Dị Thế Lưu Đày

Chương 530: Đội phá dỡ chuyên nghiệp




*

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Hữu Giác Nhân người thì khóc lóc, người thì tức giận mắng mỏ, người thì sợ hãi, vương thành và thần điện của bọn họ, thứ tượng trưng của tộc Hữu Giác, đã sụp đổ!”“…Năng lượng của vật chất mẹ rất khó dùng khối lượng để phân chia, thí dụ như một hạt rốt cuộc có bao nhiêu khối lượng? Khi va chạm gây nổ sẽ sinh ra uy lực lớn cỡ nào? Những cái đó chúng ta không biết, bây giờ điều chúng ta có thể làm là thử, thí nghiệm từng chút một, tôi tính trước tiên bắt đầu tìm kiếm cảm giác tồn tại của năng lượng trong vật chất mẹ, điều này có nhóm ‘thần linh’ đáng yêu giúp tôi rồi, hẳn là không quá khó, sau đó lại xem xem nên sử dụng nó như thế nào.” Nghiêm Mặc ngồi cong chân bên vách núi, nhìn thành trì phía xa, cùng Nguyên Chiến nói chuyện phiếm.

Dáng ngồi của Nguyên Chiến và hắn y hệt nhau, có điều Nguyên Chiến cong chân phải: “Tôi giúp em.”

“Đừng!” Nghiêm Mặc từ chối: “Thí nghiệm này khá nguy hiểm, tôi có thần linh và nguyện lực trợ giúp còn đỡ, nếu anh cũng thử, lỡ không cẩn thận khiến mình nổ banh xác thì làm sao bây giờ? Cho nên chuyện này cứ giao cho tôi, khi tôi cần anh tự nhiên sẽ mở miệng, anh nhớ đừng có làm bậy, bây giờ chỉ năng lượng của bốn viên đá Thần Huyết thôi đã đủ để anh lên đến bán thần hay thậm chí là cao hơn nữa, tạm thời không cần nhiều năng lượng như vậy.”

Ý Nghiêm Mặc là bảo người nào đó đừng gây thêm phiền toái cho hắn, nhưng vào trong tai người nào đó lại thành cái ý khác: Mặc của hắn thà tự mình mạo hiểm chứ không muốn hắn gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

“Nhìn cái gì? Anh không được nhào qua đây, buổi sáng mông tôi đã bị anh làm cho tê rần cả rồi, anh có biết anh bây giờ hệt như cái mô-tơ vĩnh cửu không? Thứ đồ chơi đó vừa cứng lên liền y như cục đá, càng ngày càng cứng, mẹ nó anh đã sướng rồi còn thích nở hoa bậy bạ, nếu tôi là người thường thì đã sớm bị anh chơi chết rồi!”

Có vài từ Nguyên Chiến nghe không hiểu, nhưng điều này không gây trở ngại gì cho việc hắn hiểu ý Nghiêm Mặc: “Bây giờ còn tê hả?” Tên đàn ông cười lưu manh, ngo ngoe rục rịch mà giơ tay qua sờ soạng nắn bóp.

Nghiêm Mặc nhấc chân, ra sức đá một cái!

Tên nào đó đã hóa thân thành gia súc bị đá rớt xuống vách núi.

Gia súc Chiến cắm một bàn tay vào vách đá, xoay người bò lên.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ mông đứng dậy: “Được rồi! Nên làm công chuyện thôi, ba ngày này anh hấp thu năng lượng thần huyết thế nào rồi? Chút nữa anh tung đại chiêu có bị mềm chân không đó?”

Nguyên Chiến dán lên người hắn, hai cánh tay vòng qua ôm lấy bả vai hắn: “Đêm nào em cũng chỉ cho tôi bắn một lần, dù có muốn mềm chân cũng không mềm được.”

“Trọng điểm không phải cái này.”

“Cái em nói có hơi khó. Tư tế đại nhân của tôi, em thật sự rất thích ra đề khó cho tôi.” Nguyên Chiến thiệt tình sầu khổ, ngọn núi này và tòa thành trên núi chính là thành quả hắn luyện tập ra, nhưng so với phương thức uy hiếp mà Nghiêm Mặc đề nghị, trong một đêm tạo ra ngọn núi này lại chỉ khó bằng một phần mười. Nếu không phải Nghiêm Mặc ra đề khó quá, thì hắn cũng sẽ không sinh tâm ác độc mà ‘ăn hiếp’ Mặc một hồi lúc sáng sớm.

