Dị Thế Tà Quân

Chương 391: Mai Tuyết Yên! Ta hận ngươi!






Một bước cuối cùng...

Mạc Tà nhẹ nhàng đem mỹ nhân đặt lên giường. Mai Tuyết Yên ngân khẻ một tiếng, đang muốn mở to mắt... Ngay sau đó, một đôi môi nóng rực đã phủ trùm lên vẩng trán nàng...

Mi mắt Mai Tuyết Yên nhấp nháy mấy động nhưng rốt cuộc lại không mở mắt ra, cả người dường như đông cứng lại...

Đôi môi mềm mại, mang theo hơi thở nóng bỏng như muốn hòa tang người khác ra, cứ nhẹ nhàng chậm rải đi xuống, hôn từ trán xuống mắt rồi đến mũi, hôn lên khắp khuôn mặt tuyệt sắc của nàng...

Mai Tuyết Yên không một chút kháng cự, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bộ dáng hoàn toàn hợp tác, trong miệng vô ý phát ra từng tiếng rên rỉ... Mỹ nhân chỉ cảm thấy đôi môi nóng bỏng kia cứ từ từ đi xuống, rốt cục bắt được môi anh đào của mình, sau đó lại mạnh mẽ quấn chặt môi nàng.

Mà đôi ma thủ kia thì lại tùy ý sờ loạn trên khắp người mình, đi đến nơi nào thì y phục nơi đó dứt khoát được bóc ra.

Đôi môi Mạc Tà lại đi thẳng xuống phía dưới, dần dần tới cổ, sau đó tới xương quai, rồi xuống chút nữa... Liền chuyển đến phần đỉnh nhọn trên đồi tuyết trắng (BT: Tới rồi, tới rồi). Quân Đại Thiếu há miệng ngậm chặc lấy hạt anh đào, chiếc lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt đùa nghịch... (BT: Đã bắt đầu chảy máu mũi rồi đấy )

Cặp chân thon dài của Mai Tuyết Yên đột nhiên khép chặt lại... Kiều khu mềm mại khẽ run rẩy nhưng thủy chung vẫn không mở mắt ra, cứ tùy ý cho người trong lòng khinh bạc...

Đột nhiên cảm thấy bên mình chợt lạnh, Quân Mạc Tà từ trên người nàng đứng dậy, đôi tay vẫn giữ chặc lấy cặp núi đôi đầy đặn kia... Ánh mắt hắn sáng rực, quét khắp trên cơ thể mềm mại hoàn mỹ của mỹ nhân tuyệt thế vô song này. Hay tay hắn tung lên, đem y phục của mình xả xuống...

Đến giờ phút này, Quân Đại Thiếu đã không còn chịu nổi, hắn cảm nhận được nếu cứ tiếp tục không phát tiết ra ngoài chỉ sợ có thể sẽ bị nổ tung mất. Ngay cả trình tự “Cởi” y cũng đều bỏ bớt, trực tiếp “Xả”... (BT: Gấp lắm rồi... Xả cho lẹ anh ơi)

Mai Tuyết Yên vẫn nhắm chặt mắt lại, lặng yên chờ đợi lần “xâm nhập” cuối cùng... Đột nhiên trong lòng có một chút hốt hoảng, sợ hãi khó nói lên lời. Ngay cả thực lực bản thân bây giờ đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, nhưng dù sao Mai Tuyết Yên cũng chưa bao giờ trải qua loại chuyện này... Giờ phút này đối mặt với “xâm lược” của Quân Mạc Tà, trong lúc nhất thời dường như mờ mịt không biết làm sao.

Tâm trí nàng lại theo động tác của tình lang cũng từ từ bốc lên, cơ quan cảm giác toàn thân cũng trở nên nóng rực, bên trong rà rời. “Bản thân huyền công vô địch cái thế như vậy, thế mà trong thời khắc này lại hoàn toàn không có dất dụng võ.”

Mai đại mỹ nhân tay chân mềm yếu nằm ở trên giường, cảm giác có một thân thể ấm áp tráng kiện hướng về mình đè ép xuống. Mai Tuyết Yên cả người run rẩy, đầu ngón chân trắng nhỏ cũng cuốn cong lên...

