Dị Thế Lưu Đày

Chương 238: Bảo vật đến từ di tích (2)




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nghiêm Mặc gần như có thể kết luận được vật phẩm thứ hai là cái gì.”Nghiêm Mặc kinh ngạc, hai vị này nhận ra cốt khí không có gì kỳ quái, nhưng vì sao lại muốn nói thẳng ra?

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người, chỉ hơi suy đoán là đã biết được tâm tư bọn họ.

Khi hai người hô lên đây là cốt khí, cả hai cùng nhìn về phía tên thanh niên tóc dài của bộ lạc Đỉnh Việt.

Bọn họ không tin bộ lạc Đỉnh Việt không biết đây là cốt khí, vì chỉ cần là bộ lạc lớn có tầm phát triển hoặc đã tiếp xúc với Tam Thành trên cơ bản không thể nào không biết đến cốt khí.

Cốt khí có đặc thù rõ ràng, ở đây ngoại trừ hai người bọn họ, vị trưởng lão của Ma Nhĩ Càn chắc chắn cũng đã nhận ra, chỉ là ông ta không nói, còn những người khác thì không biết, nhưng nếu có thể vào được túp lều này, thì dù là ai bọn họ cũng sẽ không khinh thường, cho dù là cậu thiếu niên Cửu Nguyên nhỏ tuổi nhất kia.

Hơn nữa, hai người bọn họ không biết cách sử dụng cái cốt khí này, nói thẳng ra như vậy cũng không có gì tổn thất cho bộ lạc mình, mà ngược lại, mục đích thật sự của bộ lạc Đỉnh Việt làm bọn họ càng thêm tò mò và cảnh giác.

Nếu bộ lạc Đỉnh Việt biết rõ đây là cốt khí, vậy tại sao còn lấy nó ra để bán? Nếu những người khác không biết, vậy sau khi biết, bọn họ sẽ có phản ứng gì?

Nghiêm Mặc chú ý tới tên thanh niên tóc dài khi nghe nói cái mâm tròn này là cốt khí thì thoáng nhìn qua cái người lạnh lùng anh tuấn kia.

“Hóa ra đây là cốt khí.” Thanh niên tóc dài mỉm cười: “Nếu hai vị trưởng lão có thể nhận ra đây là cốt khí, vậy chắc cũng biết nó có ích lợi gì đi?”

Trưởng lão tộc Người Rắn là một phu nhân đã cao tuổi nhưng vẫn còn thướt tha mỹ lệ, bà là người đầu tiên lắc đầu: “Không biết.”

Trường lão bộ lạc Hoàng Tinh cũng lắc đầu: “Không nhận ra được.”

Trưởng lão tộc Người Rắn thấy Nghiêm Mặc vẫn còn đặt tay trên cái mâm tròn, bà biết rõ cậu thiếu niên này là một Cốt Khí Sư hiếm thấy, nhưng không nói gì hết, ngay cả một chút ý muốn dò hỏi cũng không có.

Nghiêm Mặc vốn còn đang lo tộc Người Rắn sẽ tùy tiện tiết lộ việc hắn biết, hoặc nói ra thân phận Cốt Khí Sư của hắn, không ngờ đối phương lại giữ im lặng.

Mặc kệ đối phương xuất phát từ tâm tư gì, hành động tạm thời bảo vệ bí mật của hắn và bảo hộ hắn cũng là sự thật, hắn xin nhận phần hảo ý này.

Khi thanh niên tóc dài nhìn về phía trưởng lão Ma Nhĩ Càn, Nghiêm Mặc cũng đã mở sách hướng dẫn ra, lật đến trang của điều thứ ba, hắn không chắc sách hướng dẫn có thể giải thích thứ này hay không, vì dù sao gì thứ này cũng không phải vật phẩm đến từ tự nhiên.

—— Cho tao biết đây là cái gì?

—— Vật cần tra, sản phẩm nhân tạo, không nằm trong phạm vi tra xét của sách hướng dẫn.

Nghiêm Mặc hơi thất vọng, có điều trước khi hỏi hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên không thể hiện vẻ thất vọng ra ngoài.

