Dị Thế Lưu Đày

Chương 207: Thủ lĩnh và tư tế nói chuyện trong chăn




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Đêm nay cậu thật là lạ.”Tuy nói đã làm ra ống khói, nhưng hiệu quả không được lý tưởng lắm, nếu nó nằm trong giường đất, thì giường có thể nóng đến tận nửa đêm, còn nếu nằm dưới lòng đất, thì nhiệt độ trong phòng chỉ hơi ấm hơn một tí thôi.

Nghiêm Mặc cũng hết cách, hắn dốc lòng học y, mấy kiến thức khác phần lớn chỉ biết sơ sơ, cũng may hắn có trí nhớ tốt, nếu không, thì dù biết có thứ như vậy, cũng chẳng biết làm ra như thế nào.

Lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới việc có một ngày mình sẽ xuyên hồn vào một thế giới gần như nguyên thủy, nếu biết, hắn nhất định sẽ đọc sách thuốc, cho dù có nuốt thì cũng phải nuốt hết mấy cuốn bách khoa toàn thư. Không, không cần nhiều như vậy, chỉ cần nhớ kỹ những khiến thức thường dùng là được rồi.

Nhưng đời này khó mà ‘sớm biết tương lai’.

Có điều, bao gồm cả Nguyên Chiến, người Cửu Nguyên và người lùn vô cùng hài lòng đối với giường đất và ống khói giữ ấm mới làm ra.

Nghiêm Mặc cũng không trông cậy gì việc dựa vào một mình mình là có thể khiến toàn bộ xã hội phát triển, hắn đâu phải thần. Tác dụng của hắn giống như người dẫn đường, người chỉ đạo, sử dụng kiến thức tích lũy mấy chục ngàn năm của nhân loại trong đầu, đưa ra phương hướng đại khái và chi tiết trọng điểm, phần còn lại sẽ do bản thân người dân nơi này suy nghĩ, tự phát triển.

Thế giới này có nét đặc sắc riêng, một vài thứ trong thế giới cũ không hẳn có thể ứng dụng ở nơi này, hơn nữa, hắn còn có sách hướng dẫn theo dõi sát sao, mỗi lần muốn đưa ra thứ gì mới đều phải cân nhắc hồi lâu.

Tỷ như giấy, đối với phần lớn người Trung Quốc mà nói, cho dù không biết kỹ càng tỉ mỉ cách làm ra giấy thì cũng có thể biết đại khái, hắn từng gặp qua phương pháp chế tạo giấy nguyên thủy của một dân tộc thiểu số nào đó, muốn làm ra thứ này kỳ thật không khó.

Nhưng hắn không có thời gian, việc làm giấy lại còn là một nhân tố hủy hoại môi trường.

Cách làm giấy nguyên thủy thoạt nhìn như không sử dụng chất hóa học nào, cũng không làm ô nhiễm nước và môi trường, nhưng kỳ thật vẫn có tính ô nhiễm nhất định, chẳng qua độc tính không nặng như chất hóa học.

Hơn nữa, việc tạo ra giấy một khi bị phát tán, cây cối, nguồn nước chắc chắn sẽ bị hao tổn và ô nhiễm, có lẽ bây giờ còn chưa nhận ra, nhưng dần dần phát triển, thuốc nổ trở thành đạn pháo, đạn pháo trở thành đầu đạn hạt nhân, những nguy hại  đó đều là về sau.

Nói đến thuốc nổ, hắn cũng biết chế, thứ này thuở ban đầu được các đạo sĩ phối ra rồi cho vào đơn thuốc trường sinh bất lão.

Ngay cả giấy mà hắn còn không dám lấy ra, thì huống chi là thuốc nổ.

Nguyên Chiến được thỏa mãn một đêm đang nằm cùng hắn thầm thì, kể lể những lợi ích của ống khói và giường đất mang lại, khó được khi khen người lùn vài câu, đang nói bỗng thấy hắn thất thần, liền bò lên người hắn, ôm lấy mặt hắn hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Tôi đang nghĩ, Tổ Thần thật là bịp bợm.” Cho hắn tới đây thì thôi đi, mắc gì còn phải tặng thêm cuốn sách hướng dẫn giám sát hắn? Nếu như sợ người xuyên tới phá hỏng thế giới này, vậy vì sao từ khi bắt đầu không kiếm một người tốt, hay tên thánh nhân nào đó xuyên sang?

