Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 82




Chu Ngự nhắm hai mắt lại, phóng từ từ sức mạnh của mình ra, đây là một lĩnh ngộ hết sức kì lại, khác hoàn toàn so với lúc khống chế một con côn trùng nhỏ ở trong phòng ngủ, anh cảm thấy bản thân như là một hành tinh bị phát nổ rồi nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng, tất cả các sinh vật đều chìm ngập vào trong dòng suy nghĩ của anh.

Cấu tạo thần kinh của một côn trùng nhỏ khác hẳn với Bạch Mãnh, thần kinh của nó trông phức tạp mà mạnh mẽ hơn nhiều. Anh cảm nhận được năng lượng của bản thân đã thấm vào bên trong cơ thể của Bạch Mãnh, nhưng sau đó thì không biết nên làm gì tiếp. Chẳng qua là anh chỉ mới kết hợp với những sinh vật này và cũng chưa biết cách điều khiển thần kinh của chúng.

Loài người luôn có thói quen chỉ tập trung làm một công việc, nhưng mà trong lúc này Chu Ngự lại đang đồng thời khống chế nhiều con.

“Không nên quá gấp gáp, anh chỉ cần làm cho bọn chúng không thể tự mình điều khiển tứ chi là được.” Giọng nói kiên nhẫn của Mặc Dạ vang lên.

Phảng phất như có một luồng khí ấm áp thổi nhẹ qua bên tai của Chu Ngự rồi hôn lên vành tai anh, rõ ràng là Mặc Dạ không có ở bên cạnh anh.

Chu Ngự không nhịn được thầm hỏi ngược lại đối phương: Có phải em lại cố ý tạo ảo giác cho anh không?

Tiếng cười khẽ của Mặc Dạ vang bên tai anh: Em ở bên trong đầu của anh, mà anh cũng đang ở bên trong đầu em. Anh sẽ cảm nhận được chuyện mà em muốn làm, hoặc là chuyện mà anh muốn em làm.

Chu Ngự lười tranh luận vấn đề này với đối phương, anh khẽ hừ một tiếng: Chờ tôi trở về, tôi sẽ cho em thấy ‘Mộng đẹp trở thành sự thật’.

Mặc Dạ trả lời: Em rất mong chờ nha.

Người lái xe tên là Cole, gã luôn đi theo bên cạnh Cook khi ở trong căn cứ, có thể thấy gã là tâm phúc của Cook.

Khả năng quan sát của gã cũng rất đáng ngạc nhiên.

“Một đàn Bạch Mãnh như vậy, coi như bọn chúng không tấn công chúng ta, nhưng tại sao lại không có vẻ tò mò hoặc là dò xét kẻ địch xâm phạm lãnh thổ của chúng?” Cole nhìn Chu Ngự “Nghe nói anh là cuốn bách khoa toàn thư của Nibelungen, vậy anh có giải thích gì về hiện tượng trước mắt này không?”

“Bởi vì bọn chúng không có đói bụng, cũng không phải trong thời kỳ sinh sản, thuốc ức chế của chúng ta không làm bọn chúng cảm nhận được sự sợ hãi, không thể phân biệt chúng ta là sinh vật áp đảo hay là con mồi của chúng, cho nên bọn chúng không dám manh động, cũng không cần thiết phải tấn công chúng ta.”

Chu Ngự bình tĩnh giải thích, trong lúc anh nói chuyện thì tinh thần của anh vẫn ở trong đầu của Bạch Mãnh, loại cảm giác này vô cùng kì lạ.

Phảng phất như không còn mỗi một Chu Ngự nữa mà là có rất nhiều Chu Ngự khác.

Chu Ngự có thể quan sát đoàn xe từ vô số góc nhìn khác nhau.

Chu Ngự cũng không có ý định muốn khống chế bọn chúng, loại ý thức này làm cho Bạch Mãnh bình tĩnh xuống, bọn chúng nằm dưới gốc cây, ngoẹo đầu nhàn nhã nhìn bọn họ, thành ra duy trì được một trạng thái cân bằng vi diệu.

Nhưng sâu trong đầu óc của Bạch Mãnh, Chu Ngự có thể cảm nhận được bọn chúng đang sợ hãi, đây là loại sợ hãi thâm căn cố đế, bọn chúng như đang chờ đợi tử vong ập xuống, điều này làm cho Chu Ngự cảnh giác.