“Mặc vu, thủ lĩnh, đội quân Hữu Giác Nhân lại bắt đầu tập kết.” Một chiến sĩ ma đi qua bẩm báo.

Nghiêm Mặc xoay người: “Những gì tôi bảo các anh chuẩn bị đã chuẩn bị hết chưa?”

Chiến sĩ ma kia gật đầu thật mạnh: “Đều đã chuẩn bị rồi, chỉ chờ ngài phân phó.”

Nghiêm Mặc cười: “Vậy thì bắt đầu đi.”

Chiến sĩ ma kia hành lễ xong liền đi xuống truyền lệnh.

Nghiêm Mặc bóp bóp mặt Nguyên Chiến: “Tiểu mỹ nhân, không làm được thì nói cho đại gia tôi biết, đừng cố quá, đại gia tôi có thể nghĩ cách khác.”

“Làm được thì có thưởng không?” Tiểu mỹ nhân Chiến sờ sờ mặt, thản nhiên nhận lấy lời khích lệ. Dù là Tư Thản, hay Hồ Liên, trông đẹp hơn hắn thì thế nào? Để nói lại lần nữa, đàn ông không thể chỉ nhìn cái mặt. Hắn dám cá, khắp thiên hạ người có thể mềm có thể cứng, có thể to có thể nhỏ, lại có thể nở hoa thì chỉ có một mình hắn! Mỗi lần hắn nở hoa, là tư tế đại nhân của hắn có thể thăng hoa đến mức mấy đầu ngón chân cong hết lại cả buổi!

Nghiêm Mặc liếc nhìn, nhéo má hắn một cái: “Cười cái gì, nhìn thật dâm đãng! Hoàn hồn lại cho tôi, hôm nay anh dám làm không tốt, tôi liền đem thứ đồ chơi của anh đi ngâm rượu, làm ra ‘Cửu Nguyên đệ nhất rượu’!”

Nguyên Chiến bị nhéo má mà cũng không thèm nhường bước: “Có thưởng, sao mà không làm tốt được!”

“Thưởng cái đầu anh! Nếu anh thật sự làm được chuyện tôi yêu cầu, chờ khi trở về Cửu Nguyên, tôi cho anh sướng đủ!”

“Thật?” Ánh mắt hoài nghi.

Ra sức nhéo rồi nhéo: “Thật đến không thể thật hơn.” Chờ trở về, ông mày sẽ đè anh xuống, mát xa tuyến tiền liệt cho anh tới khi nào đầu hàng mới thôi, không khiến thằng nhóc anh khóc lóc cầu xin sẽ không dừng! Ai biểu anh nở hoa tán loạn trong người ông mày!

Nguyên Chiến không tin cái gì mà ‘cho anh sướng đủ’ của Nghiêm Mặc lắm, nhưng chỉ cần đối phương hứa hẹn, hắn đương nhiên sẽ có biện pháp bắt người nọ thực hiện. Về phần Mặc Đại Tư Tế nhà hắn có một ít ham mê kỳ quái, hắn cũng không ngại thỏa mãn, dù sao hắn cũng rất thích mấy trò chơi nhỏ đó.

Giữa trưa hôm nay.

“Ô ——” Tiếng kèn cao vút truyền ra từ đỉnh núi, lan đi bốn phương tám hướng, vang xa rất xa.

Nếu một tiếng kèn dài vẫn chưa đủ để kinh động đám Hữu Giác Nhân, không thể khiến họ phải ra khỏi cửa mà nhìn ngóng, thì tiếng trống dồn dập như sấm ngay sau đó có thể chấn cho đại đa số đám người lười biếng không chịu ra khỏi phòng cũng phải thò đầu ra.

“Thình! Thình! Thình!”

Không phải tiếng vang của một cái, mà là của cả trăm cả ngàn cái trống da được gõ vang cùng một tiết tấu.

“Thình thình thình!” Tiếng trống từ chậm biến nhanh, dần dần gia tốc.

Không ít Hữu Giác Nhân sau khi nghe thấy đều nhịn không được mà ôm ngực, tiếng trống vừa lớn vừa nhanh chấn cho tim bọn họ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Đã xảy ra chuyện gì? Tiếng trống từ đâu đến?”

“Là từ ngọn núi cao đột nhiên xuất hiện kia, tiếng trống và tiếng kèn đều đến từ hướng đó!”

“Sao chỉ trong một đêm lại có một ngọn núi cao như vậy xuất hiện chứ? Sơn cốc Ngạch Lam đâu? Chẳng phải đã bị san bằng rồi sao?”

