Dị Thế Lưu Đày

Chương 213: Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Bởi vì anh là người có uy tín và địa vị cao nhất trong các chiến sĩ, nên hành vi của anh cũng là đáng giận nhất!”Thu Thực cười lạnh: “Ta là Thu Thực, mày muốn thâu tóm Nguyên Tế cũng không cần phải tìm loại lý do này. Hào đâu? Ta muốn gặp ông ta!”

Trong đại sảnh ấm áp, Thu Thực đã dần khôi phục lại từ nhiệt độ thấp, hai hàm răng khi nói chuyện cũng không đánh vào nhau lập cập nữa.

Thu Thực bò dậy khỏi mặt đất, tức giận trừng các chiến sĩ vây quanh mình: “Tranh, Đại Hà, cho dù các cậu phản bội Nguyên Tế, nhưng ta và Hào vẫn xem các cậu như cốt nhục của mình, các cậu được sống những ngày lành, không muốn trở về Nguyên Tế thì thôi, hiện giờ tên Nghiêm Mặc này vì muốn thâu tóm Nguyên Tế ta, mà ngay cả việc ta không phải Thu Thực cũng nói được, rõ ràng nó muốn xem đây là cái cớ để giết chết ta, chẳng lẽ các cậu cứ trơ mắt nhìn tư tế tộc khác giết chết tư tế trước kia của các cậu!”

Tranh và đám người Đại Hà trầm mặc.

Thu Thực lại nhìn Nghiêm Mặc: “Hôm nay nếu mày dám giết ta, các chiến sĩ Nguyên Tế sẽ xem mày là kẻ địch!”

Nghiêm Mặc lười nói nhiều với lão, trước kia hắn mở miệng là vì để trấn an các chiến sĩ Nguyên Tế, hắn không thể động vào người này, nhưng nếu hắn trực tiếp ra tay giết chết thì sao? Có điều…

Nghiêm Mặc chậm rãi nhìn những người có mặt trong đại sảnh, như đang nhìn ai đó, lại như không nhìn ai cả.

Các chiến sĩ tộc A Ô thấy trong mắt Thu Thực đầy vẻ phẫn nộ, nét mặt của Tranh và các chiến sĩ đến từ Nguyên Tế thoáng hiện vẻ phức tạp.

Đại Hà đứng bên cạnh Nghiêm Mặc, ánh mắt nhìn Thu Thực đầy sát ý, kẻ dám động tay với Mặc đại nhân, phải giết chết! Nhưng anh tự nhận mình là hộ vệ, khi Nghiêm Mặc chưa mở miệng, anh sẽ không cướp lời.

Nghiêm Mặc không nói lời nào, trong đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của Thu Thực.

Thu Thực cũng lấy làm lạ tại sao Nghiêm Mặc không phản bác mình, nhưng lão cho rằng đối phương đang kiêng kị bộ lạc Nguyên Tế phía sau mình, lời nói càng thêm châm ngòi Cửu Nguyên và Nguyên Tế, nói xong lại muốn xoay người bỏ đi.

Tát Vũ càng nghe càng bực, nó còn nhỏ, nơi này không tới phiên nó nói chuyện, nhưng nó không thể nhịn được nữa, mặc kệ các chiến sĩ trong đại sảnh cao hơn nó bao nhiêu cấp, nó vẫn bật dậy gào lên: “Tui chả cần biết ông là ai! Dám xúc phạm và tấn công tư tế đại nhân của bọn tui, ông đáng tội chết!”

Nghiêm Mặc nhếch miệng, cười một nụ cười châm chọc.

Tranh bỗng nhiên tựa như bị cái gì đó đâm phải, siết chặt thanh giáo trong tay.

Thu Thực làm ra cái dáng vẻ đó, lão biết mình chắc chắn không thể chạy được, vừa nghe thấy tiếng mắng của Tát Vũ, lão như đã sớm chờ đợi câu này, quay đầu lại nhanh chóng phản bác: “Ta tấn công tư tế đại nhân của tụi mày? Ta còn chưa chạm vào nó, thì tấn công nó thế nào?”

“Ông dùng vu thuật!”

