Dị Thế Ma Hoàng

Chương 31: Ngư Ông Đắc Lợi




Thần trí phong dực có chút hỗn loạn, miệng trương to ra, bị độc tố xâm nhập, đại não có chút trì độn không kịp phản ứng, thất thải hỏa diệm nọ liền từ miệng hắn đi vào.

Phong dực bổng nhiên chấn động, một cổ khí tức nóng rực bay lên, phát tán khắp tứ chi, cả người dường như bị hòa tan vậy, hơi thở phun ra đều mang hơi nóng của thất thải vân vụ.

Đoàn thất thải hỏa diễm trong người Phong dực đấu đá lung tung một hồi, lại đột nhiên liên tiếp hóa thành những sợi tơ bây màu hướng về khiếu huyệt hắn mà xông đến, nhập vào hạt châu thanh sắc đang ảm đạm vô quang.

Mà cùng lúc đó, Chu mỹ nhân cùng với Phệ thiên nghĩ đế phẫn nộ rít lên một tiếng đánh về phía Phong dực.

Đôi môi dài nhọn của Chu mỹ nhân nhắm ngay mi tâm của phong dực đột nhiên đâm tới, không hề trở ngại xuyên qua, mà mạo hiểm tìm kiếm thất thải quang mang từ hạt châu thanh sắc nọ.

Nhưng đúng lúc này, hạt châu thanh sắc bổng nhiên thanh quang đại chướng, vững vàng giữ chặt đôi môi dài nhọn của Chu mỹ nhân.

Chỉ thấy được cái mặt lớn của của Chu mỹ nhân đem thân thể của phong dực hoàn toàn che đi, vẻ mặt mỹ nhân lúc này lại vặn vẹo một cách quỷ dị, tựa hồ hết sức thống khổ.

Sau đó là đến Phệ thiên nghĩ đế đánh tới, cố gắng đem chu mỹ nhân tách ra, nhưng thân thể nó vừa tiếp xúc với chu mỹ nhân liền lập tức run rẫy mãnh liệt, toàn thân nó liền bị gáng chặt trên người chu mỹ nhân, giống như hai thân thể liên kết lại vậy.

Tên phong dực đứng mũi chịu sào lúc này lại không hề hay biết, thân thể khi thì toát ra các loại quang mang, chỉ thỉnh thoảng co rút lại chứng minh rằng hắn còn sống.

Dần dần, thân thể của Chu mỹ nhân cùng với phệ thiên nghĩ đế trở nên khô quắt đi, sinh mệnh máu huyết chậm rãi bị rút sạch sẽ, hai đại mãnh thú hiển hách liền như thế u mê mà chết đi,.. Mà thanh sắc quang mang trong hạt châu lại cứ lưu chuyển giữa mi tâm phong dực, mơ hồ có thể thấy được thất thải quang mang cường hành muốn thoát ra, nhưng thủy chung vẫn bị thanh sắc quang mang vây trong đó, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nhỏ đi tí nào.


Cũng không biết trải qua bao lâu, hạt châu thanh sắc nọ bổng nhiên quang mang đại thịnh, lập tức nội liễm thành màu sắc mông lung lúc ban đầu. Một tia thanh lương khí lưu bắt đầu từ dó bật ra, tẩm bổ gân cốt toàn thân phong dực.

Nơi khí lưu đi qua, tất cả các thương thế của thân thể toàn bộ đều được chữa trị, mà mỗi tế bào đều trở nên cứng cỏi hơn, thân thể của phong dực đang được cường hóa nhanh chóng, chỉ là chính bản thân hắn vẫn không hề hay biết.

Độc vụ bên trên chiểu trạch dần dần nồng đậm, tuyết rơi chậm chậm lả tả xuống đất, tuyết ở đây khác rất nhiều so với tuyết từ bên ngoài, không ngờ nó lại màu đen, làm cảnh vật thế giới dường như điêu tàn hẳn đi...

Phong dực vẫn như cũ nằm trong chiếc kén trong suốt, lay động qua lại theo gió, kỳ dị chính là trên người hắn lại không dính mảng tuyết nào.

“A...” Đang trong hôn mê, phong dực đột nhiên toàn thân rung lên, hét lớn một tiếng, một cổ khí nóng theo vĩ xương sống đi lên, đến xương cột sống, xương cổ, cuối cùng từng đợt tê dại truyền đến bộ não.

Chỉ thấy ma khí trên người Phong Dực lưu động thanh mang ẩn hiện, lưới nhện đang quấn trên người bị phanh thành bốn năm mảnh rơi xuống sau lưng hắn đôi ma dực thứ ba dần dần ngưng tụ thành thực thể

Phong dực mở mắt ra, đột nhiên ý thức được cái gì che ở trước mặt, thi thể của Chu mỹ nhân cũng với phệ thiên nghĩ đế liền bị văng ra ngoài.

Đợi đến lúc hai cỗ thi thể của hai mãnh thú rơi vào chiễu trạch, phong dực lại vẫy vẫy tay một cái, đem hai cổ thi thể lần thứ hai thu vào trong tay.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Phong dực thì thào tự nói, nhìn về phía sau ma dực thứ ba một chút, lại cảm thấy một lần nữa trên người tràn đầy lực lượng gần như muốn bạo tạc xông ra, trong lòng mơ hồ không ngớt.
Cân nhắc bản thân ở hoàn cảnh này, phong dực không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều, ma dực khẽ động, hóa thành một đạo hắc mang tiêu thất tại chiểu trạch.