Cole và mọi người trong đoàn xe cảm giác như mình là khách vậy, được Bạch Mãnh mời vào nhà chơi, nhàn nhã thưởng thức cảnh vật, mặc dù chủ nhà không có ý tiếp khách nhưng cũng không có ý muốn đuổi khách đi.

Cho đến khi bọn họ hoàn toàn băng qua lãnh thổ của Bạch Mãnh, bắt đầu tiến vào khu vực rừng rậm của hỗn hợp côn trùng sâu bọ.

“Không ai được mở cửa sổ ra, cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng không được xuống xe.” Chu Ngự lạnh lùng nói “Tôi và chiến hữu của tôi đã từng chạm trán phải Phong Ngữ Giả ở đây.”

Cái tên ‘Phong Ngữ Giả’ này rất có sức uy hiếp.

Loại côn trùng này có thể nhanh chóng kí sinh trong thân thể vật chủ, đồng thời trong lúc đang khống chế cơ thể vật chủ, bọn chúng cũng tranh thủ hút lấy chất dinh dưỡng của vật chủ, nhân viên công tác bên ngoài xuất chúng như Morris và tiểu đội vận chuyển của hắn cũng đã trở thành thức ăn của ‘Phong Ngữ Giả’.

“Biết.” Cole vừa cau mày vừa quan sát máy quét tầm xa.

Nhưng làm bọn họ kinh ngạc là trong khu vực này lại không có bóng dáng của bất kì con côn trùng nào cả, các đội viên của Cole đều thở phào một hơi, còn Chu Ngự lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Loại côn trùng sống kí sinh này một khi đã xâm nhập vào cơ thể vật chủ mà có cấp bậc cao hơn nó liền sẽ bị máu của vật chủ ăn mòn và hấp thụ.

Tối hôm qua là một ví dụ, Chu Ngự khống chế Huyết Tú trùng xâm nhập vào cơ thể Mặc Dạ nhưng lại bị máu của y hòa tan ra.

“Không phải anh nói phụ cận có côn trùng rất nguy hiểm à? Tại sao không thấy gì hết vậy?” Cole không phải là không tin Chu Ngự, mà gã cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chu Ngự híp mắt lại “Tôi nghi ngờ nơi này có sinh vật cấp cao cực kì nguy hiểm nào đó, mọi người phải cẩn thận.”

Loại sinh vật này có lẽ đang rất cần chất dinh dưỡng, mà các loài côn trùng kí sinh sống gần đây một khi mà đã chui vào máu của nó thì ắt hẳn sẽ bị coi là chất dinh dưỡng mà hấp thụ, đây chính là nguyên nhân vì sao không thấy bất kì côn trùng nào gần đây. Mà đàn Bach Mãnh vẫn còn chờ ở phụ cận chưa có rời đi, là bởi vì bị loài sinh vật đó uy hiếp, không cho phép rời đi, bọn chúng giống như là thức ăn bị nuôi nhốt vậy.

“Nhưng trên máy quét không có phát hiện gì hết.” Cole trả lời.

Chu Ngự không nói gì, một lần nữa phóng tinh thần lực của mình ra ngoài, học theo Mặc Dạ cho tinh thần lực nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, cái này cũng giống như đang dò xét một hồi, mà phạm vi dò xét còn rộng hơn cả máy quét của tập đoàn Cự Lực.

Giọng nói của Mặc Dạ lại vang lên trong đầu anh: Chu Ngự, không chỉ cảm nhận sự ưu tư của những sinh vật này, mà càng phải tìm hiểu tin tức mà bọn chúng muốn truyền đạt đến cho anh. Chúng nó là đôi mắt, là lỗ tai, là chìa khóa vạn năng mở ra thế giới mới của anh.

Chu Ngự biết bản thân rất sợ nghe những âm thanh huyên náo này, nhưng trong giây phút này, anh phải học tập Mặc Dạ từ từ sàng lọc và lắng nghe âm thanh của chúng.

