Hức tạp đang nhộn nhạo không dấu được sự ôn nhu.
Bởi có sự tồn tại của Khải Nhĩ, làm cho phản ứng của nàng với Phong Dực hơi lúng túng, không khí có phần ám muội, nếu là trước đây nàng đã không có thái độ rụt rè này, bởi hai người vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Thế nhưng, thông qua một thời gian ngắn tiếp xúc, nàng lại phát hiện người nam nhân này càng ngày càng giống như một bí ẩn không thể khám phá.
Cái biểu hiện trên khuôn mặt của hắn làm nàng căn bản không thể không khắc ghi vào lòng. Hắn nói chuyện lúc nào cũng tươi cười hớn hở, con ngươi đen lóng lánh thần bí khó lường phát ra cái nhìn đa cảm, khiến nàng không tự chủ được mà đã bị cảm hóa. Hắn xử lý bất kể chuyện gì không chút hoang mang, tựa hồ tất cả đều được định liệu trước.
Hắn lúc nào cũng vẻ mặt cười xấu xa, lúc nào cũng nói lời chọc giận mình, nhưng thật khó làm người ta sinh cảm giác chán ghét Hắn giống như tảng đá chui ra vậy, lần đầu tiên gặp nhau là ở Ô Giang thành, nàng vận dụng tất cả lực lượng cũng không tra ra lai lịch của hắn.
“Nếu như hắn có thể chân tình đối đãi...” Ánh mắt Lăng sương trở nên có chút mê ly, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cái thái độ của Phong Dực đối với nàng như có như không, hừ, cái tên xú nam nhân này, chắc cũng thuộc dạng ong bướm chuyên trêu ghẹo mỹ nữ khắp nơi.
Tự nhiên cảm ứng được sát khí của Lăng Sương., Phong Dực nhìn lại, thì thấy rõ nữ nhân này hai mắt đang bốc hỏa mà trừng trừng nhìn hắn. Sao tâm trạng con người lại thay đổi nhanh thế nhỉ, nữ nhân quả nhiên là động vật kỳ diệu của tạo hóa mà, hay là chuẩn bị lên cơn điên rồ, ta có nên thừa dịp chưa quá muộn mà chuồn không nhỉ..
“Này, đại ca có việc phải đi trước, xem chừng đại tỷ ngươi sắp đến thời mãn kinh rồi, chính ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”
Phong dực vỗ đầu Khải Nhĩ, thấy đồng cảm với tiểu tử này, sau lưng có tỷ tỷ cường đại như thế, thân phận hoàng đế này cũng như vật trang trí mà thôi, bất quá là họa hay phúc cũng nói không chính xác, nếu thật sự không bị quyền lực che mờ con mắt, đó cũng là phúc khí cho Khả Nhĩ, dù sao Lăng Sương luôn đối tốt với đệ đệ của nàng.
Thấy rõ Phong Dực muốn chạy trốn, Lăng Sương yêu kiều quát một tiếng:
“Đứng lại.”
Nhưng là Phong Dực lại là mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hướng phía trước chạy đi.
Lăng Sương một cái bay lên không, trực tiếp đứng chắn trước Phong Dực, tức giận nói: “Không phải kêu ngươi đứng lại sao?”
“Nguyên lai là gọi ta, ta tưởng ngươi kêu Khải Nhĩ chứ, dù sao ngươi cũng không phải đại tỷ của ta mà” Phong Dực cười nói.
Lăng Sương ngẩn ra, nghĩ lại thì minh bạch ý tứ của hắn, hắn nói mình không phải đại tỷ của hắn, không có quyền mà ra lệnh cho hắn.
“Ngươi... Ngươi đi đâu vậy?” Lăng Sương ngữ khí không tự chủ được mà hạ xuống, lời vừa ra khỏi miệng có lại có chút hối hận, mặc dù biết hắn thích mềm không ăn cứng, nhưng dựa vào cái gì chính mình lại phải xuống nước với hắn chứ.
“Đương nhiên ra khỏi hoàng cung rồi, dù sao đây cũng không phải nhà của ta.” Phong Dực rất hài lòng với giọng điệu của Lăng Sương, nam nhân nào trong lòng lại không muốn chút hư vinh của phái mạnh chứ.
“Sau đó định đi đâu?” Lăng sương truy vấn.
Phong Dực quái dị liếc nhìn Lăng Sương, cười nói:
“Đầu tiên sẽ ăn một bữa cơm, sau đó từ từ xuống phố hóng gió, nghe nói có mấy trò tiêu khiển mới, hình như gọi là vờn hoa đuổi nguyệt gì đó.”
“Ngươi...” Lăng sương nuốt ngụm tức giận nảy lại trong lòng, cũng không biết vì sao, mỗi lần biết rõ hắn cố ý đùa cợt, nhưng lúc nào cũng khống chế được nộ hỏa.
“Vừa vặn Bổn cung cũng thật lâu không ra khỏi hoàng cung đi ăn rồi, hôm nay cấp cho ngươi chút mặt mũi, được vinh dự cùng ta ra ngoài ăn.” Lăng sương đè xuống cơn tức, thờ ơ nói.
“Ngươi xác định ngươi phải theo ta đi?” Phong dực nở nụ cười bí hiểm.
“Bảo ngươi đưa bổn cung đi thì ngươi cứ làm thế, dông dài cái gì.” Lăng sương nói.
