Qua đoạn đường này, ba người Phong Dực mới cảm nhận được hàm nghĩa bốn chữ tử vong tuyệt địa, nơi này không có bất kỳ một sự sống nào tồn tại, ở đây ngoài vong linh ra cũng chỉ có vong linh, hơn nữa càng đi vào trong vong linh lại càng khó đối phó.
“Theo như lời Thất Thất đã nói, trên sườn núi là một đám độc cương không đầu cấp thấp, hẳn là không khó đối phó, sườn núi bên kia là một lòng chảo oán linh, ở đó có tam đầu mao cương là thất cấp vong linh thực lực khủng bố”
Phi Nhi nói.
Thực lực vong linh sinh vật được chia làm cửu cấp, nhất cấp đến tam cấp là thấp cấp vong linh, tứ cấp đến trung cấp là trung cấp vong linh, thất cấp đến cửu cấp là cao cấp vong linh, bạch khô lâu phổ thông là nhất cấp vong linh, mà theo như Thất Thất nói thì thi thể Huyền Minh là bát cấp vong linh, được xưng là cao cấp vong linh đều có một chút ý thức cùng trí tuệ, đẳng cấp càng cao thì trí tuệ càng cao, cửu cấp vong linh đã có trí tuệ không thua nhân loại.
Độc cương không đầu là tam cấp vong linh, công kích vẫn thuần túy là bản năng, một thân kịch độc, kỳ trảo sắc bén như nhận, đều có thể xuyên thấu hộ giáp, bất quá đối với ba người Phong Dực mà nói căn bản không phải vấn đề.
“Tam đầu mao cương có chút phiền toái, bất quá bây giờ cũng không có đường lui, chỉ có thể xông qua”
Phong Dực cau mày nói.
“Ân, tốc độ của chúng ta cũng không chậm, khi đến lòng chảo oán linh không nên chần chừ do dự, cứ xông lên phía trước, tuyệt đối không để bị chúng quấn chân, bằng không chúng ta chỉ có thể trở thành một thành viên của đại quân vong linh”
Phi Nhi gật đầu, biểu tình ngưng trọng, vong linh cương thi tương đối chậm chạp, tam đầu mao cương dù có nhanh hơn thì tốc độ cũng có hạn, chỉ cần tốc độ bọn họ thật nhanh thì có thể xông qua.
Phong Dực cùng với Tạp Nhĩ gật đầu, đó cũng là biện pháp duy nhất, nếu tốc độ tam đầu cương thi cũng nhanh thì không có biện pháp chỉ có thể sử dụng lượng lớn ma pháp quyển trục quang minh hệ.
Ba người lấy tốc độ như quỷ mị xông lên sườn núi, trên sườn núi là hàng ngàn hàng vạn thi thể lục sắc độc cương không đầu, khi bọn chúng phát hiện ra thì ba người sớm đã ở ngoài một trăm mét.
Rất nhanh, ba người xuyên qua độc cương không đầu xông tới lòng chảo oán linh.
Lòng chảo oán linh là một lòng chảo đã khô cạn, hai bên trái phải lòng chảo là oán linh cây cối đỏ tươi như máu, thế nhưng trong lòng chảo lại không hề có vong linh sinh vật tồn tại.
Ba người không suy nghĩ nhiều, khi lao tới hơn nửa mới phát giác ra, nếu đúng như lời Thất Thất nói thì ở oán linh lòng chảo phải có nhiều trung cấp oán linh, nếu như không phải Thất Thất nói dối thì ở đây đã sinh ra biến hóa lớn, vô luận loại tình huống nào thì bọn họ cũng không nguyện ý nhìn qua.
“A...”
Đang lúc ba người nghi ngờ, Phi Nhi đột nhiên hét lên kinh hãi, chỉ thấy đất dưới chân nàng đang cứng rắn bỗng chốc trở nên mềm nhũn, từ trong đó chảy ra một dịch thể đỏ như máu, nàng cố sức rút chân ra, nhưng có cố thế nào cũng không rút ra được.
Phong Dực và Tạp Nhĩ mỗi người nắm một cánh tay Phi Nhi, cố sức lôi lên, nhưng bọn họ phát hiện bọn họ càng lôi mạnh trái lại Phi Nhi lún càng nhanh, trong chớp mắt Phi Nhi đã lún đến đùi, nửa người ngâm trong huyết dịch kia, rồi lại lún đến phần eo.
Phong Dực móc ra một ma pháp quyển trục quang minh hệ, đang định sử dụng, Phi Nhi gọi lại nói
“Đừng dùng, đợi một chút, ta có biện pháp”.
