Dị Thế Ma Hoàng

Chương 155: Nguyện Ý Cười Ta Sao?




Âm thanh của Tần Tiềm vừa dứt. Phong Dực liền đứng dậy khẽ nhún nhún vai, Hai ngón tay trước ngực liền xuất hiện một đạo bạch quang chói lóa, nhẹ nhàng đưa lên trên trán kẹp một cái, như vẻ tùy ý nhưng lại mang theo khí thế lôi đình vạn quân. Trong không trung liên tục phát ra âm thanh bạo phá.

Mà lúc này, Tiềm Tần vừa vặn phun ra một câu cuối cùng, nơi đó thân ảnh hắn vẫn chân thật, nhưng đột nhiên bên cạnh Phong Dực một đạo hư ảnh liền hiện lên. Mà đạo thân ảnh chân thật ấy lại từ từ trở nên nhàn nhạt, cho đến lúc biến mất không còn gì.

“Không có khả năng, Không có khả năng. Tại sao ngươi có thể đoán được huyễn ảnh Phân Thân Thuật của ta, mà tại khoảng cách gần như thế này lại có thể dùng ngón tay tiếp một kích toàn lực của ta?” Tiềm Tần kinh hồn bạt vía thất thanh nói. Nếu như nói lần đầu hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt chủy thủ của mình là do mình bất cẩn cùng hắn có vận khí tốt. Nhưng lần này chính mình tinh lực vạn phần tập trung, hơn nữa... Còn sử dụng hai chiêu đắc ý nhất là huyễn ảnh Phân Thân Thuật, tại chỗ lưu lại một đạo thân ảnh cực kỳ chân thật, có thể nói huyễn ảnh này có thể làm ra mọi động tác vẻ mặt, thậm chí là nói chuyện, mà thân ảnh thật cũng đã ẩn nặc kín đáo. Một chiêu còn lại là kỹ năng Cấp cuối của Đạo Thần ám sát Ám Ảnh Thứ, ra chiêu vô thanh vô thức, một khi đâm trúng còn có bốn chiêu sau xuất ra liên tục, Nhất Thứ Nhất thiêu Nhất dịch Nhất kích Nhất Phá*, không sợ người không chết. Nhưng Phong Dực chỉ vẹn vẹn dùng hai đầu ngón tay đã đỡ một chiêu trí mệnh của hắn. Có thể nói đả kích này đối với hắn là quá lớn, điều này làm cho mấy chục năm điên cuồng tu luyện đạt đến Đạo Thần cảnh giới của hắn chịu một đả kích trầm trọng, còn nói gì đến chuyện báo thù rửa hận. Mà tín ngưỡng của hắn lung lay cũng là lúc ý chí của hắn sụp đổ.

(*: Đây là năm chiêu liên hoàn trong Ám Ảnh Thứ của Tần Tiềm. Đâm, móc, xỉa, vỗ, phá. Ta chỉ hiểu sơ sơ thế thôi: D. Ai biết cụ thể thì pm!)

“Lúc này mới một chiêu, còn hai chiêu nữa đâu, có muốn tiếp tục nữa không?” Phong Dực chấp tay sau lưng nhàn nhạt nói, dường như vừa mới tiếp chiêu chẳng qua chỉ là tiện tay một loại, nhưng trong lòng hắn khổ như thế nào thì chỉ có hắn biết, Tần Tiềm là Nhị tinh Đạo Thần cảnh giới, bản sự ẩn giấu của hắn lại có thể dễ dàng bị hóa giải như vậy sao? Đáp án tự nhiên là không thể? Nương theo chủy thủ một đạo kình tại toàn thân hắn lan tỏa như chu võng phát tán tứ chi hắn như mạnh hơn gấp trăm lần. Nếu không phải thể chất ma tộc vốn cường hãn, lại được năng lượng bản nguyên của Mặc Nhất Tâm cải tạo lại thân thể, chỉ sợ bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị chấn nát thành thịt băm. Cho dù như vậy, bây giờ hắn cũng không tuyệt đối dễ chịu, nhưng nếu Tần Tiềm một kích này không được mà cố gắng công kích thêm một lần nữa thì chỉ sợ Phong Dực bắt gà không được còn lại mất thêm nắm gạo.