“Xin cẩn thận…”

“Đừng đi về phía trước nữa, mau quay lại đi…”

“Nó rất đáng sợ…”

“Chúng ta đều là thức ăn của nó…”

Suy nghĩ của Chu Ngự liên kết với các loại cây cối, chim chóc, và các loại sinh vật nhỏ khác, bọn chúng đều đang nhắc nhở Chu Ngự.

Đây là lần đầu tiên Chu Ngự thử dùng phương thức của Nibelungen để câu thông với sinh vật nơi đây. Loại giao tiếp này không cần ngôn ngữ, thậm chí ở nơi sâu nhất trong đầu cũng không có bất kì ngôn ngữ nào, tất cả cứ như là vô số dữ liệu bị phát tán ra ngoài, cuối cùng nhanh chóng thu hồi trở lại.

“Phía trước có một con Đằng Xà!” Chu Ngự chộp lấy một tay của Cole đang lái xe.

“Cái gì? Đằng Xà? Anh không nói đùa chứ? Trên máy quét không có xuất hiện sinh vật to lớn như thế!”

“Máy quét cảm ứng trong bán kính bao nhiêu mét?” Chu Ngự lạnh giọng hỏi.

“Năm mươi mét!” Cole mơ hồ đoán ra ý nghĩ của Chu Ngự.

“Vậy thì anh hãy nhớ lại Đằng Xa dài bao nhiêu mét! Có lẽ Đằng Xà không có tiến vào bán kính cảm ứng của máy quét, nhưng tôi khẳng định chúng ta đã tiến vào phạm vi tấn công của nó!”

Anh có thể phác họa ra con Đằng Xa to lớn kia ở trong đầu mình, nó quấn quanh và tuần tra tới lui ở một cây cổ thụ chọc trời, nó rất kiên nhẫn từ từ xê dịch lại gần bọn họ để tránh phát ra âm thanh lớn. Nơi mà bị nó trườn qua đều bị nghiền nát thành dấu vết sâu đậm bởi do trọng lượng quá tải của nó.

Nó to lớn như khủng long kỷ Cambri, lớp vảy cứng rắn bao bọc toàn thân, thị giác của nó vô cùng nhạy bén và có tầm nhìn xa rõ ràng, ánh mắt của nó khi mà nhìn thấy con mồi thì tản mát ra sự âm ngoan và hưng phấn.

“Mau lui về phía sau! Lập tức lui lại! Nó sắp nhào tới!” Chu Ngự khởi động súng máy của xe, mặc dù anh biết loại súng này căn bản không thể bắn thủng lớp vảy rắn chắc đó được.

“Có phải sinh vật cấp S kia đang nhắc nhở anh?” Cole vừa nhanh chóng quay đầu xe vừa hỏi anh.

Chu Ngự gật đầu, anh cũng không muốn để đối phương biết được năng lực của mình.

Chỉ mười giây sau, trong rừng phát ra tiếng vang to lớn, thân cây chọc trời kia gãy đổ một cái rầm, tựa như dời non lấp bể.

Con Đằng Xa kia cảm nhận được bọn họ chuẩn bị rời khỏi thì nó cũng sẽ không ẩn nấp nữa.

Tốc độ của nó cực nhanh, âm thanh của lớp vảy sắc bén đụng ngã cây cổ thụ làm người ta run rẩy không thôi.

Phần đuôi màu đen quẹt ngang một đường qua bầu trời, bóng mờ khổng lồ đã che trên đỉnh đầu bọn họ.

Cole trợn tròn hai mắt, đây là lần đầu tiên gã chứng kiến Đằng Xà ở khoảng cách gần như vậy.

Nhưng gã cũng phản ứng khá tốt, mau lẹ né tránh được cây cối ngã đổ xuống.

Chu Ngự khởi động súng máy điên cuồng bắn phá, đạn bắn tới lớp vảy trên phần đuôi rồi nhanh chóng bị văng ra, không hề tổn hại đến nó dù chỉ một chút.

“Đây chính là mục đích của Lý Thắng Nam!” Chu Ngự la lớn.

Cole vừa nhanh chóng né tránh vừa hỏi “Mục đích gì?”

Chu Ngự lấy ra súng bắn tên lửa đặt lên bả vai. Loại tên lửa này có chứa thần kinh độc tố, anh mở cửa xe ra, nửa người chui ra dò xét bên ngoài, tiếp đó là một tiếng vang thật lớn, tên lửa liền bắn ra ngoài.

