Dị Thế Tà Quân

Chương 466: Đại bộ đội đã đến!






Nói xong, Quân Mạc Tà chỉ vào Cổ Hàn đang nắm vạt áo của chính mình, quát:

- Buông ra!

- Ngươi nói cái gì? Chỉ đùa thôi mà?

Ánh mắt Cổ Hàn lập tức trở nên cực độ nguy hiểm, giống như cây kim, chăm chú nhìn vào con mắt của Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà khiêu khích ngược lại trừng mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt Cổ Hàn chợt cười rộ lên, buông tay ra, không ngờ nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đã nói muốn chơi đùa. Vậy thì thú vị rồi, tiếp tục chơi thôi! Nếu như một đời Tà Chi Quân Chủ muốn chơi đùa, lão phu một lão giả sắp chết, không nhận mệnh thì còn biết làm sao!

Quân Mạc Tà nghẹn họng trân trối nhìn, thực sự không tưởng tượng ra được hắn sẽ trả lời như vậy, nhịn không được bật thốt lên mắng to:

- Ta kháo đại gia ngươi! Đầu óc ngươi có vấn đề không vậy! Đấy chính là con gái của người đó!

- Lời đồn thì như thế nào, Quân phủ chủ không nghe rõ sao?

Cổ Hàn cười.

- Bây giờ lão phu còn gì để nói nữa rồi, cũng không muốn tiếp tục chơi với ngươi nữa!

Cổ Hàn hừ lạnh môt tiếng, nói tiếp:

- Còn điều này nữa, nàng không phải là con gái của ta, thỉnh ngươi nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng cho nàng biết chuyện nàng là con gái của ta! Đây là thỉnh cầu cuối cùng của lão phu đối với ngươi!

Cổ Hàn nói xong, đột nhiên cứ như vậy giải trừ không gian tỏa định, thản nhiên đi ra ngoài, đi đến bên cạnh các cao thánh địa cao thủ. Râu tóc tuy rằng bạc trắng như tuyết, nhưng thần sắc rõ ràng đã trở nên thoái mái hơn không ít! Khí độ bản thân lại tái hiện vẻ cao quý, tuy còn chưa khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, nhưng so với bộ dáng sa sút lúc trước dường như là hai người hoàn toàn khác nhau!

Đúng cũng tốt, sai cũng được, công lao, tội lỗi cả đời, sau buổi nói chuyện cùng Quân Mạc Tà bên trong không gian tỏa định đều đã hoàn toàn minh bạch.

Cho dù là sai, có tội, cũng đã thủ hộ đại lục một vạn năm này!

Cho dù là đúng, cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện sai trái tới cực điểm!

Nhưng hiện tại, hết thảy đã không còn trọng yếu!

Thứ duy nhất còn trọng yếu chính là một trận chiến trước mắt này mà thôi!

Đối với câu "chơi đùa mà thôi! Của Quân Mạc Tà, Cổ Hàn trực tiếp khịt mũi khinh bỉ!

Nếu Tà Chi Quân Chủ không phải là người có trách nhiệm, như thế Cổ Hàn sẽ lập tức thừa nhận bản thân mình nhìn lầm rồi!

Chính như theo lời hắn nói vừa lúc nãy: Vô luận ngươi làm như thế nào đều không có quan hệ với ta!

[ truyen cU

A tui dot net ]

Đối mặt với một người chỉ trong tích tắc từ một người chịu trách nhiệm cực đoan biến thành một người vô trách nhiệm đến cực độ Quân Mạc Tà dở khóc dở cười!

Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thế này là thế nào! Sao lại có người như vậy!

Nhưng Quân Mạc Tà cũng hiểu được, Cổ Hàn thống khổ cũng tốt, áy náy cũng vậy, hổ thẹn cũng thế, trong cái không gian tỏa liên này, toàn bộ đã quy về hư vô rồi! Bởi vì hắn đã đem hết thảy đổ lên trên người mình!

Cổ Hàn, thực sự đã không còn muốn sống rồi!

