Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 64




Chu Ngự biết Mặc Dạ không hề có ở trong này, tất cả đều do ảo giác của y tạo nên.

Mặc Dạ rời khỏi đôi môi của Chu Ngự, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, ánh mắt vốn nhu hòa bỗng dưng trở nên cực kỳ nặng nề như muốn nghiền nát thần kinh của Chu Ngự.

Chu Ngự đấu tranh muốn tránh thoát áp lực này, từ trước đến nay anh luôn là một người có năng lực tự chủ rất mạnh, nhưng trong giây phút này, tất cả mọi thứ từ thần kinh cho đến tứ chi của anh đều bị gắt gao trói chặt.

Mặc Dạ mạnh mẽ áp lên, nụ hôn này của y tựa như vũ bão muốn cướp sạch tất cả của Chu Ngự, đôi môi của anh trở thành bãi chiến trường của hai người, Mặc Dạ cuốn lấy lưỡi của anh, muốn phá tan phòng tuyến lí trí của anh.

Chu Ngự ngã về phía sau, lúc lưng của anh sắp tiếp xúc với mặt đất thì được Mặc Dạ vươn tay đỡ lấy.

Mặc Dạ ôm Chu Ngự vào lòng, tay của y đỡ lấy cái gáy của anh. Y đã muốn khóa chặt con mồi của mình, đôi mắt kia mang theo một loại ảo giác như muốn cắn nuốt tất cả làm cho Chu Ngự lần đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.

Loại sợ hãi này không giống như sinh mệnh bị đe dọa.

Nụ hôn và lực tay của Mặc Dạ như muốn nghiền nát cả người Chu Ngự ra. Đây là một màn hôn môi đầy nghệ thuật thường chỉ có trên phim ảnh, Chu Ngự từng nghĩ ngoài đời sẽ không tồn tại mấy cái này, nhưng Mặc Dạ lại đem nó từ trong phim ảnh xuất hiện ngoài đời thực. Nụ hôn của Mặc Dạ, sự điên cuồng của Mặc Dạ, toàn bộ đều ồ ạt tiến vào trong cơ thể Chu Ngự, rót vào tứ chi bách hài, mỗi một cái tế bào của anh, khắc lên đó dấu vết không thể nào xóa nhòa của Mặc Dạ. Cho dù đi đến bất kì nơi đâu, xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa thì Chu Ngự sẽ mãi vĩnh viễn nhỡ kĩ sự tồn tại của Mặc Dạ, tuyệt đối không cho anh cơ hội cự tuyệt hay lảng tránh.

Chu Ngự sinh ra ảo giác như sắp bị đối phương giết chết.

“Anh có biết hôm nay anh suýt chết rồi không? Anh có biết chỉ một chút nữa thôi là tôi mãi mãi không thể gặp lại anh không? Đây chính là chuyện mà tôi không thể nào tha thứ được! Hôm nay anh lại một lần nữa dẫm nát ranh giới cực hạn của tôi, anh khiến tôi sợ hãi!” Giọng nói của Mặc Dạ bình tĩnh nhưng lại tỏa ra khí lạnh đến thấu xương.

Điều y nói chính là sự thật, trực giác của Chu Ngự nói cho anh biết.

Nhưng đồng thời anh cũng cảnh báo bản thân rằng y chính là sinh vật cấp S, những gì mà y nói ra đều có mục đích cả!

“Trong căn cứ này có người anh quan tâm sao, Chu Ngự?”

Giọng nói của Mặc Dạ ôn nhu như thế làm cho Chu Ngự nhớ tới thời điểm y còn giả trang thành Dạ Linh, anh thường dịu dàng vuốt ve lớp lông tơ trên người nó.

Chu Ngự không thể mở miệng, anh biết Mặc Dạ có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

“A—Đúng rồi, người quan trọng nhất chính là Chu Thanh đi!”

Mặc Dạ nghiêng mặt liếc nhìn Chu Thanh đang ngồi ngủ gục trên ghế.

