Dị Thế Tà Quân

Chương 448: Tiếp tục giết người!






Một tiếng nổ lớn phát ra, bụi đất bay mù mịt, cát đá bay tán loạn, ở giữa hiện ra một cái động cực lớn, tựa hồ còn to hơn cái hố mà Mạc Tà dùng thổ địa chi lực tạo ra. Hạ Trường Thiên tự bạo, đương nhiên là thân thế hóa thành tro bụi, không thể sống lại, ngay cả thánh anh thần hồn cũng chẳng còn. Phần Quân Mạc Tà ở trung tâm vụ nỗ cũng biến mất, không thấy tung tích.

“Không phải tiểu tử này cùng chết với Hạ Trường Thiên rồi đấy chứ?” Sắc mặt của đám người Cổ Hàn càng nặng nề, mang theo vẻ cổ quái và phức tạp không nói nên lời. Nếu hai người cùng chết, vậy chuyện này thực là một tai họa lớn.

Hiện giờ người trong Tam Đại Thánh Địa có tâm lý rất lạ, không ai vì Hạ Trường Thiên chết đi mà bi ai, lại còn cầu nguyện cho Quân Mạc Tà - người thù địch này ngàn vạn lần đừng bị làm sao. Quân Mạc Tàm, ngàn vạn lần đừng chết a.

Giờ phút này, lực lượng của đại lục đã tổn thất nghiêm trọng, mà quan trọng nhất là nếu Quân Mạc Tà bị chôn cùng Hạ Trường Thiên, thì chẳng những sẽ không thể tiếp tục được huyền thú trợ giúp đối kháng ngoại tộc, mà huyền thú sẽ còn điên cuồng, không tiếc hết thảy quay lại hủy diệt Tam Đại Thánh Địa. Điều này tin rằng không ai nghi ngờ.

Lúc này, chúng cao thủ trố mắt nhìn cản tưởng phía trước, cả đám như bị thiên lôi đánh trúng. Tổng cộng cả bốn mươi cao thủ, thêm một vị cường giả thánh quân trong phút chốc đã hóa thành tro bụi. Mà tất cả chuyện này, cũng chỉ do một người làm. Nếu Quân Mạc Tà không chết, thành quả này thật đáng sợ.

- Hạ nhị ca a a...

Quý Bác Văn thấy Hạ Trường Thiên tự bạo, chết không toàn thây thì thét dài bi phẫn tuyệt vọng. Lúc Hạ Trường Thiên tự bạo là lúc Quý Bác Văn liều mạng xông ra, nhưng Viêm Hoàng Chi Huyết tự nhiên không chịu buông tha, cũng thủy chung bám theo, liên tục khóa chặt.


Quý Bác Văn thấy bạn thân lìa đời, tâm hoảng ý loạn, liên tiếp bị chém thương. Nhưng giờ phút này hắn chỉ một mực gào thét, không thèm để ý thương thế trên người. Rồi đột nhiên, cả người Quý Bác Văn như một mũi tiên bay vọt lên cao, cả thân người dựng đứng, cười thảm, Viêm Hoàng Chi Huyết cũng phát ra tiếng kêu thê lương dị thường.

- Xoát xoát xoát, kiếm quang lóe lên, không trung nhộm mưa máu, một cánh tay theo bóng kiếm lướt qua, xẹt đã từ không trung rớt xuống.

A a a... Quý Bác Văn đau đớn giứ không trung, ngửa mặt phun một ngụm tiên huyết, máu tươi lại bắn ra đầy trời, nhưng thân hình vẫn xông lên không hề chậm lại. Mà Viêm Hoàng Chi Huyết cũng chấn động, phát ra tiếng ong ong mau chóng bám theo. Lúc trước không cẩn thận để người này chạy thoát ra được, Viêm Hoàng Chi Huyết cảm thấy thật mất mặt (DG: What - nó biết suy nghĩ), thẹn quá hóa giận. Một tiểu hài tử tự cho là rất có bản lĩnh, một khi đã bị mất mặt, vậy thì hắn sẽ bất chấp tất cả.

Quý Bác Văn cười to, đột nhiên dùng hết khí lực toàn thân quát lớn:

- Quân Mạc Tà, một khi ngươi đã mất nhân tính như vật, lão phu liền thành toàn chuyện của nhị ca, để ngươi hối hận cả đời.