Ông trời không sợ hắn đếch thèm quan tâm mà làm ra một đống thứ không hay ho gì rồi phá hư thế giới này sao?

“Đừng nói xấu Tổ Thần.” Nguyên Chiến từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tổ Thần trừng phạt tư tế nhà mình, nên hắn vừa hận lại vừa kính trọng Tổ Thần, còn có ba phần sợ hãi.

Nghiêm Mặc mở hai bàn tay đang ôm mặt mình ra, hắn không phải người tốt, càng không phải thánh nhân, vì để cuộc sống về sau của mình càng thêm thoải mái, vì để mình và con trai được hưởng phúc, hắn quan tâm tới tương lai mấy ngàn mấy vạn năm sau làm gì! Không chỉ hắn, ở thế giới cũ đã có không biết bao nhiêu người ôm cái suy nghĩ này? Ngay cả mình cũng sống không được, thì ai còn quan tâm đời sau sẽ ra sao.

“Nếu không muốn thế giới này bị phá hỏng, thì trực tiếp khiến tất cả động vật cấp cao và sinh vật có trí tuệ trên thế giới chết hết đi, như vậy chẳng phải là được rồi ư? Không có xã hội phát triển, tự nhiên cũng sẽ không bị phá hư.”

“Cậu lại nói chuyện với Tổ Thần?”

Nghiêm Mặc xoay mặt qua nhìn hắn: “A Chiến.”

“Hửm?” Nguyên Chiến nhấc nửa người dậy, thò tay vào chăn vuốt ve lồng ngực Nghiêm Mặc, ngón tay dạo chơi trên hai hạt gạo hơi sưng đỏ mãi không chịu dời đi.

Nghiêm Mặc cầm lấy tay hắn: “Nếu anh là thần, anh muốn nhân loại thống trị thế giới này, hay hy vọng thế giới này không khác gì bây giờ, tất cả sinh vật có trí tuệ, động vật, thực vật, côn trùng đều sống theo quy luật tự nhiên, cạnh tranh để sinh tồn?”

“Nếu là nhân loại thống trị thế giới này, nhân loại sẽ sử dụng các kiến thức của mình để sống thoải mái, không lo ăn, không lo mặc, không sợ rét lạnh và nóng bức, nhưng mà, bởi vì kiến thức của nhân loại ngày càng phát triển, rất có thể mấy chục ngàn năm sau, thế giới này chỉ còn lại nhân loại, những động vật, thực vật khác đều bị nhân loại giết hại, thậm chí ngay cả bản thân thế giới này cũng hư tổn, bầu trời không còn trong xanh nữa, không khí vẩn đục, nước sông xanh biếc biến thành nước độc, mọi người ngay cả thức ăn bình thường cũng không dễ dàng ăn được.”

Vấn đề này đối với Nguyên Chiến mà nói quá khó để hình dung, hắn nghi hoặc hỏi: “Có thần ở đây, nhân loại sao mà thống trị thế giới được? Làm sao thần sẽ cho phép chứ? Những sinh vật có trí tuệ đó cũng sẽ không đồng ý. Chúng ta lợi hại trên đất bằng, nhưng ở trong nước, chúng ta chắc chắn không đánh lại người cá. Trên trời, chúng ta chắc chắn không đánh lại người nhà Cửu Phong.”

“Nếu con người có thể bơi trong nước, có thể bay trên trời, có thể có được năng lực giống như thần, thì không phải không có khả năng.” Nghiêm Mặc cảm thấy mình như con rắn độc dụ dỗ Eve và Adam, hắn cũng không biết rốt cuộc mình mong câu trả lời gì ở Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến lập tức cảm thấy hứng thú: “Chiến sĩ thần huyết cũng có được năng lực gần như thần, nếu tôi còn có thể bơi trong nước, bay trên trời, thì tôi còn sợ cái gì nữa?! Mặc, cậu có thế khiến tôi mọc cánh hả?”