“Sao mày biết ta dùng vu thuật? Còn nữa, thằng nhãi ranh mày là cái thứ gì, nơi này từ khi nào thì đến phiên mày nói chuyện!”

Nghiêm Mặc đang định mở miệng chống lưng cho Tát Vũ, thì một giọng nói trầm trầm vang lên trước hắn: “Thu Thực dùng vu thuật tấn công tư tế đại nhân, còn vũ nhục đệ tử tư tế đại nhân, tội đáng phải chết!”

Nghiêm Mặc nghe thế, lại chậm rãi dựa vào lưng ghế.

Khóe mắt Thu Thực như muốn nứt ra, điên cuồng hét lên với Tranh: “Sao cậu dám! Ngay cả Hào cũng không dám nói với ta như vậy! Đồ phản bội! Ai dám bắt ta thử xem, các chiến sĩ Nguyên Tế sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”

“Tôi không phải phản bội, ông mới là kẻ phản bội! Thu Thực, nếu không do ông, Nguyên Tế đã không chia năm xẻ bảy! Ông căn bản không xứng làm tư tế Nguyên Tế!” Những lời này của Tranh quả thực nói ra hết tiếng lòng của các chiến sĩ Nguyên Tế.

“Tranh, cậu dám ra tay với ta?!” Tên Thu Thực giả sốt ruột trong lòng, Hào đâu? Tại sao Hào còn chưa tới? Gã biết Hào vẫn chưa chết, nếu Hào đã chết, gã chắc chắn sẽ cảm nhận được, trước mắt gã chỉ xác định được đã chết một người, là trưởng lão Thu Âm.

‘Tranh muốn giết ta! Ta biết mà, ta biết mà, hắn giống Đại Chiến, kẻ không phải người tộc Hắc Nguyên căn bản không thể tin tưởng.’

‘Câm miệng!’

‘Chẳng phải mày khống chế được Hào sao? Vì sao ông ta còn chưa tới cứu chúng ta?’

‘Nếu mày là Nguyên Chiến, mày sẽ giữ Hào lại à?’

‘Không ——! Chúng ta mau trốn đi! Đi tìm chiến sĩ tộc Hắc Nguyên, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ chúng ta rời đi, bọn họ nhất định sẽ…’

Tranh tiến lên một bước, hai mắt ghim chặt vào người Thu Thực.

Giọng nói trong đầu cứng lại, bị dọa cho câm miệng.

“Sao lại không dám? Tôi là chiến sĩ Cửu Nguyên, tư tế tôi phụng dưỡng là Mặc đại nhân. Kẻ dám can đảm xâm phạm Cửu Nguyên, giết! Dám can đảm vũ nhục người Cửu Nguyên, giết! Dám can đảm bất kính với tư tế Cửu Nguyên, giết!” Lời cuối cùng của Tranh khi nói gần như đã gầm lên, thái độ rất điên cuồng.

Cả đại sảnh đồng thời vang lên tiếng hô ầm ĩ: “Kẻ dám với bất kính tư tế đại nhân, giết!”

Hai mắt Tranh kiên định, không có chút dao động nào, vung thanh giáo lên, đập cho Thu Thực nằm xả lai ra đất: “Bắt lấy ông ta!”

“Bắt lấy ông ta!” Các chiến sĩ xông lên, đè lấy Thu Thực.

Thu Thực mắng to, liền có một chiến sĩ giơ tay giáng cho lão một cái tát. Chiến sĩ này là người tộc A Ô, ra tay không chút lưu tình, một bạt tai khiến Thu Thực rớt hai cái răng.

Tranh vừa ra tay, các chiến sĩ Cửu Nguyên đến từ Nguyên Tế như vừa thoát khỏi thứ thế lực trói buộc nào đó, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đã sớm chướng mắt Thu Thực, cũng đã sớm thừa nhận mình là người Cửu Nguyên, nhưng bị cách giáo dục từ nhỏ ảnh hưởng, bọn họ vốn ít tuổi hơn lão tư tế, nên hình thành chút sợ sệt, bọn họ đối mặt với Thu Thực còn luống cuống hơn khi đối mặt với tù trưởng Hào.