Lời còn chưa dứt, thân hình gập lại bất ngờ, trái với toàn bộ nguyên lý thông thường. Vốn dĩ đang bay thẳng lên thiên không lại biến thành chếch xuống nhanh như gió, cảnh này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng trên bầu trời hiện ra hơn trăm đạo tàn ảnh của kẻ độc tí (cụt một tay), cực nhanh nhắm xuống đầu Mai Tuyết Yên chụp xuống. Quý Bác Văn cuồng tiếu, vận dụng toàn bộ khí lực chụp xuống đầu Mai Tuyết Yên, đôi mắt bừng bừng dữ tợn. Một chưởng này là tụ công lực cả đời của một vị nhị cấp thánh quân, một chưởng này làm không gian trong phạm vi trăm trượng quanh nó cũng như đọng lại thành một khối thép lớn. Trong không gian này, ngay cả không khí cũng không tiếp tục lưu động được.
Mái tóc Mai Tuyết Yên đang tung bay cũng đột nhiên dừng lại. Hùng Khai Sơn há miệng, thần sắc giận dữ tựa hồ muốn mắng nhưng lại bị đóng băng lại, một khắc này cả thiên địa xung quanh như bị đọng lại. Quý Bác Văn thê lương cười vang, tựa như tràn ngập khoái ý trả thù. Hắn muốn trả thù, trả thù Quân Mạc Tà, mà phương pháp trả thù tốt nhất là giết người Quân Mạc Tà coi trọng nhất, người hắn yêu nhất. Thậm chí Quý Bác Văn còn quyết tâm, chỉ cần lần này có thế đánh chết Mai Tuyết Yên, lại xem cái bi thống của Quân Mạc Tà thì hắn sẽ tự bạo.

Chỉ cần nhìn sự thương tâm, đau đớn của Quân Mạc Tà, Quý Bác Văn cũng thấy thỏa mãn, hắn không cần cái gì khác nữa, phải trả giá ra sao cũng đáng. "Ngươi muốn huynh đệ ta thống khổ, sống không bằng chết, ta sẽ khiến ngươi cả đời sống trong thống hận, đau khổ, vĩnh viễn đau khổ và tiếc hận. Tưởng tượng như vậy, Quý Bác Văn cười khoái trá khó hiểu. Đúng vậy, tính mạng chỉ có một, nhưng lúc cần vứt đi, chúng ta cũng sẽ không keo kiệt. Tin rằng dưới một kích tử vong như vậy, huyền thú Thiên Phạt hay cao tầng Tà Quân phủ cũng sẽ không ai sống được.

Hắn biết Quân Mạc Tà chưa chết, nhất định Quân Mạc Tà chưa chết bởi vì thanh kiếm này, thanh kiếm chết tiệt đang điên cuồng truy kích này không thể nghi ngờ là do Quân Mạc Tà điều khiển, nếu kiếm còn bay như vậy nghĩa là Quân Mạc Tà chưa chết. Nói cách khác, Hạ Trường Thiên tự bạo có thể nói là không chút ảnh hưởng đến Quân Mạc Tà. Sự thật này làm lòng Quý Bác Văn cuồng nộ, Quân Mạc Tà, ngươi bất tử ư? Ngươi có thể bất tử sao? Ngươi chết cũng chưa hết tội, ngươi mới là đáng chết nhất. Cho nên Quý Bác Văn lựa chọn con đường trả thù này, giết chết Mai Tuyết Yên. Chỉ cần Mai Tuyết Yên chết thì coi như Quân Mạc Tà không chết cũng sống không bằng chết.

- Giết, giết!

Khoảng cách trăm trượng, thoáng cái Quý Bác Văn vượt qua. Bàn tay vươn tới, không gian đông lại, hình thành dấu một bàn tay to lớn từ hư không, đó là toàn bộ lực lượng của một nhị cấp thánh quân, đặt hết lực lượng tích góp cả đời vào đó. Một kích tử vong, nhưng không vì thế mà có nghĩa là không thể ngăn trở. Lúc sắp va chạm sắp xảy đến, trong không gian phong tỏa, Mai Tuyết Yên bỗng quát lên một tiếng, công lực toàn thân bùng nổ, phiến không gian đang đọng lại tức thời bị phá vỡ phát ra tiếng răng rắc, mái tóc lần nữa tung bay, ngọc thủ vừa nhấc lên muốn ra tay phản kích.

Trong phút chốc, người Tam Đại Thánh Địa cơ hồ không thể tin vào cảnh trước mắt. Một vị thánh quân tập trung toàn bộ công lực cả đời đông kết không gian, Mai Tuyết Yên lại có thể phá vỡ? Có thể tức thì phá vỡ, vậy thì công lực của vị hoàng giả Thiên Phạt này đã đến mức nào rồi? Lúc trước không phải chỉ kêu nàng là tôn giả thôi sao? Tại sao lại xuất hiện chuyện này, không thể có chuyện này được?

