Phong Dực dùng phương pháp đơn giản nhất, chính là phương phápchuyển hoán Quang minh cùng Hắc Ám, khi quang minh lực của hắn cùng với một viên trong tinh mang tiếp xúc với nhau, thì lập tức đem chi chuyển hoán thành Hắc ám ma lực, hấp thu tiến nhập vào trong cơ thể của mình.
Lẽ ra hắn cũng không có nắm chắc, nhưng khi thử một lần không ngờ đem lại hiệu quả thần kỳ, thật là tốt. Không được một canh giờ, Thất tinh thánh mang trong cơ thể Tạp Nhĩ đã bị chuyển hóa, hấp thu được gần hết (Nguyên văn: Thất thất bát bát)
Mà đúng lúc này, một đạo bạch mang đáp xuống trên ốc đảo, là một người thân mặc ngân sắc trường bào, một cái đầu tóc dài màu bạch ngân, diện mục mông lung, nhìn không ra là thần tộc nam hay nữ, người đó (Nguyên văn chỉ có hắn (nàng). Ta không biết Nam hay nữ nên để là người đó.) Tay phải nắm lấy một cây ngân sắc trường kiếm trên chuôi kiếm khắc hoạ một số bánh xe kim sắc của Thái Dương Xa, cho thấy hắn là ngũ cấp Diệu Nhật Chi Thần.
Thần tộc cao thủ này cách ba người Phong Dực chỉ khoảng mười bước, nhưng dường như lại không thấy bọn họ, hiển nhiên là không phát hiện sự tồn tãi của bọn Phong Dực.
Rất nhanh, thất tinh thánh trong cơ thể Tạp Nhĩ bị hoàn toàn tiêu trừ, mà cấm chế thần kỳ do Phi Nhi bày ra cũng đã gần tiếp cận một canh giờ, thế nhưng thần tộc cao thủ lại không có dấu hiệu rời đi.
“Không xong, cấm chế này một khi hết thời gian, chúng ta tựu đều xong đời”
Phi Nhi lo lắng đi qua đi lại trong cấm chế, nghĩ phương pháp thoát thân. Nàng rất nhanh phát hiện, chỉ có một mình nàng là lo lắng chuyện thoát thân còn tên Tạp Nhĩ cùng Phong Dực lại là hoàn toàn không thèm để ý gì hết. Đối với Tạp Nhĩ thì nàng còn hiểu được, tên gia hỏa này coi như vừa nhặt về một mạng cùng lắm thì chết thêm một lần nữa thôi, nhưng Phong Dực không phải là loại người chỉ biết liều mạng, hắn rất là gian trá, sao lại có thể không có một chút phản ứng nào? Như vậy chắc có lẽ hắn đã có sách lược vẹn toàn để ứng phó rồi.
“Tiểu Phong tử, có phải hay không ngươi có phương pháp chạy trốn?”
Phi Nhi đi tới bên người Phong Dực hỏi.
Phong dực cười hắc hắc, trong tay lộn một cái, một cuốn ngân sắc quyển trục hiện ra, nói:
“Quần độn ma pháp quyển trục, chạy trốn hẳn là không thành vấn đề đi sao.”
Phi Nhi túm lấy ma pháp quyển trục nhìn một cái, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn Phong Dực nói:
” Có biện pháp sao không nói sớm, hại bản tiểu thư lo lắng phí công, bất quá, nhà của ngươi có phải hay không buôn bán ma pháp quyển trục? Vừa rồi ngươi đã dùng một cái, lại vẫn còn, thành thực nói ra, trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ma pháp quyển trục?
“Không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm cái mà thôi”
Phong dực vẻ mặt tươi cười nói.
Phi Nhi trợn to con mắt màu tím lên, nắm vạt áo Phong Dực rồi kéo, kêu lên oa oa:
“Lại vẫn cấy giấu một cái tiểu kim khố, mau giao ra đây cho bản tiểu thư.”
Phong Dực không nói gì, đảo cặp mắt trắng dã, cười một tiếng rồi nói:
“Nha đầu ngươi đúng thật là đem mình trở thành lão bà của ta sao? Ngươi nếu thật là lão bà của ta, đừng nói là mốt cái tiểu kim khố mà ngay cả đại tinh khố ta cũng giao hết cho ngươi” (DG: Ở đây tác giả chơi chử đại kim khố thành đại tinh khố)
“Đại kim khố? Nếu đại kim khố của ngươi khá lớn, nói không chừng ta có thể xem xét xuống.”
Phi Nhi cười hì hì nói.
“Tinh khố của ta đương nhiên phải lớn, ngươi muốn nhiều ít tinh tử đều có.”
Phong Dực nở nụ cười, kiểu cười của một kẻ hèn mọn.
“Trước tiên lấy ra cho ta xem một chút.”
Phi Nhi ngoắc ngón tay nói.
“Việc này... Dường như không tốt lắm đâu, bản thiếu gia rất là rụt rè đó.”
Vẻ mặt Phong Dực khó khăn, ngôn ngữ bất đồng có điểm khó khăn a, bằng không...
Đúng lúc này, thần tình Phi Nhi ngưng trọng nói:
“Không giỡn với tên ma chủy bì tử ngươi nữa, cấm chế lập tức sẽ mất đi hiệu lực, các ngươi chuẩn bị cho tốt.”
Đúng là thần tộc cao thủ lúc này dường như đã có sở cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo bạch mang như lưu tinh tiêu thất ở cuôi chân trời, mà cấm chế Phi Nhi bày ra cũng cùng một lúc triệt để mất đi hiệu lực.