Sở dĩ ở khoảng cách gần như thế mà Phong Dực lại có thể phát hiện được động tác của Tần Tiềm là công thuộc về mùi hương mà Thất Thất để lại trên người hắn. Trong đầu Phong Dực ý niệm vòng vo một chút rồi nhanh như điện xẹt chớp mắt, Phong Dực liền đem năng lượng toàn thân tụ lại trên hai đầu ngón tay còn dung hợp lực lượng của Huyết Vô Nhai, Thất Thất cùng Kim Phượng Kim Long thần thú thủ hộ Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo, dùng Niêm Hoa Chỉ liều mạng một phen, do đó phá hủy hoàn toàn lòng tin của Tần Tiềm. Hắn hiểu được, không gì có thể hiệu quả hơn là đánh vào tự tin của một cao thủ đầy tự phụ, hiện tại hiệu quả quả là tuyệt hảo.

Tần Tiềm mặt như “Chó nhà có tang” lắc đầu, lần đầu tiên hắn đối với một người sinh ra kính ngưỡng như núi cao, không hề có ý niệm vượt qua trong lòng hắn. Hắn nghĩ chênh lệch của mình với vị Mục sư thần bí này như là trẻ con so đấu với người lớn, đấu nữa thì hắn cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Mà kình đạo nằm trong tứ chi của Phong Dực bây giờ mới bị hắn chậm rãi hóa giải. Mà Tần Tiềm buông tha cho việc so chiêu cũng hợp ý hắn, hắn cười nói: “Kỳ thật Tần tiền bối không cần nản chí, bản thiếu gia chỉ là may mắn thôi.”

“Ngươi không cần phải làm nhục lão phu, lão phu đáp ưng yêu cầu của ngươi, không đụng đến một đầu ngón tay với nữ tử ấy. Mời rời đi.” Tần Tiềm cười thê lương nói, hắn có cảm giác như đã mất hết can đảm.

“Vậy Bản thiếu gia liền đa tạ.” Phong Dực cười lớn xoay người bước đi. Đột nhiên còn quay lại nói: “Tần tiền bối, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm bản thiếu gia. Tin tưởng ngươi muốn tìm ta thì không khó.”

Nói xong, Phong Dực vung tay lên, đoàn bạch quang nhu hòa giữa không trung liền thu vào nội thể, mà một giây sau hắn liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tần Tiềm đứng nguyên tại chỗ giật mình im lặng thật lâu rồi cũng yên lặng biến mất.

Một trận gió nhẹ thổi qua, căn nhà vốn có chút cũ nát liền đột nhiên đổ ầm ầm, thành một đống bụi. Có thể thấy một kích của Tần Tiềm có uy lực như thế nào.

“Chủ nhân, sao không nhân cơ hội này thu phục luôn Tần Tiềm, có thể thêm cho người một cái đại trợ lực?” Sau khi thay đổi hình dạng Huyết Vô Nhai đi theo sau Phong Dực, thoạt nhìn qua chỉ như một nam nhân trung niên bình thường không có gì đặc biệt, ai biết được đây lại là một Vươn giả viễn cổ cự long của Huyết Long bộ tộc.

“Vô Nhai, chúng ta đều xem thường ngạo khí của một vị Đạo Thần. Mặc dù tự tin của hắn hoàn toàn bị ta áp chế, nhưng nếu như ta nói lên để hắn quy thuận ta thì hiệu quả lại có thể hoàn toàn ngược lại.” Phong Dực nhàn nhạt nói.

“Vậy để cho hắn đến tìm chủ nhân là mục đích gì? Chắc là chủ nhân cũng không chỉ có ý nghĩ là kết giao với hắn?” Huyết Vô Nhai ở với Phong Dực cũng một thời gian không ngắn nên có chút hiểu rõ hắn.

“Haha, đến lúc đó rồi người sẽ biết.” Phong Dực thần bí cươi đáp.

Cách Lôi Đặc cau mày đi lại trong thư phòng, Thập nhị dực tử ma cùng Thần Tộc Quân Đoàn Trưởng Đãng Ma Quân Đoàn Cầm Nhất Tiếu đại chiến ở vùng ngoại ô, tin tức ấy khiến cho cả đế đôn chấn động.



Cao thủ Ma Tộc xâm nhập vào hơm vạn dặm quốc gia loài người mà không ai hay biết, không có một cao thủ nào phát hiện? Ngay cả Thần Tộc phái Cầm Nhất Tiếu vào cũng không một tiếng chào hỏi? Đúng là không để loài người trong mắt. Ngay cả Công chúa Thần Tộc xuất hiện sau trận đại chiến ấy cũng khẳng định chuyện nọ.