Tên Thu Thực giả hận điên người, bây giờ gã chỉ mạnh ở phương diện tấn công tinh thần lực, thân thể này gã vẫn chưa hoàn toàn dung hợp hết, sức mạnh khống chế còn không bằng lão Thu Thực thật. Nhưng ngay cả việc tấn công tinh thần lực của gã bây giờ cũng không thể thi triển, vừa rồi khi đối phó với tên tư tế kia, gã bị tinh thần lực cắn trả lại.

Tên tư tế này rốt cuộc từ đâu tới? Biết xây thành, biết trị liệu, biết kích phát chiến sĩ thần huyết, còn có cốt bảo bảo hộ người đeo không bị tinh thần lực xâm phạm, tại sao tam Thành lại phái một tư tế như vậy ra ngoài?

Thu Thực giả càng hận Nghiêm Mặc và cũng càng tham lam, gã phải có được khối thân thể đó, gã nhất định phải có được nó!

Tranh đi đến bên chân Nghiêm Mặc, quỳ một gối xuống thật mạnh: “Đại nhân, tôi sai rồi, cậu trừng phạt tôi đi.”

Hành động này của Tranh nằm ngoài dự đoán mọi người, không ít người chẳng hiểu vì sao Tranh lại làm như vậy.

Nghiêm Mặc nhướng mày, hắn cũng không ngờ Tranh lại trực tiếp như thế, nhìn vẻ mặt của Tranh, hắn có thể kết luận rằng người này không phải lấy lùi làm tiến, anh ta thật sự cho rằng mình làm sai, thật sự đang chờ tư tế trừng phạt.

Nghiêm Mặc sẽ tha thứ cho anh sao? Nếu đổi lại là một người mềm lòng, có lẽ chỉ nói hai câu rồi sẽ cho Tranh đứng lên, không chừng còn vươn tay đỡ anh dậy.

Nhưng Nghiêm Mặc nghĩ: Tôi cứu các người hết lần này tới lần khác, đưa các người tới Cửu Nguyên sống những ngày tháng tốt lành hơn, tôi cho các người địa vị, không để các người làm nô lệ, tôi chọn tin tưởng các người, giao toàn bộ an nguy của bộ lạc cho các người, tôi còn nhọc lòng biến các người từ chiến sĩ bình thường thành chiến sĩ thần huyết, kết quả thì sao? Trong lòng các người vẫn còn lão tư tế cũ? Mà lão tư tế kia rõ ràng độc ác với các người như vậy!

Các chiến sĩ bình thường khác còn chưa tính, Tranh, anh rõ ràng thấy chứng cứ tôi bị Thu Thực tấn công, vậy mà còn sợ kẻ địch của tôi bị lạnh, khiêng lão vào đại sảnh. Khi Thu Thực nhục mạ tôi, ngay cả một đứa nhỏ như Tát Vũ cũng nghe không lọt, vậy mà anh lại không có chút phản ứng!

Anh không thể bảo vệ tôi, thậm chí ngay cả trong suy nghĩ cũng không làm được, vậy tôi đưa anh đến đây thì có ích lợi gì? Nguyên Chiến cố ý giữ anh lại là vì cái gì?

Bởi vì anh là người có uy tín và địa vị cao nhất trong các chiến sĩ, nên hành vi của anh cũng là đáng giận nhất!

Tuy rằng cuối cùng anh vẫn biết xoay chuyển, biết phải thu tay lại chứ không vươn tay ra nữa, nhưng điều này vẫn không thể xóa bỏ được sai lầm trước đó của anh.

“Mấy ngày tới anh không có việc gì thì đến phòng y tế tìm tôi.” Quất roi không thú vị, còn không bằng bắt đi thí nghiệm.

Tranh có chút kinh ngạc, anh cho rằng ít nhất sẽ phải ăn năm mươi roi, nghe tư tế nói anh không có việc gì thì đến phòng y tế tìm cậu, còn tưởng Nghiêm Mặc nhân từ định tha cho anh, sự cảm kích và hổ thẹn lập tức tăng cao.

Anh cúi thấp đầu, dùng quyền phải đập lên ngực trái: “Cảm ơn đại nhân.”

Việc làm của Tranh với Nghiêm Mặc khiến không ít người thấy khó hiểu, nhưng Đại Hà và một vài chiến sĩ nhạy bén vừa thấy Tranh quỳ xuống với tư tế đại nhân nhận lỗi, bọn họ liền hiểu ra Tranh sai ở đâu.