“Như vậy đi, nếu như có một ngày anh chết, tôi sẽ biến Chu Thanh thành chất dinh dưỡng của mình, anh thấy sao hả?”

Vẫn là giọng nói ôn nhu đó nhưng lại khiến Chu Ngự cảm thấy vô cùng khủng bố.

“Nếu như ngươi dám làm như vậy với Chu Thanh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù đuổi giết ngươi tới tận vực sâu của địa ngục, cho dù ngươi là một sinh vật cấp S!”

Ánh mắt của Chu Ngự cực kỳ rét lạnh.

Mặc Dạ bật cười, nhưng nụ cười của y lại mang theo chút tự giễu “Nếu như anh không muốn tôi ra tay với Chu Thanh thì nhớ kỹ, nhất định phải cố gắng sống sót… Nếu không, tôi nhất định sẽ lấy tính mạng của Chu Thanh ra để trả thù anh!”

“Bộ ta đối với ngươi quan trọng đến như thế sao? Là bởi vì ngươi cần máu của ta? Nếu đúng là như vậy thì ngươi có thể chọn thêm một người khác.” Chu Ngự vẫn không thể nào hiểu rõ sự cố chấp của Mặc Dạ đối với anh.

Thế giới này vô cùng bao la rộng lớn, y có thể chọn bất kì ai mà y muốn.

“Chỉ tiếc là cho dù ở thế giới của anh hay ở Nibelungen này thì vĩnh viễn chỉ có một Chu Ngự duy nhất.”

Y cúi người, chóp mũi nhẹ nhàng khẽ chạm lên chóp mũi của Chu Ngự, đây là một loại tư thái cực kỳ ôn nhu. (Mặc Dạ cao hơn Chu Ngự a, chuẩn công^^)

Chu Ngự theo bản năng muốn đấm một cú qua nhưng trong nháy mắt tất cả dây thần kinh trong đầu đều trở nên cực kỳ tinh tế và mẩn cảm, ngay cả sự chạm nhẹ nơi chóp mũi cũng hóa thành hơi ấm len lỏi vào trong từng cái tế bào của Chu Ngự.

Sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Chu Thanh “Chu Ngự! Anh làm sao vậy? Sao khi không lại té trên mặt đất thế kia?”

Chu Ngự trừng lớn mắt nhìn về phía trước, thân ảnh của Mặc Dạ đã hoàn toàn biến mất.

“Anh… chỉ là muốn đứng lên thư giãn gân cốt nhưng lại…”

Chu Thanh thấy Chu Ngự không có gì đáng lo ngại liền thờ phào một hơi nhẹ nhõm.

“Sau khi anh quay về thì đã ngủ rất lâu, thật sự làm em sợ đó! Hơn nữa, anh có biết…”

Chu Thanh do dự mãi không nói tiếp.

“Anh có biết cái gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho anh biết đi! Có phải Ngô Vận đã gặp chuyện không may?!”

“Không phải… Không phải là anh Ngô Vận. Chính là đội viên mà các anh mang về. Anh ta bị Hoa Thược Dược Tử Vong lây nhiễm bệnh độc nên xảy ra biến dị, bây giờ ADN của anh ta… Đã hoàn toàn khác xa so với con người, chúng em còn phát hiện ra một đoạn gen cực kỳ giống với gen của Hoa Thược Dược Tử Vong… Nói cách khác, loại bệnh độc này, có thể khiến con người biến dị thành một sinh vật khác của Nibelungen!”

Loại bệnh độc này có thể phá vỡ sự khác biệt của sinh vật giữa hai thế giới khác nhau, không biết đây tột cùng là chuyện xấu hay tốt?

“Mọi người có tìm được bác sĩ Đồ Linh chưa?” Chu Ngự hỏi.

