Dị Thế Lưu Đày

Chương 514: Cạm bẫy và những tinh linh trong núi




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Sơn cốc Nghạch Lam là một bãi tha ma có từ thời cổ tới bây giờ, bên trong chôn không biết bao nhiêu thi thể.”Mà đây cũng không phải nguyên nhân thật sự khiến Tô Môn do dự, điều nó do dự là trước khi nhận được lời nhắn thì nó có nằm mơ một giấc mơ.

Nghiêm Mặc thấy thằng bé như đang e ngại cái gì đó, liền thả một chút sức mạnh linh hồn vào lời nói: “Đừng sợ, nói cho sư phụ biết, con mơ thấy cái gì?”

Cảm xúc thằng bé được xoa dịu, thân thể thả lỏng: “Con… mơ thấy bà ta vừa khóc vừa mắng chửi, trên người bà ta toàn là máu, nằm trong một căn phòng rất lớn và hoa lệ.”

‘Bà ta’ này hẳn là chỉ mẹ của Tô Môn đi? Nghiêm Mặc rất tùy ý mà ngồi xuống đất, sau khi ngồi xuống thì bế thằng bé đặt lên đùi, hỏi nó: “Trước kia con có từng mơ thấy mẹ con không?”

Tô Môn gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có lẽ đã từng mơ rồi, nhưng con không nhớ rõ.”

Trong lúc hai thầy trò ngồi nói chuyện thì Nguyên Chiến bị gọi đi.

Hiện giờ Vô Giác Nhân vì bị áp bức mà miễn cưỡng hình thành một đội quân phản kháng, nhưng nội bộ thì lại chia ra, nếu không phải có hai người Nguyên Nghiêm cứu không ít chiến sĩ ma Vô Giác sống ẩn nấp trong mấy ngày nay, mà những chiến sĩ ma đó có không ít người ở lại gia nhập quân phản kháng, thì chỉ sợ đã xảy ra nhiều vấn đề hơn.

Nguyên Chiến cũng không tận tâm lắm trong việc quản lý đội quân này, hắn đang chờ Hậu Sư dẫn đội ngũ từ vực sâu Ác Ma đến, chờ khi đội ngũ chiến sĩ ma từ vực sâu Ác Ma đến, đám Vô Giác Nhân vì chút ích lợi và thức ăn mà làm ầm làm ĩ tự nhiên sẽ có người quản lý và dạy dỗ.

Bây giờ hắn dành nhiều thời giờ để hấp thu năng lượng trong đá Thần Huyết, bởi vì hắn biết rất rõ, những Vô Giác Nhân đó trong mắt tư tế của hắn chỉ là một đám ô hợp, muốn dựa vào bọn họ để với đối kháng với Hữu Giác Nhân là căn bản không có khả năng. Dù người của vực sâu Ác Ma tới thì nếu hắn và Nghiêm Mặc không có vũ lực đủ cường đại, sớm hay muộn đội quân này cũng sẽ tan rã thôi.

Lại nói đến Nghiêm Mặc, hắn cũng không biết Tô Môn có năng lực đặc biệt, Tô Môn không nói, Đại Vu Á Lan đương nhiên sẽ càng không nói với hắn. Hắn không cảm thấy thằng bé không nói ra là đang giấu hắn, có lẽ chính Tô Môn cũng không biết rõ năng lực của nó là gì.

“Con ngoại trừ thỉnh thoảng mơ thấy mẹ con thì có còn mơ thấy ai khác không? Tỷ như cha con hoặc là những người khác?” Nghiêm Mặc hỏi.

“Con cũng mơ thấy họ, con…” Tô Môn nhìn vào mắt sư phụ, nó có một bí mật lớn vẫn luôn không dám nói với người khác, nhưng sư phụ hẳn là có thể tin tưởng đi?

“Sư phụ.” Thằng bé ôm lấy cổ Nghiêm Mặc, dựa sát vào lồng ngực hắn: “Có chuyện này… con nói ra ngài sẽ không sợ con chứ?”

“Sẽ không.”

“Ngài hứa đi!”

Nghiêm Mặc cười, giơ ngón tay lên: “Hứa.”