Trong đầu Nghiêm Mặc có gì đó lóe sáng, hắn đẩy Nguyên Chiến ra ngồi dậy.

Nguyên Chiến lại thuận tay ấn hắn ngã xuống: “Cậu không lạnh à?” Rồi kéo chăn bông thật dày lên đắp cho hắn.

Nghiêm Mặc trở mình, nằm trong chăn bông ôm eo Nguyên Chiến, thân thể tên này nóng hừng hực, như có cái bếp lò bên cạnh vậy, nửa người không mặc gì hết, cứ ngang nhiên để lộ ra ngoài mà không sợ lạnh.

“Không phải tôi, thì cũng sẽ có người khác.” Nghiêm Mặc lẩm bẩm tự nói.

“Đêm nay cậu thật là lạ.” Nguyên Chiến cũng nằm xuống, tay vươn tới eo cậu thiếu niên vuốt ve.

“Vì sao tôi lại tới nơi này? Vì sao lại để một bác sĩ như tôi tới nơi này? Ngoại trừ trừng phạt, tôi có ích lợi gì với thế giới này? Vì sao việc nghiên cứu ra phương pháp đánh thức năng lực thần huyết lại giảm cho tôi nhiều điểm cặn bã như vậy? Vì sao sách hướng dẫn bảo phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp là con dao hai lưỡi? Vì sao người tôi đích thân dạy những tri thức tương quan lại khiến tôi tăng hoặc giảm điểm cặn bã? Vì sao cứu người, cứu động vật, cứu thực vật lại giảm điểm cặn bã cho tôi?”

Nguyên Chiến nghe hắn dùng thứ ngôn ngữ mình không hiểu được, liền cho rằng tư tế của mình lại nói chuyện với Tổ Thần, nên không quấy rầy hay cắt ngang lời hắn, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve hắn mà không mang theo suy nghĩ tình dục gì.

“Phát triển năng lực bản thân của sinh vật có trí tuệ, ức chế sự tồn tại của vũ khí nóng? Nhưng nếu người có năng lực thật sự không khác gì thần, một khi xảy ra đại chiến, lực hủy hoại cũng sẽ không khác gì chiến tranh ở thế giới hiện đại nhỉ? Cùng lắm là không ô nhiễm thôi phải không?” Nghiêm Mặc nhịn không được cười.

Nghiêm Mặc kẹp chặt hai chân, không cho người nào đó mò tay xuống dưới: “Này!”

Nguyên Chiến rút tay ra, bóp bóp mông hắn, liền ăn một cái đạp.

“Kể chuyện ngày xửa ngày xưa cho anh nghe ha.” Hắn co chân cọ cọ lên bắp đùi Nguyên Chiến, không phải câu dẫn, mà còn hơn cả câu dẫn.

“Ồ? Cậu kể đi.” Nguyên Chiến híp mắt, được ai đó cọ thật là phê.

“Câu chuyện này kể, có một thế giới đã từng giống như nơi này của chúng ta, trong bọn họ cũng có rất nhiều chiến sĩ thần huyết, chờ khi bọn họ đạt đến cấp mười, liền có thể đào núi lấp biển, không gì không làm được, có một ngày, mấy các bộ lạc lớn khai chiến với nhau, tất cả chiến sĩ thần huyết đều tham gia, sau đó, thế giới ấy bị hư hao nặng nề, rất nhiều người thiệt mạng, chiến sĩ thần huyết đã đồng quy vu tận với nhau trong cuộc chiến đó.” Trong thế giới cũ của hắn có không ít quốc gia ghi chép lại truyền thuyết từ thời viễn cổ về các cuộc chiến của những vị thần, quy mô và khí thế không khác gì chiến tranh hạt nhân.

Rất nhiều người thời hiện đại nói lịch sử địa cầu chắc chắn đã trải qua vài thời kỳ văn minh cao cấp, mỗi một văn minh đều không giống nhau, nhưng lại không ngoại lệ, khi phát triển đến một tầm cao nhất định liền vì chiến tranh hoặc thiên phạt (tỷ như đại hồng thủy, thời tiết cực nóng hoặc cực lạnh) mà biến mất.