“Ha ha, bớt được mấy trăm vạn”
Phi Nhi quơ quơ quần độn ma pháp quyển trục trong tay nói, cùng với Phong Dực lần thứ hai đấu võ mồm, trong vài tháng tới nay, cái việc đấu võ mồn tựa hồ đã một bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt, hai người đều hình thành thói quen như vậy khi ở chung với nhau.
Tạp Nhĩ cô độc đi tới một dòng suối nhỏ trên ốc đảo rồi ngồi xuống, nhìn hình ảnh mình trong nước mà sững sờ cùng với kinh ngạc.
*****************
Một trăm năm trước.
Phía tây Thiết nặc cơ sơn mạch, có một vùng đất như tiên cảnh, chỗ đó được xưng là thánh địa tinh linh tộc, đó là nơi sinh sống của vương tộc tinh linh tộc Nguyệt tinh linh.
Một ngày kia, toàn bộ tinh linh tộc đều đến thánh địa cầu khẩn, bởi vì phu nhân tộc trưởng của nguyệt tinh linh tộc chuẩn bị sinh hạ người kế thừa của bộ tộc Nguyệt tinh linh, điều này đối với toàn bộ tinh linh tộc mà nói là một việc vui vô cùng to lớn.
“Trời ơi, huyết vân! Huyết vân hiện thế!”
Mấy vạn Nguyệt tinh linh đang cầu khần vẻ mặt đều kinh khủng vạn phần nhìn lên bầu trời, bầu trời mới vừa rồi còn như một bích thủy trong xanh đột nhiên bị một tầng mây đỏ tươi như máu bao bọc lại, tựa hồ cả phiền thiên không đều bị máu tươi nhuôm đỏ vậy. Theo truyền thuyết Tinh linh tộc, huyết vân đó chính là đại biểu cho lực lượng tà ác tài hiện hậu thế, đem đến tai nạn cho toàn bộ thế giới.
Huyết vân như sóng trào cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp trên bầu trời, biến ảo ra đủ mọi hình thái, sau cùng huyết vân hình thành một khuôn mặt
“A... Huyết... Huyết tinh linh...”
Đại hiền giả đỡ đẻ cho phu nhân tộc trưởng hoảng sợ nói.
Tinh linh tộc trưởng Địch Khắc lập tức vọt vào, chứng kiến cốt nhục của mình đang lớn tiếng khóc nhưng hắn lại không có nửa điểm thái độ kinh hỉ của người phụ thân, con mắt màu trạm lục của hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào những sợi tóc đỏ tinh tế trên đầu đứa trẻ, cùng với tròng mắt màu đỏ như máu lâu lâu lại có một ít vòng đỏ tươi luân chuyển trong con ngươi.
“Đây không phải là con của ta, đây là một ác ma.”
Tộc trưởng Tinh linh Địch Khắc hét lớn, lục mang trong tay chợt lóe, Tinh linh tộc Nguyệt thần trường cung liền xuất hiện nơi tay, lục mang quanh mình cấp tốc ngưng tụ thành một cái mũi tên, nhắm ngay vào đứa trẻ vẫn còn đang khóc lớn oa oa. (DG: Tên này ác ghê, éo xứng làm daddy của thằng nhỏ.)
“Không được..”
Tộc trưởng phu nhân Tác Phỉ Á đang kinh ngạc đến ngây người đột nhiên hồi thần lại, thiên tính của người mẹ làm cho nàng hét to một tiếng rồi lắc mình ôm lấy đứa con của mình.
“Tác Phỉ Á, đem đứa ác ma này buông ra.”
Thanh âm Địch khắc run rẩy.
“Không, đứa trẻ này không phải là ác ma, mà là cốt nhục của ngươi và ta”
Tác Phỉ Á lắc đầu rơi lệ nói, ôm chặt lấy hài tử không buông, hài tử do nàng mang nặng đẻ đau tròn mười tám năm, cảm giác huyết mạch tương liên nói cho nàng biến, đây chính là hài tử của nàng.
“Hắn sẽ làm cho tinh linh tộc và toàn bộ thế giới gặp phải tai họa.” Địch Khắc lớn tiếng nói.
“Không phải, đây chỉ qua là truyền thuyết, một cái truyền thuyết mà thôi, Địch Khắc, ngươi nhìn xem, con mắt hài tử yên tĩnh như sương sớm trên những cánh hoa khi sáng mai, hắn có được tất cả những gì mà tự nhiên chi thần ban cho tinh linh tộc chúng ta, tại sao lại có thể là ác ma được chứ?”
Tác Phỉ Á nức nở nói.
Đúng vào lúc này, tinh linh hiền giả nọ đột nhiên chém ra một đạo lục quang đánh úp về phía Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á quay người lại, dùng chính lưng của mình mà ngạnh sinh thừa nhận đạo lục quang nọ, mượn lực từ đạo lục quang mà từ cửa sổ nhảy xuống, phía dưới đó là Vạn trượng Hạp cốc.
“Mệnh lệnh cho nguyệt thần vệ truy kích, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đem ác ma kia loại bỏ, nếu như Tác Phỉ Á ngoan cố chống lại... Giết...”
Tộc trưởng Tinh linh tộc Địch Khắc nhắm hai mắt lại, nắm tay đặt tại sau lưng đã nắm chặt đến mức xanh trắng.
***************
Bóng ảnh trước mắt Tạp Nhĩ đột nhiên trở nên mông lung, toàn thân nhịn không được run rẩy.
“Này, lão huynh, một người nhìn ảnh mình rồi tự sướng sao, tuy rằng ngươi lớn lên cũng phong nhã đi nữa, cũng không cần lúc nào cũng tự đắc như đến như vậy đi sao.”
Chính lúc này, bờ vai Tạp Nhĩ bị vỗ một cái, sau đó một tiếng trêu gẹo truyền tới.