Lúc này thằng bé mới chịu nói: “Sư phụ… trước kia con bị người nọ nhốt trong phòng, ông ta không cho con đi đâu cả, có khi Bố Hoa thấy con đáng thương sẽ dẫn con ra ngoài sân đi dạo một chút. Có lần con nhân lúc bọn họ không để ý lén chạy ra ngoài, nhưng kết quả lại bị tóm được, người nọ liền nhốt con vào phòng, còn dùng xích trói con lại.”

Nghiêm Mặc vốn không có ác cảm gì với công tước Mạc Đốn, nhưng khi nghe thằng bé nói vậy, cảm tình của hắn đối với công tước Mạc Đốn lập tức tuột xuống hàng số âm, dù sự ra đời của Tô Môn không được hoan nghênh và chúc phúc, nhưng nếu ông ta thật sự không thích đứa nhỏ này, thì đưa nó cho mẹ nó, hoặc là đưa cho thần điện tộc Bạch Giác, hay dù là mặc kệ cũng tốt, còn không thì ngay từ đầu thẳng tay giết chết đi, nhưng công tước Mạc Đốn lại giữ người lại, giam cầm nó suốt chín năm, không cho nó tiếp xúc với bất cứ ai, nuôi nó chẳng khác gì nuôi một con súc vật, cuộc sống bị cầm tù đó so với bị ngược đãi còn đáng sợ hơn, thằng bé không bị nhốt tới phát điên hay đần độn đã là được thần linh tương trợ rồi.

Tô Môn tiếp tục nhỏ giọng nói cho hắn nghe bí mật của nó: “Con rất khó chịu, con thấy chim bay trên trời, rất hâm mộ chúng nó vì chúng nó có thể bay tới bay lui, liền nghĩ rằng nếu con cũng có thể bay như chim thì tốt rồi, sau đó… con liền mơ thấy mình bay được, con nhìn thấy… thân thể mình bên dưới, nhưng con lại bay bên trên.”

Linh hồn xuất khiếu? Nghiêm Mặc đau lòng cho thằng bé.

“Mới đầu con rất sợ hãi, nhưng con nghĩ đây là mơ, mà khi con muốn bay ra ngoài, con liền bay ra ngoài, sau đó con thấy được thế giới bên ngoài.” Tô Môn tả đầy vẻ mộng ảo, nó chia sẻ cho sư phụ nó cảm giác lần đầu tiên được bay ra ngoài ngắm nhìn thế giới, nó kể rất nhiều rất nhiều.

Nghiêm Mặc chờ đến khi thằng bé chủ động dừng lại, mới hỏi: “Mỗi lần như vậy con có thể khiến linh hồn mình bay đi trong bao lâu, ý sư phụ là, giấc mơ của con diễn ra trong bao lâu?”

Thằng bé nhíu mày: “Mới đầu thì rất ngắn, về sau lại dần dần dài hơn, nhưng dài nhất cũng không thể vượt qua một giờ, nếu không tỉnh lại thì đầu sẽ rất đau.”

Nghiêm Mặc líu lưỡi, thằng bé này cũng quá lớn gan rồi, nó không sợ bay như vậy rồi không về được nữa sao, nhưng hắn hiểu cảm giác của nó, có thể khi đó Tô Môn còn ước gì không cần phải trở lại thân thể mình, hơn nữa nó còn tưởng rằng nó đang nằm mơ!

“Có một lần nằm mơ, con mơ thấy bà ta, bà ta đang khóc lóc cầu xin người ta ở cửa, nói là muốn gặp con mình, mới đầu con không biết bà ta là người sinh ra con, chỉ cảm thấy bà ta có gì đó thân thuộc với mình, sau lại nghe thấy đoạn đối thoại của bà ta với người của phủ công tước con mới biết bà ta là ai.”

Trong mắt Nghiêm Mặc tràn ngập vẻ thương tiếc dành cho thằng bé, thằng bé dùng cái từ ‘bà ta’ để thay cho từ ‘mẹ’, nhưng chỉ nghe giọng điệu nó hắn biết trong lòng nó vẫn để ý đến người phụ nữ kia.

Tô Môn cắn cắn ngón tay: “Sau đó có đôi khi con rất muốn mơ thấy bà ta, là con liền có thể mơ thấy, nhưng đó là nếu bà ta cách con không xa. Lần này… con đâu có muốn mơ thấy, con cũng không biết tại sao lại mơ thấy.”