“Các người không nghe nói à? Tối ba hôm trước sao trời đột nhiên giáng xuống sơn cốc Ngạch Lam, kết quả, ba ngày sau…”

“Đây là thần tích?”

“Có khi nào là bọn Vô Giác ma giở trò quỷ không?”

“Chỉ dựa vào bọn chúng? Chúng ta cũng không phải chưa từng đánh nhau với chúng, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa nghe nói có Vô Giác ma nào lợi hại như vậy, nếu thực sự có một Vô Giác ma lợi hại, thì sao chúng có thể nấp tới bây giờ mới chịu lộ diện?”

“Các người có thấy tòa thành trên ngọn núi hai bên không? Đó là… a a a!” Hữu Giác Nhân đang chỉ vào ngọn núi đột nhiên phát ra tiếng kêu to liên thanh.

Những người khác bị hắn dọa sợ, tất cả cùng nhìn về phía tay hắn chỉ.

Liền thấy, từ ngọn núi cao nhất ở chính giữa có hai người đi xuống.

Những lời này thoạt nghe thật bình thường đúng không?

Nhưng vấn đề là hai người kia thật sự cứ như vậy mà đi từ đỉnh núi đi xuống! Chú ý, không phải đi đường núi, mà là giẫm không khí và mây đi từ đỉnh núi đi xuống!

Vạt áo dài và đai lưng bay trong gió, bên chân còn có đám mây trôi phập phồng.

Nhìn từ xa, hai người kia thật sự giống như thần linh trong truyền thuyết.

“Đó là ai? Bọn họ…”

“Xuống kìa, đi, đi xuống kìa! Lạy thần, có phải dưới chân bọn họ có thứ gì mà tôi không nhìn thấy không?” Có người không tin vào mắt mình, liều mạng dụi.

Người có hành động và lời nói như hắn không chỉ có một, giờ khắc này. không biết có bao nhiêu Hữu Giác Nhân cùng hô to những lời tương tự.

Người bị chấn động nhất là Đại Vu của ba tộc.

Bọn họ nhìn người đi trên không trung mà thất thần.

Đại Vu Á Lan ngửa đầu nhìn phương xa, nhìn hai vị thần nhân kia, bỗng nhiên có dự cảm có lẽ Vô Giác Nhân từ nay sẽ đi trên con đường trở thành bá chủ thế giới.

“Đại Vu Á Lan, bọn họ muốn làm cái gì?” Tộc trưởng Cừu Ân giơ tay nâng cái cằm sắp rơi xuống của mình, thấp giọng hỏi.

Đại Vu Á Lan chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết. Mặc vu kia chỉ đáp ứng chúng ta sẽ không để Quỷ Vu Tư Thản và những chiến sĩ ma đạt được tự do đại khai sát giới, bao gồm cả cậu ta và chiến sĩ của cậu ta.”

Trưởng lão đột nhiên cười, ông ta lấy một chiếc khăn tay ra lau lau mắt, nói: “Già rồi, không thấy rõ dưới chân bọn họ có cái gì, có khi nào là cốt khí phi hành có thể tàng hình nào đó không?”

Đại Vu Á Lan nhìn chằm chằm một hồi mới nói: “Không giống như cốt khí, hai người kia có thể khiến Hồ Liên và Ni Nhĩ vương biến mất…”

“Cái gì?!” Đại Vu Á Lan còn chưa nói xong, thì mấy người bên cạnh ông đã kinh ngạc mà kêu ra tiếng.

Trưởng lão vô cùng giật mình, ông thấp giọng hỏi: “Hai người kia giết Đại Tư Tế Hồ Liên và Ni Nhĩ vương? Ngài chắc chứ?”

“Ta không chắc lắm, nhưng mấy ngày nay Đại Tư Tế Hồ Liên và Ni Nhĩ vương không xuất hiện chẳng phải sao? Quan trọng nhất là, ta không cảm giác được uy áp của vị kia nữa.”

Chúng lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác câm lặng, Ni Nhĩ vương chết thì không có gì, nhưng Hồ Liên… gã là người mà tộc Hữu Giác phải vừa kính vừa hận lại vừa kiêng kị.

Nếu không có gã, có lẽ tộc Bạch Giác sẽ một lần nữa bước lên vương vị, nhưng người này thật sự không còn, thì Hữu Giác Nhân lại cảm thấy lo sợ bất an.