Cole thầm hò hét trong lòng, anh không bắn trúng nó được đâu, tốc độ của nó quá nhanh!

Chu Ngự giống như đã sớm dự đoán trước quỹ tích hành động của Đằng Xà, tên lửa bắn trúng ngay phần đuôi của nó, một cây cổ thụ kế bên bị vạ lây nổ banh xác, chỉ còn lại cái hố to tướng.

“Anh bắn trúng nó rồi hả?!” Cole lớn tiếng hỏi.

Chu Ngự bị âm thanh của tên lửa nổ làm chấn động màng nhĩ, suýt chút nữa là bị điếc tạm thời.

“Không có!”

Anh chỉ mới làm nổ tung lớp vảy của nó, chứ chưa có đụng tới phần máu thịt bên dưới, thần kinh độc tố không thể phát huy công hiệu, mà chỗ lớp vảy bị nổ tung kia nhanh chóng mọc ra một lớp vảy mới.

Mắt thấy cái đuôi khổng lồ kia sắp quét tới, Cole chỉ có thể nhanh chóng lui xe lại phía sau, thậm chí đụng phải cái xe đang đi phía sau mình.

Đằng Xà ở ngay trước mặt bọn họ, nó cuốn lên một chiếc xe bị nổ lốp và một cái cây cổ thụ rồi nghiền nát, tiếng vang vỡ vụn của kim loại làm người ta hồn vía lên mây.

Trên mặt Cole không có biểu tình gì, cũng không có áy náy trước cái chết của chiến hữu, liên tục lui lại phía chỗ cây cối lưa thưa.

Mà con Đằng Xà khổng lồ kia sau khi đã cuộn người nghiền nát xong liền quay đầu nhìn bọn họ.

Đây là một con quái vật to lớn khoác trên mình áo giáp, cặp mắt màu đen kia mang theo sát ý tuôn trào và lãnh khốc tàn bạo, nó há miệng lộ ra hàng răng nanh nhọn hoắt như cái móc câu, tức giận rống to một tiếng dài làm bầu không khí xung quanh chấn động dữ dội, xe của Chu Ngự cứ như một chiếc lá lay lắt trước cơn cuồng phong, suýt nữa là bị thổi bay đi.

“Lý Thắng Nam tìm đến nó làm gì?”

“Trở thành một Đồ Lâm thứ hai.” Chu Ngự trả lời.

Nếu như nói điểm yếu của con Đằng Xà này ở đâu thì ắt hẳn là ở đôi mắt của nó.

Chu Ngự thử truyền suy nghĩ của mình vào bên trong thần kinh của nó, nhưng nó phản kháng quá mạnh mẽ, tinh thần lực của sinh vật cấp A không hề tầm thường. Ở trong đầu nó đấu đá một hồi, Chu Ngự rốt cuộc đành chịu thua trận, bị đối phương đẩy ra ngoài.

Quả nhiên là quá gấp gáp ư?

Nhưng đối mặt với đại nạn này, anh không có thời gian để trưởng thành nữa.

Mặc Dạ ở quá xa anh, có thể tiến hành thần giao cách cảm với anh là một điều không dễ dàng gì, cho nên không thể kêu y đi khống chế Đằng Xà được. Hơn nữa với một khoảng cách xa xôi như vậy mà khống chế một sinh vật cấp A thì sẽ làm tổn thương Mặc Dạ.

“Đừng sợ, Chu Ngự. Anh có được sức mạnh của sinh vật cấp S, gen quyết định mọi thứ, Đằng Xà sẽ thần phục dưới chân anh.”

Giọng nói của Mặc Dạ vang lên trong đầu của Chu Ngự, ung dung mà bình tĩnh.

Sau khi bị tinh thần lực của Chu Ngự quấy nhiễu, Đằng Xà không còn bộ dáng cao ngạo tự đắc như hồi nãy nữa, nhờ đó mà Cole có thêm thời gian chạy trốn.

Suy nghĩ của Chu Ngự lại một lần nữa xông vào trong đầu của Đằng Xà, bao phủ toàn bộ thần kinh của nó, thấm vào từng sợi noron, thần kinh của Đằng Xạ giống như mạng nhện vậy, không ngừng xoay tròn vùng vẫy, chèn ép sức mạnh của Chu Ngự, nhưng nó vẫn đụng ngã cây cối ven đường, truy đuổi gắt gao đám người Cole.

