Quản Thanh Nguyệt sắc mặt thanh tú, lại như thích bật cười, sải bước ra, nói:
- Đa tạ tỷ phu tác thành, hy vọng tỷ phu không quên những lời nói hôm nay. Ngày khác, nếu là Nguyệt Nhi đắc tội với ngươi, hy vọng ngươi... Nể mặt!
Hắn đến thời khắc này còn lo lắng cho Nguyệt Nhi.
- Không cần!
Nguyệt Nhi kêu đau một tiếng, đột nhiên nước mắt chảy ra, ngăn ở trước người Quản Thanh Nguyệt, nhìn Quân Mạc Tà điên cuồng nói:
- Quân Mạc Tà, muốn báo thù thì chỉ mình ta là đủ, từ đầu đến cuối chỉ có mình ta, không có quan hệ gì với Quản Thanh Nguyệt, ta sẽ đưa cái mạng này cho ngươi! Hắn vô tội! Chuyện giữa chúng ta đều không có liên quan! Ta không có quan hệ gì với hắn cả!
Nguyệt Nhi mở hai tay ra, bảo vệ trước người Quản Thanh Nguyệt, giống như một con diều hâu liều mạng muốn chịu thương thay bạn. Vẻ mặt nàng hoảng loạn, ánh mắt tuyệt vọng, mờ mịt không biết phải làm sao. Thậm chí còn không biết mình đang làm cái gì, có khả năng làm được cái gì!
Giờ phút này, càng cảm giác trong lòng mình lo lắng đang dâng lên, Quản Thanh Nguyệt bước lên một bước giống như mất hết thần sắc! Giờ phút này nàng mới biết được ở trên đời này vẫn còn có một người khiến cho mình không luyến tiếc nhưng không bỏ được!
Chính là vì cái gì? Phía trước của ta cũng không biết sẽ như thế nào?
Rốt cuộc nàng hiểu rõ Quản Thanh Nguyệt!
Bởi vì bây giờ nàng cũng như thế. Chỉ cần Quản Thanh Nguyệt có thể sống, mình coi như chết, cũng không lấy làm kinh ngạc.
Vốn hắn luôn luôn yêu ta, yêu say đắm như vậy, liều lĩnh như vậy, mà ta... Đúng là cho tới bây giờ mới hiểu được phần nào chân tình đáng quý đó. Nhưng phát hiện vào lúc này cũng chính là lúc phải sinh li từ biệt...
Tại sao ta không sớm phát hiện ra suy nghĩ của mình? Nếu phát hiện sớm hơn một chút, ta còn báo thù cái gì nữa? Chuyện gì có thể so sánh quan trọng hơn với những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau?
Dễ dàng tìm thấy kho tàng vô giá nhưng khó có được một người yêu mình. Những lời này được truyền tụng một vạn năm, tại sao mình chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ nhiều hơn? Hơn nữa cái gọi là sự thù hận... Đơn giản là cuộc chiến đấu giữa quân đội, giữa hai nước với nhau... Thật không đáng...
Tại sao khi con người không còn cách nào quay đầu mới muốn quay đầu?
Giờ phút này, trong lòng Nguyệt Nhi đột nhiên hiện lên một câu này, không khỏi hối hận, vô cùng đau khổ...
Quay đầu nhìn Quản Thanh Nguyệt, trong mắt Nguyệt Nhi đầy hối hận, nước mắt rơi giống như ngọc trai cắt đứt quan hệ rơi xuống, cũng ngu ngốc nhìn lên khuôn mặt này, khuôn mặt này... Chính mình trước kia bị lòng thù hận lừa gạt trái tim, bây giờ thực sự là làm thế nào cũng thấy không đủ...
Cho dù có phải chết, ta cũng không nỡ bỏ...
Ta thật sự muốn sống thật tốt, sống lại những khoảng thời gian ngắn ngủi được nhìn thấy chủ nhân của khuôn mặt ôn nhu. Khi đó, ta nhất định sẽ không lạnh lùng giống như trước kia...