“Chỉ vậy thôi?” Nguyên Chiến còn tưởng sẽ nghe được một câu chuyện dài hơi, nào ngờ chỉ nói mấy câu đã kết thúc.

“Chỉ vậy thôi.” Nghiêm Mặc mỉm cười, hắn bắt đầu suy nghĩ thông suốt: “Anh xem, dù phát triển như thế nào, dù đi trên con đường nào, dù là sinh vật trí tuệ nào đứng đầu chuỗi thức ăn, kết quả cuối cùng vẫn không khác gì thế, chẳng qua thời gian là dài hay ngắn. Tôi nghĩ điều mà Tổ Thần muốn tôi làm là cân bằng, đúng, chính là cân bằng.”

Những lời này Nghiêm Mặc nói bằng ngôn ngữ thông dụng, Nguyên Chiến nghe hiểu.

Nghiêm Mặc lại nói: “Tôi nghĩ tôi làm gì không quan trọng, mà là khi tôi làm thì phải biết suy xét toàn diện, ít nhất phải cố gắng giảm thiểu tối đa mức tổn hại và kéo dài thời gian diệt vong. Có lẽ Tổ Thần cũng đang làm các loại thí nghiệm, xem xem phương pháp nào, loại hình phát triển nào ít gây tổn hại nhất đối với thế giới, hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian để các sinh vật cùng tồn tại trên thế giới này.”

Nguyên Chiến nhíu mày: “Nếu như vậy, chẳng phải Tổ Thần cũng không muốn chiến sĩ thần huyết trở nên quá lợi hại?”

Nghiêm Mặc vỗ đầu: “Ừ ha, năng lực của chiến sĩ thần huyết không thể cứ phát triển vô tận mãi, tôi cảm thấy nó sẽ bị quy tắc nào đó trói buộc. Chiến sĩ cấp mười chắc sẽ biến thành sự tồn tại giống như vũ khí hạt nhân, là thủ đoạn uy hiếp cuối cùng.”

“Vũ khí hạt nhân?”

“À, là vũ khí mà Tổ Thần từng dùng, uy lực cực mạnh, sẽ khiến thế giới này bị phá hư nghiêm trọng, nên Tổ Thần bỏ đi, không xài nữa.”

“Vậy nếu chiến sĩ thần huyết cũng tạo ra tổn hại nghiêm trọng đối với thế giới này, có khi nào Tổ Thần cũng sẽ loại bỏ người đó không?”

“Rất có khả năng. Tôi cảm thấy nếu không có phương pháp tu luyện chính xác, thì chỉ sợ các sinh vật có trí tuệ trên thế giới này rất khó đạt tới cấp mười, cho dù có đạt tới thì sức mạnh cũng sẽ không ổn định, bằng không, tùy tiện thả một chiến sĩ cấp mười ra là có thể thống trị thiên hạ, chẳng phải sao?”

Nguyên Chiến phản ứng nhanh: “Ý cậu là ngay cả Tam Thành cũng không có chiến sĩ cấp mười?”

“Tôi nghi bọn họ ngay cả cấp chín cũng chưa chắc đã có, cơ mà vẫn có khả năng bọn họ có một chiến sĩ cấp bậc cao nhất, để uy hiếp và kiềm chế lẫn nhau, nên mới hình thành thế chân vạc. Có điều, những chuyện này chỉ là suy đoán của chúng ta, chứ thực hư thế nào, không đi Tam Thành một chuyến chỉ sợ không nắm rõ được.”

“Chắc chắn sẽ tới Tam Thành, ít nhất cũng phải biết được bọn họ có bao nhiêu chiến sĩ thần huyết cấp cao.” Nguyên Chiến vẫn luôn xem Tam Thành như quân địch giả tưởng.

“Ừ, tôi nghĩ thông rồi, mùa xuân sang năm chúng ta làm giấy đi, như vậy cũng tiện cho việc dạy học và ghi chép. Có điều trước đó, tôi phải nghĩ cách làm sao để lọc nước bẩn trong quá trình sản xuất giấy, nếu không thì chắc tộc Người Cá sẽ khai chiến với chúng ta mất.”

