Dị Thế Ma Hoàng

Chương 23: Thị Huyết Ngư Long Chủy




Cuồng Ma Vương đang cực lực khắc chế lửa giận bạo phát trong người, khuôn mặt đáng sợ của hắn giờ đây càng thêm đáng sợ. Hắn chẳng thể nghĩ tới sẽ có một kết cục như vậy, việc Mễ Lặc phải dùng tới con bài bí mật hắn không để trong lòng, nhưng hiện tại con bài đó lại thua một cách thảm bại, cuối cùng lại diễn ra một màn anh hùng mỹ nam chí, lúc này đây nét mặt già nua của Cuồng Ma Vương hiện rõ mồn một.

Huyết Tâm Ảnh kinh ngạc không ngớt, nàng nhìn về phía trận doanh nơi Dạ Ma Vương đang an tọa, ánh mắt dừng lại tại Phong Dực, tuy rằng hắn cũng tỏ vẻ ngoài ý muốn nhưng xen lẫn có vẻ kinh hỉ, nhưng vừa rồi tức thì chợt léo lên vẻ đắc ý điều đó cũng không tránh khỏi ánh mắt của nàng.

Đang ưỡn ngực đắc ý thì Phong Dực đột nhiên nhận ra điều gì, vừa nghiêng đầu thì hắn cùng với Huyết Tâm Ảnh bốn mắt nhìn nhau, tâm trạng không khỏi dao động. Nữ nhân này thật lợi hại tựa hồ nhìn thấu tâm can hắn, bất quá hắn há lại chịu làm người thua cuộc, con ngươi hướng Huyết Tâm Ảnh khiêu khích, ánh mắt hướng tới bộ ngực cao vút của nàng.

Huyết Tâm Ảnh chỉ cảm thấy bộ ngực bị một trận nhiệt cảm đảo qua, gương mặt xinh đẹp không khỏi trầm xuống, vừa tức giận nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, loại ánh mắt có thần này thì với cảnh giới giới tứ dực hoàng ma không thể nào có được? Loại ánh mắt hữu hình này nếu như thực lực đạt đến cảnh giới nhất định sẽ tạo thành một loại cảm giác bị áp bức, mà bộ ngực truyền đến cảm giác rất chân thực giống như bị người vuốt ve qua, hai người trong lúc đó tồn tại sự khác biệt về tính chất, nhưng cái cảnh giới này mặc dù là nàng cũng chỉ là nghe nói qua, có lẻ cảm giác vừa rồi nói không chừng là sự tưởng thượng của nàng.

Mại Khắc Ma Vương bình thản trở lại trại doanh của Dạ Ma Vương, tại lúc đi qua bên cạnh Phong Dực đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: “Thập tam đệ, đại ca thiếu đệ một cái nhân tình.”

“Đâu có, sau này cần phải rõ a.” Phong Dực cười nhạt nói.

Các huynh đệ còn lại không hiểu gì chỉ biết nhìn bọn họ, không biết là họ đang nói đến cái gì nữa? Dạ Ma Vương tuy tỏ vẻ hiểu sự tình tựa hồ trong lòng đã sớm biết kết cục, nhưng trên thực tế, lão Dạ trong tâm cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ở trước mặt các con lão không thể mất thể diện, dù sao sau khi sự việc xảy ra lão nhất định phải điều tra rõ sự tình.

“Lát nữa đấu với Bối Lệ Tháp, ngươi có nắm chắc phần thắng không?” Mại Khắc Ma Vương hỏi, rất rõ ràng hắn cùng với tiểu đệ đệ này quan hệ đã tốt hơn rất nhiều.

“Ngươi cứ nói đi? Lão đại.” Phong Dực ôm hai cánh tay hỏi ngược lại.



Mại Khắc Ma Vương cười lớn vỗ vãi Phong Dực nói: “Như vậy tất cả chúng ta đang chờ được đại khai nhãn giới, tiểu nha đầu kia của Huyết Ma Vương cũng có một chút bản lĩnh đó, ngươi phải cẩn thận.”

Huyết Ma Vương dẫn mẫy người con nuôi cùng với Bối Lệ Tháp đi tới trước Dạ Ma Vương và Mại Khắc Ma Vương tươi cười biểu thị chúc mừng, song lời nói lại như đang nói đến trưởng nam của Cuồng Ma Vương Mễ Lặc, tự nhiên đối với hắn Bát Dực Lục Ma cảnh giới mà học xong thuật pháp bí truyền, một vài người ngoài sáng với trong tối gây xích mích cùng với chĩa mũi nhọn về phía một nhà Cuồng Ma vương đang phải lo lắng cực độ.

“Phong Dực, ngươi chuẩn bị tốt tinh thần nhận thua chưa?” Bối Lệ Tháp đi tới trước mặt Phong Dực, ngẩng cao đầu, lấy ánh mắt miệt thị mà nhìn hắn như đang nhìn một con kiến hôi sắp chết, lời nói kèm theo khí thế dọa người.

“Ha ha, tiểu Bối Lệ, người đã chuẩn bị tốt cho đêm động phòng rùi sao?” Phong Dực cười nói, đối với nàng biểu thị khí thế căn bẳn bất vi sở động, làm cho các huynh đệ của hắn phải cười vang.

“Ngươi...” Bối Lệ Tháp giận đến nỗi tím tái mặt mày, nhưng không làm gì được đành phải hít hai ngụm khí thật sâu mới có thể đè nén được cục tức này xuống, nàng cũng không hiểu vì sao tên gia hỏa này luôn gây xích mích với nàng chả nhẽ hắn thật sự có bản lĩnh đánh bại nàng sao?