Trưởng lão Ma Nhĩ Càn bên kia và trưởng lão ba tộc khác cũng tỏ vẻ mình không nhận ra đây là cái gì.

Nghiêm Mặc vừa thu tay lại, bụng hắn đột nhiên bị quả Vu Vận hung hăng đỉnh mạnh.

“Ưm!” Nghiêm Mặc ôm bụng.

Thanh niên tóc dài liền nhìn về phía hắn, Nguyên Chiến thì đã phi tới chỗ Nghiêm Mặc, kéo hắn ra khỏi cái mâm tròn: “Sao vậy?”

Trán Nghiêm Mặc chảy mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao, đau bụng.”

Vừa rồi bụng hắn thiếu chút nữa bị tên nhãi Vu Quả đục thủng!

Mọi người cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc, Thố Hống và Bạch Nham có giao tình với hắn cũng đến gần hỏi thăm.

Nguyên Chiến nhìn khẩu hình miệng của Nghiêm Mặc liền hiểu rõ. Nhưng thứ trái cây kia, dù hắn có muốn dạy dỗ một phen thì cũng không biết phải xuống tay như thế nào, chỉ đành bế tư tế nhỏ nhà mình lên như bế con nít, để Mặc ngồi lên một cánh tay của mình, còn tay kia thì vỗ vỗ lưng hắn để xoa dịu. Chừng nào con hắn mới ra đời đây? Cứ ở trong bụng Mặc mãi cũng quá dằn vặt Mặc rồi.

Nguyên Chiến bế cậu thiếu niên quay trở về chỗ của mình, trực tiếp làm ra một chiếc ghế dựa để hắn ngồi xuống.

Mặt đất bỗng dưng mọc lên một chiếc ghế, người có định lực kém hoặc chưa từng gặp chiến sĩ thần huyết đều phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, cũng may đa số người có mặt trong lều đều là những người có kiến thức nên không bị thất thố, nhưng vẻ mặt của thanh niên tóc dài và anh chàng lạnh lùng kia thì hơi thay đổi.

Nghiêm Mặc nằm trên ghế, chửi ầm lên trong lòng: ‘Mày, cái quả thối này, ngoan ngoãn một chút cho ba! Nếu không về sau đừng hòng ra ngoài! ’

‘Muốn…’

‘Muốn cái đầu mày! Nói! Đây là thứ gì? Không nói mày đừng mơ có được nó! ’

‘…Cửa…’

‘Cửa? Nói rõ ràng coi, cửa gì? ’

‘…Cửa… ăn…’

Là sao? Chẳng lẽ cái mâm tròn này là cánh cửa để đi khắp nơi nhặt đồ mà Vu Quả thích ăn? Hay trái cây nhà hắn muốn ăn cánh cửa này?

Nghiêm Mặc hỏi mấy lần, nhưng nếu quả Vu Vận không có ý thức của Đô Đô trợ giúp, thì rất khó biểu đạt rõ ý muốn của mình.

Nghiêm Mặc nhân cơ hội gọi con trai, nhưng gọi thế nào thì ý thức con trai hắn vẫn không chịu ra.

Nghiêm Mặc lại hỏi Vu Quả con mình ở đâu, lần này Vu Quả không chịu nói gì hết.

Người trong lều chỉ thấy Nghiêm Mặc ôm bụng, vẻ mặt đau đớn ngồi trên ghế, người đàn ông cao lớn bên cạnh hắn không ngừng dùng tay vuốt ve lưng hắn, tựa như muốn khiến hắn đỡ hơn một chút, qua hồi lâu, cậu thiếu niên mới chậm rãi bình phục lại.

“Xin lỗi, làm lỡ thời gian của mọi người, tôi không sao, có thể là hồi trưa ăn phải thứ gì đó không sạch.” Nghiêm Mặc ngồi dậy, suy yếu nói với mọi người.