Rốt cuộc, Quân Mạc Tà cả người khô nóng, thở dốc phì phò, không kìm nén được, xoay đầu Mai Tuyết Yên ngước lên, nhìn thật sâu vào ánh mắt nàng, thanh âm gấp gáp nói:

- Tuyết Yên... Ta... Ta... Đến đây... (BT: Đến... Đến... Đến rồi Đừng chảy máu mũi nha mấy bạn)

Đôi tay ngọc của Mai Tuyết Yên khẩn trương bắt lấy, trên mặt sớm đả đò ửng lên... Không rên một tiếng... Nhưng bộ ngực nàng lại phập phồng liên tục...

Mạc Tà rốt cuộc chịu không kiềm chế nổi, đang muốn tìm đường thẳng đến “đảo Long Hoàng”...

Đúng lúc này, Mai đại tỷ đột nhiên cảm nhận được một nổi sợ hải kịch liệt khó nói nên lời... Không hiểu sao mùi vị sợ hải lại tràn ngập toàn thân... Kiềm chế không nổi hét lên một tiếng, thân mình khẽ lay động...

Quân Đại Thiếu toàn thân trần như nhộng, đau đớn vô cùng, ngã sấp ra giường, hai bàn tay to gần như vô lực bấu lấy giường, ngẩn đầu lên... Hai mắt màu đỏ, khóc không ra nước mắt... (BT: Chuyện gì thế này )

Trên mặt giường lại xuất hiện một cái lổ (BT: Chuyện là thế đấy), gống như bị một binh khí nào đó đâm thủng (BT: Nhất trụ kình thiên)

Nam nhi không dễ rơi lệ, chẳng qua là vì chưa tới lúc thương tâm mà thôi! (BT:)

- A a a... Chết ta...

Giờ phút này Quân Mạc Tà cơ hồ muốn khóc rống lên, giậm chân đấm ngực nói:

- Ta đã làm gì nên tội chứ, sao lại chơi ta như vậy hả trời? Cứu mạng...

Đại Thiếu hung hăn nện đầu xuống giường, phát ra từng tiếng thùng thùng.

- Ta thật sự đang sắp nổ tung mà...

Quân Đại Thiếu bị dục hỏa thiêu đốt nổi giận gầm lên một tiếng. Trong bi phẩn tới cực điểm, ánh mắt đỏ lên, theo bản năng phần dưới cứ dựng thẳng lên, quả thực muốn treo cổ ngay lập tức. (BT: Vừa biên vừa cười muốn rụng rốn)

- Mai Tuyết Yên... Ta hận ngươi...

Vừa rồi Mai đại mỹ nhân còn ở trên giường, ngoan ngoãn như một con sơn dương đang chờ làm thịt, vậy mà vụt một cái đã không thấy đâu.

Thân pháp cực nhanh kia, quả là kinh thế hải tục. Thực lực độc bộ đương thời như Quân Mạc Tà cũng không bắt kip!

Hơn nữa, Mai đại mỹ nhân lựa chọn thời cơ biến mất quá ư là đúng lúc! Vừa lúc Quân Đại Thiếu sung ống sẳn sàng, đang muốn sốc thương lên ngựa tung hoành ngang dọc, ngay thời khắc chỉ mành treo chuông kia... Quân Đại Thiếu còn đang vô cùng phấn khởi thì... Lại không thấy đâu!

Quả là “Bồng môn chích đãi vi quân khải, quân tương khai chi môn vô tung!” (DG: Cửa chỉ còn đợi vua đến mở, khi vua đến thì cửa lại biến mất)

Đây là cái gì chứ?

Chính là muốn mạng người mà!

Tình thế bắt buộc, Đại Thiếu chỉ có thể một kích bổ nhào vào khoảng không, phần thắt lưng kia chính là như dây cung đang được kéo căn hết sức đột nhiên được thả ra... Đúng là toàn lực tiến lên, căn bản là không kịp phanh lại... “Định Hải Thần Châm” đã dứt khoát đâm ra!!!

Truy cậP để đǫc truyện

Mà cự ly này lại quá gần, căn bản là không cần phải nhắm, cơ hồ là bách phát bách trúng, trăm lần không trật. Vậy mà không hiểu sao lại có thể trượt mục tiêu được như thế.

“Phốc” - một tiếng vang nhỏ phát ra từ trên giường.

Quả là cần phải khích lệ một câu: “Quân Đại Thiếu không hổ là cái thế cao nhân, không phụ là Tà Quân Chủ, càng không tổn hao uy danh một đời bá chủ, cao thủ đứng đầu thiên hạ!”