Đồng dạng, sau trận chiến này, Tam Đại Thánh Địa sẽ chỉ còn hư vô, lưu lại bóng dáng mình bên trong sử sách! Đây là ước nguyện duy nhất của bọn họ, cũng là lý tưởng lớn nhất của họ trong thời khắc này! Tin tưởng coi như là hiện tại quỳ xuống cầu bọn hắn, bọn hắn cũng quyết sẽ không đổi ý!

Tâm của bọn hắn đã chết!

Cái chết của bọn hắn, Quân Mạc Tà cho dù muốn ngăn cũng không ngăn được, huống chi hắn cũng không muốn ngăn!

Chính như theo lời hắn nói vừa lúc nãy, cho dù phải chết, cũng phải chết sao cho đổi lại một cái giá lớn nhất!

Đây là yêu cầu duy nhất của Quân Mạc Tà! Yêu cầu này có thể là lãnh huyết, có thể là hiệu quả và lợi ích, có thế là tàn nhẫn.

Nhưng đó là yêu cầu duy nhất của hắn!

Duy chỉ có như thế, mới có thể phát động ra được giá trị lớn nhất của một trận chiến này!

Duy chỉ có như thế, mới có thể được coi là gánh vách trách cho Huyền Huyền đại lục!

Nếu để cho nhưng cao thủ nàyvô duyên vô cớ đối mặt với một ít tôm tép đã chơi trò tự bạo, cái này quả thức khiến cho Quân đại thiếu gia chính thức khóc không ra nước mắt rồi!

Trong chiến tranh, nam nhi sống tiêu sái, chết cũng phải sao cho lẫy lừng!

Yên dạ yên lòng, sống không thẹn một kiếp này!

Cho dù cuối cùng nhất định phải hóa thành mây khói, cũng phải là đám mây ngũ sắc lẫy lừng nhất!

Cái này mới chính là nam nhi!
Cái này mới không phụ cho hai chữ “nam nhi”!

Yêu cầu này tuyệt đối không chỉ giới hạn cho người của Tam Đại Thánh Địa, cũng là yêu cầu đối với tất cả các tướng lĩnh dưới trướng của mình, cũng là yêu cầu đối với tất cả Thiến phạt chiến sĩ, càng là yêu đối với với chính bản thân hắn!

Đột nhiên một tiếng “ầm ầm” vang lên từ phương xa.

Đội quân hậu viện đến từ Thiên Phạt rốt cuộc cũng đuổi kịp tới!

Đồng thời xuất động tất cả huyền thú phi hành đã ngoài thất cấp chuyên chở bộ đội, tuy rằng do thực lực không đủ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng tại thời khắc mấu chốt này, đã đem rất nhiều lực lượng vận chuyển tới. Thời điểm, Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên đang tại kiểm kê binh tướng. Khiến cho Quân Mạc Tà nhận được một cái tin tức vô cùng tốt: Ngoại trừ chiến sĩ của bằng tộc cùng hầu tộc, bởi vì chiến lực bản thân tương đối yếu hơn một chút, trước mắt vẫn chưa đuổi kịp. Sư tộc, Báo tộc, Điêu tộc, cùng Lang tộc, chiễn sĩ mỗi tộc đều có đến năm ngàn, bốn tộc cộng lại tổng cộng có hai vạn đại quân, đã đến nơi đóng quân! Khiến cho chiến lực bên mình vốn đang giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi cũng được cải thiện thực lớn!

Cho đến tận lúc này, tổng chiến lực trước mắt đạt tới ba vạn bốn ngàn người, còn về phía thành địa cũng được đến bảy ngàn. Tổng số binh tướng của song phương cộng là bốn vạn một ngàn, mà chiến lực của mỗi người ở trong đó, cho dù thấp nhất cũng đạt đến cấp độ Tôn Giả, toàn bộ thành viên đều đã làm tốt công tác chuẩn bị cho chiến đấu!

Giữa trưa, lấy Cổ Hàn làm người đứng đầu, đi đầu là Mạc Vô Đạo nhân viên phó chiến của Tam Đại Thánh Địa, đem bảy ngàn chiến lực phân thành mười đội ngũ, ngay ngắn trật tự lần lượt đi tới nơi trú quân của Thiên Phạt, tiếp thu sự chỉ huy thống nhất củaQuân Mạc Tà.