“Không có… Tống tiên sinh đang chuẩn bị hành động truy bắt bác sĩ Đồ Linh. Nếu thân thể của anh đã bình phục, em nghĩ muốn anh và Ngô Vận hãy rời khỏi căn cứ! Em thật sự không muốn để các anh đi tìm bác sĩ Đồ Linh, em thật sự rất sợ hãi lỡ như các anh không may nhiễm phải loại bệnh độc này… Em không muốn các anh bị biến thành bộ dạng giống như bác sĩ Đồ Linh, chắc anh chưa được nghe Ngô Vận miêu ta qua đâu, đó không phải là con người nữa, mà hoàn toàn là quái vật a!” Đây là lần đầu tiên Chu Thanh lộ ra bộ dáng kích động như vậy.

Chu Ngự ôm chặt lấy Chu Thanh, vỗ vỗ lưng của cậu nói “Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu! Em xem đó, dù lâm vào bất kì hoàn cảnh nguy hiểm nào đi nữa thì anh vẫn an toàn trở về đấy thôi, có lẽ ở Nibelungen, số hên của anh có khi còn cao hơn cả Ngô Vận!”

Sau khi bác sĩ xác định thân thể của Chu Ngự đã hoàn toàn bình phục, anh liền rời khỏi trở về phòng của mình.

Trong căn phòng trống vắng nhỏ hẹp, Chu Ngự lại nhớ tới Mặc Dạ, anh không dám nhắm mắt lại, anh sợ lúc mình ngủ thiếp đi thì Mặc Dạ sẽ tiến vào bên trong suy nghĩ của anh, hoặc có thể là y vẫn đang ở đây, vẫn luôn âm thầm quan sát mỗi khi anh ngủ.

Trên môi của Chu Ngự mơ hồ còn lưu lại một chút hơi ấm của Mặc Dạ, anh nâng ngón tay lên, nhưng chưa chạm tới đôi môi cánh hoa liền bỏ xuống.

Buổi tối hôm nay Ngô Vận tổ chức một bữa tiệc mừng, người tham gia ngoài hắn ra còn có Lí Khiêm, bọn họ ở trong nhà ăn thưởng thức beaf steak và bia, ngay tại cái bàn trong góc sát vách là giáo sư Bạch đang ngồi vừa xem tài liệu vừa ăn cơm.

Hắn đeo một cái kính gọng vàng, thân mặc một cái áo blouse trắng, lông mi dài và ngũ quan ôn nhã tạo cảm giác trí thức hơn người.

Có lẽ là cảm thấy được Chu Ngự đang nhìn nên Bạch Ánh Đình ngẩng đầu mỉm cười với anh.

Chu Ngự đi tới ngồi đối diện với hắn “Cám ơn anh trong quãng thời gian này đã chiếu cố tốt Chu Thanh. Tôi biết hai người đang cùng nhau nghiên cứu loại bệnh độc này. Tôi rất muốn biết loại bệnh độc này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với sinh vật ở Nibelungen?”

“Anh thật đúng là đi thẳng vào vấn đề, mới ngồi xuống mà đã muốn hỏi tất cả thành quả nghiên cứu của tôi a.” Bạch Ánh Đình sờ sờ gọng kính vàng của mình “Đương nhiên tất cả cho tới bây giờ vẫn còn đang trong quá trình đặt giả thuyết và phán đoán. Theo như suy nghĩ của tôi, loại bệnh độc này khiến cho tất cả sinh vật ở Nibelungen không thể sinh sản hậu đại để duy trì nòi giống. Nhưng sinh sản chính là bản năng tự nhiên của sinh vật, cho nên vì để duy trì nòi giống, chúng đã tiến hóa theo một con đường khác, đó chính là biến dị các sinh vật khác, mà bác sĩ Đồ Linh chính là một ví dụ điển hình và thành công. Nghe nói Tống tiên sinh đã phái một tiểu đội đi tới nơi phát ra tín hiệu của bác sĩ Đồ Linh trong lúc anh còn đang hôn mê hai ngày qua, anh có muốn biết kết quả như thế nào không?”

“Toàn đội bị diệt hết?”

Không biết tình huống và đặc tính của loài sinh vật đó mà dám tùy tiện hành động, kết quả không cần nói cũng biết.