“Làm giấy?”

“Một loại vật phẩm dùng để ghi chép tốt hơn đá phiến, về sau cũng có thể trở thành hàng hóa chủ chốt của chúng ta.” Giấy, cốt khí, muối đỏ, có ba thứ này, Cửu Nguyên sẽ giàu lên thôi.

Nguyên Chiến thoạt nhìn thì hơi lơ đễnh, nhưng kỳ thật lại rất nhạy bén: “Có phải Tổ Thần không muốn để cậu truyền kiến thức ấy lại cho mọi người? Tổ Thần có trừng phạt cậu không?”

“Nếu tôi có thể giải quyết vấn đề ô nhiễm, thì không đâu.” Nghĩ thông suốt rồi, cơn buồn ngủ cũng ập đến, Nghiêm Mặc dụi dụi mắt, cố lên tinh thần.

Có thể làm giấy, thứ này đối với hắn mà nói là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt.

Nhưng thuốc nổ? Trước khi tìm ra quặng kim loại, thứ này dù làm ra được thì cũng không có nhiều tác dụng lắm, còn làm súng ư? Cho dù có tìm ra kim loại, có lẽ bọn họ cũng chỉ có thể mày mò ra đao kiếm linh tinh, chứ còn súng ống? Xin lỗi, hắn chỉ biết vẽ, chứ không biết tạo.

Hơn nữa nếu thế giới này đã xuất hiện cốt khí, tất nhiên cũng có ý nghĩa tồn tại của nó, nền văn minh không chỉ có một, cần gì phải cố chấp với việc phát triển kim loại?

Thật ra hắn biết trong nền văn minh kim loại có bốn phát minh lớn là lò xo, bu lông, bánh răng, ổ trục, có lẽ hắn có thể áp dụng chúng vào trong cốt khí.

Nguồn năng lượng… nguyên tinh… hấp thu năng lượng tự do trong thế giới để bổ sung vào nguồn năng lượng của mình… sử dụng nhiều lần, dùng cốt khí nguyên tinh… Không biết về sau hắn có thể chế ra cốt khí dùng để sưởi ấm không nữa?

Than đá gây ô nhiễm là một vấn đề lớn. Có lẽ Tổ Thần muốn con người khai thác nhiều mặt năng lượng, chứ không phải chỉ cắm đầu vào các loại năng lượng điện năng như than đá, dầu mỏ.

Tối hôm nay, trước khi Nghiêm Mặc chìm vào giấc ngủ sâu, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm, đó chính là hắn nhất định phải tìm được một đồ đệ thông minh, có thể học một biết mười để kế thừa truyền thừa của tộc Luyện Cốt, hắn là bác sĩ, chỉ có nghiên cứu các loài sinh vật trên thế giới này mới có thể khiến hắn tình nguyện tốn thời gian cả đời, nào có nhiều thời gia để mà phát minh sáng tạo.

Nguyên Chiến ngủ muộn hơn Nghiêm Mặc, hắn nhìn người đang nằm trong lòng, vuốt phẳng cái chau mày vẫn còn đọng lại khi ngủ của Nghiêm Mặc, tư tế của hắn chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã phải gánh vác trọng trách nhiều hơn bất kỳ ai, dù là tư tế được Tổ Thần sủng ái cũng không chút an toàn, hắn muốn bảo vệ tư tế của mình, bảo vệ Cửu Nguyên, thì nhất định phải mạnh hơn bây giờ.

Nếu hắn có thể mạnh đến mức không sợ bất luận kẻ nào, cho dù cả thiên hạ đều biết quả Vu Vận nằm trong tay Mặc thì có làm sao? Cho dù mọi bộ lạc đều thèm nhỏ dãi tư tế nhà hắn thì như thế nào? Hắn đều có thể giết chết tất cả những sinh vật dám mơ ước Mặc và Cửu Nguyên!