“Gia gia, ngươi tìm ta?” Ny Á đẩy cửa vào hỏi.

“Ny Á, không phải ngươi nói một trong hai người xuất hiện cùng công chúa thần tộc quen biết Phong Dực sao? Người đi thỉnh cầu Phong Mục sư đáp ứng một chút chuyện liên hệ cùng Công chúa Thần Tộc. Không quản vì sao bọn họ lại dừng lại, Kim Ưng Đế Quốc chúng ta không thể đứng vào thế bị động.” Cách Lôi Đặc trầm giọng nói.

“Vâng, gia gia.” Ny Á phát hiện Cách Lôi Đặc cũng không có nói nàng rời đi, mà vẻ mặt hắn nghiêm trọng, không biết đang suy nghĩ vấn đề gì.

Một lúc sau, Cách Lôi Đặc mở miệng nói: “Ny Á, ngươi nói xem Đế Quốc có thể sử dụng Phong Dực hay không?”

Ny Á trong lòng mãnh liệt nhảy dựng lên, khuôn mặt đang cười chợt biến đổi có chút tái nhợt, chuyện nàng lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Thực lực kinh người của Phong Dực vẫn tiếp tục biểu hiện, kiến thức binh trận tài hoa kinh tài tuyệt diễm của hắn vẫn kiến cho gia gia cùng Bệ hạ nghi kỵ.

“Gia gia.” Ny Á vừa mở miệng ra định nói cái gì đó thì Cách Lôi Đặc vung tay lên, nói: “Quên đi, không cần trả lời. Ngươi đi tìm Phong Dực đi.”

Ny Á cắn chặt môi dưới, xoay người quay lưng bước đi.

Cách Lôi Đặc lặng thinh thở dài. Nếu Đế quốc có thể sử dụng Phong Dực thì quá tốt, đáng tiếc hắn lại là người của Thần Điện. Mượn sức người này chắc chắn không dễ dàng, nếu để như thế chỉ có ảnh hưởng đến đại nghiệp của đế quốc, nên chỉ có thể là loại bỏ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cách Lôi Đặc lại có chút mơ hồ bất an. Một người có thực lực như thế thì chắc chắn có địa vị không nhỏ trong thần điện. Tuy rằng Thần Điện đã không màng đến thế sự, sức mạnh cũng đã ẩn dấu đi ít nhiều, Nhưng nếu tức giận thật sự thì cũng có thể khiến cho Kim Ưng Đế Quốc xuống dốc. Hơn nữa, cái khiến cho Cách Lôi Đặc lo lắng không phải là Thần Điện, mà là Phong Dực, một Thần mục sư trẻ tuổi mà hắn không thể nhìn thấu hết tất cả các bí mật. Nếu hắn không chết, chỉ sợ hậu quả khó có thể dự liệu được.

Trong khi Ny Á đến tiểu viện của Phong Dực tìm hắn thì hắn lại đang còn bận chơi trò “Long Hổ quần ẩu” cùng Lăng Sương tại Thanh Long dịch quán.

Đôi chân ngọc của Lăng Sương ép chặt vào hông Phong Dực, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng như một đám mây khi chiều buông, con mắt khép hờ nhận lấy sự “Hành hạ” khi thì ôn nhu triền miên, khi thì như Cuồng phong bạo vũ của Phong Dực.

Bỗng nhiên, thân thể mềm mại của Lăng Sương chợt cong lên, cổ họng ngọt ngào thét lên một tiếng chói tai, hai tay hai chân hung hăng ép chặt Phong Dực vào ngực mình, suối cốc bí ẩn giữa hai chân giật giật như vận luật, nhìn nàng thì chắc chắn ** đã lên đến đỉnh. Thật lâu sau, cả người nàng mới xụi lơ nằm trên ngực Phong Dực thở dài ra một hơi, khuôn mặt kiều diễm như một con mèo nhỏ.

“Phong Dực, ngày mai ta phải trở về Thanh Long đế quốc.” Lăng Sương nhẹ giọng nói.

“Ân. Không phải nói là còn vài ngày nữa sao?”