“Coi như là vậy đi, dù sao thì bọn họ đều không thể trở về được. Bác sĩ Đồ Linh cũng biến bọn họ thành yêu quái thằn lằn, ông ta rất nhanh sẽ thành lập một đội quân cho riêng mình.”

Bạch Ánh Đình thay đổi tư thế ngồi, hắn chống cằm nhìn Chu Ngự, trong khoảnh khắc kia, Chu Ngự có cảm giác hắn rất giống với Mặc Dạ.

Bọn hắn đều có một loại khí chất lãnh đạm ung dung trời sinh.

“Anh biết không, Chu Thanh quả thật rất sùng bái anh đó, ngay cả người bạn tốt Ngô Vận của anh cũng như vậy, thậm chí tôi còn cảm thấy Tống tiên sinh đối với anh cũng có chút khác biệt. Trong mắt của ông ta mà nói, những nhiệm vụ mà các nhân viên công tác bên ngoài đều không thể làm được thì khi đến tay anh đều giống như kỳ tích mà hoàn thành.”

“Anh muốn nói cho tôi biết, tôi sẽ không có khả năng may mắn như vậy mãi được, đúng không?”

“Tôi muốn nói cho anh biết, anh hãy tự hỏi chính bản thân mình một chút, những điều đó có thật sự là vận may của anh không?” Bạch Ánh Đình vươn ngón tay khẽ chạm lên mi tâm của Chu Ngự.

Đúng vậy, anh quả thật rất may mắn… Rơi xuống sông Thiên Sứ Giác, người cứu anh chính là Mặc Dạ. Nguyên nhân trở thành người kế thừa trí nhớ của Earl Pease thì chính là do ‘Ngài’ lựa chọn. Vậy ‘Ngài’ kia là ai? Bây giờ xem ra đó có lẽ là Mặc Dạ. Lúc ở trên đảo Dạ Linh, nếu không phải có Mặc Dạ, anh và Ngô Vận chắc chắn không còn mạng để trở về. Lúc ở sào huyệt của Vua Eun-joo, thời điểm trái tim của anh bị xuyên thủng thì người chữa trị cho anh cũng là Mặc Dạ. Còn cái lần căn cứ bị con Dạ Linh do bác sĩ Carlos bồi dưỡng tấn công, tất cả mọi người xém chút nữa trở thành thức ăn của nó… Chu Ngự có thể an toàn quay về thế giới cũ cũng bởi vì có Mặc Dạ.

Lại càng không thể không nói đến cái lúc chạm trán Hoa Thược Dược Tử Vong mới đây.

Sau này, anh còn có thể sống sót trở về được không?

“A, đúng rồi… Bác sĩ Đồ Linh đã phá hủy thiết vị định vị trên người ông ta rồi. Tuy rằng ông ra bị Hoa Thược Dược biến dị nhưng vẫn còn giữ lại trí lực của con người. Tống Trí phái phi cơ đi quay hình mọi hành động của ông ta rồi. Hình ảnh chỉ mới truyền tải về được hơn 20 giây thì phi cơ bị chim khổng lồ tập kích đánh tan.”Bạch Ánh Đình đứng dậy, ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống “Anh có biết nguyên nhân vì sao không?”

Chu Ngự trả lời “Nguyên nhân chính là, bây giờ bác sĩ Đồ Linh chẳng khác gì một sinh vật cấp A, có khả năng thao túng các sinh vật cấp thấp khác.”

“Cho nên tình huống trước mắt này khiến Tống tiên sinh không thể không lo lắng. Ông ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện phái người đi để trở thành đội quân quái vật cho bác sĩ Đồ Linh. Nhưng lấy tính cách của Tống Trí mà nói, hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.” Bạch Ánh Đình nói xong liền rời khỏi.

Một lúc sau, Chu Ngự, Ngô Vận và những đội viên tinh anh khác nhận được mệnh lệnh triệu tập tại phòng họp.

Nhân viên tham dự ước chừng có hơn mười người, đều là những người có kinh nghiệm phong phú, cũng vượt qua vài nhiệm vụ có độ nguy hiểm khá cao.