Xuyên qua chiểu trạch, phía trước là một phiến loạn thạch than, mấy tên thâm uyên ma sư kiếm ăn tại đây thấy được phong dực, dường như là gặp quỷ, chớp nhoáng liền thoát đi.

Phong dực cười hắc hắc, rất nhanh rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ bằng mùi của chu mỹ nhân cùng phệ thiên nghĩ đế phát ra từ thân thể hắn, ma thú mà hắn e ngại tại ác ma thâm uyên không nhiều lắm, chí ít tại bên trong khu vựa Lục dực lam ma thí luyện này có thể chống lại được hắn không nhiều lắm.

“A, đây là cái gì?” Lúc phong dực tính chuẩn bị đem hai cổ thi thể ném vào trong Ám sát tàm ti giáp, lại pháp hiện trong miệng phệ thiên nghĩ đế chứa một ngọc kim sắc hình trứng to chừng ngón cái.

“Trứng?” Trong lòng phong dực không dám xác định, tuy rằng hắn hiện tại không biết con kiến có cánh lớn này là sinh vật gì, nhưng dám cùng sinh vật như Chu mỹ nhân đối kháng, thì quả không phải sinh vật tầm thường, hậu đại của nó nếu ấp trứng ra liền biến thành sủng vật của mình hẳn là không sai.

Phệ thiên nghĩ đế bất đồng rất lớn với những sinh vật khác, sau khi nghĩ hậu (kiến chúa) đẻ trứng, thì sẽ do nó ngậm trong miệng tiến hành ấp trứng, mà không phải do nghĩ hậu phụ trách ấp.

Nghĩ tới đây, phong dực không khỏi lo lắng đến đoàn thất thải hỏa diễm chui vào trong bụng hắn, cái chết của Chu mỹ nhân cùng với phệ thiên nghĩ đế cùng với cảnh giới của mình đột nhiên tăng lên cùng với nó không thoát khỏi quan hệ, nhưng rốt cuộc là nó đâu rồi? Chung quy sẽ không bị chính mình tiêu hóa chứ?

Bất quá từ trước đến nay phong dực là người luôn lạc quan, việc không muốn nghĩ đến liền không thèm nghĩ nữa, dù sao bây giờ ngao cò tranh nhau, hắn lại là người ngư ông đắc lợi.

Cảnh giới đột nhiên mạnh mẽ thăng đến Lục dực lam ma, hơn nữa còn có khí tức của Chu mỹ nhân cùng phệ thiên nghĩ đế, lực lượng tăng cường, đối với vấn đề an toàn không còn nhiều lo ngại nữa.

Vạn hồn lâm tại Ác ma thâm uyên, hai đạo nhân ảnh khoái tốc chiến đấu cùng một chỗ, rất khó kết thúc, chấn động của ma khí đem xung quanh hắc ám hồn lâm vặn gãy khắp nơi, U minh lệ hồn nương tại bên trong bốc lên khói xanh, thê lương tru lên đánh tới, liền lập tức bị cường đại ma khí lan đến đánh tan xác.

“Cam chịu đi, Bối lệ tháp, ngươi không phải đối thủ của ta” một thân ảnh trong đó càn rỡ cười to nói.


Bối lệ tháp cắn chặt môi dưới, thị huyết ngư long chủy trong tay chém ra từng đạo huyết quang, thế nhưng, nào rõ ràng cảm giác được, cánh tay càng ngày càng chìm, tốc độ càng ngày càng chậm.

“Bịch” một tiếng, Bối lệ tháp như diều đứt dây từ không trung rơi xuống, khóe miệng bật ra một tia máu, thị huyết ngư long chủy rơi xuống tại cách đó không xa, vẫn rung động ngâm lên, tựa hồ muốn bay trở về trong tay chủ nhân.

“Ba”, một cái chân to đem thi huyết ngư long chủy dẫm dưới chân, hai mắt mang theo từng tia lạnh lẽo có chút tiếu ý nhìn bối lệ tháp.

“Mễ lặc, ngươi thật hèn hạ, lừa gạt ta nói biết phong dực đang ở đâu, nói muốn liên thủ đối phó hắn, thế mà lại ở giữa đường đánh lén ta” Bối lệ tháp nghiến răng nghiếng lợi nói.

“Muốn trách thì trách ngươi ngu ngốc, hắc hắc, ngươi cùng với phong dực chính là cá mè một lứa, nếu không phải các ngươi, ta như thế nào lại bại, người ta yêu nhất như thế nào lại chết? Các ngươi đều đáng chết” Mễ lặc đôi mắt lộ vẻ thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú thống khổ vặn vẹo nói.

Bối lệ tháp không hề cãi lại, việc này đối với nàng không có quan hệ, bởi vì vô dụng Mễ lặc không ngờ hạ thủ, coi như không có lý do thì sao? Nàng mím chặt môi lại, tựa đầu xoay qua một bên.

“Bối lệ tháp, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, có thể ta sẽ cho ngươi thống khoái mà chết đi, bây giờ nói cho ta biết, làm thể nào để thị huyết ngư long chủy nhận chủ?” Mễ lặc nói.