Bây giờ Nghiêm Mặc đã có thể xác định rằng đây chính là năng lực của thằng bé, chẳng trách thằng bé bị cầm tù suốt chín năm mà vẫn có được những thường thức nhất định, nguyên nhân có lẽ là nhờ vậy, hắn cũng không giấu diếm thằng bé, trực tiếp nói với nó: “Con không cần phải sợ, này hẳn là một trong số những năng lực Đại Vu của con. Mà người phụ nữ kia có quan hệ huyết thống với con, con mơ thấy bà ta cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa, sư phụ hoài nghi chuyện này chỉ sợ không phải nằm mơ, mà là ly hồn. Đúng rồi, truyền thừa Đại Vu mà con nhận được có nói cho con biết những Đại Vu khác cũng có năng lực giống con không?”

Thằng bé cẩn thận nhớ lại, lắc đầu: “Con không có nhìn thấy nhiều như vậy, mà năng lực của Đại Vu con nhìn thấy không giống con, hình như người nọ có thể nghe được tiếng nói của thực vật, cho nên người nọ là người luyện chế vu dược giỏi nhất trong tộc Bạch Giác lúc ấy.”

Nghiêm Mặc nâng mặt thằng bé lên, thật thận trọng mà nói với nó: “Lần sau sư phụ sẽ tới thần điện thành Lạc Lan hỏi Đại Vu Á Lan một chút, xem xem ông ấy có biết tình huống nào giống con không, trước khi đó, nếu không phải là tình huống tất yếu thì con đừng chơi trò ly hồn này nữa, có nghĩa là đừng muốn mơ thấy ai nữa, con có làm được không?”

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu.

Giải quyết được vấn đề đầu tiên, Nghiêm Mặc bắt đầu giải quyết vấn đề thứ hai: “Có phải con muốn gặp người phụ nữ kia không?”

Lần này thời gian thằng bé do dự dài hơn.

Nghiêm Mặc một tay ôm nó kiên nhẫn đợi.

“Con… muốn đi, con cảm nhận được bà ta sắp chết.” Thằng bé không hiểu lắm về cái chết, nhưng nó từng thấy những động vật và Vô Giác Nhân bị giết chết, mà cảnh tượng nó nhìn thấy trong mộng làm nó cảm thấy bà ta đã sắp chết.

“Con muốn trước khi bà ta chết, để bà ta ôm con một chút, giống như sư phụ ôm con vậy.” Thằng bé nói ra nguyện vọng nho nhỏ và đơn thuần của mình. Nó không biết tình cảm của mình dành cho người phụ nữ kia là gì, nhưng nó thường thấy những đứa trẻ khác ở chung với mẹ trong mộng, nó hy vọng người phụ nữ đó cũng có thể ôm nó một cái.

“Con có hận mẹ mình không?” Nghiêm Mặc thầm thở dài trong lòng.

Tô Môn lắc đầu, người phụ nữ kia với nó mà nói chỉ là một con người xa lạ, nếu không phải mỗi lần bà ta tới náo loạn đều nói muốn gặp nó, thì nó cũng sẽ không để ý tới bà ta. Nhưng giống như việc nó có thể cảm giác được người phụ nữ kia đang ở gần đây, nó cũng có thể cảm giác được bà ta không như những gì bà ta nói. Nó từng thấy trong mộng hai lần, mỗi lúc bà ta rời khỏi phủ công tước, sau khi đi một khoảng xa thì vẻ thương tâm trên mặt liền biến mất.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng thằng bé, hắn hiểu được tâm lí nó lúc này, kiếp trước, hắn cũng từng gặp qua rất nhiều đứa trẻ như nó, bọn nó bị tách khỏi mẹ ngay khi vừa mới sinh ra, không được tiếp xúc thì đương nhiên sẽ không thể sinh ra tình cảm, nhưng sau khi được giáo dục, bọn nó đã biết đến từ ‘mẹ’, nhìn thấy những đứa trẻ khác ở bên mẹ, sẽ khó tránh khỏi việc nảy sinh ảo tưởng tốt đẹp đối với người mang tên ‘mẹ’ đó, dẫn đến việc có nhiều đứa sinh ra kỳ vọng quá cao dành cho mẹ mình, nhưng cũng có đứa giống như Tô Môn, chỉ muốn gặp một lần để chấm dứt.