Tống Trí không dài dòng văn tự liền chiếu hình ảnh ra cho mọi người xem.

Trong hình ảnh, bác sĩ Đồ Linh đang hành tẩu trong rừng rậm, trên người gã đang mặc một bộ trang phục ngụy trang rách nát, bốn phía xung quanh thì bò ra hơn mười con thằn lằn quái dị.

Lúc phi cơ bay tới trên đỉnh đầu của bác sĩ Đồ Linh thì thấy gã đút hai tay vào túi quần ngửa đầu lên nhìn, khuôn mặt kia có chút không giống với con người, thậm chí còn tăng thêm chút phong độ và sự thong dong nhàn nhã. Nhưng con mắt màu vàng đầy ma mị quỷ dị kia giống như xuyên thủng khỏi màn hình thâm nhập vào sâu trong linh hồn mỗi người ở đây.

Cái loại cảm giác xâm nhập này làm cho Chu Ngự nhớ đến Mặc Dạ. Nhưng khác biết ở chỗ, ý cười của Mặc Dạ luôn mang đậm sự ưu nhã, quý khí, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta phải thưởng thức, cho dù Chu Ngự có ép buộc thần kinh của bản thân đề phòng, cố thủ phòng tuyến nhưng khi đứng trước Mặc Dạ thì chỉ như lớp màn mỏng dễ bị đục thủng.

Mà bác sĩ Đồ Linh lại mang theo sự sát ý khát máu.

Môi của gã khẽ cong lên thành một nụ cười, mười giây sau đó, từ bốn phương tám hướng bay đến vô số chim chóc như mũi tên lao mạnh tới va chạm điên cuồng quyết tuyệt vào phi cơ.

Phi cơ bắn ra đạn sóng âm đánh gục nhóm chim đầu tiên  thì nhóm thứ hai lại tiếp tục vọt lên. Đạn sóng âm không kịp chuẩn bị đợt bắn tiếp theo liền bị đâm cháy.

Tât cả mọi người thở hắt ra một hơi, Chu Ngự theo bản năng siết chặt nắm tay, nhìn bác sĩ Đồ Linh như vậy thật khiến người ta không thể nào tìm ra nhược điểm, thậm chí ngay cả việc tiếp cận gã còn khó hơn lên trời.

Tống Trí im lặng khoanh tay, ngồi ngay ngắn trước mặt mọi người. Tầm mắt sắc như dao của hắn đảo qua từng người một, giống như đã nhìn thấu được nội tâm yếu đuối và sợ hãi của bọn họ.

Trong phòng họp là một bầu không khí trầm mặc.

Tống Trí mở miệng nói “Bây giờ mà còn phái phi cơ tới gần phạm vi tấn công của Đồ Linh thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, cho nên chúng ta sẽ áp dụng phương pháp ngắm bắn từ xa. Trong số những người ở đây có người lái phi cơ giỏi và người giỏi ngắm bắn, tôi hy vọng hai nhóm nhân tài này hãy hợp sức với nhau lại. Tôi rất mong kết quả thực nghiệm của mọi người.”

“Chờ mong kết quả thực nghiệm của chúng ta? Cái quỷ gì vậy chứ!” Ngô Vận sinh ra một loại dự cảm không lành.

Mọi người ở đây ai cũng lộ ra biểu tình khó hiểu.

Tống Trí nói tiếp “Ta sẽ cho mọi người thời gian một ngày để bình ổn lại tâm tình của bản thân.”

“Cứ như vậy?”

“Mục tiêu ngắm bắn là gì? Chính là Đồ Linh đó a!”

“Vậy thì quy tắc thực nghiệm lần này là gì?”

Mọi người đều nhao nhao nghị luận sôi nổi nhưng Tống Trí im lặng không tính toán trả lời, hắn đứng dậy sửa sang quần áo lại một chút rồi nói “Tan họp.”

“Mẹ nó.” Ngô Vận không chút kiêng dè nhỏ giọng mắng một câu.

Lúc Chu Ngự rời khỏi phòng họp, Tống Trí đi tới bên cạnh anh, bình tĩnh nói đủ lớn cho hai người nghe “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ đi gặp Mặc Dạ.”

