Dị Thế Lưu Đày

Chương 211: Tranh cãi đối lập




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Cậu cũng chỉ là nô lệ của Nguyên Chiến, à, bây giờ thì là tư tế của hắn.”Thu Thực cười lạnh, nếu lão tư tế thực sự có phương pháp đối phó với thủ lĩnh Cửu Nguyên, thì bây giờ vị trí tư tế Cửu Nguyên đã là của lão, chứ không phải thằng nhóc kia.

‘Vậy mày nói cho tao biết phương pháp đối phó Nguyên Chiến trước, nếu tao cảm thấy khả thi, thì sẽ trả thân thể lại cho mày. Sao?’

Giọng nói trong đầu trầm mặc, tựa hồ như đang cân nhắc lợi và hại.

Thu Thực ngẩng đầu, sảnh nghị sự đã ở phía trước.

Đến lúc này mới có người đi ra từ sảnh nghị sự, nhưng tên thiếu niên đi đầu lại không bước xuống bậc thang, mà đứng trên bậc thang cao nhất, khẽ mỉm cười với gã, gọi: “Thu Thực đại nhân.”

Thu Thực bất mãn trong lòng, không lập tức đáp lời, mà cẩn thận đánh giá tên thiếu niên nọ một phen.

Chỉ là một thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông. Vậy mà dám tự cao tự đại không để gã vào mắt, vừa nhìn liền biết non tơ, chưa từng trải qua sóng gió.

Cũng chỉ có lũ dã nhân không hiểu sự đời mới có thể để một thằng nhãi ranh lên cầm đầu.

Nhìn gương mặt hiền khô kia, đừng nói là thiên phú quá tốt nên các tư tế ở Thượng Thành ghen ghét, rồi bị đày ra đây nha?

Đối với một thằng nhãi còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, lòng tự tin của Thu Thực bành trướng.

“Mặc đại nhân.” Thu Thực cũng bước lên bậc thang cao nhất, đứng ngang hàng với Nghiêm Mặc rồi mới mở miệng đáp lại.

Nghiêm Mặc cũng cẩn thận quan sát Thu Thực, mới đầu hắn không nhìn ra có gì bất thường, chỉ cảm thấy tinh thần của lão thoạt nhìn tốt hơn trước kia.

“Thu Thực đại nhân, thời tiết rét lạnh, nghe nói thức ăn của Nguyên Tế không đủ, nhưng tôi thấy khí sắc của ngài đã tốt hơn nhiều nha. Lần trước nghe đồn ngài sai người cướp thức ăn của một thai phụ thật vất vả mới kiếm được trong bộ lạc mình, tôi còn không tin, giờ thấy ngài như thế này mới biết hóa ra lời đồn có thật.”

Thằng nhãi này có ý gì? Thu Thực nhếch môi, gã đã xem thường thằng nhãi này rồi, nhìn bản mặt non mềm của nó, còn tưởng là tên tiểu quỷ không biết nói chuyện, cũng không có tâm nhãn gì, ai ngờ nó vừa mở miệng đã giễu cợt và châm ngòi ly gián. Cơ mà có phải thằng nhãi này quá thiếu tâm nhãn rồi không? Nguyên Tế có sáu trăm chiến sĩ, mà nó dám đắc tội gã trực tiếp như vậy?

“Ồ? Thì ra lạnh đến xanh cả mặt, tứ chi cứng ngắc, trong mắt cậu lại là khí sắc tốt? Mặc đại nhân, cho dù cậu có thèm nhỏ dãi hơn sáu trăm dân cư còn lại của Nguyên Tế ta, thì cũng không cần gấp gáp như vậy chứ, ta vẫn chưa chết đâu, hay cậu ngóng trông ta chết sớm một chút mới tốt?”

“Sao vậy được?” Nghiêm Mặc cười nhạo: “Đương nhiên là tôi hy vọng ngài sống, chỉ có khi ngài còn sống, thì tôi mới đổi được dân cư từ tay ngài chứ, nếu không có ngài, làm sao tù trưởng Hào chịu đổi chiến sĩ Nguyên Tế cho tôi? Ngài xem, nếu không phải mấy ngày trước ngài lại đề nghị đưa người già yếu của Nguyên Tế ra làm lương thực, thì tù trưởng Hào cũng sẽ không đưa bọn họ đến chỗ Cửu Nguyên bọn tôi.”

Thằng nhãi này dám xé rách da mặt với mình? Không, không đơn giản như vậy, mình đã xem thường nó, thằng nhãi này nói như vậy chắc chắn là để ép mình bỏ đi, để mình không thể đề cập đến việc dùng nguyên tinh trao đổi phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết.