“Vậy thì đi gặp bà ta.” Nghiêm Mặc quyết định giúp thằng bé, tuy trong lòng hắn cảm thấy thằng bé căn bản không nợ gì người phụ nữ Bạch Giác kia, nhưng… có sách hướng dẫn ở đây, hắn cũng đã biết chuyện này, nếu không cho thằng bé đi gặp người mẹ sắp chết nọ, thì có trời biết sách hướng dẫn sẽ lấy cái danh gì để trừng phạt hắn.

Ttuy Nghiêm Mặc quyết định dẫn thằng bé đi gặp người phụ nữ Bạch Giác kia, nhưng với tính tình của hắn căn bản sẽ không đi nói tốt cho người phụ nữ đó, ngược lại, hắn nói như thể đang đánh thức thằng bé: “Sư phụ muốn đưa con đi gặp bà ta, là vì con là đệ tử của sư phụ, sư phụ muốn thỏa mãn nguyện vọng của con. Nhưng con phải hiểu được, con không nợ bà ta cái gì cả, bà ta chỉ sinh ra con mà thôi, nhưng đâu phải là con muốn tới thế giới này, hơn nữa, sự ra đời của con không bằng nói là sự sắp đặt của bà ta, con không phải kết tinh tình yêu của bà ta, con chỉ là sản vật của một âm mưu, suốt chín năm mà con bị cầm tù, bà ta cũng phải gánh một nửa trách nhiệm! Cho nên, nếu bà ta nói rằng bà ta yêu con cỡ nào, thì chắc chắn là đang lừa con, nếu thật sự yêu con, vậy bà ta sẽ không đòi gặp con vào thời điểm này.”

Có lẽ lòng dạ của người phụ nữ kia dành cho Tô Môn không phải như vậy, có lẽ bà ta chỉ là bị ép buộc, nhưng Nghiêm Mặc không phải người lương thiện, hắn sẽ không nói những lời này cho Tô Môn để kiếm thêm phiền toái cho mình và thằng bé.

Lời Nghiêm Mặc rất cay nghiệt, thằng bé nghe mà ngơ ngác, nó cho rằng sư phụ nó sẽ nói cái gì mà ‘dù sao bà ta cũng là người sinh ra con’, trong truyền thừa của Đại Vu, vị Đại Vu kia từng nói với một người như vậy.

Nghiêm Mặc bế thằng bé lên, nói: “Nếu bà ta đưa ra yêu cầu quá phận với con, vậy không cần để ý tới bà ta, biết chưa?”

Thằng bé liền vứt những lời mà vị Đại Vu trong truyền thừa kia nói ra sau đầu, gật mạnh đầu với Nghiêm Mặc, sau đó thiệt tình hỏi: “Sư phụ, vậy chúng ta có đi gặp bà ta không?”

Nghiêm Mặc cười: “Đi, vì sao lại không chứ?”

Hắn muốn xem xem tộc Hồng Giác, hoặc là nói tên Đại Tư Tế Hồ Liên kia rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì. Giống như Hồ Liên và Ni Nhĩ vương có thể đoán ra Tô Môn đang ở chỗ hắn, vậy hắn cũng biết rõ Hồ Liên lợi dụng người phụ nữ Bạch Giác kia để làm gì, không phải vì Tô Môn, mà là vì hắn và Nguyên Chiến.

Điều quan trọng nhất là hắn không muốn đồ đệ của hắn bị người xa lạ nào đó làm khó dễ, có một nhóc đồ đệ tộc Bạch Giác để hắn chịu trách nhiệm là đủ rồi, không cần phải rước thêm một người mẹ nữa đâu.

Người mà Đại Vu Á Lan phái tới vẫn chưa đi, hắn ta đang đợi Nghiêm Mặc trả lời. Bởi vì bọn Á Lan đều biết, Tô Môn có muốn đi gặp người phụ nữ kia hay không không phải là chuyện Tô Môn có thể quyết định, hơn nữa bọn họ cũng có chút tâm tư nhỏ, bọn họ cũng không muốn cho Tô Môn mạo hiểm, nhưng lại không muốn gánh vác tội danh ngăn cản Đại Vu Tô Môn đi gặp mẹ mình, nếu người phụ nữ kia vì vậy mà chết, lỡ Đại Vu Tô Môn hận bọn họ thì làm sao bây giờ?

Nghiêm Mặc vừa gặp người đến truyền tin liền mỉm cười, người nọ da mặt mỏng, hai má liền đỏ bừng.