Ngay cả chăn nệm cũng có thể bị một thương làm thủng một lổ to như trứng ngỗng như thế! (BT: )

Chiến tích bực này, cho dù là gia súc như trâu bò cũng phải líu lưỡi trợn mắt há mồm mà nhìn cam bái hạ phong mà thôi!

Chim uyên ương hí thủy trên gối đầu, một con cả người trắng như tuyết hai mắt đăm đăm nhìn vào lổ thủng thật lớn khi Quân Đại Thiếu xoay người đứng lên, cái đuôi như vô thức lắc lắc... Trên trán từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống...

• Trời đất ơi, tại sao lớn như vậy?... (BT: Cái đoạn này là tác giả muốn chơi khăm chú Tà thôi )

Nguyên lai Mai Tuyết Yên Mai đại tỷ tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lại có thể khôi phục thành hình thái nguyên thủy nhất...

Một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương đột nhiên biến thành một Tuyết Thần Hạc, cái này... Có thể là một khái niệm sao? Nếu là như thế này còn có thể bắn trúng bia, mới thật sự là kỳ quặc quái gở mà!

Không phải thuật bắn súng của Quân Đại Thiếu không chuẩn, mà là do mục tiêu... Rất ư là thái quá kia!
Cũng không trách Quân Đại Thiếu bi phẫn như thế.

Tin rằng bất kỳ nam nhân nào gặp phải chuyện như thế này cũng là khóc không ra nước mắt...

Ngay cả từ cổ chí kim, Đại Thiếu gia tuyệt đối mạnh mẽ, đối mặt với biến cố như vậy, vẫn là muốn khóc không ra nước mắt!

Biến cố này thật là rất bá đạo! Rất sắc bén! Rất ngoài ý muốn! Rất xấu hổ!

Mạc Tà trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tuyết Thân Hạc trên gối, thở hồng hộc, ánh mắt dữ tợn, không khí nanh ác muôn dạng:

- Mai Tuyết Yên! Ngươi muốn mưu sát chồng sao? Ngươi biến trở về cho ta! Nhanh chóng biến trở về cho ta!

Hóa thân thành hình thái nguyên thủy, tiểu thú Mai Tuyết Yên còn đang rất ngập ngừng nhìn “của” hắn, ánh mắt kinh ngạc, động tác rất nhỏ, nhưng kiên quyết lắc đầu.

“Đồ chơi kia thật sự thật là đáng sợ! Cực kỳ quá cở rồi! Mình căn bản là không cách nào thừa nhận! Chỉ nghĩ thôi cũng muốn sợ hãi vạn phần, nói gì tự thân nếm thử! Không được, nếm thử không được!”

Tung hoành Thiên Địa, đối mặt vô số kẻ thù mạnh mẽ, đối mặt sinh tử đại nạn cũng chưa bao giờ từng lộ vẻ e sợ. Lần đầu tiên trong đời từ đấy lòng lộ ra ý tứ khiếp đảm, chưa chiến đã sợ, chưa chiến đã hàng!

- Biến trở về! Nhanh biến trở về a! Ngay lập tức, ngay lập tức!

Mạc Tà lần thứ hai cúi đầu mở miệng nhe răng rít gào một tiếng.

Thật sự không được, phía dưới càng ngày càng lộ vẻ nghẹn trướng đến khó chịu, hơn nữa càng phát ra vẻ dữ tợn đáng sợ. Cứng rắn đến mức này, Quân Mạc Tà tin tưởng: “Nếu là giờ phút này dùng thần kiếm Viêm Hoàng Huyết chém cây gậy kia... Chắc hẳn Viêm Hoàng Huyết sẽ tét ra một lỗ hổng lớn!” (BT: Vãi chú Tà )

Nếu có đủ chiều dài, cái hạ xuống vừa rồi kia, không chừng có thể đâm thẳng từ trời xuống tới hoàng tuyền!

Mai Tuyết Yên sợ hãi lắc đầu, trong lòng chẳng qua là đang suy nghĩ: “Cũng không biết ngày đó Quản Thanh Hàn cùng Miêu Tiểu Miêu hai người là thế nào thừa nhận được đây? Đây... Cũng quá dọa người rồi! Quả thực chỉ nghĩ qua đã sợ, chuyện này, hay là tạm thời không nên mạo hiểm cho thỏa đáng, chờ điều tra rõ ràng rồi hãy nói cũng không muộn!”