Nhưng cuối cũng Mai Tuyết Yên cũng không ra tay, cũng không phải không kịp ra tay mà là không cần ra tay. Bởi vì có một thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước tầm mắt nàng, sừng sững chặn Quý Bác Văn. Có người này chắn trước mình, thì nàng tự tin trên thế gian này không kẻ nào, không lực lượng nào có thể vượt qua để thương tổn mình, đó là lòng tin tuyệt đối. (DG: Mình cũng từng cảm giác ôm một người trong tay, khi ấy thế gian này chẳng là gì cả - ngày ấy đã xa rồi.)

Cùng với sự xuất hiện của người này là sự xuất hiện của hơn mười bóng kiếm đen bóng, chớp lóe. Đôi ấn thủ chưởng từ hư không hiện ra, không gian xuất hiện sương mù tử sắc, sương mù tử sắc bốc lên càng nhiều, nhưng chuyển động theo một quỹ đạo huyền diệu, là đạo của thiên địa làm khuôn mặt Cổ Hàn cũng nhất thời đại biến. Trong loại tử sắc này rõ ràng là bao hàm kỳ ngộ vô hạn lượng. Nếu muốn đột phá, tiến thêm một bước nữa, đây chỉ sợ là điểm mấu chốt trong mấu chốt.

Tiếp đến, đôi ấn thủ chưởng này chặn kín đại thủ ấn to lớn của Quý Bác Văn, giống như một dòng nước lũ cuồn cuộn đang chảy tới lại bị chặn lại bởi ngọn núi cao.

Ầm, ầm... Thiên địa vang lên những tiếng đinh tai nhức óc như nhật nguyệt va vào nhau, thiên địa bùng nổ. Có thể làm Mai Tuyết Yên tin tưởng như vậy, có thể làm được việc thần diệu như vậy cũng chỉ có một người, Quân Mạc Tà. Khuôn mặt Quân Mạc Tà băng lãnh, trong nháy mắt dốc hết sức, bạo nộ cứu tính mạng người yêu đang bị uy hiếp, từ hư không hiện ra một bước không lùi, cùng vị thánh quân liều mạng một lần.

- A, a a... Quý Bác Văn bi thảm kêu lên một tiếng, thân thể rơi xuống sắp chạm đất thì tung một chưởng lăng không bay ngược ra sau, rồi liên tục phun ra mười ngụm máu. Mà hơn mười quang ảnh của hắc sắc lợi kiếm cùng hơn bốn mươi chín Cửu U Hàn Nhận cũng từ trong thân thể hắn xuyên ra, Quân Mạc Tà thu song chưởng chứa Hồng Mông Tử Khí, chụp lại. Dưới va đập mạnh mẽ như vậy, Quý Bác Văn giống như một tiểu hài ba tuổi bị đầu trâu mạnh mẽ húc, chơi vơi văng ra ngoài. Trong miệng máu phun ra thành vòi, bay thẳng lên vài chục trượng trên trời cao.

Phía đối diện, Quân Mạc Tà cũng không tốt hơn, mặt không khỏi đỏ lừ, lảo đảo lui về phía sau, phun ra một ngụm máu, tới lúc lùi trúng Mai Tuyết Yên mới dừng lại, yếu ớt ngã xuống mặt đất. Dù sao Quý Bác Văn cũng là cường giả thánh quân, Quân Mạc Tà dù có đại thắng thì cũng phải trả giá. Trên thực tế, Quân Mạc Tà liên tục tiếp chiến hai đại thánh quân, trước đó đã dùng gần hết năng lượng của Hồng Quân Tháp, kinh mạch lại lâm vào cảnh rối loạn, nội thương rốt cuộc không thể áp chế được nữa.

Nhưng ánh mắt Quân Mạc Tà vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Bác Văn. Nếu hắn còn có thể động thủ, thì dù cho mình có bị thần hồn câu diệt, nhất định cũng phải dung hợp lần nữa với Hồng Quân tháp, cho dù lần dung hợp này sẽ khiến hắn thành tro bụi. Một tiếng ngâm khẽ vang lên, từ phía sau Quý Bác Văn, Viêm Hoàng Chi Huyết không hề giảm tốc, lại không hề lưu tình liền cắm thằng vào hậu tâm và dừng ở đó. Lấy tốc độ kinh khủng của nó thì phải hoàn toàn xuyên qua thân thể Quý Bác Văn mới đúng. Bởi vì thân thể Quý Bác Văn bây giờ không có lực phòng ngự, ngay cả Cửu U Hàn Nhận cũng xuyên qua được, huống gì Viêm Hoàng Chi Huyết còn sắc bén hơn không biết bao nhiêu lần. Hay là trong đó có ẩn huyền cơ khác, không thể tưởng tượng được.