Thải Vũ đi ra từ sau bệ đá, vẻ mặt đầy xin lỗi và phẫn nộ: “Lũ nô lệ đáng chết đó! Chỉ cần không canh chừng chúng là chúng sẽ kiếm chuyện. Mặc đại, lũ nô lệ đó là do tôi đưa cho ngài, bọn chúng không làm việc tốt, tôi sẽ thu bọn chúng về trừng phạt một trận, rồi đổi cho ngài vài tên biết nghe lời hiểu chuyện hơn.”

Nghiêm Mặc xua tay: “Không cần thu lại, nếu anh đã đưa sáu nô lệ kia cho tôi, bọn họ làm gì sai, tôi sẽ tự trừng phạt và dạy dỗ.”

Thải Vũ thở phào trong lòng, hắn ra mặt là vì nghe cậu thiếu niên đó nói ăn trúng thứ không sạch, lo đối phương sẽ đổ lên đầu sáu nô lệ kia, đổ lên đầu nô lệ cũng không có gì, nhưng sáu nô lệ đó là do hắn đưa qua, hắn không muốn để người Cửu Nguyên và những bộ lạc khác hiểu lầm hắn có ý đồ dùng nô lệ để hạ độc người.

“Bất quá…” Nghiêm Mặc hơi kéo dài giọng, bày ra một nụ cười suy yếu: “Nếu tất cả nô lệ của Ma Nhĩ Càn đều giống như mấy tên anh tặng cho tôi, chắc tôi cũng không dám nhận nữa.”

Thải Vũ thầm nghĩ mình yên tâm quá sớm rồi, có vài người thoạt nhìn thì giống như người tốt nhưng thật ra lại rất xấu xa, tỷ như cậu thiếu niên trước mặt: “Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy lặp lại.”

“Vậy là tốt rồi, vì tôi mới vừa mua một đám nô lệ của các anh. Tôi không muốn trên đường trở về, đi được một nửa thì chúng đã chạy sạch hay phản loạn tới mức giết luôn chúng tôi để đào tẩu đâu.”

Thải Vũ cảm giác được có mấy tầm mắt ghim vào người mình, trong lòng có khổ nhưng không nói nên lời, nếu không phải vì để bày ra vẻ cường đại và độ giàu có của Ma Nhĩ Càn, đồng thời còn vì để dễ bề giám thị và giao hảo với bộ lạc mới tới có vẻ như rất cường đại này, thì hắn cũng sẽ không vội vàng tặng cho sáu nô lệ, trước kia hắn cũng từng tặng nô lệ như thế, nhưng cho tới bây giờ thì không xảy ra chuyện gì, dù có xảy ra chuyện, người ta vẫn sẽ nể mặt Ma Nhĩ Càn chứ không thật sự tìm tới đầu người đã tặng nô lệ là hắn đâu.

Nghiêm Mặc cảm thấy dựa vào cái cớ này, chút nữa hẳn là có thể ép giá mua đám chiến nô kia xuống một chút, nên cũng không cắn chặt việc này không nhả, liền mở miệng quay lại vấn đề chính, câu nói của hắn làm mọi người chuyển ánh mắt trở về tên thanh niên tóc dài của bộ lạc Đỉnh Việt.

“Thứ này tất cả mọi người đều không nhận ra đây là gì, thế những thứ khác thì sao? Cứ lấy ra hết đi, miễn cho người mua thứ này rồi lại thấy có thứ tốt hơn lúc sau thì phải hối hận, không bằng lấy ra hết, để mọi người chọn lựa một phen, vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian.”

Thanh niên tóc dài nhíu mày, muốn từ chối.

Nhưng cách làm mà Nghiêm Mặc đề nghị phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người trừ Đỉnh Việt ra, thế là những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ nên làm như vậy, không cho thanh niên tóc dài có cơ hội mở miệng.

Trưởng lão Ma Nhĩ Càn còn hùa theo: “Cậu trai của Cửu Nguyên nhìn qua có vẻ như đang khó chịu trong người, chúng ta giải quyết sớm một chút, để cậu ấy có thể trở về nghỉ ngơi.”

