Dị Thế Tà Quân

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế. - Chương 69: Tuyệt vọng cuồng nộ!






Đường Vạn Lý trừng mắt, há miệng khiếp sợ. Tiếng trống trận bất ngờ thậm chí khiến hắn quên cả nỗi nhục cũng như việc không vui tới cực độ lúc vừa rồi. Trong đầu hắn giờ chỉ có một suy nghĩ: Quân Chiến Thiên nổi điên rồi! Lão hóa này vì sao lại nổi điên? Mà lại nổi điên vào đúng lúc Quân gia suy yếu nhất nữa chứ?!

- Mọi người lập tức trở về Đường gia. Phàm những ai có quan có chức thì về trước, nhanh chóng thay áo rồi đi báo danh! Những người còn lại, khi không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép bước ra cửa nửa bước!

Đường lão gia tử quyết định thật nhanh liên tục ra lệnh.

Lập tức có hơn mười người cúi đầu một cái rồi xoay người vội vã chạy đi, thậm chí tốc độ của họ còn hơn hắn tốc độ nhanh nhất của bản thân họ có thể có.

Lúc này tiếng trống vang lên báo hiệu sự nghiêm trọng của tình hình đã tới mức vô cùng nguy hiểm, và tất cả mọi người đều không hề hoài nghi, nếu buổi tối hôm nay có một quan quân dám tới trễ thì người đó chỉ có một kết cục, đó là đầu rơi xuống đất! Vì Quân kỉ của Quân Chiến Thiên nghiêm khắc nhất ở Thiên Hương quốc này!

Người có quân lệnh thì cho dù ngươi có là công hầu tướng tá, con em thế gia hay con phượng cháu rồng đi chẳng nữa, tất cả đều giết không tha!

Tiếng vó ngựa gấp gáp tựa như thủy triều từ bốn phương tám hướng không ngừng vang lên phóng về phía đại giáo trường ở trung tâm thành. Người người giáp trụ rực rỡ, vẻ mặt vội vã, roi ngựa trong tay liều mạng quất liên tục lên thân chiến mã.

- Hầu gia, mấy tên bỏ mẹ này xử trí ra sao bây giờ?

Một cao thủ Đường phủ chỉ vào những tên còn sót lại của Bắc Thành bang, hỏi.

- Mang tất cả về rồi từ từ thẩm vấn!

Đường lão gia tử mặc dù biết rõ làm vậy không có hiệu quả gì nhưng vẫn hi vọng vào sự tồn tại của cái gọi là vạn nhất.

Cùng với tiếng vó ngựa thì từ trong tất cả các quân doanh ở trong ngoài thành đều không hẹn mà cùng vang lên tiếng quân hào hùng tráng. Tất cả binh sĩ khẩn cấp tập hợp, duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao nhất, chờ chủ quan từ đài Điểm Tướng quay về rồi sau đó lập tức xuất phát!

Quân lão gia tử điên rồi!

Lời này một chút không phải là giả.

Lúc Linh Mộng công chúa phái hai người đến Quân phủ thì sự kiện ám sát đã qua được nửa canh giờ; Quân lão gia tử đang đọc sách trong thư phòng, nụ cười trên khuôn mặt già nua ấy toát lên vẻ hài lòng. Thằng cháu trai đã biết quay đầu lại, biết cải tà quy chính, hơn nữa nhìn sức sống cùng nghị lực kia thì cho dù là tất cả công tử quý tộc của cái thành Thiên Hương này cũng không bằng một nửa cháu trai ta.

Mắt thấy Quân gia đang trong cảnh suy bại nhưng rồi lại xuất hiện một niềm hy vọng, một bước ngoặt lớn như vậy thì hỏi sao Quân lão gia tử không an lòng?

Đang lúc tâm tình khoan khoái nhất thì lão Bàng nhẹ nhàng gõ cửa với vẻ mặt trầm trọng đi vào trong nói, Linh Mộng công chúa phái người đến tìm lão gia báo một số việc.