Tuy Hồ Liên không được mọi người yêu quý và sùng kính như Bàn A Thần, nhưng đối với Hữu Giác Nhân mà nói, vị tư tế đại nhân không biết đã sống bao nhiêu năm đó vốn là trụ cột tinh thần quan trọng của bọn họ, nếu thật sự không còn… Hình như bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này?

Mà người phi phàm như vậy lại bị giết chết?

Những Bạch Giác Nhân ở đây tâm tình phức tạp, bọn họ nên hận, hay nên tỏ vẻ cảm ơn đây? Sao cứ thấy cái nào cũng không thích hợp vậy.

So với tâm lý phức tạp của tộc Bạch Giác và Hắc Giác, tộc Hồng Giác đơn giản hơn nhiều, tuy đến bây giờ bọn họ vẫn chưa điều tra được ai là hung thủ hiềm nghi, nhưng có thể làm được điều này cũng chỉ có mấy kẻ đang ở vùng phụ cận.

Vì thế, Hồng Giác Nhân biết Ni Nhĩ vương và Hồ Liên mất tích đều dùng ánh mắt thù hận nhìn không trung.

“Chuẩn bị cốt pháo!”

Đã điều động hết toàn bộ cốt pháo trong thành Thân Đồ và vương thành, chuẩn bị bắn xả vào hai kẻ thần bí trên không trung kia.

“Ầm!”

Nguyên Chiến cười to: “Rốt cuộc cũng tới!”

Nghiêm Mặc làm màu nửa ngày chính là để đợi Hữu Giác Nhân ra tay trước, tuy bây giờ bọn họ trả thù cũng không sao, nhưng không biết lát nữa Nguyên Chiến có thể làm được đến trình độ nào, nếu trong lúc loạn không cẩn thận giết phải quá nhiều dân cư, ai biết sách hướng dẫn có trừng phạt hay không?

Nghiêm Mặc sợ bị sách hướng dẫn trừng phạt quyết định đặt mình vào vị trí ‘đối tượng bị tấn công nên bắt buộc phải đánh trả’.

“Thình thình thình!” Trên đỉnh hai ngọn núi trái phải truyền đến tiếng trống đã thay đổi nhịp điệu, tiết tấu càng lúc càng mạnh.

Mặt đất như bị tiếng trống dồn dập chấn rung.

“Không đúng! Là động đất! Thật sự động đất! Cẩn thận, bảo vệ Đại Vu!”

Đủ loại tiếng kêu vang lên khắp nơi trong ba thành, thành Thân Đồ là loạn nhất.

“Cốt pháo! Mau xem chừng cốt pháo!”

“Tướng quân, tiêu rồi! Cốt pháo trên đầu tường đã bị chấn sập!”

Mặt đất ở thành Thân Đồ rung như cuộn sóng, tường thành rắn chắc bị bẻ cong không khác nào tờ giấy dán, ngã xuống, sau đó lún xuống, cốt pháo trên đầu tường càng không cần phải nói, tất cả đều bị chôn vùi theo.

Nhìn bên dưới rơi vào tình cảnh đại loạn, Nghiêm Mặc đã đạt tới cảnh giới giả bộ mà bất đắc dĩ nhìn về phía người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Chơi đủ chưa? Đừng quên mục đích của chúng ta không phải đả thương người.”

“Bọn chúng dùng cốt pháo bắn chúng ta trước.”

“Để bọn chúng bắn, vừa lúc tôi đang muốn thử xem bây giờ mình có thể làm được đến trình độ gì.” Nghiêm Mặc không chơi thì thôi, mà đã chơi thì phải chơi lớn.

Nhưng có sách hướng dẫn, dù hắn muốn chơi thì cũng phải cố kỵ mạng sống của những người khác, vì thế hắn đưa ra một nan đề cho Nguyên Chiến, thậm chí còn không chắc chắn đối phương có làm được hay không.

Kéo cốt pháo mới ra, ngoại trừ thành Lạc Lan, ngay cả thành Huyền Vũ cũng bày tư thế tấn công.

Bố Hoa và cha hắn – công tước Mạc Đốn không dám tin tưởng Nghiêm Mặc, tuy bọn họ nhận được thông báo rằng hai người kia sẽ không giết người lung tung, nhưng ai mà biết hai người này có giữ lời hay không, hơn nữa… công tước Mạc Đốn còn muốn thử thực lực của hai người một chút, làm một đại quý tộc Hữu Giác cao ngạo, ông ta dù có hợp tác với Vô Giác Nhân thì cũng sẽ không nghe theo ý bọn họ trong mọi chuyện!