Cái tên kia làm cho mi tâm của Chu Ngự khẽ run lên một chút, Tống Trí cũng không biết là, trong lúc này, Mặc Dạ đang thông qua thính giác và thị giác của Chu Ngự, tựa như đang xem phim mà nhìn hai người họ.

“Tôi sẽ không đi.” Chu Ngự lạnh lùng nói.

Trước khi anh hiểu rõ Mặc Dạ, anh cho là từng hành động và lời nói của Mặc Dạ đều có mang mục đích, nhưng còn bây giờ anh lại cảm thấy tâm trí của mình bị y nhiễu loạn không thôi.

Tống Trí cười nhạt “Cậu sẽ đi. Trừ phi cậu hy vọng chúng ta tiếp tục phạm vào sai lầm, chỉ có duy nhất Mặc Dạ mới cho cậu câu đáp án chính xác.”

Nhiệm vụ lần này còn có cả Ngô Vận, Chu Ngự không muốn người mình quan tâm gặp nguy hiểm. Anh biết Tống Trí nói đúng, anh cần phải đi gặp Mặc Dạ.

Lần thứ hai anh đi tới bức tường thủy tinh này là đã vào ban đêm. Ngoài nhân viên nghiên cứu và nhân viên bảo vệ thay ca ra thì tất cả mọi người đã đi ngủ.

Phòng của Mặc Dạ vẫn sáng ngời như ban ngày, y đút tay vào túi quần đứng trước bức tường thủy tinh như đang chờ đợi gì đó.

Căn phòng này không lớn, nhưng Chu Ngự biết, Mặc Dạ có thể thông qua mắt và tai mình nghe được âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Y mỉm cười như đã đoán trúng được điều gì, độ cung tuyệt đẹp nơi khóe môi đập thẳng vào thần kinh của Chu Ngự.

Y làm tất cả mọi thứ đều vì lấy lòng Chu Ngự, lấy thẩm mĩ của Chu Ngự làm tiêu chuẩn.

“Anh biết đó, tôi sẽ không trả lời miễn phí cho anh đâu.” Mặc Dạ nghiêng mặt, ánh sáng khúc xạ trên mặt y mơ hồ để lại một tầng bóng ma đau khổ.

Chu Ngự ung dung lạnh nhạt nói “Vậy ngươi muốn giá cả như thế nào đây?”

“Nếu tôi nói tôi nghĩ muốn anh thì anh sẽ cho tôi sao?”

Biểu tình trên mặt của Mặc Dạ lộ ra vài phần trẻ con, điều này làm cho Chu Ngự nhớ tới lúc Mặc Dạ còn là Dạ Linh đã từng dùng ánh mắt ngây thơ như thế mà nhìn anh.

Chu Ngự không khỏi hoài nghi, rốt cuộc thì đây là ánh mắt của Mặc Dạ hay là trình độ ngụy trang cao cấp của sinh vật S, vô cùng trong suốt ngây thơ như đứa bé khiến người ta thả lỏng cảnh giác và đề phòng.

“Tống Trí đã đưa máu của ta cho người rồi, không phải sao? Nếu như ngươi ăn không đủ no thì cứ nói, ta sẽ không sao cả.”

Mặc Dạ đột nhiên ôm bụng cười lớn, lông mi của y khẽ rung rung, dưới ánh sáng của bóng đen thì giống như đang khiêu vũ vậy.

“Chu Ngự a, anh thật là đáng yêu. Tôi nói nghĩ muốn anh, nhưng anh lại nói có thể cho tôi toàn bộ máu của mình. Này giống như là hai ý tưởng lớn trên hai đường thẳng song song vậy… Giống như tôi nói tôi muốn cả thế giới này, nhưng anh lại chỉ cho tôi một hạt cát.”

“Như vậy thì ngươi muốn cái gì? Ta không biết ta còn có thể cho ngươi cái gì nữa?”