Việc bọn họ rời khỏi Nguyên Tế không phải phản bội, bởi vì Nguyên Tế vứt bỏ bọn họ trước, rồi Cửu Nguyên mới nhận bọn họ.

Mà khi bọn họ đã là người Cửu Nguyên, lại vẫn nghĩ tới bộ lạc cũ, vẫn kính sợ tư tế cũ, thậm chí còn không màng tới an nguy và lập trường của tư tế mình bây giờ, hành vi của bọn họ kỳ thật không khác gì phản bội!

Các chiến sĩ đến từ Nguyên Tế sau khi nghĩ thông suốt, không ít người cũng quỳ một gối với Nghiêm Mặc.

Các chiến sĩ khác không hiểu, nhưng con người có tâm lý bầy đàn, thấy người xung quanh quỳ xuống, liền quỳ theo.

Cuối cùng, người còn đứng chỉ có nhóm dã nhân, nhóm dã nhân nhìn đông nhìn tây, bị bầu không khí ảnh hưởng, thế là sợ hãi, cũng nhao nhao quỳ xuống.

Cuối cùng, ngay cả Đại Hà và các hộ vệ cũng quỳ xuống hết.

Nghiêm Mặc nhìn người quỳ đầy trên đất, không mở miệng bảo bọn họ đứng lên.

Thu Thực thì phát ra tiếng cười lạnh lẽo quỷ dị: “Ha ha, nhìn đi, Tranh, Đại Hà, các cậu phản bội Nguyên Tế, phản bội ta, thì nhận được cái gì? Tư tế tộc khác tuyệt đối sẽ không tin tưởng các cậu, các cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị… hự!”

Hàm Thu Thực lệch qua một bên, bị dộng cho đổ máu, gãy mũi, răng cũng rớt hết phân nửa. Khiến lão dù có muốn nói chuyện thì người khác cũng không nghe được gì.

Tranh vứt Thu Thực qua một bên, lần nữa quỳ xuống với Nghiêm Mặc.

So về sự độc ác và lòng dạ như sắt đá, anh chưa bao giờ thua bất kỳ ai, nếu không anh cũng đã không trở thành chiến sĩ mạnh nhất của Nguyên Tế ngoại trừ tù trưởng. Lúc trước anh chỉ niệm tình cũ, chứ không phải nể mặt tư tế hay tù trường cũ, nếu Thu Thực và người Nguyên Tế không ảnh hưởng tới Cửu Nguyên, thì chỉ cần trong phạm vi cho phép, anh không ngại giúp một tay, nhưng bọn họ không thể vượt quá giới hạn.

Mà nay, lão Thu Thực mặc kệ là thật hay giả, lão làm ra chuyện như vậy, ăn nói như vậy, đã sớm vượt qua giới hạn mà anh vẽ ra trong lòng cho Nguyên Tế.

Mạng anh do Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cứu, sức mạnh thần huyết của anh là Nghiêm Mặc ban cho, Cửu Nguyên sở dĩ là Cửu Nguyên, cũng bởi vì nó có Nghiêm Mặc làm tư tế.

Có lẽ anh sẽ vì tình nghĩa trong quá khứ mà mềm lòng, nhưng có đánh chết anh cũng tuyệt đối không phản bội Nghiêm Mặc!

Hiện giờ anh quỳ xuống là để nói cho Nghiêm Mặc biết: Sau này anh sẽ không bao giờ mềm lòng vào những lúc không đáng, hết thảy đều sẽ lấy Nghiêm Mặc và Cửu Nguyên làm trọng.

Cánh cửa đá dày nặng chợt bị đẩy ra, gió lạnh ùa vào, một đoàn người nhanh chóng bước tới.

Người đi đằng trước hơi khựng bước một chút, sau đó liền không chút do dự đi về phía Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến và đội ngũ đi theo phía sau liếc mắt nhìn các chiến sĩ đang quỳ đầy đại sảnh, theo bản năng mà thả nhẹ bước chân.

Cửa lớn được đóng lại.