Quân Chiến Thiên lập tức cho truyền gặp, nhưng sau khi tên thị vệ kia đi vào thì thấy hắn cả người loang nổ vết máu thì trong lòng lão gia tử liền nhảy “thịch” một cái, rồi từ vẻ ấp úng của hắn, từ cách nói chuyện trái che phải đậy, Quân lão gia tử càng ngày càng cảm thấy không ổn, vẻ mặt già nua của lão càng ngày càng khó coi, vẻ mặt đầy vẻ ưu sầu của lão Bàng đứng sau hắn lại càng khiến Quân Chiến Thiên cảm giác được cái gì...

Liên tục ép hỏi thì thị vệ kia rốt cục cũng đã nói ra:

- Thi thể của Quân tam công tử không thấy...

Chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng vào tai Quân Chiến Thiên lại như hàng vạn hàng nghìn tiếng sấm đồng thời nổ vang ngay trên đỉnh đầu. Thân hình khôi ngô của lão lay động vài cái, khuôn mặt trở nên trắng bệch rồi không nói một tiếng ngã xuống phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, lão gia tử không ngờ đã không có một hơi thở!

Lão Bàng kinh hãi nhưng may mắn sớm đã có chuẩn bị, tay ấn vào huyệt Nhân Trung, đồng thời đấm đấm vào lồng ngực mới cứu lão gia tử tỉnh lại. Mà thị vệ kia lại run rẩy quỳ trên mặt đất, một cử động cũng không dám, mặc cho ai nói tên Quân Mạc Tà kia là hoàn khố thiếu gia nhưng vẫn có địa vị trong lòng Quân lão gia tử. Vì thế chỉ cần mình ứng đối một câu không thỏa đáng thì chỉ một chút thôi là rước lấy họa sát thân rồi!
Quân lão gia tử tỉnh lại thì hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng chán nản, đôi mắt cũng mờ mịt, nhưng miệng vẫn trầm thấp nói:

- Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Từ từ kể hết ra cho ta! Không được dấu diếm!

Giọng nói mặc dù rất thấp nhưng lại mang vẻ trầm trọng tựa như có một quả núi đang đè lên vậy.

Thị vệ kia sớm đã sợ tới mức tái cả mặt nhưng vẫn kể ra một cách tỉ mỉ. Trong quá trình hắn kể, sắc mặt của Quân lão gia tử vẫn rất bình tĩnh, không nói một lời. Chờ khi tên đó nói xong, Quân Chiến Thiên vô lực phất tay nói:

- Ngươi đi đi!

Thị vệ kia như được đại xá, run run lui ra. Lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình đã thấm ướt đẫm mồ hôi!

Trong thư phòng, Quân Chiến Thiên nhắm mắt lại, đầu ngửa lên trời, yết hầu lên xuống không ngừng và trên khóe mắt đầy những nếp nhăn ấy chảy ra một giọt lệ già nua...

Nếu Quân Tà vẫn là Quân Mạc Tà như trước kia, vẫn là một tên hoàn khố bất kham chuyên làm xằng làm bậy thì có xảy ra chuyện như thế này, Quân lão gia tử ngược lại cũng không khó chịu, bởi vì lão đã sớm thất vọng về hắn nên giờ có biến thành tuyệt vọng cũng không có gì ghê gớm. Sự suy bại của Quân gia đã là một điều tất nhiên nên cái ngày đó đến sớm hay muộn cũng chẳng tính làm gì.

Nhưng vấn đề là ở chỗ Quân Chiến Thiên vừa mới chứng kiến thấy cháu mình có sự thay đổi kinh người, vừa mới thấy được ánh mặt trời ló rạng, vừa mới thấy được niềm hy vọng, trong lòng đang đầy sự kích động, trong tâm khảm đang ôm ảo tưởng về tương lai của Quân gia thì tin tức bất ngờ này trong khoảnh khắc đã hoàn toàn ném Quân lão gia tử vào vực sâu muôn kiếp!

Sự tương phản lớn tới như vậy mà Quân lão gia tử không nổi điên ngay tại đó đã là khá tự chủ rồi!

Mạc Tà là do báo tin cho Linh Mộng công chúa mới chết! Đây là suy đoán đầu tiên của lão gia tử.