“Sau trận đại chiến của Thập nhị dực tử ma cùng Thần tộc Quân đoàn trưởng Đãng Ma quân đoàn Cầm Nhất Tiếu ở vùng ngoại ô Kim Ưng đế quốc, khiến cho thế cục biến đổi khôn lường, ta phải trở về tọa trấn.”
Phong Dực cũng đoán được là do nguyên nhân này, nên hắn cũng chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm. Mối quan hệ của hắn cùng Lăng Sương rất khó dùng hai chữ tình cảm để hình dung, cuối cùng có thể đi đến bước cuối cùng kia hay không thì cũng không xác định được. Lăng Sương có cá tính rất mạnh, có dã tâm cùng thủ đoạn, tuyệt đối sẽ không dựa vào nam nhân nào mà sống. Mà chính mình cũng biết nên chịu trách nhiệm những gì mình làm. Cũng không thể miễn cưỡng nàng đi theo mình, có lẽ hai người tách ra mới là phương thức tốt nhất. Nếu một ngày kia hai người gặp lại thì có thể như tình nhân triền mien một loại thì cũng không tệ.

“Thời gian chúng ta ở bên nhau không còn nhiều, Phong Dực, ngươi không nghĩ nên đến thêm một lần nữa sao?” Con ngươi Lăng Sương lần nữa lại trong suốt như nước, ánh mắt nhìn quyến rũ Phong Dực. Cả người nàng uốn éo vặn vẹo như yêu xà. Cảm giác được “cái thằng nhỏ hư hỏng” trong mình lần nữa lại trỗi dậy khiến nàng không khỏi cười lên thích thú. (Híc)

“Đương nhiên.” Phong Dực hung hăng nói. Eo gấu lại một lần nữa đi về phía trước va chạm, “Đại chiến Rô Bốt (Phần 2)” lại tiếp tục mở màn. Mà khi

“Phim” gần hết thì trời cũng đã sáng tinh mơ.

Lúc Lăng Sương rời đi, Kim Ưng đế quốc phái ra một đội Kỵ binh tinh nhuệ hộ tống, nhanh chóng rời khỏi đế đô.

Theo lý mà nói thì chuyện Trưởng công chúa Thanh Long đế quốc công chúa Lăng Sương Phổ Lạp Đức bái phỏng Kim Ưng đế quốc cũng không như mọi người tưởng là Lục hoàng tử Kim Ưng đế quốc Ưng Hùng đính hôn. Cái này vốn nên là đề tài mà người dân đế đô đàm tiếu nhiều nhất ở các trà lâu, nhưng trên thực tế thì nó chỉ như hòn đá rơi xuống biển rộng, chỉ tạo nên được gợn sóng nhỏ rồi nhanh chóng trở nên bình lặng. Hiện giờ mọi người đàm luận nhiều nhất là chuyện Thập nhị dực tử ma đại chiến Thần Tộc Cầm Nhất Tiếu. Có người thì dõng dạc chửi Thần Tộc cùng Ma Tộc vô sỉ, có người thì chỉ cười qua một cái, mà càng nhiều người lại theo kiểu bảo sao hay vậy, hoặc lại “Ném đá vào mặt hồ đang dậy sóng”. Nếu người không biết chuyện này hoặc không thể nói ra một chút thì người chính là đồ lạc hậu. Nói tóm lại, lời đồn đại lấy tốc độ của hỏa tiễn đã bắt đầu lan tràn trên cả Thần Phong Đại Lục.

Nếu nói ai còn vì chuyện Lăng Sương không theo lẽ thường mà còn canh cánh trong lòng, thì chắc chắn là Lục hoàng tử Ưng Hùng.

“Tôn Tam, mọi chuyện đều đã an bài tốt cả chứ?” Ưng Hùng khuôn mặt âm trầm nói, đồ kỹ nữ Lăng Sương ấy dám chơi hắn một vố, khiến mặt mũi của hắn mất sạch sành sanh, việc này không thể nào dễ dàng quên như thế được.

“Lục Điện Hạ yên tâm, Tôn Tam ta làm việc tuyệt đối cẩn thận.” Một thanh niên có bộ dạng đúng là đáng khinh, vỗ ngực đầy hào khí nói.

“Vậy là tốt rồi, Bản điện hạ đợi tin tức tốt của ngươi.” Khóe miệng Ưng Hùng lộ ra một tia cười nhàn nhạt, tựa hồ như thấy được ả đàn bà ấy quỳ gối cầu xin trước mặt mình, hơn nữa mình còn muốn làm gì thì làm.

...

Phong Dực nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của Ny Á, trong lòng hắn cảm thấy rất kì quái, không phải nàng nói tìm mình có chuyện sao? Sao lại ra ngồi đây ngây người bưng chén trà.