Đối với cử động này của Tam Đại Thánh Địa, Quân Mạc Tà không có cự tuyệt, tỏ vẻ tiếp nhận. Mặc kệ trước kia xung đột như thế nào, thù hận ra sao, nhưng giờ phút này cũng đã trở thành chiến hữu đứng trên cùng một chiến hào.

Duy nhất ngoại lệ, cũng chỉ có năm người vốn đi theo Hạ Trường Thiên năm xưa, bọn hắn vô luận như thế nào cũng không muốn tổ đội cùng với những người khác của thánh địa, chỉ một mình lưu lại ở bên ngoài. Cho dù Cổ Hàn phân tích trái phải, khiển trách như thế nào, bọn hắn cũng không sửa lại nguyện ý ban đầu.

Trận hạo kiếp diệt thế này, chúng ta nhất định sẽ tham gia, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng các ngươi!

- Chúng ta giết là việc của chúng ta, sống hay chết cũng không cần các ngươi quản. Thời điểm chúng ta bị người trả thù các ngươi đã khoanh tay đứng nhìn, như vậy lúc này cớ sao chúng ta phải nghe theo lời các ngươi? Đồng dạng, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cái gì mà chỉ huy thống nhất, lại còn là chỉ huy đến từ kẻ thù...

Loại thái độ này của bọn hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng động tác đã rõ ràng biểu lộ ý tứ của bản thân.

Đối với mấy kẻ này, Quân Mạc Tà trực tiếp bỏ qua. Thậm chí còn ngăn cản người muốn đi khuyên giải. Tùy thôi, thích sao cũng chiều, cho dù bây giờ các ngươi tự tàn, tự bạo cũng chẳng ai rỗi hơi đi ngăn cản, trong một trận chiến quy mô lớn đến mức phát sinh đến mấy chục vạn người này, nhiều thêm mấy người, ít đi mấy người, đều không sao cả!

Các ngươi cho rằng các ngươi chơi như vậy thì có người đến dỗ dành các ngươi hay sao? Bổn thiếu gia làm gì có thời gian nhàn rỗi như thế?

Cung chủ Độn Thế Tiên Cung, hoặc phải nói là tiền cung chủ Mạc Vô Đạo đi vào, mặt âm trầm, cũng không có nói cái gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà, ánh mắt đầy phức tạp. Đáng tiếc, Quân Mạc Tà cũng không có để ý tới hắn, ánh mắt phức tạp cũng chẳng sao, đối với thế cục trước mắt cũng đã không còn ý nghĩa!

Ngược lại, Quân Mạc Tà cùng một vị đóng ở chiến tràng Đoạt Thiên nhiệt tình nói vài câu.

- Lãnh Đồng tiền bối, đã lâu không gặp, từ lúc chia tay đến giờ ngài vẫn khỏe chứ?

Lãnh Đồng cười khổ một tiếng, nhịn không được có chút cảm khái nói:

- Quân phủ, nếu nói về tốc độ, người quả thực chính là thiên cổ đệ nhất! Bội phục, bội phục!

Hắn nói thiên cổ đệ nhất tự nhiên không phải là chỉ tốc độ di chuyển của Quân Mạc Tà mà là tốc độ tấn cấp của hấn.

Tốc độ tấn cấp của Quân Mạc Tà thực sự là quá mức yêu nghiệt, coi như là Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó, cũng không có tốc độ như vậy. Một vị thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi không ngờ đã đạt được trình độ Thánh Quân tứ cấp đỉnh phong trong truyền thuyết, quả thực khiến cho người khác khó có thể tin được, huống chi thiếu niên này ba năm về trước, cản bẳn chỉ là một tên phá gia chi tử quần áo là lượt ngay cả huyền giai cũng không có đạt đến!

Quân Mạc Tà cười ha hả, chân thành nói:


- Lãnh Đồng tiền bối, Quân mỗ thủy chung vẫn muốn cảm tạ ngươi ngày đó phân biệt rõ thị phị, nhớ phong thái ngày đó của tiền bối, ta vẫn làn hoài niệm không thôi.

