“Đế quốc Thiên Lang, tông chủ Phích Lịch tông Lôi Nặc.”
Dạ trưởng lão mỉm cười nói, Phích Lịch tông tại đế quốc Thiên Lang có địa vị cũng giống như Phong Vân Tông ở đế quốc Thanh Long, là tông phái đứng đầu, không nghĩ đến lại tự mình đấu giá bản đồ mộ viễn cổ Long Tộc Đồ Lan.
“Năm mươi lăm ức kim tệ”
Khi thanh âm của Lôi Nặc vừa dứt một nữ tử mặc trang phục kỳ dị thập phần “mộc mạc” nũng nịu hô lên.
Nam trạch miêu tộc? Trong lòng Dạ trưởng lão khẽ động, từ khi nào tài lực của miêu tộc lại trở nên hùng hậu? Chẳng lẽ phía sau có người sai phái?
Mọi người xem đấu giá đều nghẹn họng khi thấy tốc độ giá cả bị đẩy lên, rất nhanh tăng lên hai trăm năm mươi ức kim tệ, ra giá sau đó là nữ tử Nam Trạch miêu tộc, vóc người nàng thật tốt, nhưng khuôn mặt lại bình thường, hơn nữa trên trán và má trái lại có đồ án cổ quái.
Hai trăm năm mươi ức kim tệ. Đấu giá hội lập tức rơi vào im lặng, cái giá này đã vượt qua toàn bộ tài sản không ít người.
Rất nhiều người đều có nghi vấn như Dạ trưởng lão, Nam Trạch miêu tộc không có văn minh từ khi nào lại có nhiều tiền? Bọn họ đều dự đoán có người đứng đằng sau như Dạ trưởng lão, thế nhưng cuối cùng là ai, thế lực nào mà không dám công khai?
Tông chủ Phích Lịch tông Lôi Nặc siết chặt tay, sát khí hiện lên trong mắt, im lặng không tiếp tục đấu giá, các đối thủ cạnh tranh khác cũng ngậm miệng, giá cả đã vượt qua dự trù của bọn họ, bọn họ không chỉ có một mình, phía sau còn cả gia tộc, môn phái, thoáng cái dùng nhiều tiền như vậy lấy gì để duy trì gia tộc tông môn?
“Hai trăm năm mươi ức lần một, hai trăm năm mươi ức lần hai, hai trăm năm mươi ức làn ba, thành giao”
Thanh âm của Khuất Dịch có chút hơi run, hai trăm năm mươi ức, mấy trăm năm qua bây giờ mới có.
Phong Dực nhìn thấy tất cả, vốn cho là mình bán hòang kim ma pháp quyển trục đã là người có tiền, thế nhưng ở chỗ này hắn mới phát hiện, thế nào mới là kẻ có tiền chân chính. So sánh thì tam đại vương quốc ma tộc cũng chỉ như là cái bang.
Không khí phòng đấu giá đạt đến đỉnh điểm, rất nhiều người dò xét kỹ lưỡng nữ tử Nam Trạch miêu tộc, phải biết rằng vừa đấu giá bản đồ mộ viễn cổ long tộc cùng nàng toàn là những thế lực nhất lưu trên đại lục, tuy rằng nàng trả giá cao lấy được nhưng có thể thành công mang đi hay không là một vấn đề khác. Hơn nữa vẫn có một vài thế lực chưa ra cạnh tranh đấu giá có ý định ngầm không thì khó nói.
Nhưng mà vẻ mặt nữ tử Nam Trạch miêu tộc lại lạnh nhạt, không hề tỏ ra sợ hãi, có lẽ thế lực phía sau cũng không yếu.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, một lần nữa Khuất Dịch lại lên bàn đấu giá, mở miệng nói:
- “Sau đây, là vật phẩm cuối cùng, đấu giá thần khí tuyệt thế chiến thần kiếm, ai có thể lực áp quần hùng đoạt được thần khí, chúng ta chờ xem, đưa chiến thần kiếm lên”
Khuất Dịch ấn xuống bàn đấu giá, bàn đấu giá phát ra từng tiếng rắc rắc rung động, một khe hở hướng hai bên trượt ra, cùng lúc đó một cột đá từ đó chậm rãi mọc lên.
Đầu tiên lộ ra một tầng thất thải lưu quang, ngay sau đó một thanh kiếm ám kim sắc bản to được thất thải lưu quang bao phủ hiện ra trong tầm mắt mọi người, đó chính là chiến thần kiếm danh chấn thiên hạ.
Một cỗ khí thế sắc bén ập tới trước mặt, hô hấp của mọi người đều bị kiềm hãm, vẻ mặt kinh hãi, chiến thần kiếm bị thất hệ ma pháp cấm chế mà còn có uy thế như vậy.
