Dị Thế Tà Quân

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế. - Chương 74: Cái này là công đạo!




- Không, tuyệt đối không được! - Lý Du Nhiên vẫn tỏ ra bình chân như vại, mỉm cười- Cho dù bọn chúng có đốt sạch Lý gia đại trạch, chúng ta cũng để cho chúng thoải mái đốt đi!

Nụ cười nhẹ nhàng bâng quơ của hắn trong hoàn cảnh này khiến người ta thấy không rét mà run, hắn tiếp:

- Người họ Lý còn, Lý gia còn! Nếu bây giờ các ngươi kích động xông ra, cho dù xử lý xong bọn áo đen đó nhưng chỗ này sẽ lập tức biến thành cái đích cho vô số ánh mắt ngắm vào. Chỉ cần các ngươi hiện thân, dù thân phận có bại lộ hay không, Lý gia sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, ta tin chắc lúc đó lời đồn Huyền đan nằm trong tay Lý gia sẽ lan đến tận hang cùng ngõ hẻm, vậy thì... Đại sự hỏng rồi!

- Sư huynh, vì thế các ngươi hãy ở yên trong mật thất, ngàn vạn lần không nên ra ngoài! Khi nào sóng gió trong kinh thành đã trôi qua, ta sẽ lập tức bố trí đưa các người ra khỏi thành, sau này tiểu đệ còn phải nhờ sư phụ và các vị sư huynh chiếu cố rất nhiều! - Lý Du Nhiên cười tiêu sái, tiêu sái đến lạnh người - Đốt hay lắm! Giết tốt lắm! Hừ, tại sao phải ngăn cản chứ? Nếu chúng chưa đã tay, thì đẩy thêm người ra cho chúng giết! Quân lão công gia, ta sẽ chống mắt mà coi ngươi phải thu thập tàn cục thế nào? Đại nghịch tạo phản, tội to bằng trời, dù triều thần sợ oai lão mà bỏ qua, nhưng Hoàng thất há dễ dàng như vậy sao?

- Được! Nếu như vậy, chúng ta nghe theo ngươi! - Gã áo trắng gật đầu nói vẻ bất mãn - Tiểu sư đệ, khi nào có thời gian ngươi nên trở về sư môn một chuyến. Sư phụ... Sư phụ rất không yên lòng về ngươi!

- Nhất định rồi, sư huynh yên tâm! - Lý Du Nhiên cười cười đi ra ngoài.

Bùmmmmmm!

Một trái hỏa tiễn đột ngột nổ tung, không trung tức thì tràn ngập muôn ngàn tia sáng, rực rỡ vô cùng. Tiếng nổ vừa vang lên, đám người áo đen đồng loạt rút lui như thủy triều xuống, trong nháy mắt đã rời khỏi chiến trường, tan biến vào màn đêm vô tận...

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa từ bốn phía bỗng dội lên như sấm sét, hàng ngàn thiết kị tràn đến như nước lũ, quân dung nghiêm chỉnh, sát khí ngút trời, chỉ vài hơi thở đã bao vây Lý phủ trùng trùng điệp điệp, một con ruồi cũng không lọt!

Ầmmmm!



Đại môn Lý phủ vỡ tan, Quân Chiến Thiên mặt đằng đằng sát khí, hùng hổ bước vào. Trên thân lão, ánh sáng màu xanh đặc trưng của Thiên huyền khí bừng lên chói lọi. Rõ ràng với thân phận của mình, lão tin rằng có cho thêm vàng Lý gia cũng không dám động thủ, nhưng cẩn thận vẫn hơn, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cẩn cẩn trọng trọng mới là người đại thọ. Bên cạnh lão, hai đội tinh binh nối đuôi mà vào, đao kiếm tuốt trần lóe sáng dưới ánh đuốc đêm.

- Tất cả người trong Lý gia mau lăn ra đây cho lão tử! Thích khách xuất hiện, lục soát toàn thành! - Quân lão gia tử đề khí rống lên, âm thanh vang xa đến vài dặm.

