Phong Dực cùng Tạp Nhĩ hai người nhìn nhau, không phải ngôi sao chính thức, vậy chẳng lẽ là nhân tạo? Đừng nói cũng là hiệu quả tạo thành bởi cấm chế thần kỳ này chứ?
Phong Dực ngồi xếp bằng trong lều vải của mình, “nhìn” Định Thần Châu đang xoay tròn giữa mi khiếu, U Minh Tà Nhận vẫn ở trong đó, trước kia nó cảm ứng được ý thức của Phong Dực nhìn trộm thì còn có thể phát ra rung động khinh thường khiêu khích, mà bây giờ thì nó lại coi như không nhìn thấy, mặc kệ Phong Dực. Hắn đến tất nhiên là muốn dò xét bên trong Định Thần Châu, xem thử coi có thể đạt được thêm tin tức nào hay không, nhưng rồi lại không dám mạo hiểm tiến vào, tình cảnh nguy hiểm của lần đầu tiên đem ý thức dò xét vẫn còn nằm ngay trong mắt.
“Vù vù” một tiếng, U Minh Tà Nhận vẫn đang an tĩnh trong đó đột nhiên rung một tiếng, mà Phong Dực cơ hồ cùng nhất nhất thời cảm giác được có vật gì đó đang nhìn trộm mình.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, giống hệt như một con báo chui ra khỏi lều vải, liền thấy được hai điểm ánh sáng âm u màu xanh chợt lóe rồi chạy, Phong Dực trong lòng căng thẳng, thần hình hệt như tia chớp bắn đi.
Tốc độ đối phương cực nhanh, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng nữa. Phong Dực đuổi theo một đoạn rồi không truy nữa, dừng lại lộ ra ánh mắt suy tư, thân ảnh kia, tựa hồ không phải là động vật như hắn suy nghĩ, mà là một bóng người.
“Nơi này có người ư?” Phong Dực khẽ nhích lông mày, trở lại bãi cỏ, lúc này, hắn lại chứng kiến ngọn đèn yếu ớt phát sáng trong lều vải của Phi Nhi.
Đột nhiên hắn trong lòng vừa động, ánh mắt có chút quái dị.
“Nha đầu.” Phong Dực xốc lều vải lên, liền thấy được mái tóc dài của Phi Nhi xõa xuống, đưa lưng về phía hắn thay y phục, bờ vai trắng mượt dưới ngọn đèn ma pháp yếu ớt có vẻ đặc biệt mê người.
“Á... Ngươi muốn làm gì!” Phi Nhi hét lớn một tiếng, hai tay ôm ngực.
“Ta...” Ánh mắt Phong Dực chợt lóe, nắm tay theo xu thế đánh úp lên lưng Phi Nhi.
Phi Nhi chợt kéo một cái thắt lưng quỷ dị, trường bào mặc lên bó sát người, cả lều vải tứ phân ngũ liệt.
Mà lúc này, Tạp Nhĩ cũng từ trong lều vải vọt ra, chỉ nghe Phi Nhi phẫn nộ nói: “Ngươi đồ mặt người dạ thú, ta nhìn lầm ngươi rồi.”
Tạp Nhĩ trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Phong Dực muốn dùng sức mạnh với Phi Nhi? Nhưng hắn lập tức phủ nhận đi cái ý niệm này trong đầu, mấy ngày này cùng bọn họ ở chung một chỗ, hắn sao lại không biết Phi Nhi đối với Phong Dực có tình cảm không bình thường, hơn nữa Phong Dực tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, một người cho dù chết cũng phải bảo vệ đồng bạn thì làm sao có thể làm ra chuyện này chứ? Thật sự là quá buồn cười rồi, chỉ là lấy tình cảm của Phi Nhi đối với Phong Dực, nàng làm sao lại nói xấu chuyện của hắn.
“Đừng đóng kịch nữa, ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Dực lạnh lùng nói.
“Tạp Nhĩ, hắn là một tên cầm thú, ngươi đừng bị hắn gạt.” Âm thanh Phi Nhi kêu lên.
Tạp Nhĩ không nói một lời nào gở xuống diệt thần cung trong tay, một thanh diệt hồn tiễn huyết sắc ngưng tụ, hướng mũi tên ngắm vào ngực Phong Dực, ngay lúc Phi Nhi lộ ra nụ cười đắc ý, thì tay cầm cung của hắn đột nhiên chuyển hướng, nhanh như tia chớp bắn về phía Phi Nhi.
Diệt hồn tiễn xuyên thấu thân thể Phi Nhi, ầm một tiếng nổ tung lên, Phi Nhi phát ra một tiếng thét chói tai, thân thể liền hóa thành một đoàn ánh sáng âm u màu xanh hướng bốn phía bay đi.
Mà lúc này, một bóng đen bắn nhanh tới, nhưng lại đúng là Phi Nhi đã biến mất, sắc mặt nàng khẩn trương, đầu tóc vẫn còn ướt.
“Tiểu Phong tử, xảy ra chuyện gì?” Phi Nhi vội vàng hỏi.
Ánh mắt Tạp Nhĩ vẫn như cũ có chút đề phòng, nhưng mà thấy được Phong Dực lộ ra tươi cười liền biết Phi Nhi trước mắt hẳn là Phi Nhi hàng thật giá thật rồi.