Công tước Mạc Đốn nghĩ: Ta làm như vậy là vì không để hai tộc khác hoài nghi ta, chẳng phải hai người các cậu là cường giả sao? Thậm chí còn ám chỉ Hồ Liên và Ni Nhĩ vương chết dưới tay mình. Nếu các cậu mạnh như thế, vậy mấy khẩu cốt pháo này chắc cũng không là gì đi?

Uy lực của vũ khí cuối cùng dùng để bảo hộ thành trì đương nhiên không giống với cốt pháo được kéo ra trước đó, khi vương thành, thành Thân Đồ và thành Huyền Vũ cùng phát lệnh tấn công, năng lượng pháo liền bắn ra đầy trời, vô cùng rực rỡ.

“Bùm! Ầm ầm ầm!”

Nghiêm Mặc giơ hai tay, nhẹ nói: “Hộ!”

Năng lượng pháo vừa trúng vòng bảo hộ vô hình liền bắn ra những tia sáng trắng loá mắt, rồi đột nhiên không còn phản ứng gì nữa.

Nổ mạnh đâu? Bao nhiêu năng lượng pháo đó bắn ra dù sao cũng phải có một hai cái trúng chứ?

Nghiêm Mặc đã khiến toàn bộ năng lượng bắn trúng vòng bảo hộ bị hấp thu, chuyển hóa thành năng lượng cho vòng bảo hộ.

Sau lệnh nã pháo, đám người bên dưới đều câm họng, nghe nói sơn cốc Ngạch Lam khi bị tấn công cũng gặp phải tình trạng tương tự? Nhưng mà nghe nói đám năng lượng pháo bắn tới dù có bị cản thì cũng sẽ nổ tung nha, sau đó thì san bằng luôn sơn cốc Ngạch Lam!

Nhưng bây giờ, năng lượng pháo có uy lực lớn hơn và dày đặc hơn ập đến, người ta chẳng những không sao cả, mà ngay cả độ cao lơ lửng trên không trung cũng không có gì thay đổi… không, bọn họ lại đến gần phía ba thành!

“Không thể để chúng tới đây! Tiếp tục! Tiếp tục!”

“Nguyên Châu đại nhân đâu? Sao lúc này còn chưa mang cốt binh ra hộ thành? Chẳng lẽ tính chờ cho bọn Vô Giác ma đó đánh vào thành mới chịu động sao?”

“…Nguyên Châu đại nhân nói, bọn chúng ở trên trời, cốt binh dù có thể sử dụng cốt khí bay lên nhưng cũng không thể khai chiến với bọn chúng trên không, thay vì để cốt binh vỡ vụn cùng đám cốt khí phi hành, còn không bằng chờ hai người kia đáp xuống đất…”

“A a a! Chẳng lẽ không ai có thể đối phó với hai tên Vô Giác ma kia sao!”

“Trước tiên bắn pháo! Rồi phái toàn bộ chiến sĩ thần cốt cấp cao nhất bay lên nghiền nát chúng!”

Đợt thứ hai, đợt thứ ba… Nghiêm Mặc chịu một đợt rồi một đợt công kích, mượn năng lượng càng lúc càng thuận tay, tuy này không phải mượn năng lượng của vật chất mẹ, nhưng lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần hấp thu năng lượng trong đạn pháo năng lượng để chuyển hóa thành năng lượng cho mình là được, ngay cả bước chuyển chủng loại năng lượng cũng không cần.

“A Chiến, tới lúc rồi.”

Nguyên Chiến lại lần nữa ra tay.

Khi Nguyên Chiến bước từ không trung xuống đất, hai chân trần của hắn vừa chạm mặt đất liền….

“Thình thình thình!” Tiếng trống trên đỉnh núi trở nên dồn dập gấp gáp.

Nghiêm Mặc vẫn đứng trên không, hắn cần đứng trên cao để bảo hộ cho Nguyên Chiến bất cứ lúc nào, đồng thời giám thị động tĩnh của những Hữu Giác Nhân đó, đương nhiên, làm màu để uy hiếp chiếm nhiều hơn một chút.

Nguyên Chiến chạy thật nhanh.

Cách đó không xa chính là thành Thân Đồ.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Toàn bộ tường vây bên ngoài thành Thân Đồ đều sập xuống.

Chiến sĩ tuần tra đứng trên đầu tường kêu la thảm thiết mà rớt xuống, những người này đều cho rằng mình hẳn phải chết, nhưng khi rơi xuống mặt đất nửa ngày rồi mới phát hiện có gì đó không đúng.