Phi Nhi nói xong liền móc ra một nắm ngân sa hướng dưới huyết dịch thả xuống, tức thì huyết dịch chợt chấn động, khói đen từ đó nhè nhẹ bốc lên, sau đó vang lên một tiếng sắc lạnh, một tiếng kêu the thé thảm thiết từ dưới đất truyền lên, Phi Nhi lập tức phóng người thoát khỏi.
“Nha đầu ngươi có thứ tốt vậy không nói sớm”
Phong Dực thở phào nhẹ nhõm nói.
“Đừng nói nhảm đi nhanh đi, chậm nữa là không kịp”
Phi Nhi vội kêu lên, toàn bộ oán linh lòng chảo đã tràn ngập dịch thể hồng sắc.
Mà lúc này, có vô số âm linh từ trong chất lỏng bốc lên, thét chói tai đánh về phía ba người.
Phi Nhi móc ra một bao nhỏ, mở dây buộc, trong đó một đám trùng không rõ tên ong ong bay ra, bắt đầu tiến về đám âm linh mà thôn phệ.
Ba người nhân cơ hội chạy nhanh, không bao lâu đã đến bên kia lòng chảo.
“Hoàn hảo, bản tiểu thư chuẩn bị đầy đủ, bằng không đã xong đời rồi”
Phi Nhi vuốt bộ ngực sung mãn thở gấp nói.
Phong Dực dán hai mắt lên bộ ngực nàng như không có gì, này bộ ngực khá lớn a.
Phi Nhi nhận thấy ánh mắt của Phong Dực, trừng mắt với hắn.
Phong Dực mặt dày gượng cười hai tiếng hỏi”
“Vừa rồi ngươi thả ra côn trùng gì vậy? Không ngờ có thể thôn phệ âm linh”
“Phệ linh côn trùng, bản tiểu thư phải mất rất nhiều công phu mới có được”
Phi Nhi đắc ý nói.
“Ta biết ngươi đã chuẩn bị ba tháng, tại sao lại không có gì, nguyên lai vẫn cất giấu a”
Phong Dực bất mãn nói.
“Bản tiểu thư chính là nhân vật trọng yếu nhất trong lần tầm bảo này, đương nhiên lúc mấu chốt mới phát huy, những việc vặt vãnh giao cho hai ngươi”
Phi Nhi giảo hoạt nói.
Phía sau bọn họ, oán linh lòng chảo đã bị huyết dịch bao phủ. Hai bên lòng chảo oán linh cây cối không gió tự lung lay, có vẻ thập phần quỷ dị.
“Đây mới thực sự là oán linh lòng chảo sao, oán linh tự nhiên đều là âm linh, theo như lời Thất Thất nói lúc đầu, nơi đây có hắc giáp khô lâu trung cấp vong linh, mà tam đầu mao cương ở nơi đây là BOSS, nhưng xem ra hiện tại không phải như vậy”
Phong Dực nói.
“Không quản nàng nói dối hay sinh biến hóa, nàng cho chúng ta tin tức cũng không thể hoàn toàn tin”
Phi Nhi nói.
Phong Dực muốn mở miệng, sắc mặt bỗng biến đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khổ:
“Đúng là không thể tin tưởng, nàng nói oán linh chỉ chỉ có một ít vong linh cấp thấp”
Phi Nhi và Tạp Nhĩ cùng hướng về phía ba cái đầu cương thi toàn thân mọc đầy lục sắc, trong lòng căng thẳng, cảm thấy miệng đắng chát, năm con tam đầu mao cương, đây không phải là muốn mạng của bọn chúng sao?.
Năm con tam đầu ma cương đồng thời điên cuồng thét lên, hướng về phía bọn họ vọt tới.
“Chạy nhanh”
Phong Dực quát to một tiếng, lập tức xuất hiện ngay cạnh một tam đầu mao cương, lăn một vòng tại chỗ tránh khỏi nọc độc tam đầu mao cương phun tới.
Chỉ là hắn còn chưa kịp lo lắng cho Phi Nhi và Tạp Nhĩ thì thấy một huyễn ảnh lóe lên, một con tam đầu mao cương như quỷ mị chặn trước mặt hắn.
Tốc độ này làm Phong Dực phát lạnh, không nghĩ tới tốc độ của cương thi có thể nhanh như vậy, so với bọn hắn chỉ có hơn chớ không kém, bọn hắn chạy thế nào đây?
Mà lúc này Phi Nhi và Tạp Nhĩ lâm vào cảnh hai đấu bốn, trong khoảng thời gian ngắn hai người đã trúng mấy chiêu. Phong Dực không suy nghĩ nhiều lại quay vào trong vòng vây của tam đầu mao cương.
Đúng lúc này, hắn sử dụng quần độn ma pháp quyển trục cấp bạch ngân, chỉ là hắn không biết quyển trục có đưa bọn hắn đến tử vong tuyệt địa không.