“Không sai, tuy đồ lấy ra từ di tích và cốt khí là thứ tốt, nhưng không biết nó có ích lợi gì, thì chúng tôi đổi về cũng chỉ để ngắm, nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy thì lại rất đáng tiếc. Không bằng các anh lấy hết những thứ muốn trao đổi ra, chúng tôi vừa ý cái nào thì sẽ đổi với anh, như vậy cũng không cần hối hận khi xong việc.”

Thấy tất cả mọi người đều nói như vậy, thanh niên tóc dài cho dù không muốn thì cũng phải mở ba cái bao khác ra. Bất quá trước khi hắn mở bao có liếc mắt nhìn người lạnh lùng kia một cái, thấy đối phương không phản đối thì mới mở.

Cái bao thứ hai được mở ra, bên trong là một cây gậy nhỏ và một tấm bảng nhỏ nhìn qua trông như đầu cái cờ lê, cả hai được làm từ chất liệu giống như cái mâm tròn vừa nãy.

Thanh niên tóc dài nói: “Cái này được tìm thấy trong một hang động khác, Đại Vu của chúng tôi phỏng đoán thứ này rất có thể là dụng cụ dùng để thi chú, cây gậy nhỏ có thể cắm lên tấm bảng như thế này. Xem, nó còn có thêm một vài hoa văn khác biệt so với mâm tròn vừa rồi.”

Thanh niên tóc dài giơ cái dụng cụ kỳ quái kia lên.

Vẻ mặt của những người khác vẫn đầy mờ mịt, nhưng lần này tim Nghiêm Mặc lại rung lên.

Hắn từng nhìn thấy một thứ giống thế này ở viện bảo tàng! Tuy rằng hình dạng có chút khác, nhưng tổng thể vẫn không khác lắm.

Nếu như trên cái tấm bảng xương kia không có khắc hoa văn, thì có lẽ hắn sẽ không nhớ ra, nhưng lúc thấy những hoa văn được khắc lên đó tương tự với ký hiệu chữ viết, hắn gần như có thể kết luận được vật phẩm thứ hai này là cái gì.

“Có ai nhận ra được đây là cái gì không?” Thanh niên tóc dài không ôm hy vọng mà nhìn mọi người.

Ai cũng đang cau mày.

“Thật ra mọi người không đổi cũng không sao, nếu có ai nói ra được cách sử dụng của mấy thứ này, Đỉnh Việt chúng tôi sẽ mang ra thứ tốt khác.”

“Thứ tốt gì?” Một chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Dã Khâu toát ra vẻ tham lam: “Là vật phẩm trang sức trên người các anh sao? Tôi nghe nói các anh có đồ đồng gì đó? Lấy ra cho chúng tôi xem nào?”

Thanh niên tóc dài tựa hồ như đã sớm đoán được mình sẽ bị hỏi vấn đề này, nên hắn bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, chính là đồ đồng, giống như thứ mà chúng tôi đeo trên người.”

Nói rồi liền vẫy tay, chiến sĩ phía sau đưa một cái bao cho hắn.

Thanh niên tóc dài mở ra trước mặt mọi người, lấy một xâu chuỗi được làm từ những lá đồng mảnh và xâu lại bằng dây da. Số lá đồng đó được mài tốt hơn vật phẩm trang sức mà bọn hắn đeo trên người nhiều, nên phản xạ lại ánh lửa, nhìn qua sáng lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.

Loại vật liệu hiếm lạ có thể phản xạ ánh sáng này hiển nhiên rất được mọi người yêu thích, thanh niên tóc dài cũng hào phóng đưa cho mọi người truyền nhau xem cái vòng cổ lá đồng đó.

Nghiêm Mặc thầm cười lạnh trong lòng, bộ lạc Đỉnh Việt này thật giảo hoạt! Hắn còn tưởng đối phương không lấy ra vũ khí đồng, thì ít nhất cũng sẽ lấy ra nồi đồng, gáo đồng linh tinh. Nhưng trên đời này, người ngu muội nhiều lắm, mà người thông minh cũng không ít, hắn có thể nghĩ đến, thì người khác cũng có thể nghĩ đến.

Thanh niên tóc dài lại lấy ra mấy cái vòng tay, vòng đeo chân cùng đủ loại trang sức bằng đồng khác, không có thứ nào mà không lấp lánh ánh sáng.