A? Sao lại không cứng? Cũng không có gai đất bén nhọn?

Cẩn thận sờ, lạy thần, hôm nay tuyệt đối là ngày may mắn nhất của bọn họ, tường thành sập xuống đều hóa thành bùn đất mềm nhão.

Chiến sĩ nào chìm không sâu vội vàng nhanh tay nhanh chân bò ra ngoài.

Người nào chìm sâu thì thảm rồi, nhưng những chiến sĩ đó đều có cốt giáp và vũ khí trong tay, chỉ cần tìm đúng phương hướng là có thể bò ra ngoài trước khi bị nghẹt chết.

Nguyên Chiến chạy vào thành Thân Đồ.

Bao nhiêu công kích đều bay về phía hắn, đạn pháo, đao chém, mưa tên, vòi rồng, khói độc, dịch ăn mòn…

“Vô dụng! Tất cả đòn tấn công không thể tới gần hắn! Mọi người nghe lệnh, trước hết toàn lực đánh chết vu giả trên không!” Tướng lãnh Hữu Giác nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác.

Nhưng có đôi khi, không phải ai đưa ra phán đoán chính xác cũng có thể giành được phần thắng.

Bây giờ Nghiêm Mặc đã học được bản lĩnh gian lận, có thể mượn năng lượng của người khác để chuyển hóa cho mình, chỉ cần tốc độ tiêu hóa của hắn không chậm hơn dung lượng và tốc độ tấn công thì hắn sẽ có thể kiên trì được ngay cả khi sức mạnh linh hồn đã suy kiệt.

Cách bổ sung cho sức mạnh linh hồn không như năng lượng bình thường, Nghiêm Mặc cảm thấy linh hồn có quan hệ rất lớn với vật chất mẹ, tiếc là hắn vẫn chưa học được cách chuyển hóa năng lượng của vật chất mẹ một cách an toàn, nên bây giờ chỉ có thể thèm thuồng nhìn nguồn năng lượng vô tận xung quanh mình thôi.

Nguyên Chiến dần dần thâm nhập vào thành Thân Đồ, Nghiêm Mặc cũng bay theo hắn trên trời.

Tiếng trống vốn nên dừng lại lúc này không hề dừng lại, mà càng thêm điên cuồng!

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Chỉ cần là nơi Nguyên Chiến đi đến, tất cả phòng ốc và kiến trúc đều sụp đổ, Hữu Giác Nhân bên trong kinh hoảng chạy ra, có người còn mặc kệ già trẻ trong nhà, chỉ lo cho mình.

Mà Nguyên Chiến tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với Nghiêm Mặc, cố gắng phá hư kiến trúc chứ không đả thương người.

“Nguyên Châu đại nhân! Ngài ở đâu? Vì sao còn không dẫn cốt binh tới!” Không biết ai đang điên cuồng gào thét trong tuyệt vọng.

Lúc này Nguyên Châu rất đau đầu, y bị một con chim nhỏ quấn lấy, y đi về phía đông, con chim nhỏ kia liền bay theo hướng đông, y đi hướng tây, nó cũng bay theo hướng tây, tóm lại là muốn cản y.

“Cửu Phong, tránh ra. Ta không thể để hai người kia phá hư tòa thành này, điều đó trái với ước định tối cao của các sinh vật có trí tuệ.”

“Kiệt! Tộc Côn Bằng mặt người không thể tham gia những cuộc chiến của các chủng tộc khác, cái này là ngài nói với ta!” Ông nhỏ Cửu Phong không nhường một bước.

“Ta không có tham gia, ta chỉ…”

“Bọn họ sẽ không đả thương người, chỉ muốn có hoà bình thôi!” Cửu Phong nói ra những lời Nghiêm Mặc đã dạy nó.

“Hoà bình là đi phá thành hả? Nhóc biết bọn họ làm như vậy, người trong thành sẽ chết bao nhiêu không?” Nguyên Châu giận dữ.

“Sẽ không chết…” Chắc vậy. Cửu Phong rối rắm, Đại Chiến càng ngày càng lợi hại, nó cảm giác mình sắp không đánh lại nữa rồi.

“Cửu Phong!” Nguyên Châu cất bước đi ra ngoài.

“Kiệt ——!” Nói không cho đi là không cho đi!

“Gì? Nhóc thức tỉnh năng lực dịch chuyển tức thời rồi?”

“Kiệt! Nếu muốn ra khỏi nơi này, trước tiên đánh bại ta đã!” Cửu Phong nhào về phía Nguyên Châu.

