Cho tới nay, Hoàng đế cực kỳ thương yêu Linh Mộng công chúa, nếu là Linh Mộng công chúa gặp chuyện, trời mới biết Hoàng đế bệ hạ sẽ tức giận và thương tâm như thế nào? Liệu những người này có thể chịu được cơn thịnh nộ của hoàng đế bệ hạ?
Quân Tà không kịp suy nghĩ nhiều, Linh Mông công chúa đã đến trước mặt, hai cung nữ đi trước thấy Quân Mạc Tà đang ngơ ngác không nhúc nhích ở phía trước, không khỏi đều lộ ra thần sắc chán ghét đến cực điểm, nhẹ giọng hướng bên trong kiệu nói mấy câu. Người trong kiệu nói gì đó, cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại, màn kiệu mở ra, một tuyệt sắc mỹ nữ mặc cung trang màu vàng khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh hiện ra, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn hơi kiềm chế hỏi:
- Quân Mạc Tà, sao hôm nay lại ngăn cản đường đi của ta?
Ngăn đường đi của nàng ư? Quân Tà thoáng ngạc nhiên. Nhìn trái ngó phải, hắn mới phát hiện chính mình đang đứng ngay giữa đường, một đoàn người như vậy đương nhiên không vì hắn mà đi vòng. Hơn nữa còn là xa giá của công chúa, đúng là chính mình ngăn cản đường đi của nàng ta. Quân Tà chỉ dựa vào trí nhớ kiếp này của Quân Mạc Tà mới biết Linh Mộng công chúa là người như thế nào, còn chính mình vẫn là lần đầu gặp mặt. Hôm nay vừa thấy, không khỏi cũng chết lặng một chút. Khó trách Quân Mạc Tà nhớ mãi không quên, vị Linh Mộng công chúa này quả nhiên là quốc sắc thiên hương, là một hồng nhan khuynh nước khuynh thành. Làn da trắng nõn, hai hàng lông mày cong cong, ánh mắt ôn nhu trong suốt như làn nước mùa thu, khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen huyền, cả người lộ ra khí chất cao quý thánh khiết, tựa hồ như tiên nữ hạ phàm, thanh tân thoát tục, như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, không nhiễm một hạt bụi.
- Công chúa điện hạ đang định đi đâu vậy?
Cho tới giờ khắc này, Quân Tà mới phát hiện, phía trước là lầu các nguy nga, đã là hoàng thành. Linh Mộng công chúa vừa mới từ hoàng thành đi ra, lại xuất hiện một đám thích khách? Việc này là sao đây? Đúng là có chút quỷ dị!
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Quân Tà có một loại cảm giác xúc động chạy qua. Lấy tình cảnh hiện tại của Quân gia, đây là lúc không thích hợp để xen vào việc của hoàng tộc. Tuy nhiên nhìn chuyến đi này của Linh Mộng công chúa với lực lượng như thế, Quân Tà cảm thấy, có thể giữ được tánh mạng công chúa là điều rất khó. Mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ sợ lát sau phải chết dưới tay thích khách, Quân Tà mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng thật sự cũng không thấy luyến tiếc bao nhiêu. Dù sao hiện tại an toàn chính mình cùng gia tộc là điều quan trọng nhất.
- Ah, ta muốn đi Độc Cô phủ gặp Tiểu Nghệ, Quân Tam công tử, xin nhường đường một chút.
Linh Mộng công chúa vẻ mặt bình tĩnh nói. Nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ bị Quân Tà lừa đi một khối thiên ngoại vẫn thạch, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, liền một đường chạy đến tỷ muội tốt nhất của mình là Linh Mộng công chúa định khóc lóc kể lể. Nhưng lúc đó Linh Mộng công chúa lại đang ở bên trong tẩm cung của Hoàng Hậu, không gặp nhau được. Linh Mộng công chúa trở về nghe tin tức hồi báo, nhất thời trong lòng hết sức khẩn trương, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới vội vàng an bài một số người, muốn đi Độc Cô thế gia, xem thử tóm lại là có chuyện gì, có thể làm cho vị muội muội rất khả ái và thông minh lại thương tâm đến vạy. Ai ngờ may mắn thế nào gặp ngay tên đầu sỏ gây nên chuyện: Quân Mạc Tà. Đương nhiên, Linh Mộng công chúa bây giờ không biết, nếu không dễ hạ lệnh trói cổ cái tên đang ở trước mặt này đưa đến Độc Cô phủ xử lý.
Quân Tà hiện tại cảm giác có chút quái dị, thân là một vị công chúa, nhưng Quân Tà không cảm giác được cái kiểu cách cao cao tại thượng đứng trên đầu mọi người của hoàng gia, ngược lại còn rất bình thản. Loại khí chất này mà một vị công chúa hoàng thất có được, cũng có chút khác thường.
- Vâng, nếu vậy Mạc Tà không quấy rầy nữa, công chúa điện hạ xin cứ tự nhiên.
Quân Tà thầm quyết định, nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện nên định rời đi. Tuy nhiên trước khi quay gót vẫn lơ đãng nhắc nhở một câu, hai mắt chăm chú trầm giọng nói:
- Trên đường, phải cẩn thận!