“Ngoại trừ cốt khí, các anh có trao đổi đồ đồng không?” Có vài bộ lạc hỏi vấn đề này.

Thanh niên tóc dài miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Trước đó hắn không muốn trao đổi đồ đồng chút nào, nhưng vì bị cậu thiếu niên kia nói huỵch toẹt ra, nên bây giờ hắn chỉ có thể lấy mấy thứ này để thỏa mãn tò mò và lòng tham của những người này.

“Có trao đổi, nhưng chúng tôi không mang theo nhiều, hơn nữa việc chế tác đồ đồng rất khó, chúng tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm ra một lá đồng, mỗi lần chế tác đồ đồng, chúng tôi còn phải dùng rất nhiều nô lệ hiến tế cho trời đất và Sơn Thần của chúng tôi.” Những lời này không phải giả, muốn nung đồng cần rất nhiều củi, rèn ra cũng không dễ dàng. Nếu không phải tư tế đời trước của bộ lạc bọn họ đi theo sự chỉ dẫn của thần rồi phát hiện ra chiến sĩ thần huyết có thể khống chế đồng, thì núi đồng của bọn họ vẫn chỉ là một ngọn núi, cho dù có phát hiện ra đồng thì cũng không thể chế tác đồ đồng, bây giờ các chiến sĩ trong bộ lạc cơ hồ như mỗi người đều có một thanh vũ khí bằng đồng!

“Trong ngọn núi của các anh có mỏ đồng?” Nghiêm Mặc nhanh chóng hỏi.

Thanh niên tóc dài nheo mắt, hắn nói mơ hồ như vậy chính là vì không muốn để người nơi này phát hiện ra đồng của bọn họ từ đâu mà đến, và làm sao để rèn ra. Nhưng cái tên thiếu niên cổ quái kia chẳng những nói huỵch toẹt ra vật trang sức trên người bọn họ là đồ đồng, mà bây giờ còn biết được đồng có ở ngọn núi gần chỗ cư trú của bọn họ.

Giết hắn!

Trong lòng thanh niên tóc dài nảy ra cái ý niệm này gần như là ngay tức khắc, và ý niệm đó càng lúc càng mạnh.

Hắn cũng có thể cảm nhận được sát khí của đồng bạn mình truyền đến từ phía sau, người nọ và hắn đều muốn giết tên thiếu niên biết quá nhiều kia, tên đó đã trở thành mối uy hiếp của bọn họ!

“Ầm!” Cái bệ đá trước người thanh niên tóc dài đột nhiên hóa thành đất cát, tất cả đồ trên bệ đều rơi xuống đất, tiếng đồng đánh vào nhau vang dội.

Người trong lều đều nảy giật mình, chiến sĩ thủ lĩnh của các tộc lập tức bảo hộ những nhân vật quan trọng của tộc mình ở phía sau, đồng thời rút vũ khí ra.

Người Ma Nhĩ Càn là căng thẳng nhất, bọn họ nhìn chằm chằm người Cửu Nguyên.

Các chiến sĩ của bộ lạc Đỉnh Việt chia một nửa ra bảo hộ thanh niên tóc dài, một nửa khác thì nhặt cốt khí và đồ đồng trên mặt đất.

Tộc Dã Khâu thấy đồ rơi xuống đất, vẻ tham lam hiện ra rõ ràng nhưng bọn hắn vẫn kiềm chế. Bây giờ mà nhào lên cướp thì chỉ có thằng ngu mới thật sự làm thế!

Thải Vũ vừa thấy vậy, lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kỳ Nguyên và chiến sĩ anh mang đến.

Kỳ Nguyên nhếch khóe miệng, anh cũng nhìn ra thanh niên tóc dài kia nổi sát ý với tư tế Cửu Nguyên. Đáng tiếc, người ở đây ngoại trừ anh, không có ai biết được thân phận hai người đó, một người là thủ lĩnh, còn một người là tư tế của một bộ lạc lớn.