“Thiếu sinh, miệng lưỡi giảo hoạt, đợi lát nữa ngươi đừng hòng cầu xin ta tha thứ!” Bối Lẹ Tháp oán giận nói.

Phong Dực dùng ánh mắt tình tứ nhìn Bối Lệ Tháp mà nói: “Chỉ sợ có người ở dưới chân của ta mà cầu xin tha thứ.”
Bối Lệ Tháp cắn răng, thân hình nhoáng lên đã thấy xuất hiện ở giữa võ đài, vươn tay chỉ về phía Phong Dực làm động tác thể hiện sự khinh địch. Cùng lúc đó Ma tộc quần chúng vang lên thật lớn tiếng gầm, trọng tâm chính rốt cuộc sắp bắt đầu rồi, hơn nữa ở dưới tình huống này có thể sánh bằng một bước kích thích nhiều lắm.

Phong Dực thản nhiên cười, nhún chân một cái bay lên trời, thân thể tuyệt mỹ lơ lửng trên không tăng thêm vài phần tiêu sái rồi rơi xuống đứng trước mặt Bối Lệ Tháp.

“Ngươi khẩn trương muốn cầu xin sự tha thứ, ta đây cũng không thể xấu hổ từ chối.” Phong Dực cười lớn nói, nụ cười mang theo một cổ tử vong hương vị.

Bối Lệ Tháp lien tưởng đến câu nói vừa rồi của Phong Dực, còn chưa biết ai cầu xin ai tha thứ? Lúc này tiêm thủ vi cường, một cỗ ma khí âm hàn đánh thẳng hạ bộ của Phong Dực.

Phong Dực sao có thể không đề phòng nàng, hắn khẽ nghiêng người tránh qua một bên, nữ nhân này xuống tay thật tàn nhẫn muốn cho hắn tuyệt tự tuyệt tôn a.

Nhưng mà Bối Lệ Tháp lại không muốn buông tha, như quỷ mỵ quanh co quấn lấy trên người của phong dực, thủ chưởng trong suốt trôi nổi một trận hắc mang liền nhắm về phong dực trong ngực, một chiêu điển hình của xuất phá từ nội tâm thủ tay.

“Muốn đoán được tâm tư của bản thiếu gia không có dễ dàng như vậy đâu, tốt đến phiên bản thiếu gia ra tay.” Phong dực cười hắc hắc, tay phải quỷ dị lóe lên, cũng không thấy như thế nào, chính là dùng hai ngón tay đem thủ chưởng của Bối lệ tháp giữ lại.

Chiêu này vừa ra, Tam Đại Ma Vương đều cả kinh, phải biết rằng Phong Dực so với Bối Lệ Tháp kém hơn một cảnh giới, nhất chiêu công kích sắc bén vừa rồi lại có thể bị hắn hóa giải một cách dẽ dàng, tưởng chừng như hai người cùng cảnh giới.

Mà lúc này quần chúng Ma tộc vây quanh xem cuộc tỷ thí một lần nữa không yên vị, nguyên nhân là họ muốn đến gần để xem đệ nhất thiên tài mỹ nữ làm thế nào để giáo huấn đệ nhất phế vật, hiện tại tựa hồ như không có chuyện như thế, mỗi người thần tình bắt đầu chăm chú, ai cũng sợ mình bỏ lỡ một tình tiết của trận tỷ thí, đối với họ mà nói thì cuộc tỷ thí này bây giờ mới thật sự bắt đầu.

“Hãy xem ta làm thế nào đem cái thân xác thối của ngươi cho chó ăn.” Bối Lệ Tháp huyết nhãn ngưng trọng, trong sâu thẵm trôi nổi mày sắc quỷ dị.

Trong sát na, Phong Dực chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, căn bản không thể có thời gian suy nghĩ, thân thể hắn theo bản năng lùi về sau vài bước, lien tiếp tạo ra hư ảnh.

Chỉ nghe keng một tiếng như rồng ngâm quanh co thanh minh tiếng động, một đạo huyết ti do cánh tay bị chế trụ của bối lệ tháp xuất hiện, hướng về phía lòng ngực phong dực mà cắt ngang qua tới.

Phong Dực tại cách đó không xa đứng lại, sâu thẳm trong đôi mắt đen tuyền đang co rút nhanh, lòng ngực hắn chỗ da mền bị cắt ngang mở một đạo mười tấc to lớn họa khẩu, máu tươi nhè nhẹ đang từ bên trong chảy ra.

Mà từ trong lòng bàn tay của bối lệ tháp dần hiện ra một tia máu giống như có sinh mạng quanh co nhanh chóng tại quanh thân nàng vòng quanh vài vòng, lần thứ hai phát ra một tiếng thanh minh dừng tại trong tay nàng, hóa thành một cái huyết sắc chủy thủ, thân chủy dùng văn tự cổ đại để khắc hai cái ký hiệu vặn vẹo, lộ ra dày đặt huyết tanh sát khí.

“Thị huyết ngư long chủy!” Có không ít con mắt đã nhận ra lại lịch của huyết chủy, trong truyền thuyết Thiên Ma Vương đã thỉnh cầu đệ nhất binh khí Đại Tương Tư đế mạch gia, bên trong phong ấn hồn phách viễn cổ mãnh thú ngư long, rất có linh tính, sau tám đời liền huyết chủy này thuộc về Huyết Ma Vương... Thật không ngờ Huyết Ma Vương đã sớm truyền bảo khí cho Bối Lệ Tháp, điều này cũng có nghĩa là nàng sẽ trở thành Huyết Ma Vương kế nhiệm.