Nghiêm Mặc rất ‘nhân từ’ mà không chọc thủng chút tâm tư đó của họ, chỉ hỏi: “Đối phương có nói muốn gặp mặt ở đâu không?”

Người đến đưa tin đáp lời khá cung kính: “Bà ta chạy đến cửa thần điện khóc lóc kể lể, nói rằng mình muốn gặp con lần cuối. Sau đó để lại thời gian và địa điểm gặp mặt, sáng mai, tại sơn cốc Ngạch Lam.”

Sơn cốc Ngạch Lam và ba thành vừa lúc tạo thành một hình thoi, nằm gần thành Thân Đồ và thành Lạc Lan, đối diện thành Huyền Vũ.

Sơn cốc này tuy nằm gần ba thành nhưng lại rất ít người lui đến, bởi vì nơi đó là một bãi tha ma có từ thời cổ tới bây giờ, bên trong chôn không biết bao nhiêu thi thể, cũng giống như bãi tha ma trong kiếp trước của Nghiêm Mặc, một vài nô lệ Vô Giác hoặc là những người chết không vẻ vang gì đều sẽ bị ném vào đó, có lẽ bởi vì trong sơn cốc có quá nhiều thi thể bị vứt bỏ, dần dà, sơn cốc này liền dày đặc âm khí, rừng cây tươi tốt, chướng khí, cây độc, trùng độc cũng không ít, ngay cả ban ngày cũng không có ai dám đặt chân.

Sáng hôm sau, khi đã nghe xong một đống chuyện ly kỳ của sơn cốc Ngạch Lam, Nghiêm Mặc dẫn Tô Môn đến theo giờ hẹn, Nguyên Chiến đương nhiên cũng đi cùng.

Khi ba người Nghiêm Mặc rời khỏi doanh trại không bao lâu, liền có người lặng lẽ truyền tin tức ra ngoài.

Kỳ Hồng Chí nghe bẩm báo, vẻ mặt không chút thay đổi, nói: “Trước tiên đừng làm gì cả, cứ tiếp tục theo dõi đi.”

Sơn cốc Ngạch Lam.

Nơi này gọi là sơn cốc nhưng kỳ thật là một ngọn núi hình chữ ‘ao’ (凹), núi không cao, chỗ cao nhất chỉ chừng sáu trăm mét, nhưng lại chiếm diện tích không nhỏ, cơ hồ ngang với diện tích một tòa thành.

Trong núi ngoại trừ một con đường mòn nhỏ hẹp do bước chân người tạo ra thì những nơi khác đều là cây cối um tùm, cỏ dại mọc cao.

Vì để tránh khí độc trong núi, Nghiêm Mặc còn chờ đến khi mặt trời lên cao mới tiến vào sơn cốc.

Lúc này Nguyên Chiến không ở bên cạnh hắn.

“Xem ra khí độc nơi này rất lợi hại, ngay cả chim chóc cũng ít.” Nghiêm Mặc nói với Tô Môn.

Tô Môn cầm tay Nghiêm Mặc, cẩn thận nhìn dưới chân.

Luôn có côn trùng và sâu bọ tụ tập tới chỗ bọn họ, nhưng khi bay gần bọn họ khoảng một thước thì đều bị ngăn cản.

Điều thần kỳ nhất là, cỏ dại và dây leo cản đường dưới chân cũng tự động tránh ra.

Tô Môn trợn tròn hai mắt, có chút sợ hãi: “Sư phụ, xem kìa!”

Nghiêm Mặc không còn ngạc nhiên vì việc này nữa, từ khi hắn đến đây, ‘thần linh’ nơi này đã tỏ ý thân mật với hắn, từ sau lần hắn mở cuộc hiến tế lớn bằng máu mình trong thần điện vương thành, hắn đã không cần phải trao đổi cái gì với những tinh linh nhỏ này nữa, chỉ cần là nơi hắn đi đến, dù là cỏ cây hay là đất đá đều sẽ tự động tránh đường, thỉnh thoảng có vài cọng cỏ nghịch ngợm, sẽ cố ý quấn nhẹ lên chân hắn, nhưng lại không hề thương tổn đến hắn.

Có đôi khi, Nghiêm Mặc thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút nịnh nọt và lấy lòng từ những biểu hiện thân mật của các tinh linh nhỏ.