- Ô, thì ra là Quân lão huynh thân chinh đến đây, thật là hân hạnh, hân hạnh cho kẻ hèn này! - Thái sư Lý Thượng từ trong đại sảnh bước ra đón, mặt mũi tươi cười đầy vẻ thân thiết. Lão sải những bước dài dễ đến bằng hai lần người khác, điệu bộ vồ vập gấp gáp như đi gặp lại người anh em ruột thịt bị thất lạc đã bao năm trong chiến loạn.

Quân Chiến Thiên nhăn mặt:

- Lý thái sư, tốt nhất là ngươi nên quản giáo người trong nhà cho chặt. Hôm nay công chúa Linh Mộng điện hạ bị ám sát, Quân mỗ lãnh trách nhiệm truy tìm bọn to gan đó về quy án nên không thể nể tình riêng, nếu gây ra điều gì không phải với Lý phủ ngươi thì cũng là điều khó tránh khỏi! - Vừa nói, lão vừa vung tay - Người đâu, lục soát!

- Khoan! - Lý Thượng râu tóc dựng đứng, bộ dáng ôn hòa thân thiết lúc nãy bay mất sạch sẽ, lão lớn tiếng: - Quân lão công gia, ngươi tuy là Chủ tướng của quân đội bản triều, mang danh Công tước, tất nhiên là quyền cao chức trọng, nhưng bản thân Lý mỗ cũng là Thái sư đương triều, mang hàm Nhất phẩm, là Công tước đế quốc chẳng kém gì ngươi! Nếu không có Thánh chỉ viết tay của Hoàng đế bệ hạ, kẻ nào dám làm càn ở đây?

Quân Chiến Thiên cười lạnh, ánh mắt lóe lên quyết liệt, chậm rãi nói:

- Thái sư, ý của ngươi là chỉ cần mang hàm Nhất phẩm, quyền cao chức trọng thì có thể thoải mái chứa chấp thích khách phải không? Lục soát cho ta! Kẻ nào to gan cản trở, giết chết tại chỗ!
Lập tức, mấy trăm binh lính phía sau tràn vào, nhằm hướng các cửa phòng trong Lý phủ lao tới. Lý Thượng giận run người, thét lên:

- Quân Chiến Thiên, ngươi dám tự tung tự tác, làm việc lộng quyền, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?

Quân lão gia tử cười ha hả:

- Thái sư, ta thấy ngươi mới thật kì quái! Đây chỉ là một cuộc lục soát bình thường nhằm truy tìm thích khách ám sát công chúa, sao gọi là lộng quyền, dựa vào đâu để ghép ta vào tội tạo phản? Thái sư, ngươi hết lần này đến lần khác muốn cản trở chuyện lục soát, chẳng lẽ có chuyện gì mờ ám, chẳng lẽ ngươi thực sự có mối liên hệ với thích khách kia sao?

Nói xong, lão chẳng thèm để ý đến Lý Thượng, lập tức phất tay ra hiệu cho binh lính hành động.

Đúng lúc này, từ bên trong một thanh niên áo trắng mỉm cười bước ra, hắn cung kính cúi người hành lễ với Quân Chiến Thiên rồi lễ phép nói:

- Quân lão công gia nếu đúng là phụng chỉ làm việc, Lý gia đương nhiên không dám cãi lời. Nhưng giả sử không có thánh chỉ, thì đúng là lão công gia đã tự ý xông vào phủ quan Nhất phẩm lục soát rồi! Ồ, lúc đó cho dù Quân lão công gia cây ngay không sợ bóng cong, nhưng chuyện đó truyền ra ngoài tất nhiên sẽ không hay ho gì rồi.

Quân Chiến Thiên lạnh lùng nhìn gã thanh niên nho nhã đang đứng trước mặt, trong lòng không khỏi liên tưởng đến đứa cháu bảo bối của mình, rõ ràng hắn so với tên nhóc Lý Du Nhiên này còn giỏi giang hơn không ít, thế mà nay lại bị người ta hạ độc thủ. Nghĩ đến đây, lửa giận lại bùng lên dữ dội, lão lạnh giọng:

- Vậy ngươi muốn gì?