“Anh hiểu được cái gọi là ‘toàn bộ’ mang hàm ý nào không? Rõ ràng đây là từ ngữ do con người nghĩ ra nhưng anh lại không hiểu rõ nó bằng tôi a. Chu Ngự, anh có được toàn bộ của tôi. Mà bây giờ, tôi chỉ có thể lui một bước mà cầu xin, anh xem một bộ phim với tôi nhé?”

Chu Ngự trả lời “Thật có lỗi, nơi này không có TV.”

Mặc Dạ nhún vai “Anh có thể dùng di động của mình mà.”

Biểu tình của Chu Ngự vẫn như cũ, nhưng trong đầu của anh lại nhớ đến thời điểm anh ôm Mặc Dạ vào lòng cùng với nó xem bộ phim ‘Benjamin’.

Nhưng cho dù có hoài niệm bao nhiêu thì phải kiềm nén xuống.

“Xin lỗi, lúc quay lại đây thì di động của ta bị tập đoàn Cự Lực tịch thu rồi.”

“Tiếc quá. Nhưng mà anh vẫn biết một cách làm cho tôi có thể xem phim được.” Mặc Dạ nhàm chán vươn ngón tay vẽ loạn lên bức tường thủy tinh.

Mà thân thể Chu Ngự như mất khống chế mà tiến lại gần. Anh cũng vươn ngón tay chạm vào những nơi mà Mặc Dạ đã vẽ qua.

Ngón tay của hai người phối hợp chuyển động nhịp nhàng theo một tiết tấu nào đó, nhưng vì cách một bức tường thủy tinh nên cảm thấy có chút xa vời.

“Ha, cách gì?” Chu Ngự đã quen với việc thân thể bị Mặc Dạ điều khiển nên cũng không có tức giận gì.

“Ở trong đại não của anh có một nơi lưu giữ lại bộ phim đã khiến anh xúc động kia, anh biết tôi có thể thấy mà, xin anh hãy cho tôi xem đi.”

Chu Ngự nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện lên cảnh quay cuối cùng trong bộ phim đó: Benjamin biến thành đứa bé và được Tracy ôm vào lòng. Tracy nay đã già nua ôm Benjamin vào lòng không ngừng an ủi, cho dù thời gian của hai người trái ngược nhau nhưng đích đến cuối cùng bọn họ vẫn có được nhau. Ánh nắng ấm áp chiếu lên hình bóng hai người họ, để lại một vệt bóng mờ mang ý nghĩa sâu sắc sau lưng họ.

Đây chính là hình ảnh mà Chu Ngự yêu thích nhất, nhưng anh lại tưởng tượng đến một kết cục tốt nhất cho anh và Mặc Dạ.

Ngay tại một giây kia, hình ảnh trong đầu chợt từ từ phai màu dần, sau đó biến thành anh ôm Mặc Dạ, cả hai đang xem bộ phim đó trên điện thoại của Chu Ngự.

“Đây là ngươi cố ý?” Chu Ngự mở to mắt nhìn Mặc Dạ hỏi.

Mặc Dạ lạnh nhạt cười “Nếu như ta có năng lực khiến ngươi lưu luyến và cùng ta ở chung một chỗ thì ta sẽ thoải mái mà thừa nhận. Hoặc là đổi ngược lại là anh đi, khi anh tự nhủ không được nghĩ về Mặc Dạ nữa nhưng trong đầu anh sẽ ám chỉ bản thân cứ mãi nhớ về Mặc Dạ.”

“Ý ngươi là, trong đầu ta nghĩ đến ngươi là không phải ngươi tạo ra ảo giác mà là ta tự ám chỉ với bản thân?”

“Tôi nói là anh quá mức cảnh giác với tôi, thường thường những người ra sức cố gắng bảo vệ phòng tuyến của mình khi phòng tuyến đó sắp sụp đổ mà thôi.”

Mặc Dạ nghiêng mặt về bức tường thủy tinh mà nói chuyện nên trên tấm kiếng hiện lên một tầng hơi nước mơ hồ thản nhiên, mà đôi mắt lưu ly màu đen kia cũng mơ hồ giống như vậy. Cho nên Chu Ngự rất muốn được nhìn thấu nội tâm của y.