“Nha đầu, hoàn hồn.” Phong Dực cười cười, cánh tay quơ quơ trước mặt Ny Á.

Ny Á sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Phong Dực. Hắn cười hắc hắc nói: “Vẻ mặt ngươi dường như là muốn ăn thịt người ấy.”

“Ta xinh đẹp không?” Ny Á đột nhiên hỏi.

“Xinh đẹp.” Phong Dực gật gật đầu, nha đầu kia đúng là một mỹ nhân bại hoại. Người nào nói nàng không xinh đẹp thì đúng là ánh mắt của hắn có vấn đề.

“Người có thích không?” Ny Á lại hỏi tiếp.

“Thích, bất quá...”

“Dáng người ta có được không?” Ny Á không để cho Phong Dực có cơ hội nói lại hỏi.

Lần thứ hai trong đầu Phong Dực lại nổi lên một màn kinh diễm trong ôn tuyền ở Thủy Nguyệt Động Thiên, dáng người dĩ nhiên là không che đậy, meo meo của nàng mặc dù không lớn như của Hư Lâm, nhưng lại cực kỳ cân xứng, đặc biệt là hai hạt anh đào đỏ tươi trên song nhũ, quả là tuyệt vời,...

“Khụ Khụ” Phong Dực lắc đầu, chính mình đang nghĩ đi đâu vậy, càng nghĩ càng thấy không đúng. Bất quá, nha đầu Ny Á này ngày hôm nay lại càng không đúng, luôn luôn lảng tránh chủ đề chính, mấy hôm trước chỉ mới đùa giỡn một chút nàng ta đã thẹn quá hóa giận.

“Rốt cuộc là có được hay không?” Trên mặt Ny Á bay lên hai làn mây hồng. Nàng là hoàng hoa khuê nữ, muốn hỏi vấn đề này đúng là cần dũng khí rất lớn.

“Được.” Phong Dực thành thật gật đầu.

“Vậy Ngươi có nguyện ý cưới ta không?” Ny Á lấy hết dũng khí mở miệng hỏi.

“GÌ?” Phong Dực há to miệng ngạc nhiên, thiếu chút nữa cũng nuốt luôn chén trà đang uống.

“Ta hỏi ngươi là có nguyện ý lấy ta hay không?” Ny Á đứng lên, gằn từng chữ, ánh mắt hiện lên thần sắc kỳ vọng nồng đậm nhìn Phong Dực.

Phong Dực không đầu không đuôi nhìn Ny Á một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến thân phận của nàng liền sáng tỏ. Hắn than khẽ khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, suy nghĩ một chút rồi nói: “Kim Ưng đế quốc không phải là nơi ta hướng tới.”

Nói xong câu ấy, Phong Dực liền im lặng không nói thêm gì, mà khuôn mặt của Ny Á vốn đang đỏ bừng chợt trở nên tái nhợt.

“Đúng vậy a. Ny Á ta có tài sắc gì mà có thể khiến Phong Dực người dừng chân.” Nước mắt Ny Á liền chảy xuống, xoay người chạy xa.

Khóe miệng Phong Dực chợt hiện lên một tia cười lạnh, xem ra Ưng Dương cùng Cách Lôi Đặc định hướng đến mình động thủ.

Đang lúc Phong Dực đang suy nghĩ xem nên ứng phó như thế nào thì Ny Á lại chạy trở về, nước mắt trên mặt đã không còn, khuôn mặt có chút lạnh băng mở miệng nói: “Gia gia ta muốn ngươi giúp một việc, ngươi có thể dẫn kiến một chút nam nhân lần trước đến bái phỏng ngươi không?”

“Nga, vậy ngươi khiến chính hắn đến mà nói.” Phong Dực nhàn nhạt nói. Lão cáo già này muốn động đến Bản thiếu gia, xem ngươi có đảm lượng này hay không.

“Ngươi, tốt, ta sẽ truyền đạt.” Ny Á dậm chân, oán hận rời đi.

Phong Dực lắc đầu khẽ than, nha đầu này bị chính mình làm tổn thương a, chẳng qua không như vậy lại có thể làm thế nào? Đừng nói là Cái Kim Ưng đế quốc nho nhỏ này không lọt vào mắt mình, cho dù có có thể, Ưng Dương cùng Cách Lôi Đặc có thể hoàn toàn tin nhiệm mình ư? Ny Á thân là người phụ trách bộ phận tình báo Ẩn Sát của Khổng Tước gia tộc chắc không thể không biết điểm này.