Lãnh Đồng cười nói:

- Lẽ nào lại như vậy, lúc đó ta cũng chỉ là biết thời biết thế mà thôi. Tin tưởng cho dù ta không có chọn lựa như vậy, ngươi cũng có năng lực thuận lợi giải quyết cái nguy cơ kia, nhất định sẽ không tổn hại chút nào. Lại nói, sau đó ngươi đã chiếm thượng phong mà, ha ha...

- Tuy nói là như vậy, nhưng Quân Mạc Tà cuối cùng vẫn thiếu nợ ngài một phần nhân tình.

Quân Mạc Tà cười cười, sau đó sắc mặt dần trở nên trầm trọng, chậm rãi hỏi:

- Ngài lần này có nhất tề hành động cùng với Thánh địa hay không?

Câu hỏi này, căn bản là hắn muốn dò hỏi, Lãnh Đồng lần này có phải ôm ý định quyết tử hay không.

- Đương nhiên, đem máu tươi rải lên nơi này, chính là vinh quang lớn nhất của ta! Cũng là ước nguyện to lớn suốt cả một đời ta!

Lãnh Đồng trang trọng nói:

- Ta Lãnh Đồng tu luyện cả đời, cuối cùng chỉ cầu một trận chiến này mà thôi!

- Tốt!

Quân Mạc Tà chậm rãi gật gật đầu, thở dài một hơi nói:

- Lãnh Đồng, không hổ là nam nhân chân chính, hảo hắn tử! Luận cơ trí quỷ biến (mưu ma chước quỷ), bảo thân đào mệnh (nói chung là trốn khỏi chết ) hoặc là tiến giai huyền khí, tiến bộ võ công, ngài đều không bằng ta. Nhưng nếu là luận về phân biệt thị phi, trái phải, hiệp cốt nhu tràng, còn có vài phần tiêu sái, ta quả thực là không thể bằng ngài.

Những lời này vừa nói ra, ngay cả Cổ Hàn cũng lập tức động dung.

Tu vi Lãnh Đồng tuy rằng không thấp, nhưng cũng chỉ là một vị Thánh giả mà thôi, vì sao lại được Tà Chi Quân Chủ khen ngợi cao như thế?

Với trí tuệ, lịch duyệt tích lũy từ trong vô tận tuế nguyệt, hắn đương nhiên là có thể nghe ra được, những lời này của Quân Mạc Tà ngữ khí vô cùng xúc động, tuyệt đối là phát ra từ trong nội tâm, không có một chú tâng bốc nào. Hắn nói lời này, vừa khen ngợi, vừa tự đánh giá lại những chuyện đã từng xảy ra với bản thân mình.

Bản thân Mạc Tà hiểu rõ trên người hắn mang theo bao nhiêu là bí mật, đồng thời cũng tồn tại không ít nhược điểm.

Thử tượng tượng, nếu như trên người mình không có Hồng Quân Tháp, cái máy gian lận tồn tại cấp nghịch thiên này, tồn tại ở một nơi cường giả vi tôn, một thế giới mà nắm đấm to chính là đạo lý, chỉ sợ bây giờ mình đã chết qua bao nhiêu lần rồi! Nếu không có tồn tại của Hồng Quân Tháp, Quân Mạc Tà tin tưởng dựa vào ý chí cùng nghị lực kiên định của chính mình. Trong thời gian một năm, có thể đem tu vi bản thân tăng đến cấp độ Địa Huyền, cũng đã là lạc quan rồi. Về phần trình độ tứ cấp Thánh Quân đỉnh phong, cho dù là hủy đi toàn bộ xương cốt cùng da thịt của mình sau đó hoàn toàn trọng tổ, cũng không thể nào đạt được! Coi như mình bất tử, như vậy độ cao mà cả đời mình có khả năng đạt tới, đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ là một mực dây dưa cùng Lý Du Nhiên trong Thiên Hương thành Thiên Hương quốc, đó là cái kết cuối cùng của cả đời mình.