Mục tiêu của thích khách là Linh Mộng công chúa. Kẻ có lá gan như thế thì trừ ba vị hoàng tử ra chỉ có thế lực đối địch của quốc gia khác. Mà trước mắt vị trí Thái Tử vẫn còn chưa được định đoạt. Ba vị vương gia vẫn còn đang tranh giành nhau và các quốc gia khác chỉ mong sao bọn họ đánh thành một mớ hỗn độn, cho nên vào lúc này, địch quốc ngược lại sẽ không làm ra cái loại chuyện quá khích như thế. Vì vậy ba vị hoàng tử là hiềm nghi lớn nhất! Đây là suy đoán thứ hai!

Thứ ba, công chúa mới là mục tiêu chính mà thích khách muốn ám sát, nhưng Mạc Tà đã chết, còn công chúa vẫn còn sống! Điều này có vẻ kỳ quái. Chẳng lẽ là kẻ thù của Mạc Tà, là kẻ đối đầu lớn nhất của hắn, Lý gia với Mạnh gia, hai nhà mời sát thủ rồi cố ý làm như vậy? Ám sát công chúa chỉ là thủ thuật che mắt kẻ khác?! Suy đoán thứ ba.


Tin Mạc Tà đã chết, còn công chúa gặp chuyện ngược lại không việc gì cho thấy rằng Mạc Tà mặc dù đưa thư cho công chúa nhưng công chúa hiển nhiên không phái thị vệ theo bảo vệ hắn, tất cả vũ lực đều tập trung để bảo vệ công chúa, nên Mạc Tà cứ như thế, rất dễ dàng bị giết! Đây là suy đoán thứ tư!

Quân Chiến Thiên càng nghĩ, sắc mặt càng âm lãnh, ánh mắt càng lợi hại rồi sau trở nên dữ tợn!

Dựa vào cái gì mà cháu của ta có lòng tốt đưa thư thì lại chết, còn đứa con gái đáng chết kia lại không chết chứ?!

Quân Chiến Thiên ta thiếu niên đã nhập ngũ, cả đời trải qua trăm ngàn trận chiến! Từ trong trăm vạn xác chết giết ra được một chức vị hiện hách, đại công tước không người nào có thể sánh bằng! Quân Chiến Thiên ta có ba con trai, ba cháu trai; Hai con trai vì nước hy sinh, con út biến thành một người tàn phế cả đời; Hai đứa cháu chinh chiến sa trường chết không rõ ràng; Bây giờ cốt nhục duy nhất không ngờ cũng vì bảo vệ công chúa hoàng tộc mà hy sinh...

Quân gia cả nhà trung liệt không ngờ cứ như vậy mà bị đoạn tuyệt! Nếu đã như thế ta còn lưu luyến cái gì chứ?! Dù gì cũng phải kết thúc thì sao không để cho những kẻ đối đầu với Quân gia ta theo ta kết thúc chứ?!

Quân Chiến Thiên đau thương cười lớn, càng cười âm thanh càng lớn, cười cười, cười đến mức lệ vương đầy mặt. Đột nhiên lão đứng dậy, đôi mắt như lôi, như điện mang theo tơ máu đỏ ửng rồi nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, quay đầu, chậm rãi đi đến phía trước bức họa của vong thê đứng một hổi lâu, mỗi mấp máy như muốn nói cái gì đó nhưng cuổi cùng vẫn không thể thốt ra. Tay lão duỗi ra vuốt ve mấy cái trên hư không, dường như cảm thụ được cái gì đó, mà dường như đó là lời cáo biệt cuối cùng...

Hai mắt của lão hơi nheo lại như đang có kiềm nén cái gì đó rồi đột ngột xoay người, tháo thanh bảo kiếm đầy bụi đã theo mình nhiều năm trên tường xuống. Thân hình khôi ngô của lão sải bước bước ra ngoài, mái đầu bạc tiêu điều đó kiên quyết không quay lại nữa!

Trong một khắc khi Quân lão gia tử xoay người, hai giọt lão lệ tách tách rơi xuống mặt đất vỡ tan!

Trong bức họa treo trên vách tường là một lão phu nhân với khuôn mặt hiền hậu với nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, với ánh mắt thấu triệt, xa xăm. Nhưng gió đêm từ cửa sổ thổi vào khiến bức họa dao động dữ dội dường như đã không thể trụ lại...