Cole khẩn trương tột độ điều khiển phương hướng và tốc độ, chỉ cần sơ ý một chút là bị cây cổ thụ đè nát liền.

Chu Ngự cũng đang chịu áp lực rất lớn, trên lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vào giây phút nào đó trong khoảnh khắc này, anh đã cảm nhận được mình đang tiến vào mỗi một tế bào bên trong Đẳng Xà, anh không hề chần chừ liền nhoài người ra khỏi cửa xe, lại bắn một quả tên lửa về phía nó, lần này nhắm chuẩn xác ngay lúc nó đang há to miệng, tên lửa xông vào đụng gãy một cái răng của nó, trong lúc sắp sửa phát nổ ngay tại cuống họng thì nó chợt lui lại phía sau, né tránh cú nổ của tên lửa rồi nhổ cái răng bị tông gãy kia ra.

Điều này cũng khiến nó càng thêm oán hận Chu Ngự gấp mấy lần so với việc Chu Ngự đang cố gắng khống chế nó.

Chu Ngự bỗng nhiên sinh ra lòng kính nể Mặc Dạ, nếu như nói anh và y đều có sức mạnh của sinh vật cấp S, thì năng lực khống chế của Mặc Dạ rõ ràng mạnh hơn anh rất nhiều, y có thể vừa khống chế Đằng Xà, vừa khống chế vô số sinh vật nguy hiểm khác.

Màn đuổi bắt này e rằng sẽ kéo dài vĩnh viễn, cho đến khi xe của bọn họ hết xăng hoặc là nổ lốp, mà cũng chẳng hy vọng con Đằng Xà kia sẽ chủ động buông tha.

“Mịa—-!”

Theo tiếng hô lớn của Cole, một chiếc Hummer đi theo bọn họ bị Đằng Xà hung hãn chặn lại, một tiếng vang đinh tai nhức óc kéo đến. Chiếc Hummer hoàn toàn bị đè bẹp, Đằng Xà dấn nguyên thân mình từ đầu đến đuôi lên từ từ nghiền nát bọn họ.

Chu Ngự nghiến răng.

“Tập đoàn Cự Lực không có trang bị tên lửa đạn đạo, quá thất sách!”

(Tên lửa đạn đạo: loại tên lửa tấn công từ xa, bay theo quỹ đạo đã được lập trình trước.)

“Tên lửa đạn đạo không thể vận chuyển xuyên quan từ trường được! Nó không quá ổn định và dễ phát nổ!” Cole trả lời.

Tình huống trước mắt càng trở nên trầm trọng.

Chu Ngự nghe thấy tiếng nước chảy cuồn cuộn từ phía xa xôi vọng lại.

Dựa theo trên bản đồ điện tử, phía sau bọn họ là sông Nước Mắt Thiên Sứ, mà con sông này rất dài!

“Chúng ta toi cơm rồi!” Cole cao giọng nói.

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên không kịp phanh xe lại, bọn họ suýt chút nữa là trực tiếp rơi thẳng vào dòng sông.

Đá vụn ào ào lăn xuống hòa làm một với nước sông.

Đằng Xà vẫn truy đuổi ráo riết bọn họ.

Nháy mắt bánh xe suýt chút là rơi xuống sông, Cole liền bẻ lái đổi phương hướng rồi nhanh chóng chạy vùn vụt dọc theo bờ sông.

Chu Ngự toát mồ lạnh, phải biết rằng một khi đã rơi vào sông thì dưới đó cũng có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.

Nhưng Đằng Xà lại đột nhiên nhảy lên không trung rồi rơi xuống sông một cái ầm, bờ sông nháy mắt chấn động dữ dội và vỡ vụn ra.

Đám người Chu Ngự như đang tham gia vào một cuộc thi chạy, đá vụn sau lưng bọn họ liên tiếp rơi xuống.

“Tỉnh táo lại, Chu Ngự. Lý Thắng Nam đang ở bên trong cơ thể của con Đằng Xà này, với sức mạnh của anh thì không thể nào mổ xẻ cơ thể của nó ra được.”