- Tuyết Yên, ngươi chính xác là muốn mưu sát chồng mà! Ta muốn chết! Ta thật sự muốn chết! A a a...

Đại thiếu ngửa mặt lên trời rống giận, trán nổi đầy gân xanh co giật, ánh mắt dữ tợn, thở hồng hộc kịch liệt, hai bàn tay to cũng không biết là tức giận hay là cấp bách lại đang kịch liệt run rẩy!

- Ngươi còn không lại đây cho ta sao!

Rốt cục nhịn không được, Quân Đại Thiếu ôm đồm tới.

Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng nhảy dựng, tức thì né tránh.

Sau khi nàng đả khôi phục nguyên hình, thân pháp càng tăng thêm, tốc độ đâu chỉ tăng cường gấp đôi? Quân Đại Thiếu mặc dù cũng lấy tốc độ tự cho là siêu phàm của mình, nhưng đối mặt với Mai Tuyết Yên lúc này, cũng là trăm triệu lần không thể làm gì được.

- Không gian giam cầm!

Cuối cùng Đại Thiếu đành xuất ra thủ đoạn. Trực tiếp lấy tu vi Phá Toái Hư Không phát ra không gian giam cầm cấp độ cao nhất. Trực tiếp đem cả gian phòng ngưng tụ thành một, sau đó dù khó chịu vẫn ung dung đem thân thể nho nhỏ của Mai Tuyết Yên bắt lấy, đặt ở trước mắt mình.

- Biến... Hay... Không biến...?

Đại Thiếu bỗng nhiên nước miếng bay tứ tung, nhìn đôi mắt đen bóng trước mặt.

- Ngươi... Sắc mặt làm ta sợ hãi...


Thân đã trên tay người, Mai Tuyết Yên đành phải xin tha thứ.

- Cứ biến trở lại rồi hãy lo lắng tiếp!

Đại Thiếu thở phì phò, bàn tay to đánh một phát vào trên cái mông kia... Cảm xúc này... Thật sự là bó tay: Lại làm cho dục hỏa dưới bụng không ngờ càng tăng lên.

Tiễn đã rời cung sao quay đầu!

Đại Thiếu hiện tại đã là xứng với danh xưng xấu hổ ‘đao khó vào vỏ’ rồi! Nếu như không phải là Mai Tuyết Yên giờ phút này đã khôi phục nguyên hình chỉ sợ đã trực tiếp nếm trải Bá Vương ngạnh thượng cung rồi, đâu có cần nói nhảm nhiều như vậy.

- Ngươi giam cầm cả không gian, ngươi muốn ta biến trở về như thế nào đây?

Mai Tuyết Yên ủy khuất nói.

Mạc Tà ngây người một lúc, vội vàng giải trừ không gian giam cầm, quát:

- Lập tức! Mau đó...

Lời còn chưa dứt, Mai Tuyết Yên đã hóa thành một đạo lưu quang, lấy khí thế nhanh như chớp đoạt cửa mà đi. Giờ khắc này tốc độ tuyệt đối vượt xa tốc độ cực hạn bình thường của Mai đại tỷ!

Tinh tưởng dù cho nàng có đạt tới cấp n cũng không thể đạt đươc tốc độ như lúc này!

Tốc độ cực kỳ nhanh bỏ xa mọi sinh linh trên thế gian. Cực nhanh chăn? Cũng không phải!

Chỉ có thần tốc mới có thể hình dung tốc độ này, phải là thần tốc độ mà!

Đối mặt tốc độ như thế dù là lấy tu vi của Quân Mạc Tà, cũng chỉ kịp mở trừng hai mắt, liền không thấy gì.

Sau đó... Còn có cái gì sau đó, Quân Đại Thiếu hoàn toàn bi kịch rồi!

- Mai Tuyết Yên...

Mắt choáng váng, Quân Mạc Tà bi phẫn muôn dạng rống to lên:

- Ta hận ta và ngươi, hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi...

Sau đó “phành” một tiếng, ngửa mặt té ngã xuống giường, phía dưới vẫn thẳng tắp đứng vững, nhất trụ kình thiên liên tục co giật!

Đại Thiếu thật sự muốn khóc...