Mạnh Hổ sờ sờ đầu phi thiên hổ, trầm mặc không nói, hiển nhiên, trong lòng hắn cũng có hoài nghi tam thúc.
“Ta phải đi về một chuyến, hai vị ân công cứu mạng, Mạnh Hổ sống mãi khó quên, các ngươi cầm cái này đi xuống, sẽ không có ai làm khó dễ các ngươi.”
Mạnh Hổ ném cho Phong Dực một cái mộc bài khắc đầu hổ, sau đó cưỡi phi thiên hổ trong nháy mắt đi xa.
Phi Nhi đánh giá Phong Dực từ trên xuống dưới, đôi bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực hắn, cười duyên nói:
“Không có ngươi, nếu muốn thâm nhập trung tâm Nam Trạch thật không dễ dàng.”
“Nam miêu tử trên mặt đất, không trung, dưới nước đều có phòng ngự vững chắc, vô cùng kiên cố, nếu không phải có mộc bài của Mạnh Hổ, dựa theo chúng ta muốn lẻn vào địa phương này, rất khả năng đả thảo kinh xà.” Phong Dực nói.
Phi Nhi mở bản đồ ra, đây là bản đồ Nam Trạch nàng tìm mọi cách mới lấy được, nàng nhìn một chút quanh mình, chỉ một ngón tay trên bản đồ, nói:
“Chúng ta hiện tại hẳn là đang ở chỗ này, nơi này cách Nam Trạch thần miếu khoảng chừng mười dặm, chúng ta theo hướng đông đi thêm năm dặm hẳn có thể cảm ứng được mục tiêu rồi.”
****************
Mạnh Hổ trở lại lãnh địa Xa tộc, lại phát hiện ở thần miếu có mười tên kim giáp hộ vệ đang chờ hắn.
“Mạnh Hổ, hành vi của ngươi ở Dát Lạp Đạt thành đã bị Mông Khắc đại thần biết được, đại thần hàng lệnh, muốn ngươi tự phế tứ chi, ngâm mình trong hồ nước độc để trừng trị.”
Một gã kim giáp hộ vệ nói.
Mạnh Hổ biến sắc, nói:
“Ta không phục, ta muốn gặp thần nữ để hỏi cho minh bạch.”
“Mạnh Hổ, ngươi phải biết rằng không tuân theo lệnh Mông Khắc đại thần có hậu quả thế nào.”
Tên kim giáp hộ vệ này nhìn đông đảo người trong Xa tộc vây xem, âm hiểm nói.
“Mông Khắc đại thần cũng ra lệnh nếu ta không tuân thì đồ sát toàn tộc của ta sao? Hừ, Nam Trạch tộc nhân đều là hậu duệ Mông Khắc đại thần, ta hoài nghi ngươi một mình biên soạn lệnh của Mông Khắc đại thần, người đâu, bắt lất bọn chúng.”
Mạnh Hổ cười lạnh một tiếng nói.
Mấy trăm thanh niên trong tộc theo lệnh phân ra, đem mười tên kim giáp hộ vệ vây vào trong.
“Mạnh hổ, ngươi sẽ hối hận.”
Gã kim giáp hộ vệ lạnh lùng nói.
“Mạnh Hổ ta trong lòng chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận, bắt chúng lại, áp giải lên tộc đường.”
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng.
Nội đường Xa tộc, Mạnh Hổ quỳ gối trước mặt một lão giả râu mép dài đến thắt lưng, chính là tộc trưởng Xa tộc, trông lão thập phần già nua.
“Xin tộc trưởng giáng tội, Mạnh Hổ là tội nhân của toàn bộ Xa tộc”
Thanh âm Mạnh Hổ trầm thấp, hắn trước đây hận lão giả này vô cùng, bởi vì hắn không cho tỷ tỷ của mình trở thành Vu sư cao quý, nhưng sau khi lớn lên Mạnh Hổ lại kính trọng lão, không chỉ bởi vì hắn là tộc trưởng, hơn nữa mấy năm này hắn chỉ điểm cho chính mình rất nhiều, hắn cũng phát hiện tộc trưởng không hề già yếu như bề ngoài, thậm chí hắn còn cơ trí hơn rất nhiều người.
“Hổ tử, trước tiên ngươi đứng lên đi, đem mười người này toàn bộ giết chết, sau đó lại quỳ xuống.”
Tộc trưởng thanh âm yếu ớt, nhưng nói ra lời kinh thiên động địa, đem thần miếu hộ vệ giết? Đây chẳng phải là công nhiên phản kháng Mông Khắc đại thần?
Nhưng Mạnh Hổ lại không do dự chút nào, nhanh chóng chấm dứt tánh mạng mười gã hộ vệ, sau đó lại lần thứ hai quỳ gối trước mặt tộc trưởng.
Lão tộc trưởng run rẩy đứng lên, đưa tay đạt lên trán Mạnh Hổ, trong miệng đọc chú ngữ, thì thấy rõ trong tay hắn đột nhiên nổi lên một trận quang mang, một cái ấn ký đặc thù hiện lên trên trán Mạnh Hổ.