- Vãn bối chỉ muốn thỉnh giáo Quân lão công gia một vấn đề đơn giản: Lão công gia luôn miệng nói muốn đến Lý phủ lục soát tìm thích khách, vãn bối bất kể lão công gia nhận được tin tình báo chúng ta chứa chấp thích khách từ đâu, một khi tìm không ra thích khách, Quân lão công gia sẽ làm gì? - Lý Du Nhiên cười tao nhã, bồi thêm một đòn nữa: - Lúc đó lão công gia sẽ cho Lý phủ ta một cái công đạo chứ?

Quân lão gia tử ngửa mặt cười lớn rồi đột nhiên dấn lên một bước, giang tay tát thẳng vào mặt Lý Du Nhiên đánh “bốp” rồi đá thêm một phát vào bụng khiến hắn ngã lăn lông lốc trên mặt đất, giận dữ quát:

- Lão phu lục soát thích khách, ngay cả thằng ông Lý Thượng của ngươi còn không dám đánh một cái rắm trước mặt ta, thằng nhãi nhép như ngươi dựa vào cái gì mà dám đứng đây khua môi múa mép, vặn vặn hỏi hỏi? Muốn đòi công đạo hả? Cái này chính là công đạo của ông mày đấy!

Lão dừng lại, phun ra một bãi nước bọt, tiếp:

- Nực cười, không thấy thích khách, đương nhiên chứng tỏ Lý gia các ngươi trong sạch, không bắt được thích khách ở đây, đương nhiên phải tiếp tục tới chỗ khác lục soát chứ còn làm gì nữa? Ta thật muốn biết tại sao già trẻ lớn bé trong Lý gia ngươi cứ một mực liều mạng ngăn cản công vụ, liều mạng kéo dài thời gian? Rốt cục các ngươi có dụng ý gì? Chẳng lẽ các ngươi thực sự có ý mưu phản, thực sự là chủ mưu của vụ ám sát công chúa lần này? Nếu vì các ngươi kéo dài thời gian mà thích khách thừa cơ trốn thoát, Lý gia có bao nhiêu cái đầu để đền tội đây?

Những lời này hiển nhiên là nhằm vào Lý Thượng, đối với Quân Chiến Thiên mà nói, tên Lý Du Nhiên đến tư cách nói chuyện với lão cũng không có. Ngay cả trên chiến trường, khi hai quân đối mặt, cũng phải ngang hàng mới nói chuyện, tư cách không đủ mà dám mở miệng đương nhiên là tự đi tìm chết. Lý Du Nhiên không phải không biết điều này, nhưng mắt thấy gia gia chịu nhục, trong mật thất lại có điều khuất tất không thể để người khác phát hiện nên đành bấm bụng đi ra, ôm theo hy vọng Quân Chiến Thiên có cái tự cao của kẻ đứng đầu quân đội đế quốc mà xử lý thoáng tay với kẻ hậu bối, Lý gia nhờ đó thoát được hiểm cảnh.

Ai ngờ hôm nay số hắn xui xẻo, Quân Chiến Thiên chẳng những không để ý đến phong độ của một Đế quốc quân đội đệ nhất nhân mà ngay cả cái sĩ diện cơ bản của đấng trưởng bối cũng vứt toẹt qua một bên, một tát một đá tung ra không chớp mắt, vừa nhanh vừa độc. Lý Du Nhiên dù là thiên tài luyện võ nhưng do hạn chế tuổi tác nên mới tu luyện đến trình độ Kim huyền sơ bậc, so với Thiên huyền của Quân lão gia tử đúng là một trời một vực, lại thêm bất ngờ không kịp phòng ngự nên hắn lĩnh trọn hai đòn, chỉ thấy mắt nảy đom đóm, đầu óc quay cuồng.

Quân lão gia tử không vận Huyền khí nên vết thương của hắn hoàn toàn không có gì nghiêm trọng, nhưng chịu cái nhục bị đánh ngã bò càng dưới sự chứng kiến của ngàn người, trái tim Lý Du Nhiên khác nào bị ngàn vạn mũi dao đâm trúng.