Nguyên Châu dở khóc dở cười, bị một con chim non kéo chân.

Thành Thân Đồ lấy Nguyên Chiến làm trung tâm, các tòa kiến trúc sập xuống theo vòng tròn mà khuếch tán ra bốn phía.

Đang chạy, Nguyên Chiến cảm thấy mình như không cần tiếp xúc với mặt đất cũng có thể sử dụng năng lực trên phạm vi lớn.

Hắn… hình như mới đột phá trong lúc vừa chạy vừa phá thành?

“Grào grào grào ——!” Người đàn ông cao lớn vừa chạy vừa đấm ngực gầm rú như một con gorila, sau đó đột nhiên nhảy lên cao.

Nguyên Chiến nhảy rất cao, Nghiêm Mặc lập tức bắt lấy tay hắn.

Nguyên Chiến không kịp nói cho Nghiêm Mặc tin tốt này, hắn trực tiếp dùng hành động để biểu hiện.

Chỉ thấy bàn tay to của hắn phất về phía thành Thân Đồ, đầu ngón tay quặp lại, gồng mạnh, sau đó lật một cái.

“Ầm!”

Cả tòa thành Thân Đồ, chỉ cần là kiến trúc cao hơn ba tấc đất đều hóa thành cát bụi.

Nghiêm Mặc: “…Trâu bò dữ!”

Nguyên Chiến không đắc ý, hắn còn trâu bò hơn nữa.

“Khụ khụ!”

Người của thành Thân Đồ từ sợ hãi phẫn nộ đến mờ mịt thất thố, rồi lại bị bụi đất làm cho sặc sụa.

Lúc này đại đa số Hữu Giác Nhân trong thành Thân Đồ đều không rảnh ngăn cản và tấn công hai Vô Giác ma kia, bọn họ chỉ lo cho mình và người nhà bạn bè của mình, người muốn biết rõ tình hình lúc này cũng phải tốn nhiều thời gian.

Hai thành khác, thành Lạc Lan và thành Huyền Vũ nhìn biến hóa của thành Thân Đồ cách đó không xa, tất cả đều trợn tròn mắt.

Cả một tòa thành, từ tường thành đến kiến trúc trên mặt đất, còn chưa đến một khắc đã hóa thành bụi đất?

Hai tộc khác còn đang cảm thấy may mắn vì mình không chủ động trêu chọc hai Vô Giác ma đáng sợ kia, nhưng Nguyên Chiến sẽ nặng bên này nhẹ bên kia sao?

Đáp án là: Đương nhiên không!

Dù là Nguyên Chiến hay Nghiêm Mặc, hai người này từ lúc bắt đầu đã không tính chỉ hủy một mình thành Thân Đồ.

Dạy dỗ tộc Hồng Giác xong, tộc Hắc Giác có tham gia cuộc tấn công đông đại lục đương nhiên cũng không thể buông tha, mà tộc Bạch Giác là người hợp tác vì để không bị hoài là phản đồ, vậy chỉ có thể đối xử bình đẳng.

“Anh có chịu nổi không đó?” Nghiêm Mặc bớt thời giờ hỏi Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến siết hai nắm tay, hai mắt sáng lập lòe: “Tôi cảm thấy mình có thể.”

“Vậy tốc chiến tốc thắng!”

Nguyên Chiến hít sâu một hơi, hai tay giang rộng, đột nhiên dùng hết toàn lực gầm một tiếng: “A ——!”

Hai tay hắn gồng lên, như thể đang phải nâng một vật cực nặng, thành Lạc Lan, thành Huyền Vũ và vương thành cũng bắt đầu rung chuyển.

“Các người mau xem vương thành vương cung và thần điện kìa!”

“Lạy thần! Xin hãy cứu con dân của ngài với!”

Bao nhiêu Hữu Giác Nhân quỳ xuống vào lúc này, Vô Giác Nhân ngu muội yếu đuối đã từng bị tộc Hữu Giác bọn họ đè ép như thế nào, hiện giờ hai Vô Giác ma kia cũng tàn nhẫn, vô tình, lãnh khốc như thế mà làm nhục bọn họ —— từ khi đánh nhau đếngiờ, hai Vô Giác Nhân kia ngay cả một chữ cũng không thèm phun ra với bọn họ! Đại đa số Hữu Giác Nhân thậm chí còn không biết vì sao mình bị đánh.

Chẳng lẽ bởi vì đối phương là Vô Giác Nhân, mà bọn họ là Hữu Giác Nhân?