Thu Thực nghĩ đến đây, phương pháp đối phó lập tức thay đổi, trên khuôn mặt già nua hiện lên vài phần khuất nhục và oan ức: “Đại Chiến bị cậu mê hoặc và đầu độc, muốn làm thủ lĩnh một tộc khác, người tộc Tức Nhưỡng muốn đi theo hắn, ta có thể làm gì được đây? Cậu cũng có bản lĩnh đó chứ, từ nô lệ leo lên làm tư tế, dụ dỗ Đại Chiến còn chưa tính, còn khiến lòng người Nguyên Tế bọn ta tan rã, hiện giờ Nguyên Tế bọn ta phải sống dưới mí mắt cậu, ngay cả tư tế Nguyên Tế là ta đây mà cậu cũng có thể tùy tiện thất lễ.”

Vẻ mặt của hơn mười chiến sĩ Nguyên Tế phòng thủ bên cạnh Thu Thực đều trở nên bất thiện, bọn họ không thích lão tư tế, nhưng cũng không chấp nhận được việc tư tế tộc khác vũ nhục tư tế nhà mình như vậy.

Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Trời lạnh, tôi đây tự mình ra cửa đón tiếp, mà ngài còn nói là thất lẽ, vậy chứ chẳng lẽ ngài muốn tôi ra tận ngoại thành tiếp đón ngài?”

Hắn không muốn tranh cãi gì với Thu Thực chuyện lúc trước mình có phải nô lệ hay không, bởi vì đây là sự thật, người cần biết đều đã biết, lấy ra tranh cãi cũng không thú vị gì.

Thu Thực liền cậy già lên mặt: “Ta lớn tuổi như vậy, vốn dĩ đã không thích hợp ra ngoài vào thời tiết như thế này, cậu ra ngoại thành gặp ta thì có làm sao? Ngay cả Nguyên Chiến, ta bảo hắn tới gặp ta, hắn cũng không dám cự tuyệt, huống chi cậu cũng chỉ là nô lệ của hắn, à, bây giờ thì là tư tế của hắn.”

Lần này đến phiên các chiến sĩ Cửu Nguyên thay đổi sắc mặt, có vài người đã chỉa đầu mâu về phía Thu Thực, chỉ chờ Nghiêm Mặc hạ lệnh nữa thôi.

Các chiến sĩ Nguyên Tế không thể không bước lên một bước bảo vệ Thu Thực.

Nghiêm Mặc phất phất tay, tốt tính nói: “Lão tư tế lớn tuổi rồi, chúng ta không nên chấp nhặt với lão.”

“Phụt!” Có người cười trộm.

Vẻ mặt các chiến sĩ Nguyên Tế lập tức khó coi.

Thu Thực giấu đi sát ý trong lòng, gõ quyền trượng, thở dài nói: “Được rồi, cậu thất lễ với ta, vũ nhục ta, ta cũng không thể nói gì, nhưng bây giờ ta có một chuyện muốn thỉnh cầu cậu, vì tương lai của hơn sáu trăm dân cư Nguyên Tế, mong Mặc đại nhân nể tình lúc trước được người Nguyên Tế bọn ta nuôi một đoạn thời gian mà đồng ý thỉnh cầu của ta.”

Qua một đợt giao chiến ngắn ngủi, Nghiêm Mặc đã khẳng định được kẻ trước mặt tuyệt đối không phải lão tư tế, quả thật hắn chỉ muốn bớt việc, định dùng lời nói đuổi người đi, nhưng lão tư tế trước mặt lại co được dãn được, một giây trước còn đối chọi gay gắt với hắn, một giây sau đã bày ra vẻ mặt oan ức và nhẫn nhịn mà ra yêu cầu với hắn, người như vậy là khó đối phó nhất, cơ mà… vậy thì sao? Từ trước tới nay hắn không phải người làm việc gì cũng phải đợi xem sắc mặt kẻ khác.

Có lẽ Nguyên Chiến sẽ phải băn khoăn về Hào và những người ở Nguyên Tế một chút, nhưng hắn thì có gì để mà băn khoăn?

“Thu Thực đại nhân có thỉnh cầu gì, nói thử xem, nếu tôi làm được, vậy thì như ngài nói, vì hơn sáu trăm người của Nguyên Tế, tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ một phen.” Nghiêm Mặc kéo lại vạt áo khoác lông mềm mại của mình, không hề có ý mời người vào sảnh nghị sự ngồi nói chuyện.