Giọng nói của Mặc Dạ lại vang lên, lời nhắc nhở này tựa như một que diêm bùng cháy chói mắt cắt ngang màn đêm, Chu Ngự bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Suy nghĩ của anh không ngừng phát ra dọc theo con sông, ở đáy sông có một sinh vật khổng lồ cổ xưa, thừa dịp nó không cảnh giác liền nhanh chóng chiếm giữ đầu óc của nó, anh đọc được vô số thứ thuộc về kí ức của nó, liên quan tới sinh tồn và giết chóc, giống như một màn thuyết trình ngắn gọn về lịch sử ngàn năm qua của Nibelungen.

Sinh vật cổ xưa này phát hiện bản thân đang bị xâm lấn liền phóng ra sức mạnh cắn trả.

Chu Ngự bị luồng sức mạnh tinh thần to lớn đè ép đến không thở được, anh trợn to hai mắt, siết chặt nắm đấm.

Ván cờ này quyết không thể thua.

Cole liếc mắt thấy Chu Ngự trông có vẻ khó thở, gã hô lên “Anh sao vậy!”

Nhưng trong lúc này Chu Ngự không thể trả lời gã được, anh vẫn còn đang đối kháng với luồng sức mạnh kinh khủng kia.

Ta ngự trị bên trên ngươi.

Chu Ngự phát ra mệnh lệnh của mình với nó, phóng ra quyết tâm tuyệt đối khống chế nó.

Mặt sông nổi sóng dồn dập như đang lăn lộn với một luồng sức mạnh to lớn.

Thời điểm Đằng Xà đang há miệng muốn một đớp nuốt lấy chiếc Hummer của Chu Ngự và Cole, thì đột nhiên nước sông dâng lên cơn sóng thần, một con Nghịch Lân Long đội nước bay vọt lên trời, ánh sáng mặt trời đánh bóng lớp vảy của nó, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, nó xông thẳng về phương hướng của Đằng Xà, trong chớp mắt, lớp vảy của nó rạch ra một đường trên bụng Đằng Xà, máu tươi văng tung tóe rồi rơi xuống như một trận huyết vũ. (dùng hán việt để tránh lặp từ)

Xe Hummer của Chu Ngự chỉ xém chút nữa là rơi vào bụng Đằng Xà, ngay cả ánh mắt của Cole cũng cứng lại, chờ đợi giây phút bị Đằng Xà nuốt tươi, nhưng không ngờ rằng xe của bọn họ vẫn tiếp tục chạy bon bon.

Mấy giây sau, Cole không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu, một màn đấu vật giữa Nghịch Lân Long và Đằng Xà khiến gã mở rộng tầm mắt.

Bọn chúng cắn xé lẫn nhau cho đến chết mới thôi. Theo mỗi một cú va chạm thì mùi máu tanh trong không khí càng nồng thêm một phần, tựa như có những đợt sóng từ bốn phương tám hướng tụ lại rồi nổ banh ra.

“Con Nghịch Lân Long này từ đâu tới vậy?” Cole cảm thấy tình huống trước mắt vượt xa tưởng tượng của bản thân “Là Mặc Dạ à? Hắn không phải là bị tủy dịch kiềm hãm sức mạnh rồi sao? Tại sao hắn vẫn có thể khống chế Nghịch Lân Long đánh nhau với Đằng Xà?”

“Không phải. Mỗi loài sinh vật đều có ý thức lãnh thổ. Trong quá trình con Đằng Xà kia truy đuổi chúng ta thì đã tự rời đi lãnh thổ của mình và đi tới phụ cận sông Nước Mắt Thiên Sứ. Đối với Nghịch Lân Long mà nói, Đằng Xà là đang xâm phạm lãnh thổ của nó. Đây chẳng qua là cuộc chiến tranh của bọn chúng mà thôi.” Chu Ngự trả lời.

Ngón tay của anh khẽ run rẩy trong góc khuất, anh có thể cảm nhận được mỗi một đợt tấn công của thân thể khổng lồ đó, anh điều khiển Nghịch Lân Long há to miệng hung hăng cắn vào bụng của Đằng Xà.

Đằng Xà đau đớn rống to một tiếng vang trời, làm giật mình vô số sinh vật có cánh bay lên cao.

