Dị Thế Tà Quân

Chương 361- Thu phục “hũ giấm chua”






Nhìn Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu hơi chột dạ, hối hận không nên nói ra những lời lúc nãy. Bởi vì nàng cũng biết, vô luận Mặc Quân Dạ có cố gắng như thế nào thì Tà chi quân chủ Quân Mạc Tà trước mắt đã bỏ xa hắn vời vợi.

Thánh tôn cường giả mười chín tuổi.

Chủ nhân Tà Quân phủ, Tà chi quân chủ.

Thanh danh lừng lẫy, hơn nữa tuổi Quân Mạc Tà còn rất trẻ, nhất định sẽ thành truyền kỳ độc nhất vô nhị trên đại lục.

Mặc Quân Dạ cho dù có được Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết nhưng dù sao tu luyện quá trễ. Muốn đạt tới tu vi như Quân Mạc Tà thì ít nhất cũng phải trăm tuổi. Mà khi đó thế giới đã thay đổi rồi.

Nhưng hắn cũng không thể so với Mặc Quân Dạ của ta được. Hừ, Quân Mạc Tà này từ đầu đến đuôi rất hoa tâm. Đã có nhiều giai nhân như vậy lại còn muốn thu hút sự chú ý của ta.

Miêu Tiểu Miêu rất tức giận, nhất thời cảm thấy Mặc Quân Dạ so với Quân Mạc Tà thì tốt hơn biết bao... Quân Dạ rất chung tình... Cho dù là đối với vị tỷ tỷ kia hay là đối với ta cũng vậy. (NB: Đúng là yêu người yêu cả đường đi lối về )

- Ta thực hâm mộ muội...

Quản Thanh Hàn nhẹ nhàng nói, những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Miêu Tiểu Miêu cười nói

- Quản tỷ tỷ cứ trêu ta hoài. Ai mà không biết năm đó Quân phủ chủ vì người cho dù lực lượng còn yếu vẫn ngang nhiên đối kháng với Huyết Hồn sơn trang, lấy sức của một người đối kháng cả Thiên Hương thành, một người một kiếm không tiếc giết đến máu chảy thành sông, mặt không đổi sắc. Quản tỷ tỷ, với một nữ nhân thì có được một nam nhân vì mình làm những chuyện như vậy mới thực đáng hâm mộ đó.

Quản Thanh Hàn vẻ mặt dịu dàng, nhớ tới năm đó Quân Mạc Tà vì mình làm hết mọi việc, càng nghĩ trong lòng càng xúc động. Nhìn Quân Mạc Tà, ánh mắt đầy tình thâm.

Chính là hắn, hắn đã thay đổi cuộc sống cực khổ của mình, làm cho mình hạnh phúc. Là một nữ nhân, ta còn mong gì hơn chứ.

Ánh mắt ghen tị của chúng nữ đều tập trung đến trên người Quản Thanh Hàn.

- Tiểu Miêu muội muội, phu quân của ngươi để lại một cầm khúc? Có thể cho chúng ta thưởng thức một chút hay không? Chúng nữ đều thông hiểu âm luật, hơn nữa trình độ không thấp đâu. Những lời này của Mai Tuyết Yên lại cấp cho Quân Mạc Tà thêm phiền toái.

.

Làm sao lại nói tất cả đều tinh thông âm luật, nếu có thì cũng chỉ có Linh Mộng, Quản Thanh Hàn và Hàn Yên Mộng tam nữ là thông hiểu âm luật mà thôi, những người khác thì chẳng có chút hứng thú nào. Như Độc Cô Tiểu Nghệ thiên tính hoạt bát từ nhỏ, sinh ra trong gia đình quân nhân, nếu nói là múa thương lộng quyền thì may ra còn được.

Hơn nữa, nếu Quân đại thiếu gia sớm thăm viếng vài năm, thì nha đầu kia cũng có thể trở thành tài nữ. Đáng tiếc, từ khi nha đầu này gặp Quân Mạc Tà liền theo Quân Mạc Tà như một trợ thủ, nên phần lớn thời gian đều dành tu luyện võ công, lấy đâu ra thời gian nghiên cứu âm luật.