Nghiêm Mặc buồn cười, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu ra vì sao những ‘thần linh’ này lại thích hắn như vậy, chỉ biết là có liên quan đến năng lượng, nhưng năng lượng của hắn rốt cuộc có gì đặc biệt chứ?

“… Người… có người nấp trong núi, rất nhiều…”

Bước chân Nghiêm Mặc hơi dừng lại, tiếng gió như truyền lại lời thì thầm của các tinh linh.

“Bọn họ nấp ở đâu? Tôi có thể tránh khỏi họ không?” Khi Nghiêm Mặc sử dụng sức mạnh linh hồn để hỏi ra những lời này, cũng không chờ mong các tinh linh sẽ trả lời.

Nhưng rất nhanh sau đó, con đường nhỏ phía trước hắn đột nhiên nhô lên một đám cỏ dại um tùm, ngăn cản đường đi, mà cây cối rậm rạp bên trái lại tách ra một con đường nhỏ chỉ đủ để một người đi qua.

Ý cười hiện lên trên môi Nghiêm Mặc: “Là bên này sao? Cảm ơn.”

Nghiêm Mặc nắm tay Tô Môn xoay người đi theo một con đường khác.

Đi nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt của Tô Môn khi nhìn Nghiêm Mặc càng lúc càng tràn ngập vẻ sùng bái, nó cảm thấy sư phụ của nó thật thần kỳ! Chỗ này lúc trước rõ ràng nhìn không thấy con đường nào, nhưng sư phụ nó vừa đi đến thì nơi đó đã xuất hiện một con đường nhỏ mới toanh.

Đường đi quẹo bảy tám lần, Tô Môn đã sớm mất hết phương hướng, nhưng nó không sợ hãi chút nào, trên đường đi sư phụ nó còn dạy nó cách nhận biết một vài loại thảo dược.

“A!” Tô Môn sợ tới mức nhảy lên, vừa rồi hình như nó giẫm phải một cái tay người? “Sư phụ!”

Nghiêm Mặc cúi đầu, liền thấy từ trong lòng đất ẩm ướt có một cái tay tái nhợt thò ra, trong không khí còn có thứ mùi tanh tưởi loáng thoáng.

Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống khều một cái, phì cười: “A, này không phải nấm tay quỷ* sao? Không ngờ lại gặp ở chỗ này.”

*Nấm tay quỷ:

“Nấm?” Thằng bé kinh ngạc, cũng ngồi xổm xuống.

“Ừ, có thể ăn, không độc, nhưng hơi thối, chỉ cần bịt mũi lại là được. Con có muốn hái về ăn không?”

Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy, nó sẽ không ăn cái nấm quái dị trông như cái tay người đâu!

Nghiêm Mặc đứng dậy, kéo nó lên: “Nơi này có nhiều truyền thuyết đáng sợ như vậy, chắc là do nấm tay quỷ, như là đang đi trên đường thì bị tay người chết tóm chân, rồi thấy vô số bàn tay người chết thò ra khỏi mặt đất, ha hả. Xem, khắp nơi này toàn là…”

Nghiêm Mặc chợt câm họng, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bãi đất trống, trên bãi đất trống không có cây cối hình thể lớn nào, tất cả đều là những bụi cây thấp bé, còn phân bố thưa thớt, điều kỳ quái là chất đất nơi này vô cùng phì nhiêu, trên mặt đất có rất nhiều nấm tay quỷ.

Hắn tưởng là nấm tay quỷ, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện kia không phải nấm, mà là tay người thật sự!

Tay người thò lên khỏi mặt đất như vậy, chỉ có một khả năng, nơi này là một cái hố chôn sống!

“…Tới rồi, đi mau,… đang tìm cậu…”

Nghiêm Mặc kéo tay thằng bé, chạy như bay vào một con đường nhỏ vừa hiện ra, đồng thời hỏi: “Có thể cho tôi tiếp cận bọn họ không?”

“…Nguy hiểm…”

“Tôi sẽ bảo vệ mình tốt, xin hãy tin tôi.” Nhóm người đang mai phục được nhóm ‘thần linh’ đánh giá là nguy hiểm rốt cuộc lợi hại cỡ nào?

Nghiêm Mặc không thể trốn tránh mãi, hắn cần tìm hiểu về kẻ địch của mình.

“Bên này…” Dây leo bò lên một cái vách núi, chỉ ra một cái khe hẹp.