Nghiêm Mặc còn chưa nói gì với đoàn người vừa đi vào, thì Thu Thực đang bị đè trên đất đã giãy giụa trước, hàm hồ nói không rõ lời: “Hào! Nói cho bọn họ biết, ta là ai! Hào!”

Nguyên Chiến đi nhanh về phía trước, lướt qua những người đang quỳ cản đường, đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc, ngồi xuống, cầm lấy bàn tay phải hắn đang đặt trên tay vịn, nhìn hắn một lát, thấy hắn không bị thương gì mới yên lòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghiêm Mặc rút tay ra, mở miệng nói với các chiến sĩ đang quỳ: “Đứng lên hết đi, người tự nhận mình sai thì tới gặp thủ lĩnh đoàn của mấy người chủ động báo tên để trừ điểm công một tháng.”

Các chiến sĩ lập tức đứng dậy, người tự nhận sai đều nở nụ cười, quả nhiên Mặc đại nhân rất mềm lòng, chỉ quỳ một cái liền được miễn tội chết, điểm công một tháng kia căn bản không tính là trừng phạt.

Nghiêm Mặc nhìn mấy chiến sĩ da mặt dày đầy vẻ hớn hở, có chút hối hận, sớm biết thế đã phạt bọn họ thay phiên nhau tới thí nghiệm thuốc.

“Tù trưởng Hào.” Nghiêm Mặc gật đầu chào Hào đã đi tới bên người Thu Thực.

“Mặc đại nhân.” Sắc mặt của Hào thoạt nhìn rất tệ, người đàn ông này vốn rất cường tráng nay lại có vẻ suy yếu, trong mắt là tâm sự nặng trĩu.

“Mời ngồi.” Nghiêm Mặc giơ tay mời.

Hào lắc đầu, rồi dùng ánh mắt chán ghét nhìn Thu Thực bị đè trên mặt đất: “Cảm tạ Mặc đại nhân đã giúp chúng tôi bắt được tên tư tế Thu Thực giả mạo độc ác này.”

Thu Thực ngẩng phắt đầu dậy, lúc này gã không thèm cãi mình là thật hay giả, chỉ nheo mắt đầy nham hiểm, sau đó mắng: “Hào, ông muốn chết đúng không?”

Giọng nói lùa qua cái hàm răng mất hết một nửa, biến dạng tới mức thiếu chút nữa Hào không nghe ra, nhưng ông nhìn vẻ mặt của Thu Thực cũng có thể đoán được gã đang nói gì.

“Hào, ta mà chết, người Nguyên Tế cũng sẽ chết! Có nghe thấy không, người Nguyên Tế cũng sẽ chết!”

Vẻ mặt Hào đầy đau khổ, chính bởi vì điều này, nếu chỉ một mình ông và các trưởng lão bị khống chế, ông vẫn sẽ giết tên Thu Thực giả này, nhưng tên ác ma đáng chết đó lại nói gã đã hạ độc toàn bộ người Nguyên Tế, nếu ông dám xuống tay với gã, người Nguyên Tế cũng sẽ chết theo.

“Vì sao ông chết, người Nguyên Tế cũng sẽ chết?” Nghiêm Mặc thiệt tình tò mò. Chẳng lẽ tinh thần lực của người này đã mạnh tới mức có thể thông qua con sâu nhỏ màu trắng đó khống chế hơn sáu trăm người?

Nếu thật là vậy, hắn sẽ không phải đối thủ của người này, đúng không?

Hào căm hận trả lời: “Là thuốc độc, ông ta hạ độc hơn phân nửa người trong bộ lạc. Mỗi lần chia thức ăn chính là cho bọn họ thuốc giải, nhưng đồng thời cũng là hạ độc bọn họ lần nữa.”

“Thuốc độc à…” Nghiêm Mặc kéo dài giọng. Này chẳng phải sở trường của hắn sao?

Thu Thực đắc ý cười to, máu cũng chảy ra theo tiếng cười: “Thả ta đi, ta tới được nơi an toàn rồi sẽ để lại thuốc giải, nếu không, Hào, mấy trăm người Nguyên Tế, tất cả bọn chúng sẽ chết cùng ta!”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Thật đáng sợ. Vậy, tù trưởng Hào, chúng ta lại làm một cuộc mua bán đi.”