- Tuyết Yên...

Quân Mạc Tà trơ mắt nhìn Mai Tuyết Yên, giọng cầu khẩn.

- Kêu la cái gì? Trước kia chúng ta vì chàng mà phải ráng nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ thì đã biết rõ lòng chàng rồi, để cho công bằng, chút nữa chàng phải làm cho mỗi người chúng ta một bài thơ, một bài từ và một cầm khúc. Để xem phu quân chúng ta đa tài ra sao. Nếu chàng làm không được thì hậu quả như thế nào chàng tự biết rồi đó. (NB: Quả này tối ngủ WC à mà a Tà nhà mềnh có có làm ăn đc gì đâu cơ chứ )

Mai Tuyết Yên hùng hổ nói.

- Loảng xoảng loảng xoảng.

Quân Mạc Tà đang ngồi trên ghế mà cảm thấy như ngồi trên đống than.

- Đúng rồi, Mạc Tà ca ca, ca ca nhất định phải viết. Nếu không viết được hoặc viết không tốt thì...

Độc Cô Tiểu Nghệ giương nanh múa vuốt uy hiếp.

- Các vị tỷ muội chuyện này không nên ép, bởi vì cái gọi là thước đều có ngắn, dài, (xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường). Mỗi người có sở trường riêng của mình. Quân phủ không rành chuyện này thì cũng nên thôi, âm nhạc và huyền công cũng giống nhau, cũng cần phải có thiên phú mới được.

Miêu Tiểu Miêu vui sướng khi thấy hắn gặp họa bèn giả bộ ra tay cứu giúp

- Hơn nữa, cho dù là có thiên phú thì cũng cần có thời gian rèn luyện mới được chứ biết qua loa cũng chẳng hay ho gì. Ha ha các vị tỷ muội cũng không nên ép buộc quá, đừng làm Quân phủ chủ khó xử, sẽ không hay lắm đâu.

Mạc Tà thống khổ lấy tay che mắt, cả người như cuộn tròn trong ghế.

Trời ạ, cái này gọi là khuyên giải hay sao?

- Tiểu Miêu muội muội, việc này muội không cần phải xen vào. Mạc Tà nếu làm không được như lời chàng nói thì chúng ta cũng chẳng làm gì được Tà quân chi chủ đại nhân này cả nhưng chúng ta sẽ không thèm để ý hắn nữa. (NB: Nhìn mà ko làm gì còn đau khổ hơn là ko nhìn thấy a )

Mai Tuyết Yên ngữ khí rất nhẹ nhàng nói

- Nhưng trước hết hãy cho chúng ta vẫn thưởng thức khúc nhạc do phu quân của muội sáng tác đi. Chúng ta cũng không phải không nói lý lẽ, sẽ coi đây là tiêu chuẩn. Các tỷ muội, tiêu chuẩn như vậy có được không?

- Được để ta đi lấy đàn.

Độc Cô Tiểu Nghệ nói một tiếng rồi đứng lên, chạy nhanh ra ngoài.

Lấy khúc nhạc Quân Dạ làm tiêu chuẩn? Xem ra vị Tà quân chi chủ lần này thật sự là gặp nạn rồi.

Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Mạc Tà trong lòng rất khoái chí khi thấy hắn gặp nạn.

Tiểu tử, đừng tưởng ngươi huyên công cao cường là ngon, so với Quân Dạ của ta... Ngươi xứng sao? Nàng nói thầm trong lòng.

Lại dám có chủ ý với lão nương. Xem ta làm sao đùa chết ngươi. Miêu Tiểu Miêu âm thầm hạ quyết tâm đợi lát nữa đàn được mang đến, mình nhất định phát huy tối đa sở trường của mình, làm cho Quân Mạc Tà phải ăn giấm chua mới được.

Tốc độ Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự rất nhanh, chỉ một lát đã mang về một cây đàn cổ kính.

Chúng nữ đều nhìn Quân Mạc Tà, trung thần trong mắt không cần nói cũng biết.

Trời tạo nghiệt thì có thể được, người tạo nghiệt không thể sống. Quân đại thiếu gia chính là đang tự gây nghiệt rồi.

