vận hô to một tiếng, liền men theo cửa nhảy ra ngoài.

Chu Ngự theo sát.

Trang phục bọn họ mặc trên người là dạng trang phục có cấu tạo giống với sóc bay, dang rộng hai tay hướng không trung phóng ra.

Hai người kia cũng nhảy theo.

Nhưng chiếc trực thăng còn lại thì không may mắn như vậy.

Sinh vật hình rồng này được gọi là ‘El Nino Thủy Sinh Long’. Sở dĩ lấy tên là ‘El Nino’ là vì chúng giống với hiện tượng El Nino [1], không thể đoán trước được tính thất thường của nó. Sinh vật dưới nước nói chung đều phát triển vây để duy trì lượng nước cân bằng, nhưng El Nino Thủy Sinh Long vẫn giữ lại đôi cánh, thường vươn ra trong nước để bắt mồi. Chúng nó có thị lực siêu cường. Thường xuyên công kích các vật thể trên không, đây là trong số ít những loài sinh vật không dựa vào sự sợ hãi để định vị con mồi.

Đám Thủy Sinh Long này có năng lực phá hoại rất lớn, đặc biệt là ở đôi cánh, lực công kích rất mạnh, có thể xuyên thủng một chiếc trực thăng, trực tiếp lôi những người chưa kịp nhảy ra xé nát.

Chu Ngự và Ngô Vận đã sớm thích ứng với loại tình huống như vậy, duy trì trạng thái cân bằng khi bay trên không trung.

Nhảy cùng bọn họ là Kim Chu Nguyên và Yamamoto bị dọa đến mặt mày tái mét.

Ngô Vận hướng Chu Ngự làm ra tư thế hạ cánh. Mục tiêu của bọn họ chính là hoàn thành nhiệm vụ, không hơi đâu mà quan tâm đến lính mới. Cường giả chân chính cho dù ở bất kì hoàn cảnh hiểm nguy nào đều có thể điều chỉnh tâm tình của mình, tìm kiếm cơ hội sống sót cho dù là thấp nhất.

Một con Thủy Sinh Long hướng Chu Ngự phóng tới, mở to miệng tính toán một ngụm cắn đứt người Chu Ngự. Không ai thấy rõ động tác của Chu Ngự, chỉ thấy anh từ bên hông rút súng ra, nghiêng người từ trên không trung bắn ra một viên đạn theo đường vòng cung, bắn trúng cổ họng của Thủy Sinh Long.

Động tác liên tiếp không đến một giây liền hoàn thành, Chu Ngự vẫn duy trì tư thế giữ cân bằng trong không trung.

Con Thủy Sinh Long kia hét to một tiếng ngã xuống.

Tư thế của Chu Ngự trong không trung tùy ý mà tự nhiên. Ngô Vận bật ngón cái, Kim Chu Nguyên và Yamamoto lộ ra biểu tình kinh ngạc, không kịp xem động tác của Chu Ngự là như thế nào mà giết được con Thủy Sinh Long kia. Một con Thủy Sinh Long khác hướng Yamamoto phóng tới.

Hắn cũng rút súng ra bắn nhưng động tác quá chậm, súng cong chưa kịp rút ra liền bị con Thủy Sinh Long kia cắn trúng.

Yamamoto thống khổ đau đớn không được bao lâu đã bị con Thủy Sinh Long một ngụm nuốt vào bụng.

===Hết chương 27===

[1] Hiện tượng El Nino: Tìm hiểu tại https://vi.wikipedia.org/wiki/El_Ni%C3%B1o

Một số hình ảnh:

chapter content



chapter content



chapter content