Nghiêm Mặc dẫn Tô Môn chui vào cái khe kia, trong khe đầy sâu bọ rắn rết, thấy có người tiến vào liền nhao nhao bỏ chạy.

Mới đầu cái khe rất hẹp, càng về sau càng rộng.

Trên đường đi, bên một vách núi xuất hiện một cái hang, có một con mãng xà bò ra, le lưỡi xì xì với Nghiêm Mặc, sau đó chui vào cái hang kia.

Nghiêm Mặc cũng chui vào, Tô Môn thì vô cùng căng thẳng.

Hang động rất dài, đi chừng gần nửa tiếng mới có thể nhìn thấy một cái khe có ánh sáng rọi vào.

Con mãng xà trườn đến cạnh cái khe, quơ quơ cái đầu rắn.

Nghiêm Mặc lớn mật tới gần mãng xà, bước đến trước khe hở.

Cái khe có hơi cao, Tô Môn nhón chân lên mà cũng không nhìn tới.

Bỗng nhiên thân thể nó bị mãng xà cuốn lên, nó sợ tới giật nảy mình, nhưng phản ứng đầu tiên là bịt chặt miệng.

Nghiêm Mặc dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn nó, thấy mãng xà chỉ nhấc thằng bé lên chứ không làm gì khác thì cũng an tâm.

Con mãng xà có vẻ như rất thích Tô Môn, dùng đuôi cuốn lấy nó mà nhấc lên cao.

Tô Môn thả cái tay bịt miệng xuống, ngại ngùng sờ sờ thân mãng xà.

Mãng xà phát ra tiếng kêu xì xì.

Bên ngoài, có một tiểu đội sáu người đang nghỉ ngơi, tất cả đều là Vô Giác Nhân.

Sáu Vô Giác Nhân này từ quần áo, diện mạo, giới tính đến tuổi tác đều khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là trên cổ bọn họ đeo một cái vòng bằng xương.

“Lạ thật, vì sao chúng ta không tìm được ba người kia?” Một người đàn ông trung niên thon gầy nói.

“Đúng vậy, có người đã truyền tin đến, khi tới còn thấy ba người bọn họ mà, sau lại chỉ còn hai người, nhưng chờ khi một lớn một nhỏ kia vào núi thì không còn nhìn thấy nữa.” Một người phụ nữ khác có tướng mạo bình thường nói.

“Hai người kia cũng là chiến sĩ ma, biến mất trong núi không có gì kì quái. Đại Vu Thần Nhãn, ông có nhìn thấy ba người kia không?” Một người trông như thủ lĩnh hỏi một ông lão đang ngồi trên tảng đá lớn mà nhắm hờ hai mắt.

Ông lão mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu mà lắc đầu.

“Ngay cả ngài cũng không thấy được họ? Sao có thể!” Thủ lĩnh rất giật mình.

Ông lão khàn khàn nói: “Có cái gì đó đang che phủ hai mắt ta, không muốn để ta nhìn thấy họ.”

Người phụ nữ hít ngược một hơi: “Vì sao Đại Tư Tế Hồ Liên cứ nhất quyết phải chọn cái sơn cốc Ngạch Lam này để bắt giữ bọn họ, cái nơi quỷ quái này…”

“Suỵt! Im! Quyết định của Đại Tư Tế Hồ Liên mà cô cũng dám chỉ trích, muốn chết cũng đừng có làm liên lụy đến bọn tôi!” Người đàn ông trẻ tuổi nhất quát lớn.

Thủ lĩnh cũng nhíu mày: “Sơn cốc Ngạch Lam, cái nơi này… ai mà chịu tới chứ, thật không biết vì sao Đại Tư Tế Hồ Liên lại chọn nơi này.”

“Chắc là Đại Tư Tế Hồ Liên vì người kia…” Người đàn ông thon gầy chần chờ nói.

Những người khác như hiểu rõ người mà anh ta nói tới là ai, tất cả đều cùng trầm mặc.

Nghiêm Mặc trốn trong vách núi tò mò muốn chết, người kia là ai? Có bản lĩnh gì? Vì sao Hồ Liên lại sắp đặt cuộc gặp mặt này ở sơn cốc Ngạch Lam?

Hắn có nên tiếp tục dẫn Tô Môn tới địa điểm đã hẹn không?