Thoạt nhìn chiến thần kiếm cũng không có trang trí gì, ngoại trừ trên thân kiếm có đường vân hình hoa mai đang nở rộ cũng không có điêu khắc thêm, hơn nữa lưỡi kiếm nhìn quá mức bình thường tựa hồ không có lực sát thương. Nhưng chỉ nhìn qua, tựa hồ như nhìn thấy một chiến sĩ toàn thân đầy máu uy vũ bổ một kiếm chém đôi vũ trụ.
Phong Dực nhìn chằm chằm chiến thần kiếm, đột nhiên cảm thấy mi tâm nhói lên, u minh tà nhận trong định thần châu dường như bị cái gì đó kích thích bắt dầu rung động, như muốn ly thể mà ra.
Phàm là thần khí đều có linh hồn, chiến thần kiếm từng đi theo chín vị chiến thần kinh thế chinh chiến thiên hạ, tất nhiên khí thế tràn đầy, kiếm hồn mang theo vẻ bất khuất nhiệt huyết ngạo khí của chủ nhân, là khí hồn chiến thần.
U minh tà nhận cũng như vậy, chỉ là chủ nhân của nó là một cái tà khí, không câu nệ, sát nghiệt kinh người, bởi vậy kỳ nhận hồn cũng đồng dạng, trước đây thiếu chút nữa còn ảnh hưởng đến bản tâm của Phong Dực, khiến hắn thiếu chút nữa bị tà nhận hồn thao túng, nếu lúc đó không có khúc tiên âm làm hắn giật mình tỉnh dậy, chỉ sợ hắn đã thành cuồng ma sát nhân là nỗi khiếp sợ của cả đại lục.
U minh tà nhận rung động ngày càng mạnh hơn, tựa hồ muốn lao ra chứng minh nó mới là vua binh khí, chiến thần kiếm chỉ xếp sau.
Trong lòng Phong Dực âm thầm kêu khổ, một khi khí tức u minh tà nhận lộ ra, hắn có thể gặp phiền toái lớn.
Đúng lúc này, định thần châu đột nhiên quang mang đại thịnh, tựa như từ mẫu trấn an hài nhi đang tức giận, đồng thời cũng đem khí tức u minh tà nhận hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài.
Phong Dực thở phào nhẹ nhõm, đối với hắn định thần châu trong mi tâm ngày càng có nhiều giá trị.
“Chiến thần kiếm giá khởi điểm mười ức kim tệ, bắt đầu đấu giá”
Khuất Dịch lớn tiếng tuyên bố.
Mới vài lần báo giá, giá cả chiến thần kiếm đã vượt xa giá cả thành giao bản đồ mộ viễn cổ long tộc, mà tranh đoạt chiến thần kiếm có tới tám chín thế lực, không ai chịu nhường ai.
Đặc biệt Phong Vân tông đệ nhất tông môn đế quốc Thanh Long cũng ở trong đó, các thế lực khác cũng không chịu buông tha. Chuyện này cũng có lý do của nó? Nếu như là các thế lực khác có thể còn có người nghĩ cướp lại, nhưng nơi đây chính là phạm vi thế lực Phong Vân Tông, một khi Phong Vân Tông đấu giá đạt được, nếu ngươi muốn cướp lại, trước tiên hãy suy nghĩ còn giữ được tính mạng để cướp không.
Cũng có người nghi ngờ, nếu thế lực Phong Vân Tông ở chỗ này to lớn như thế, các thế lực khác nếu đấu giá được không phải là phía sau còn có kẻ rình rập sao.
Đáp án đương nhiên không có khả năng, một khi các thế lực khác đoạt được chiến thần kiếm rời đi, Phong Vân Tông không những không có khả năng cưỡng đoạt hơn nữa còn phải bảo vệ họ an toàn ra khỏi đại bản doanh Phong Vân Tông, bằng không nếu chiến thần kiếm bị cướp đoạt các thế lực trong thiên hạ đều chĩa mùi nhọn về phía Phong Vân Tông. Cho nên đối với các thế lực tông môn khác, chỉ cần ra khỏi đại bản doanh Phong Vân Tông bọn họ nắm chắc mang đồ vật về.
“Năm trăm ức kim tệ” sắc mặt Dạ trưởng lão Phong Vân Tông âm trầm, nghiến răng nghiến lợi ấn nút kêu giá.
“Sáu trăm ức kim tệ”
Cùng đối chọi gay gắt là Phi Tiên Lâu của liên hợp vương quốc Tạp Kỳ Lạp, nói về tài phú Phong Vân Tông có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp người ta.
Dạ trưởng lão cười lạnh một tiếng, không tiếp tục ra giá, sáu trăm ức là giá cuối cùng của Phong Vân Tông có thể đưa ra, nhưng tựa hồ Phi Tiên Lâu biết giá cuối cùng, trực tiếp nâng giá lên sáu trăm ức.
“Các ngươi đã không để Phong Vân Tông ta vào mắt, vậy cũng đừng trách Phong Vân Tông ta không nói đạo nghĩa” Dạ trưởng lão hướng đồ đệ bên cạnh ra hiệu, đồ đệ này hiểu ý gật đầu lặng lẽ ra ngoài.