Đại Hà và các hộ vệ săn sóc đổi vị trí đứng, chắn gió lạnh cho hắn.

Thu Thực không có áo khoác chất lượng tốt như Nghiêm Mặc, cũng không ăn mặc kỹ càng như Nghiêm Mặc, trên chân chỉ bọc một tấm da thú, vừa hay đứng ở đầu gió, bị thổi lạnh tới mức nước mũi chảy ròng ròng. Mà đám hộ vệ Nguyên Tế lại không có chút năng lực quan sát nào, không biết chắn gió giúp gã.

Thu Thực đè nén xúc động muốn xoay người đá tên hộ vệ bên cạnh: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, Mặc đại nhân, có thể mời ta vào không? Lớn tuổi rồi, chịu không nổi.”

“Nếu vậy thì Thu Thực đại nhân có chuyện gì mau nói nhanh đi, bên trong không có nhóm lửa, còn lạnh hơn ngoài này.” Nghiêm Mặc xoa xoa tay.

Đinh Phi nhìn thấy, lập tức chạy vào đại sảnh, rồi chạy ra nhanh như bay, nhét một cái hộp đá nhỏ vào tay Nghiêm Mặc: “Đại nhân, dùng cái này, ấm áp.” Nếu không phải ngồi ở ngoài trời quá lạnh, thì cậu đã khiêng cả ghế dựa ra rồi.

Nghiêm Mặc nhận lấy, cái này là lò sưởi cầm tay mà Nguyên Chiến tự chế ra, Nghiêm Mặc rất muốn gõ đầu tên thuộc hạ của mình. Ngu ngốc, khi chạy ra sao không đóng cửa đại sảnh cho kín, để người ta thấy hết ánh lửa bên trong rồi.

Đinh Ninh làm anh liền lặng lẽ lùi một bước, làm trò trước mặt Thu Thực và các chiến sĩ Nguyên Tế, nghiêm túc đóng cửa đại sảnh lại.

Thu Thực tức muốn chết! Lúc cửa đại sảnh mở ra, gã có thể cảm nhận được một luồng gió ấm áp phả ra từ bên trong: “Chẳng phải cậu nói bên trong không có nhóm lửa à? Vậy sao ta thấy có không ít chậu than bên trong thế!”

“Hả? Ông nói đại sảnh à? Chỗ đó càng không thích hợp để chúng ta nói chuyện, mấy ngày nay đệ tử của tôi dẫn hơn hai trăm dã nhân vào đó học, bên trong bừa bộn lắm.”

“Vậy bảo chúng đi ra, chờ chúng ta nói chuyện xong rồi lại vào.” Thu Thực hoàn toàn không cảm thấy cách nói của mình có gì không đúng, chỉ là một lũ dã nhân mà thôi, có khác gì bọn tộc Si.

Các chiến sĩ Cửu Nguyên càng không vừa mắt lão, đặc biệt là người tộc A Ô, hận không thể tát cái lão già không biết tôn kính Mặc đại nhân, lại còn tự xem mình là chủ nhà này cho té sấp mặt xuống tuyết.

Nghiêm Mặc vuốt vuốt lò sưởi ấm áp trong tay, không thèm nâng mí mắt: “Thu Thực đại nhân, ông có gì muốn nói thì nói nhanh đi, ông không lạnh, chứ tôi thì lạnh lắm.”

Sát ý trong lòng Thu Thực đã dâng lên ngùn ngụt, da mặt co rút vài cái. Không ai thấy, có một chấm trắng nhỏ đang chui ra khỏi móng tay từ cái bàn tay gã rũ xuống, rớt trên mặt đất.

‘Thấy chưa? Thằng nhãi này quá đáng giận! Mày cướp thân thể nó, ta sẽ càng vui hơn, ta có thể thề với Già Ma đại thần, chỉ cần mày chịu rời khỏi thân thể ta, thì ta chẳng những không trả thù mày, mà còn trợ giúp cho mày!’

Thu Thực không muốn giết Nghiêm Mặc ư? Gã muốn, muốn đến sắp không thể kiềm chế! Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, gã chưa lấy được mộc nguyên tinh, muốn đổi một thân thể khác, nếu không có nguồn năng lượng sung túc thì không thể thực hiện.