Hai người ngẩn ngơ nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều ngây ngốc...
- Khụ khụ...
Lão Quản Đông Lưu cau mày ho khan vài tiếng ra vẻ hờn giận nói:
- Còn nhìn cái gì... Người ta vẫn chưa chết mà...
Một bên Quản Thanh Ba cười hắc hắc nói:
- Hai người các ngươi, bây giờ mới phát hiện ra thời cơ tốt sao? Chờ đến khi về nhà rồi đóng cửa lại mà bảo nhau... Bây giờ cũng đừng ở trước mặt chúng ta mà nhìn nhau như vậy...
Nguyệt Nhi cùng Quản Thanh Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Quản Đông Lưu cùng Quản Thanh Ba vẻ mặt tươi cười nhìn hai người. Quay đầu vừa nhìn thì không thấy bóng dáng Quân đại thiếu gia đâu nữa.
Chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, một vệt bóng trắng cao thấp tung bay, đang đuổi giết dị tộc nhân.
- Quân Mạc Tà đâu? Hắn đi như thế sao? Hắn không phải... Ôi, hắn buông tha cho chúng ta sao?
Quản Thanh Nguyệt vui mừng kinh ngạc kêu lên.
- Vô ích! Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn tưởng rằng hắn thật sự muốn giết các ngươi?
Quản Đông Lưu trừng mắt nhìn đứa con đần độn của mình thật sự không biết nói gì. Tuy rằng Quân Mạc Tà vừa mới nói nghiêm trọng xong chỉ một chút liền nghĩ ra, hắn sao lại có thể giết chết đệ đệ yêu quý của Quản Thanh Hàn?
Đó mới là vớ vẩn...
- Thật sao? Ha ha, thật tốt...... Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, rốt cục nàng không cần chết... Ta cũng không cần chết... Tất cả mọi người không cần chết, chết rồi sẽ không thấy được nàng nữa... Ha tri...
Quản Thanh Nguyệt ngây ngốc, cũng vui sướng kêu lên vẻ mặt kích động, nhìn thấy Nguyệt Nhi trong lòng vui mừng muốn ôm nàng xoay vài vòng chúc mừng. Nhưng vẫn không dám, chỉ đứng gãi đầu rối rắm.
- Đồ ngốc...
Hai mắt Nguyệt Nhi rưng rưng nhìn hắn, trong lòng rung động không thôi, lặng lẽ đem bàn tay nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay... Này đồ ngốc, đến lúc này rồi lại có thể vì mình không cần chết mà vui mừng như điên, còn đang lo lắng – hắn đã chết thì không thấy được chính mình...
- Nguyệt Nhi... Ta...
Cảm giác trong bàn tay mình đột nhiên thêm một bàn tay nhỏ bé, Quản Thanh Nguyệt còn hơi hoang mang, cúi đầu nhìn còn giật mình. Lập tức tay run rẩy, lại suýt nữa đem tay của Nguyệt Nhi vung ra. Dưới tình thế cấp bách, vội vàng vươn hai tay ra cầm thật chặt bàn tay bé nhỏ kia, ngây ngô cười, cũng không bao giờ... Chịu buông ra nữa. Chỉ là một khuôn mặt, giống như bị lửa thiêu đỏ lên, giống như bị sung huyết bình thường. (NB: Lãng mạn quới Giữa thiên quân vạn mã tìm được chân tình Bao giờ mềnh mới có nhỉ )
Cũng không xấu hổ, mà kích động...
- Rõ ràng là đồ ngốc, ha ha.
Quản Thanh Ba lúc này cười ha hả. Nguyệt Nhi đưa tay đặt trong tay Quản Thanh Nguyệt, cảm nhận được cảm giác yêu thương khi chạm vào, đỏ mặt nở một nụ cười.