Tiếng khóc cầu xin thần linh càng ngày càng nhiều.

“Bàn A Thần! Ta nguyện dùng mười năm tuổi thọ của mình để trả giá, xin cho ta lời dự báo!”

“Đại Vu, trốn đi! Mau!”

“Bảo vệ Đại Vu!”

Hữu Giác Nhân người thì khóc lóc, người thì tức giận mắng mỏ, người thì sợ hãi, vương thành và thần điện của bọn họ, thứ tượng trưng của tộc Hữu Giác, đã sụp đổ!

Không! Không chỉ sụp đổ!

Mà tất cả kiến trúc, thậm chí mặt đất cũng bị xốc lên. Cứ như có một đôi tay khổng lồ vô hình nhấc chúng nó lên.

Lại nhìn động tác của tên Vô Giác Nhân cao lớn trên không trung.

Trời! Là hắn!

Nguyên Chiến thừa thế xông lên, tay đột nhiên hất lên cao!

Kiến trúc, tường thành của thành Huyền Vũ, thành Lạc Lan, và vương cung bay lên không trung. Có điều trong những kiến trúc đó không có ai, đảm bảo sẽ không kéo theo quá nhiều sinh vật chết chung.

Cuối cùng hai tay Nguyên Chiến đột nhiên khép lại, làm một động tác vặn xoắn.

“Rào ——!”

Trong nháy mắt, toàn bộ kiến trúc trên không biến thành đất cát rơi xuống mặt đất.

Dù là vương cung hay thần điện, tất cả đều biến mất!

Hữu Giác Nhân: “…” ‘Mặt xám mày tro’ đã không đủ để hình dung thảm trạng của bọn họ, trọng điểm là tâm linh của bọn họ bị chà đạp và tàn phá!

Chơi vui không? Hả?

Hai người các người đã thần như vậy mà còn chạy tới ăn hiếp Hữu Giác Nhân nho nhỏ bọn tôi, không thấy quá phận sao? Có cần mặt mũi nữa không?

Điều đáng giận nhất là tên vu giả trẻ tuổi vẫn bay trên trời kia! Có gan thì bỏ vòng bảo hộ ra mà đánh, nếu không thì bọn tôi đưa hai bộ thần giáp cho các người cũng được, chứ đừng thi triển vu thuật có được không? Đây là gian lận!

Cốt binh đâu? Cốt binh cường đại có thể bảo hộ ba thành và vương thành đâu? Vì sao lại không xuất hiện?

Những chiến sĩ thần giáp đâu? Đã chết hết rồi hả? Vì sao không ai bay lên đó đánh hai người kia?

Chiến sĩ thần giáp có bay lên, không phải mấy chục người mà là mấy trăm, thậm chí hơn ngàn người.

Số lượng chiến sĩ thần giáp này cũng là đội quân cấp cao nhất của ba tộc Hữu Giác hợp lại. Mỗi người trong số họ đều có thể lấy một địch trăm, một ngàn người tương đương với một đội quân hơn trăm ngàn người!

Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn Đại Chiến nhà mình, thằng bé đáng thương, vì một câu tốc chiến tốc thắng của hắn mà liều mạng, chỉ có người thân thiết với Nguyên Chiến mới có thể nhận ra người kia hiện giờ chỉ là đang cố sức.

Mắt thấy Nguyên Chiến lại muốn ra tay, Nghiêm Mặc ngăn hắn: “Để tôi, miễn cho đám Hữu Giác Nhân đó tưởng tôi chỉ biết giăng vòng bảo hộ.”

Nguyên Chiến thu tay lại, lúc này hắn quả thật rất mệt, cảm thấy toàn thân đều không ổn, nếu không phải Nghiêm Mặc nắm tay hắn, thì chắc hắn ngay cả đứng vững trên không trung cũng không làm được.

Trên hai ngọn núi cao trái phải, Tư Thản dẫn chúng chiến sĩ ma cùng đám người Hậu Sư nổi trống nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Đám người Hậu Sư rất căng thẳng, Tư Thản thì nhìn không ra cảm xúc. Tiểu Mặc vu kia nói, hôm nay bọn họ chỉ cần nhìn và phòng thủ là được, không cần làm cái gì khác.

Nghiêm Mặc nắm thật chặt tay Nguyên Chiến, ngâm xướng từng chữ rõ ràng: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho những chiến sĩ Hữu Giác đang bay đến đó lập tức chìm vào giấc mộng đẹp.”