“Được, vậy ta đứng ở đây nói với cậu! Cửu Nguyên các cậu đã cướp mất những chiến sĩ cường đại nhất của bọn ta, hiện giờ trong những chiến sĩ đó có không ít người đã trở thành chiến sĩ thần huyết, nhưng bộ lạc Nguyên Tế ta ngoại trừ tù trưởng và ta là đã thức tỉnh năng lực huyết mạch, thì các chiến sĩ khác chỉ là chiến sĩ bình thường. Bây giờ chúng ta cùng sống trên một mảnh đất, các cậu có nhiều chiến sĩ thần huyết, bọn ta không có, khi săn thú bọn ta sẽ bị thiệt hại nhiều. Huống chi tộc người lùn và Người Cá nơi này lại quá nhiều.”

Thu Thực giơ tay chỉ Nghiêm Mặc: “Cửu Nguyên và Nguyên Tế hẳn là hai bộ lạc anh em, chỉ khi hai bộ lạc chúng ta liên hợp lại, thì mới có thể đối kháng được với người lùn và người cá.”

Nghiêm Mặc gật đầu.

“Làm bộ lạc anh em, các cậu có, bọn ta cũng nên có.”

Nghiêm Mặc lại gật đầu.

Thu Thực hoài nghi trong lòng, sao thằng nhãi này lại trở nên dễ nói chuyện dữ vậy? Nhưng đã đến nước này, gã không thể lùi lại, thế nên nói tiếp: “Ta biết cậu có phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết, ta cũng sẽ không bạc đãi cậu, ta dùng nguyên tinh trao đổi với cậu. Ta nghĩ cho dù là Nguyên Chiến ở đây, hắn cũng sẽ không hy vọng chỉ có mình Cửu Nguyên là mạnh, mà Nguyên Tế vừa vào đông đã ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Chỉ khi hai bộ lạc chúng ta liên hợp lại thì mới mạnh hơn được, mới có thể chống lại những kẻ địch mạnh hơn được.”

“Nói rất đúng! Nhưng mà nếu tôi không đồng ý thì sao?” Nghiêm Mặc cong khóe môi.

Dư quang ở khóe mắt Thu Thực đã nhìn thấy con trùng nhỏ màu trắng bò lên tới cổ chân Nghiêm Mặc, lòng càng vững chắc. Lúc này da mặt gã đã lạnh cứng, gã rất muốn bày ra uy thế của mình, nhưng nước mũi cứ không ngừng chảy xuống phá mất vẻ mặt nghiêm túc của gã: “Nhiều người vẫn tốt hơn nhiều kẻ địch.”

“Nói như vậy, nếu tôi không đồng ý, ông liền biến thành kẻ địch của Cửu Nguyên?”

Thu Thực quệt nước mũi, cười: “Không phải một mình ta, mà là toàn bộ Nguyên Tế.”

Ngay sau đó gã quét mắt nhìn các chiến sĩ Cửu Nguyên xung quanh, giọng nói đầy căm hận: “Các người đều sinh ra từ Nguyên Tế, hiện giờ các người đã trở nên cường đại, chẳng lẽ các người nhẫn tâm nhìn những anh em khi xưa của mình chịu đói? Nhìn con cháu và phụ nữ của chúng ta chết đói chết cóng? Tư tế của các người rõ ràng có biện pháp giúp anh em của các người, bọn ta cũng không phải không trả giá, nhưng các người xem đi!”

Người Cửu Nguyên nghe gã nói nhưng không có mấy ai động tâm, dù có thì cũng chỉ là nảy sinh chút đồng cảm với những người mình quen ở Nguyên Tế, chứ các chiến sĩ không một ai cho rằng tư tế đại nhân nhà mình làm sai, truyền thừa tư tế của mình, mắc gì phải dạy cho kẻ khác?

Nghiêm Mặc nhìn về phía Thu Thực, rồi nhìn về phía các chiến sĩ Nguyên Tế bên cạnh gã: “Truyền thừa không phải thứ có thể tùy tiện dùng đồ vật để trao đổi, càng không thể dạy cho tư tế tộc khác, phương pháp kích phát chiến sĩ thần huyết cũng không phải tôi muốn dạy là có thể dạy cho người khác, chỉ những ai trở thành con dân Cửu Nguyên, mới có cơ hội nhận được ơn lành mà Tổ Thần ban, mới có được cơ hội thức tỉnh trở thành chiến sĩ thần huyết. Kẻ không phải con dân Cửu Nguyên, dù có học phương pháp đó thì cũng vô dụng!”

Thu Thực không tin: “Cậu thật sự không muốn trao đổi?”

“Không muốn, cũng không thể.”

“Nhãi con, đừng nói chuyện mà không để lại đường lui.” Thu Thực đang đắc ý, đột nhiên biến sắc: “Mày làm gì?!”