Trong rừng có rất nhiều âm thanh của các sinh vật, bọn chúng thừa dịp Đằng Xà mất đi lực khống chế liền chen lấn nhau rời khỏi nơi này.

Nghịch Lân Long một đớp quăng Đằng Xà xuống sông, Đằng Xà không cam lòng quấn đuôi vào mấy cây cổ thụ ven bờ, cùng lúc đó Đằng Xà cũng xoay tròn cái cổ vòng ra sau lưng Nghịch Lân Long và cắn trả một phát vào đó.

Chu Ngự đang điều khiển Nghịch Lân Long cũng cảm nhận được cơn đau thấu xương, làm anh suýt chút nữa ngã người về trước.

Đằng Xà cắn gắt gao không chịu nhả ra, Chu Ngự biết toàn thân Nghịch Lân Long là vũ khí, anh đã hòa làm một với thân thể khổng lồ của nó, anh nâng lớp vảy tựa như dao sắc hung hăng đâm một nhát vào cơ thể của Đằng Xà.

Nghịch Lân Long giãy giụa dữ dội, vảy của nó theo đó không ngừng cắt xẻ máu thịt của Đằng Xà.

Trận đánh này chính là ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương.

Chu Ngự dần dần rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ, một giây khi anh thu hồi lại suy nghĩ của mình kia thì giống như bị thiếu oxi, anh dùng sức hô hấp, nhưng vì thần kinh đang ở trạng thái căng thẳng nên không khí không thể tiến vào phổi được, lá phổi của anh từ đầu đến cuối không thể co giãn.

“Chu Ngự!” Cole dường như đã nhận ra gì đó, gã chợt phanh xe lại rồi dùng sức nện lên ngực Chu Ngự.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Chu Ngự rốt cuộc sống lại.

Cole híp mắt nói “Có phải anh đã làm gì con Nghịch Lân Long kia?”

“Không phải, anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Tôi đã nói với anh, con Nghịch Lân Long kia là vì bảo vệ lãnh thổ của mình nên mới đánh nhau với Đằng Xà.”

Chu Ngự quay đầu lại, con Nghịch Lân Long kia vẫn còn sống, trong giờ phút này, nó đang dùng hết sức lực liều chết vật lộn với Đằng Xà.

Hai sinh vật khổng lồ quần nát cả khu rừng rậm nguyên thủy đến long trời lở đất.

Cuối cùng, Đằng Xà dùng đuôi cuốn lấy mấy cái cây cổ thụ rồi phang một cái rầm lên người con Nghịch Lân Long, mà Nghịch Lân Long thu hồi lớp vảy của mình lại, khép miệng nhanh chóng lặn sâu xuống sông, phần đuôi của nó bị Đằng Xà dập nát nhưng ít ra không có bỏ mạng.

Trên mặt sông đỏ lòm một mảng lớn, nhưng rất nhanh tan đi.

Đằng Xà cũng nhặt về một cái mạng, bò lổm ngổm tại chỗ.

Phần lưng của nó phập phồng lên xuống một cách yếu ớt, giống như đang hấp hối vì miệt mài quá độ.

“Lý Thắng Nam ở đâu?” Cole hỏi.

“Ở trong bụng của Đằng Xà.” Chu Ngự trả lời “Con Đằng Xà này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Nếu Lý Thắng Nam không muốn chết chùm thì cô ta sẽ tìm cách đi ra.”

Cole rút ra khẩu súng của mình, lên đạn rồi lặng lẽ chờ đợi.

Khống chế Nghịch Lân Long đã làm Chu Ngự tiêu hao quá nhiều sức não, trong lúc này tầm mắt của anh toàn là bóng chồng, anh hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ và hành động.

Trong đầu anh vang lên giọng nói của Mặc Dạ: Năng lực của anh vượt khỏi suy tính của em.

Chu Ngự uể oải hỏi ở trong lòng: Vậy thì tôi cũng có thể khống chế em?

Mặc Dạ trả lời: Anh chỉ khống chế con Nghịch Lân Long kia mới có 12 giây thôi. Bộ anh cảm thấy thời gian ngắn ngủi đó đủ cho anh tới một lần à?

Mười hai giây? Đối với Chu Ngự mà nói chả khác gì mới trải qua một thế kỷ.