“Hổ tử, sau này ngươi làm tộc trưởng Xa tộc, ngươi đừng nói vội, nghe ta nói lời này... Mông Khắc thần nữ đến trái đất vốn là chuyện đại may mắn, nhưng đây lại không phải là Mông Khắc thần nữ, nàng sẽ làm cho Nam Trạch này trải qua tai ương, chỉ là, các tộc khác, lại không tin tưởng thần nữ là giả...”
Lão tộc trưởng thở hổn hển, tiếp tục nói:
“Hổ tử, đây tuyệt đối là âm mưu kinh thiên động địa gây hại cho tộc nhân trong Nam Trạch, ngươi bề ngoài mặc dù thô lỗ, nhưng tâm tư kín đáo, ngươi phải giúp Nam Trạch tộc nhân phá hủy âm mưu này.”
“Tộc trưởng, vậy ngươi...”
Mạnh Hổ đã đoán được quyết định của lão, Nam Trạch có quy củ, nếu như đến lúc tộc trưởng được Mông Khắc đại thần triệu kiến, như vậy trong một thời gian ngắn bên trong bộ tộc, bất luận sai lầm gì cũng có thể không bị truy cứu.
***************
Nam Trạch thần miếu, Mông Khắc thần nữ nghe một gã trường lão hội báo, sâu trong ánh mắt hiện ra một tia sát khí lạnh lẽo. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, lão tộc trưởng Xa tộc sớm không chết muộn không chết lại chọn lúc này, làm cho mình vô pháp truy cứu trách nhiệm Mạnh Hổ.
Mông Khắc thần nữ nắm long tiên, thanh âm theo môi anh đào truyền ra:
“Tộc trưởng Xa tộc được Mông Khắc đại thần triệu kiến, là sự quang vinh vô thượng, hãy dặn Thần miếu chuẩn bị nghi thức, ta muốn đi tiễn đưa tộc trưởng một đoạn.”
Ngay lúc Mông Khắc thần nữ vừa ngồi lên một con đại điêu màu vàng óng định đi thì cùng lúc một làn khói hướng từ phía Xa tộc bay tới. Trong tầng tầng lớp lớp cấm chế của thần miếu, bản đồ mộ viễn cổ Long tộc Đồ Lan phía dưới tượng Mông Khắc đại thần đột nhiên xuất hiện một phù hiệu ngôi sao bảy màu, sau đó ở phía trên không gian bị vặn vẹo, bản đồ theo không gian vặn vẹo đó hư không tiêu thất, mà tầng tầng lớp lớp cấm chế vẫn không mảy may biến đổi.
Cách thần miếu không đến mười dặm, dưới một chân núi nhỏ. Phi Nhi đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, trong tay lam quang chợt lóe, xuất hiện một quyển trục màu lam.
“Lấy được rồi, chúng ta mau bỏ đi”
Phi Nhi giơ tay lên, quyển trục biến mất trong tay, cùng với Phong Dực trong nháy mắt chợt hiện ra ở một mảnh rừng rậm.
Mà bấy giờ, tin tức Xa tộc tộc trưởng mất đi truyền khắp nơi trong Nam Trạch, bách điểu gào khóc, bách thú thương xót, cũng chính bởi vậy, Phong Dực cùng Phi Nhi dựa vào lệnh bài được Mạnh Hổ cấp cho, thuận lợi đi ra khỏi Nam Trạch.
Đi qua nơi phòng vệ của Dát Lạp Đạt thành, hai người mới thở dài một hơi.
“Nha đầu, trên bản đồ này ngươi động thủ tay chân, bọn họ không biết động thủ sao?” Phong Dực đột nhiên nói.
“Còn chờ ngươi nói, bộ ta không nghĩ đến sao?” Phi Nhi đắc ý cười nói.
Hai người tìm một cái sơn động, Phi Nhi trải rộng bản đồ mộ viễn cổ Long tộc Đồ Lan, thì thấy rõ mặt trên bản đồ có nhiều con đường hỗn tạp giao nhau chằng chịt, còn có tiêu ký ngôi sao, mặt trăng.
“Tiểu Phong tử, mau lấy tử huyễn Dương tinh ra” - Phi Nhi nói.
Phong Dực thấy cô nàng gọi Tiểu Phong tử đến quen mồm rồi, nổi lên một trận phiền muộn, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tính toán, đem tử huyễn Dương tinh đưa cho nàng.
Phi Nhi tiếp nhận tử huyễn Dương tinh, tay phải trên không trung chỉ vào mấy ký hiệu kì quái, sau đó đánh vào bên trong tử huyễn Dương tinh.
Phong Dực thấy rõ một đạo ánh sáng tử sắc theo tử huyễn Dương tinh bắn ra, chiếu vào bản đồ mộ viễn cổ Long tộc Đồ Lan, bản đồ thình lình xuất hiện một cái lộ tuyến mới.
“Tiểu Phong tử, nhớ kỹ lộ tuyến này.”
Phi Nhi vội vàng nói, phải biết rằng quang mang tử sắc chỉ có thể duy trì một phút đồng hồ, một phút đồng hồ sau thì hoàn toàn tiêu thất, như vậy phải mất nhiều năm mới có thể lần thứ hai dùng phương pháp này tìm ra lộ tuyến.