Kỳ thật Quân Tà cũng có cảm giác kỳ quái, lẽ ra đường đường là công chúa điện hạ xuất cung, hơn nữa lại được sủng ái như Linh Mộng công chúa, tại sao bên người tùy tùng hộ vệ lại ít như vậy? Chưa kể, đi theo bên cạnh cũng không có một cao thủ! Mà lại đúng vào lúc này, thích khách lại đến?? Trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như thế sao? Càng nghĩ kỹ, Quân Tà lại càng cảm thấy có một tấm màn đen đang che phủ lên mọi việc. Quân tử phải biết tiến thoái, một sát thủ vĩ đại cần biết khi nào thì tránh xa chuyện thị phi, Quân Tà không phải dạng người thương hương tiếc ngọc, huống chi là lấy tính mạng đi mạo hiểm, hắn chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa hắn đặc biệt không hứng thú với nữ nhân, ngay cả nữ nhân này có xinh đẹp hoàn mỹ như thiên tiên cũng thế.
Linh Mộng công chúa có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà một cái, nàng khá hiểu rõ vị Quân tam thiếu này, chỉ cần thấy nàng, thể nào hắn cũng luôn mồm “Tỷ tỷ, muội muội”. Hôm nay tại sao lại hiểu chuyện như thế, quả nhiên hiếm thấy. Dù sao hắn rút lui như vậy, cũng là tránh cho đôi bên khó xử, coi như là chuyện tốt. Công chúa lui mình trở lại trong kiệu, những rèm châu sáng lấp lánh thả được xuống. Hiện tại nhìn lại, chỉ còn thấy một thân ảnh mông lung hoàn mỹ, tựa cảnh trong mơ như ẩn như hiện.
Bên trong góc khuất, có người đang hối hả nói chuyện:
- Lão Đầu nhi, tiểu tử bại hoại của Quân gia Quân Mạc Tà cũng đột nhiên xuất hiện, làm sao bây giờ, có nên chờ hắn đi khỏi rồi động thủ, hay là...
Một người bịt mặt nằm trên mái nhà, ánh mắt hiện lên quang mang sáng rực:
- Tới đúng lúc lắm, tận dụng thời cơ, nhân tiện xử lý luôn! Làm cho lão tiểu tử Quân Chiến Thiên kia phát cuồng, cũng là chuyện tốt.
- Vâng!
Quân Tà lắc mình thối lui sang một bên, trong lòng lẩm bẩm: “Mặc dù là tuyệt sắc mỹ nữ hương thơm ngọt ngào, nhưng khi chết rồi cũng chỉ là một túi da bốc mùi, sau đó còn không phải chỉ là một bộ xương khô, một nắm đất vàng thôi sao. Quân Tà ơi Quân Tà, ngươi ngàn vạn lần không được mềm lòng, can thiệp vào rồi sẽ liên lụy đến chính mình”.
Hắn khẽ lắc đầu, định cất bước rời khỏi nơi thị phi. Nhưng vào chính thời khắc này, vài cổ hơi thở lạnh lẽo đồng thời tập trung vào Quân Tà. Ặc, con mẹ nó, giờ là đến phiên ta! Giờ muốn chạy cũng không được rồi. Quân Tà cảm thấy từng đạo sát khí tập trung vào chính mình ngày càng dày đặc, không biết tại sao những người này cũng đem chính mình xếp vào danh sách phải giết? Ta thật sự đã đắc tội với ai? Đúng là tai bay vạ gió mà! Ăn quả đắng cũng không như vậy mà ăn chứ, ta chỉ là một người qua đường thôi mà.
Theo một tiếng “lên kiệu”, đoàn nhân mã tiếp tục chậm rãi bước đi. Đội ngũ thị vệ đi trước cũng rất có lễ nghĩa, hướng Quân Tà hành lễ một cái, mới giục ngựa lên đường. Giờ phút này, Linh Mộng công chúa ở trong kiệu đang nghĩ đến câu nói của Quân Mạc Tà “Trên đường, phải cẩn thận!”. Những lời này thật có chút chẳng ra gì cả, nhưng đột nhiên trong lòng nàng rùng mình: “Chẳng lẽ Quân Mạc Tà biết được điều gì? Đây là âm thầm nhắc nhở ta sao?” Nghĩ đến đây Linh Mộng công chúa trong lòng thắt lại, nhất thời muốn hạ lệnh dừng kiệu, để hỏi hắn như vậy có ý tứ gì.
Vào lúc này, đột nhiên bầu trời tối sầm lại, màn đêm rốt cuộc đã phủ trùm lên vạn vật. Nương theo bóng đêm, vài bóng hắc y nhân bịt mặt như mấy con quạ đen từ trên trời giáng xuống, người còn chưa tới đất, hơn mười mũi tên đen nhọn bắn véo véo vào trong kiệu, giữa không trung ánh đao kiếm loé lên hai màu kim ngân của huyền khí quang mang, ập tới. Liên tục mấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, Trong chớp mắt đám hắc y nhân nhảy ra đã khiến hơn mười mấy tên thị vệ ngã xuống, có mấy người phản ứng nhanh nhẹn hô to:
- Bảo hộ công chúa!
Rồi tuốt kiếm bảo hộ xung quanh cỗ kiệu, tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên liên miên không dứt, một vài người đi đường nhìn thấy cảnh này hoảng sợ thét lớn, cắm đầu chạy trối chết. Có hai hắc y nhân bịt mặt từ trên hướng xuống, xông thẳng đến Quân Tà, thân mình phát ra quang mang huyền khí, đây là hai cao thủ ngân phẩm huyền khí. Hai cường giả như vậy, Quân Tà hiện nay tuyệt không có khả năng ứng phó, hơn nữa lại là sát thủ.