Phóng sát khí với tư tế người ta? Bộ tưởng vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia dễ chọc sao? Người ta là chiến sĩ thần huyết cấp cao đấy! Anh ta ngay cả Ma Nhĩ Càn mà muốn tấn công là tấn công liền mà, đương nhiên cũng sẽ chẳng thèm nể mặt bộ lạc Đỉnh Việt không biết cách lãnh địa của anh ta bao nhiêu đâu.

Kỳ Nguyên cũng rất bội phục hai vị này, một người là thủ lĩnh, một người là tư tế, vậy mà lại rời khỏi bộ lạc, đi ra ngoài thật xa.

Đồng thời lại nhịn không được mà ác độc nghĩ: Chẳng lẽ bọn họ không sợ chết ở bên ngoài, rồi bộ lạc của bọn họ cũng xong đời theo luôn? Có điều, nếu thật như vậy thì tốt rồi, Ma Nhĩ Càn bọn họ sẽ chiếm lãnh địa Cửu Nguyên, sau đó chậm rãi tìm kiếm nơi sản xuất muối đỏ.

Kỳ Nguyên muốn xem xem rốt cuộc hai người kia định xử lý thế nào, nên làm bộ không nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của Thải Vũ.

Thải Vũ thấy Kỳ Nguyên không động đậy gì, nên hắn cũng không ra mặt ngay.

Người Ma Nhĩ Càn không động, các bộ lạc khác cũng không tiện mở miệng.

Tình thế đã sắp tới mức chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Đột nhiên, một tiếng “a” bỗng vang lên.

Nghiêm Mặc ngồi xếp bằng trên ghế, kinh ngạc nói: “Sao rớt hết trên đất rồi? Cái bệ này thật không chắc chắn gì cả.”

Sau đó chọt chọt tên thanh niên bên cạnh: “A Chiến, chúng ta giúp họ xây một cái rắn chắc hơn đi, tôi còn đang chờ xem hai cái bọc còn lại có gì đó.”

Mọi người: “…” Cậu cho rằng cậu nói như vậy là bọn tôi không biết cái bệ đó biến thành cát là tác phẩm của các cậu sao?

“Ừ.”

Nói xong, khi các chiến sĩ bộ lạc Đỉnh Việt còn đang khom lưng nhặt cốt khí và đồ đồng trên mặt đất, thì đống cát trắng đó lại đột nhiên biến thành một cái bệ đá, có vài thứ vẫn còn nằm trên bệ, nhưng hơi tán loạn một chút.

Thanh niên tóc dài kiềm chế cơn giận của mình, vẻ mặt của người phía sau hắn vốn đã lạnh lùng giờ thì hoàn toàn lạnh như băng, nhưng vẫn không động đậy, bởi vì anh ta biết rõ rằng, rất có thể anh ta không phải đối thủ của tên mọi rợ kia, hơn nữa anh ta cũng không muốn Đỉnh Việt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Bộp bộp!” Nghiêm Mặc vỗ tay: “Được rồi, bệ đá đã khôi phục trở lại, tôi nói này người anh em Đỉnh Việt, nếu anh tạm thời không muốn giết tôi, vậy cũng mở hai cái bao còn lại ra đi, đừng có đứng đó hít ngược rồi lại thở mạnh mãi thế.”

Trán của tên thanh niên tóc dài đã nổi đầy gân xanh, đây là lần đầu tiên hắn ghét một người đến vậy! Cực kỳ ghét!

Thố Hống buồn cười, quả nhiên là phong cách của cậu thiếu niên đó, chọc tức người ta mà cũng phải lão luyện như thế.

Những người khác: “…” Nếu đây là thằng nhãi nhà mình, nhất định phải bắt nó về đập cho một trận! Kéo thù oán quá ghê rồi!

Nguyên Chiến vươn tay sờ sờ đầu tư tế nhà mình, nhe răng cười dữ tợn với đám người Đỉnh Việt. Cho rằng bọn tao dễ uy hiếp vậy sao? Đó là vì tụi bây không đáng để Mặc ra tay bây giờ! Cửu Nguyên không chủ động gây sự, nhưng có hắn và Mặc, thì cũng sẽ không sợ phiền phức.