- Thanh Nguyệt, nói thật, ta đối với ngươi rất bực, không thể nào hiểu được tình yêu giữa hai người... Hơn nữa làm đại ca, ta chỉ có thể chúc phúc cho hai ngươi.
Quản Thanh Ba nghiêm mặt nói, giờ phút này, cảm thấy rất may mắn. Quản Thanh Ba cũng không kìm hãm được nói ra những suy nghĩ trong lòng nói!
- Nhị đệ! Ngươi bây giờ đã có mỹ nhân, cũng không thể tiếp tục theo ta tranh quyền lực ở gia tộc a?
Hai huynh đệ một người si tình nhập cốt một người lại ham muốn sâu sắc quyền lực nhưng bây giờ có thể đối mặt nói ra thì hai huynh đệ này không bao giờ có thể phát sinh chuyện gà nhà đá nhau nữa rồi.
- Nào là phá gia chi tử, cho tới bây giờ ta chưa từng tranh chấp, sau này cũng sẽ không. Coi như ngươi muốn cho ta nắm giữ, ta đều lười quản... Chỉ là vị trí gia chủ, sao so được với Nguyệt Nhi của ta?
Quản Thanh Nguyệt vẫn nắm tay Nguyệt Nhi, lại sợ dùng sức mạnh làm đau nàng. Thật cẩn thận, nghe vậy không nghĩ ngợi gì mà khinh thường nói.
- Ngươi... Tiểu tử thối! Nói nhảm gì thế?
Quản Đông Lưu giận quát một tiếng, cũng bật cười.
Kết cục như vậy, chẳng lẽ không phải là kết cục tốt nhất sao?
Nguyệt Nhi xấu hổ cúi đầu đứng, đột nhiên cảm thấy trong lòng bình an vô cùng.
Thì ra đây mới là hạnh phúc mà ta tha thiết mơ ước...
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, nhìn Quân Mạc Tà phương xa lên tiếng hô:
- Quân... Thiếu chủ, ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ... Báo thù nữa...
Phương xa truyền đến một tràng cười của Quân Mạc Tà.
- Nha đầu kia, ngốc nghếch thật... Tà Chi Quân Chủ cũng là đồi tượng để ngươi trả thù? Coi như tất cả không phản kháng đứng cho ngươi chém... Ngươi sẽ chém ai? Có mệt đến chết cũng không chém nổi!
Quản Đông Lưu oán trách cười mà nói.
Nguyệt Nhi đỏ mặt đứng một hồi, lại cũng không khỏi bật cười.
Vào lúc này, trong lúc kích chiến Quân Mạc Tà, nhưng trong lòng mới hiểu ra: Vốn dĩ đây là ma tâm!
Bởi vì, chính là ma tâm...
Từ xưa đến giờ vẫn khó sống!
Chuyện có thể khiến ngươi vạn kiếp không phục, cũng có thể khiến ngươi lập địa thành Phật!
Cũng có thể khiến người ta hóa thân thành ác ma, lại có thể khiến người ta trở thành Thánh Nhân!
Chuyện...
Vốn dĩ đây là!
Phía đông mặt trời mọc, phía tây lặn. Đó là chuyện dĩ nhiên!
Trong lòng Quân Mạc Tà thông minh ưu tú, chợt cảm thấy đến giờ chính mình lại giống như thông suốt một mảng. Vô số chướng ngại rất nhỏ nhưng ngoan cố, ở trong lòng mình, trong đầu, đột nhiên mọi thứ trở nên hư ảo...
Chỉ cảm giác bất kể là tâm thần hay thân thể, đều thoải mái thuận hợp. Ở khắc này, hắn đột nhiên tiến nhập được Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ bảy!
Quân Mạc Tà sướng muốn thét dài một tiếng, đột nhiên bay vút lên, hai tay vung lên, bên phải có một luồng Hỏa Long cực nóng bay vút lên hơn ngàn trượng, bên trái dâng lên mênh mông sương khí, đem toàn bộ dị tộc nhân đông lại thành một khối băng!