“Tôi biết mình làm anh sắp mất hết kiên nhẫn, nói đi, anh muốn hỏi tôi cái gì?”

“Nói cho ta biết làm thế nào để giết chết bác sĩ Đồ Linh?” Chu Ngự hỏi.

Mặc Dạ cười khẽ một tiếng rồi nói “Anh cũng biết rõ phương pháp tốt nhất chính là, cho tôi quyền kiểm soát thân thể của anh. Tương tự như Hoa Thược Dược Tử Vong, ta sẽ giải quyết nó một cách dễ dàng, chỉ cần anh trở thành ‘thân thể’ của tôi.”

“Vậy thì ta cảm thấy phương pháp của Tống Trí tốt hơn nhiều.”

“Ha~ Phương pháp của Tống Trí sao? Nói nghe thử xem.” Mặc Dạ có vẻ hăng hái hỏi.

“Tay súng bắn tỉa sẽ ngồi ở trên phi cơ tránh bên ngoài phạm vi của tấn công của gã ta mà cho gã một phát súng trí mạng.”

“Nếu là như vậy thì anh có biết lực khống chế các sinh vật khác của Đồ Linh là bao nhiêu mét không? Hơn nữa, nó còn có thể thông qua các sinh vật bị khống chế giám sát phi cơ. Có thể các ngươi đoán rằng khoảng 1000 mét là đủ rồi, nhưng trên thực tế thì còn kém xa đấy. Hãy suy nghĩ thử xem, tôi và anh cách nhau một khoảng cách xa như vậy mà tôi còn có thể xâm nhập vào thần kinh mà khống chế thân thể của anh, cho nên bác sĩ Đồ Linh cũng giống như vậy.”

Mặc Dạ nhìn Chu Ngự như nhìn một đứa con nít, giống như là đang muốn nói bài tập hôm nay của nhóc làm sai be bét rùi nè.

===Hết chương 64===

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan đến bình luận về Tống Trí, tôi không trả lời không có nghĩa là tôi khinh thường mà là sợ sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình. Nhưng khi nhìn đến bình luận của các vị độc giả, tôi xém chút nữa phun ra một búng máu.

Tôi không biết có bao nhiêu độc giả ở đây đã từng đi làm, một đạo lý đơn giản vậy mà cũng không hiểu được, ít nhất phải đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của người khác rồi hẳn mở miệng. Tống Trí là chủ quản, cho nên hắn phải nghe theo mệnh lệnh của tập đoàn Cự Lực. Thời điểm phái binh lính tới tiền tuyến, chẳng lẽ vì nguy hiểm chết người nên sẽ cho rút binh sao? Tống Trí mà thánh mẫu như vậy thì chắc chắn tập đoàn Cự Lực sẽ đưa một người máu lạnh tàn nhẫn hơn tới quản lý.

Mọi người nói hắn cặn bã, hãy thử suy nghĩ xem hắn cặn bã là vì bản thân hắn sao?

Mà Tống Trí cũng không phải là thần thánh gì, hắn làm gì có năng lực hồi sinh người chết?

Nếu Tống Trí mà thánh mẫu như mọi người nói thì căn cứ đã vốn không còn tồn tại.

Lời cuối cùng tôi xin muốn nói với những người có ác cảm với Tống Trí một câu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ viết nhân vật này thành vai ác phản diện cả, nhưng mà nhân vật này cũng không hề thánh mẫu và cũng không hẳn là vai xấu, nếu không phải tại mọi người tự cho là đúng, tôi chính là không cưỡng ép đổi đen thành trắng, suy nghĩ của mọi người cho dù là thần đi nữa thì cũng không thể thông não để mọi người hiểu về cái thế giới khốc liệt này. Tôi dựa vào ‘lập trường’ công tác nhiều năm của mình mà làm việc thoy, nói nhiêu đó thì hẳn là độc giả đã hiểu ý của tôi rồi ha.