Mấy ngày trước Ngu Vu từng tới tìm hắn, nói cho hắn biết nơi lịch luyện chiến sĩ cấp cao, nếu hắn muốn đi, y có thể nói địa điểm cho hắn, nhưng Ngu Vu còn nói, nơi lịch luyện đó rất có khả năng một khi đi là không thể trở về.

Hắn biết khi Ngu Vu đưa ra cảnh báo về nơi lịch luyện là không có hảo tâm, có lẽ muốn nhân lúc hắn không có nhà mà chiếm tư tế của hắn, hoặc không vừa mắt hắn, nên tìm cách giết chết hắn mà không đắc tội với Mặc.

Nhưng Ngu Vu thông minh ở chỗ này, có đi hay không, là do hắn lựa chọn, con cá lớn kia chỉ cung cấp địa điểm mà thôi, dù hắn chết thật thì cũng chẳng liên quan gì tới người cá.

Nguyên Chiến biết kỳ thật trong lòng mình đã hạ quyết định.

Chờ Ma Nhĩ Càn đưa nô lệ tới, sắp xếp tốt công chuyện trong bộ lạc, hắn sẽ đi đến nơi lịch luyện một chuyến.

Hắn sợ chết, vì còn rất nhiều thứ và một người mà hắn không buông xuống được, nhưng hắn cần phải mạnh hơn.

Nếu hắn thật sự chết ở nơi lịch luyện, vậy hắn cũng không xứng là thủ lĩnh Cửu Nguyên, càng không xứng là bạn đời duy nhất của Mặc!

Tôi sẽ trở về! Nguyên Chiến cúi đầu, học theo Nghiêm Mặc gặm một cái lên miệng hắn.

Cách Cửu Nguyên chừng năm sáu trăm km, trên con sông lớn.

Từng chiếc thuyền gỗ cỡ lớn chạy từ hạ du lên, phía trước là những con Toàn Quy đang nửa chìm nửa nổi trong nước.

Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền, nhìn ra xa xa liền thấy bờ sông vốn trống không nay lại mọc lên vài căn nhà, căn lớn nhất chắc có thể chứa được trăm người.

Bọn họ mới rời đi được bao lâu mà đã mọc lên căn nhà lớn như vậy?!

Kỳ Nguyên kinh ngạc, anh ta nghĩ muốn nổ đầu cũng không nghĩ ra được chiến sĩ thần huyết cấp bảy lại tự mình đi xây nhà, chỉ đoán Cửu Nguyên hẳn là có ít nhất hai chiến sĩ thần huyết có thể khống chế đất.

Lúc đoàn người Nguyên Chiến ở trong khu rừng đá, Nghiêm Mặc đã xúi Nguyên Chiến chiếm địa bàn phụ cận trước.

Khu rừng đá, bờ sông lớn, nhất định phải chiếm lĩnh, tóm lại, ai tới cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra mảnh đất này đã có chủ.

Cho nên Kỳ Nguyên không chỉ thấy được nhà cửa, anh ta còn thấy một tảng đá thật lớn, tảng đá có một mặt bằng phẳng, bên trên khắc bốn chữ to thật sâu: Lãnh thổ Cửu Nguyên!

Kỳ Nguyên không đọc được bốn chữ kia, nhưng anh vẫn có thể đoán được ý nghĩa của tảng đá đó.

Nơi này đã bị Cửu Nguyên chiếm lĩnh.

Kỳ Nguyên cũng không quan tâm, nơi này là vùng đất hoang dã, địa bàn Ma Nhĩ Càn bọn họ rất lớn, căn bản không hiếm lạ gì mảnh đất ở thượng du sông lớn.

Khi thấy đoàn người Ma Nhĩ Càn đưa nô lệ tới, các chiến sĩ Cửu Nguyên cắm chốt ở nơi gặp mặt cũng đi tới bờ sông.

Muối đỏ đã có sẵn, lúc tư tế đại nhân trở về đã giao muối cần trao đổi với Ma Nhĩ Càn cho người ở lại nơi gặp mặt.

Còn về phần nhiều muối đỏ như vậy, tư tế đại nhân cất ở đâu, lấy ra từ đâu, các chiến sĩ Cửu Nguyên tỏ vẻ: Tư tế đại nhân của tụi tôi không gì không làm được!