Thời điểm mấu chốt, lần thứ hai đột phá!
Hơn nữa, không chỉ là Khai Thiên Tạo Hóa Công đột phá, mà còn có tâm cảnh đột phá!
Tình hình thực tế là toàn bộ những quấy nhiễu tâm cảnh từ xưa đến nay, phá tan!
Ải này phá được rất tốt!
Đột phá cửa ải này, trực tiếp đem tâm cảnh Quân Mạc Tà tăng lên một tầng trước giờ chưa từng có trong hư không!
Không riêng gì Quân Mạc Tà vì tự thân lại có đột phá kinh người, mừng như điên. Hồng Quân Tháp giống như bởi vì chủ nhân tịnh tiến mà mừng như điên, giống như đối với ngày này, nó cũng đã chờ từ rất lâu rồi!
Bắt đầu đột phá, cả bên trong Hồng Quân Tháp nồng đậm Hồng Mông mây tía trước nay chưa có xao động, lập tức hình thành một luồng gió xoáy, điên cuồng tràn vào trong kinh mạch của Quân Mạc Tà...
Lần này vận chuyển một lượng to lớn chưa từng có!
Vừa khéo chính là kinh mạch của Quân Mạc Tà thừa sức hấp thu, lại trong nháy mắt tăng gấp trăm ngàn lần so với bình thường. Đem lượng Hồng Mông lớn hấp thụ giống như thô tục há mồm trong bữa ăn, nuốt trôi cả thiên địa!
Trong đan điền, thiên địa do Khai Thiên Tạo Hóa Công hợp thành liền đột nhiên nhanh chóng bành trướng. Trong nháy mắt đã muốn khuếch trương lên hàng tỷ lần, mênh mông vô bờ, không khí u tối, sương mù trầm lặng biến mất trong phút chốc không dấu vết. Lộ ra trời cao đất rộng, đất đai bằng phẳng!
Giờ khắc này một phương tiểu thiên mới chân chính tạo thành thiên địa! Tuy rằng không có mặt trời, mặt trăng và sao, cũng không có núi non sông ngòi, nhưng rõ ràng là không trung mặt đất!
Lúc trước giống như trong vụ xem hoa mông lung như vậy, căn bản không thể so sánh nổi! Giờ đây mắt người nhìn ra, trên đỉnh đầu, chính là một bầu trời xanh thẳm, dưới chân đều là một mảnh thổ địa.
Nếu nói lúc trước là thiên địa hoang sơ vẫn có Hồng Mông vô tận. Nhưng bây giờ, thiên địa mới thành lập!
Mà tu vi của Quân Mạc Tà cũng bởi vì diễn biến của Khai Thiên Tạo Hóa mà trực tiếp lên tới Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ bảy! Thực lực của bản thân mạnh, lại có thêm bước tiến lớn!
Quân Mạc Tà có cảm thấy kinh ngạc với tiến độ của mình. Vô cùng hưng phấn, ngửa mặt lên trời cười to, ở giữa không trung tà áo tung bay, phiêu phiêu như tiên. Lập tức lạnh lùng nghiêm nghị quát lớn một tiếng:
- Mọi người tề tâm hợp lực, giết sạch ngoại tộc đó, diệt cỏ tận gốc, một tên cũng không để lại, vĩnh viễn tuyệt hậu, thiên địa bình yên!
Trên mặt đất, liên quân đại lục hiên giờ đã chiếm được thế thượng phong!
Quân Vô Ý nghe được tiếng cháu trai hô lên, thét một tiếng dài, sớm đã chuẩn bị xong xuôi, Độc Cô Tung Hoành cùng Mộ Dung Phong Vân hai viên lão tướng cùng ra lệnh, đại quân Thiên Hương đều tiến sát vào chiến trường! Giống như bài sơn đảo hải hướng dị tộc nhân tấn công!
Binh bại như núi đổ!