Khu phía tây đế đô, là nơi ở của bình dân, ân, cũng không phải là nơi bần cùng, cho nên mặc dù nơi này kiến trúc không bì kịp khu quý tộc phía Đông, nhưng cũng có nét đặc sắc riêng, trong một cái hẻm nhỏ chăng đầy mạng nhện phía trên, thỉnh thoảng có thể thấy vài tiểu hài tử hì hì nháo nháo chơi đùa, trước sân có mấy lão nhân hút thuốc lào, có chỗ phụ nữ vây ngồi cùng một bên hoặc nhặt đồ ăn hoặc lại sôi nổi kể chuyện nhà, bầu không khí hòa ái yên tĩnh, còn hơn sự náo nhiệt phồn hoa của thương nhân khi tập hợp một chỗ, nơi này dường như mọi người đều có sự thư thái kì diệu.
Lăng Sương mặc một bộ quần áo quý tộc, theo Phong Dực ở vào ngõ hẻm, một tiểu thư dòng dõi quý tộc như nàng đương nhiên chưa tiếp xúc qua thế giới này bao giời. Chỉ là nàng mặc một bộ xiêm y giá trị hơn vạn kim tệ thật không hợp cảnh, rất nhiều người nhìn thấy hai người theo bản năng mà né tránh sang một bên, đều thầm nghĩ chắc tiểu thư nhà ai đi dạo qya đây rồi.
Phong Dực mang theo Lăng Sương rẽ trái rồi rẽ phải đi tới trước một tòa tiểu viện, đi đến ngồi vào một bàn khá đơn sơ, có mấy nam nữ bàn bên cạnh ăn mặc bình dân đang ăn, nguyên lai đây là một hộ gia đình mở tiệm cơm bình dân.
Phong Dực cùng với Lăng Sương tiến đến khiến tất cả mọi người đình chỉ mọi hoạt động, rồi lại lập tức dời ánh mắt đi không dám nhìn nữa, ngàn vạn năm nay, bình dân gặp quý tộc đều như trông thấy hổ, khoảng cách giữa hai tầng lớp như hồng câu (hào sâu) van trượng, đưa bọn họ trở thành hai thế giới đối lập, một người cao quý như mây, một bên lại ti tiện như thế.
“Lão Mạc, thế nào, không chào đón ta đến dùng cơm à.” Phong Dực nhìn thấy cảnh này quay sang lão hán, ha hả cười nói.
“Ân công, sao lại nói như vậy, cái mạng lão Mạc này là do ân công cứu, nào có không chào đón người chứ.” Lão hán nói, ngay lập tức dùng ống tay áo lau lại cái bàn chỗ Phông Dực ngồi, lúc trước bị một đám quý tộc thiếu gia đánh đạp, nếu không phải Phong Dực xuất thủ, cái mạng già của hắn đã xong rồii, bởi vậy đối với Phong Dực thập phần cảm kích.
Phong dực nhìn Lăng Sương đang do dự, nói: “Không ngồi xuống đi, vẫn lo lắng làm gì.”
Lăng sương hung hăng nhìn Phong Dực, tức giận mà ngồi xuống.
Lúc này, những người xung quanh mới bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ: Tiểu tử này đúng là ngưu, cũng không biết câu được tiểu thư nhà ai, xem bộ dạng nàng ngoan ngoãn phục tùng, thật có diễm phúc.
Mà đồng thời, bầu không khí cũng lặng yên chuyển biến, một lần nữa trở nên hòa hoãn thoải mái, một ít người gan lớn còn hướng Phong Dực giơ ngón tay cái.
“Hỗn đản, ngươi cố ý?” Lăng Sương đá hắn một cái hỏi.
“Sai, đây vốn là ý định ban đầu của ta.” Phong Dực cười hắc hắc nói, không để ý đến hành động gãi ngứa của nàng.
Lăng sương bị người chung quanh nhìn với ánh mắt khác thường, cả người không được tự nhiên, bực mình mà đá Phong Dực một cước nữa.
Phong dực chỉ cảm thấy hình như có điều bất ổn ở háng, hai chân vội vàng kẹp lại, khiến Lăng Sương vừa vặn không rút được chân ra.
Lăng sương cố sức kéo trở về, nhưng khí lực khong đủ, mặt mũi trở nên đỏ bừng.
Phong dực cười to một tiếng, hai chân buông lỏng, mà Lăng Sương lại rút chân về quá nhanh làm nàng bị tuốt mất chiếc giầy xuống đất.
“Đá chết ngươi.” Lăng sương hung hăng nhìn hắn, hướng bàn chân ngọc mặc một lớp tàm ti mỏng hướng hạ khố Phong Dực đá vào.
Phong Dực nếu bị một ma pháp sư đá trúng thì chẳng còn mặt mũi sống, hai chân lần thứ hai như cái kìm đem chân ngọc của nàng kẹp chắc. Lăng sương cố sức muốn rút về chân, thân thể lại rồi đột nhiên cứng đờ, sắc mặt đỏ lên như ánh nắng chiều, nàng rõ ràng cảm giác đầu ngón chân chạm đến một cái vật mềm mềm, sau bởi vì muốn rút về mà ra sức giãy giụa, i vật kia dĩ nhiên cấp tốc bành trướng thành một cái côn cứng rắn, cảm giác nóng bỏng truyền từ ngón chân mà lan tới trái tim đang đạp liên hồi của nàng.