Mạc Tà thở dài, khẩu khí u oán giống như oán phụ nơi khuê phòng.

Trời ơi, đất ơi, sao mạng ta khổ vậy chứ?

Miêu Tiểu Miêu ngồi ngay ngắn trước cây đàn, tùy tay phẩy một cái, liền một loạt âm thanh vàng ngọc vang lên.
- Đàn tốt.

Miêu Tiểu Miêu lộ vẻ xúc động, thì ra cây đàn này so với cây đàn trong Huyễn Phủ của mình chỉ hơn chứ không kém.

- Cây đàn này, thân đàn làm bằng gỗ vạn năm, dây đàn làm từ gân thuồng luồng dưới đáy biển sâu và tơ Thiên Tằm. Tài liệu là do Mạc Tà thu thập, ta chỉ làm ra nó mà thôi.

Quản Thanh Hàn khẽ cười nói.

- Quản tỷ tỷ thật tài giỏi.

Miêu Tiểu Miêu tôn kính nhìn Quản Thanh Hàn một cái.

Nói biết đánh đàn cũng không gì to tát, chỉ cần là tiểu thư khuê các, danh môn thiên kim là ít ai không biết gảy đàn. Nhưng nói đến làm đàn thì vô cùng khó khăn. Nếu muốn chế tạo một cầy đàn tinh xảo và âm sắc hạng nhất thì đã khó càng thêm khó.

- Tiểu muội xin được bắt đầu.

Miêu Tiểu Miêu hít thở thật sâu, ngón tay ngọc nhỏ nhắn linh hoạt vừa động, tiếng đàn du dương vang lên.

Sầu triền miên, mọi người thấy hoa rơi trước mắt bay tán loạn, rực rỡ đầy đất.

Táng hoa ngâm. (NB: Khúc hát chôn hoa Hồng Lâu Mộng. Đại Ngọc)

Tiếng đàn triền miên vang lên như bất tận.

Chỉ một khúc mở đầu mà Quản Thanh Hàn và chúng nữ liền như bị lạc vào nơi tuyệt đẹp mà ưu buồn trong tiếng nhạc.

- Hoa rơi, bay đầy trời...

Miêu Tiểu Miêu theo tiếng đàn ngân nga hát, trong đầu hiện lên giọng nói và dáng điệu, vẻ mặt vui cười của Mặc Quân Dạ. Trong lòng nàng chợt cảm thấ ngọt ngào, khúc Táng hoa ngâm này sầu triền miên nhưng nàng lại hát nó thành một khúc hát có chút hạnh phúc trong đó.

Đó là dĩ nhiên, tâm tình nàng hạnh phúc như thế, gảy đàn thì chỉ cần theo giai điệu, nguyên bản không thay đổi. Nhưng dù vậy cũng đủ rồi. (NB: Xưa có người buồn cảnh có vui đâu bao giờ nay thì ngược lại a )

Sau một lúc lâu, tiếng đàn rốt cục dần dần trầm thấp, chấm dứt.

Trong phòng chỉ còn lại một mảnh im lặng, dự vị kéo dài như không dứt.

Một hồi lâu sau, Mai Tuyết Yên thở dài một hơi nói:

- Cầm khúc này tên gọi là gì?

- Táng hoa ngâm.

Miêu Tiểu Miêu trả lời.

- Cầm khúc này.. Thật sự là của phu quân muội?

Quản Thanh Hàn tuy rằng tinh thông âm luật nhưng cũng tán thưởng không thôi và cũng có chút nghi ngờ

- Cầm khúc này tuy rằng có thể nói là tuyệt tác nhưng chính là do nam nhân yêu tha thiết thê tử của mình mà viết lên... Vì vậy có cái gì đó không hợp lý.


Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt lên, nhất thời có chút lắp bắp nói không ra lời. Cầm khúc này chính là Mặc Quân Dạ ngày đó sử dụng trong lúc tỷ thí, đâu phải vì viết cho nàng? Chẳng qua vì yêu tha thiết Tà chi quân chủ nên thổi phồng sự thật, không nghĩ tới Quản Thanh Hàn trình độ âm luật cao thâm như vậy, vừa nghe ra đã biết được nguyện vọng của nam nhân trong bài hát, liền chất vấn mình. (NB: Theo mình biết khúc táng hoa ngâm này là Lâm Đại Ngọc đã mượn cảnh hoa nở rồi hoa tàn để cảm thán cho số phận không may của mình. Cũng chính vì ông trời ưu ái phú cho nàng cả sắc đẹp, tài hoa xuất chúng lại si tình sâu sắc, nên mới dẫn đến cảnh nàng chôn hoa, và mới có được khúc “Táng hoa ngâm”. Lâm Đại Ngọc mượn hình ảnh cánh hoa rơi để ví với tính mệnh của mình, và gắn cuộc đời mình với cánh hoa rụng rơi)

Theo như lời Quản Thanh Hàn, lời hát này không phải là người yêu tặng cho nàng.

Chúng nữ nhìn nhau cười, các nàng như thế nào lại không biết nguyên do trong đó, tự nhiên cũng sẽ không truy cứu tới cùng.

Nhưng cũng vì khúc nhạc này mà các nàng đối với Quân đại thiếu gia oán hận giảm đi vài phần, chỉ cần không đặc biệt ám chỉ người nào đó là tốt rồi.

Ngay sau đó mọi người lại hỏi vài câu bắt Miêu Tiểu Miêu đem mấy câu thơ do Quân Mạc Tà làm đọc lên.

Miêu Tiểu Miêu tinh thần phấn chấn, phi thường vui vẻ, trước mặt tỷ muội mới quen này kề về tài hoa của tình lang mình với cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Những câu thơ về Xuân hoa thu nguyệt vừa được đọc lên, chúng nữ nhất thời chấn động. Từng đôi mắt đẹp sáng như pha lê nhìn về phía Quân Mạc Tà. Oa, không nghĩ tới vị Thiên Hương đệ nhất quần áo lụa là này còn ẩn tàng một tài năng như vậy.

Nhưng không thể tha thứ chính là... Trong nhà có nhiều tỷ muội như vậy nhưng hắn không làm thơ ca để mọi người vui vẻ, ngược lại để dành những thứ đó ra ngoài đi tán gái.

Chẳng lẽ hoa nhà không bằng hoa dại là sự thật? (NB: Cơm ăn mãi cũng chán sao bằng phở đc đây )

Chắc là bởi vì hoa nhà đã định rồi, không mất đi đâu được nên cũng không để ở trong lòng đây mà?

Thật sự là muốn nhẫn nhưng không được.

Thủ đoạn “giấu dốt” này làm mọi người tức giận.

Vừa mới giảm một chút thì oán khí lại tăng lên lần nữa.

Khi bài thơ đọc tới đoạn: Thuận lòng trời chưa chắc đã tồn tai, tuy nghịch thiên mà vẫn cười vang, người nào được như ta, một người một kiếm phiêu bạt nhân gian. (Thủ ‘Thuận thiên vị tất tồn, nghịch thiên hợp cai tiếu, hà nhân như ngã, kiếm chỉ nhân gian ba đào! Nhật nguyệt nhập ngã hung hoài, khán ngã độc lĩnh phong tao...’ Na nhất thủ nhất xuất) Oán khí trong lòng chúng nữ rốt cuộc không chế trụ nổi.

Đại thiếu như ngồi trên đống lửa, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

- Miêu cô nương, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?

Quân Mạc Tà xoa tay nói. Điều này liền động đến mấy hũ giấm chua đang ngồi...

- Ta không có hứng thú nói chuyện với ngươi.

Miêu Tiểu Miêu hừ một tiếng, lắc đầu nói, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn.

- Hả? Chàng cùng Miêu muội muội nói chuyện gì thế? Chuyện trọng yếu gì mà tỷ muội chúng ta không thể nghe? Muốn nói cũng được nhưng cứ trả nợ cho tỷ muội chúng ta xong đã rồi hãy tính.

Mai Tuyết Yên hiện tại chính là thiết diện vô tư, trừng hai mắt, kiên quyết không buông tha.