“Ngồi xuống chậm rãi nói, đêm nay tựa hồ có vẻ dài thật, chán quá.” Phong Dực nói, địa phương này thật sự càng lúc càng thần bí rồi.
Nguyên lai Phi Nhi cảm giác được toàn thân dính dính, nàng lại là người thích sạch sẽ, cho nên đi tới hồ nước mình tắm rửa ban ngày mà tắm. Trong lúc đang tắm vui vẻ, đột nhiên cảm giác được bên phía Phong Dực xảy ra chuyện, liền vội vã mặc quần áo trở về.
Phong Dực cũng đem sự tình trải qua nói lại một lần, hắn sở dĩ có thể phân biệt được Phi Nhi kia là giả, là bởi vì hắn cùng Phi Nhi chính thức đã ký kết huyết minh khế ước, giữa hai người có được cảm ứng nhất định, huống hồ, hai người ở chung rất lâu, đối với tính cách song phương cùng một ít ngữ khí nói chuyện cũng hết sức hiểu rõ, cho nên liền dễ dàng phán đoán ra thật giả.
“Thật có chuyện quỷ dị như thế? Theo lời ngươi nói, thứ đó không giống như người, liệu có phải là âm linh hay không?” Phi Nhi cau mày lại, chuyện ma quái như thế khiến nàng trong lòng có chút sợ hãi.
“Khả năng không lớn, bởi vì hoàn toàn không cảm giác được âm khí.” Phong Dực nói, Tạp Nhĩ ở một bên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy đem hết tất cả tình huống kết luận lại, chúng ta có thể biết, thứ nhất, đối phương không phải là thân thể có máu có thịt, thứ hai, đối phương có được trí tuệ cực cao, thứ ba, đối phương không chỉ có một mình.” Phi Nhi tại trong khoảng thời gian ngắn đưa ra ba điểm kết luận trọng yếu.
“Không sai.” Phong Dực gật đầu.
Ba người cũng không quay về lều vải của mình, mà ngồi vây quanh một chỗ, thẳng cho đến hừng đông.
Ăn uống no nê, ba người bắt đầu đi tìm những địa phương hôm qua không có đến, xem thử một chút coi có tìm được dấu vết gì không.
Trong phương viên năm mươi dặm, có núi có nước có rừng rậm, có trùng có chim có hóa lá cây cỏ, lại còn có một vài dã thú, bất quá lại không có phát hiện ra bất cứ dấu vết con người nào cả.
Phong Dực dừng cước bộ lại bên một dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống đưa hai tay nhúng nước rửa mặt, Tạp Nhĩ cùng Phi Nhi cũng ngừng lại.
“Vù vù”, U Minh Tà Nhận trong Định Thần Châu ở mi khiếu Phong Dực lại rung động một chút, hắn cúi đầu, đột nhiên tay nhanh như chớp tung ra một chảo xuống khe suối, một con cóc lớn liền bị chộp vào trong tay, mà hắn cùng với Phi Nhi rất có ăn ý, trong nháy mắt liền bổ xuống cấm chế kế tiếp.
Hai đồng tử đen nhánh của Phong Dực cùng đối mặt với con cóc, cười một chút, nói:
“Ngươi tốt nhất là nói cho chúng ta biết, ngươi là thứ gì, nếu không thiếu gia sẽ có biện pháp khiến cho ngươi khổ sở.”
“Ộp Ộp...” Con cóc tựa hồ như căn bản không hiểu Phong Dực nói cái gì, chỉ ở đó kêu ộp ộp lên.
“Tiểu Phong tử, ngươi xác định nó nghe hiểu được ngươi nói chứ?” Phi Nhi vẻ mặt quái dị hỏi.
“Nó nghe không hiểu, nhưng linh hồn bên trong nó nghe hiểu.” Phong Dực vừa nói vừa lấy ra một cây ngân châm, lúc trước hắn thực hành giải phẫu, mổ cóc cũng không ít.
Phong Dực đâm một châm từ trung ương đại não của con cóc xuống, liền thấy con cóc này giãy dụa, sau đó một bóng dáng âm u màu xanh bốc lên, nhanh như tia chớp phá tan cấm chế Phi Nhi bày ra, đang lúc tưởng rằng có thể chạy trốn, thân hình của nó nhất thời bị kiềm hãm, đúng là bộ dáng của một hài đồng.
“Di, thật đúng là linh thể a, cấm chế đối với nó là vô dụng, rốt cuộc cũng phải dùng tới cấm linh trận.” Phong Dực vừa nói vừa đến gần, linh thể không có âm khí trừ Lăng Tuyết ra, trên đời này không ngờ còn có.
“Ngươi đến tột cùng là thứ gì? Bây giờ có thể nói rồi chứ.” Phong Dực cười hỏi.
Linh thể của hài đồng này lại nhấp nháy hai tròng mắt ngây thơ, sợ hãi run rẩy.
“Thật đúng là đang sợ a, giả bộ cũng có thể được đến như vậy, tối hôm qua còn nghĩ ra chiêu giá họa, sao hôm nay lại thành ngây thơ hồn nhiên rồi?” Phong Dực căn bản không tin, nghĩ thử xem nên làm như thế nào để bức cung.