- Các hạ tu vi huyền khí bí hiểm, lão phu tự nhận mình kém, lúc nãy quá lời thì cho lão phu xin lỗi. Còn nếu muốn đánh một trận thì lão phu xin hẹn một dịp khác lãnh giáo cao chiêu. Tuy nhiên, lúc nãy lão phu có nói, chúng ta là người đồng đạo, lão phu không rút lại lời nói này, nếu sau này hữu duyên tái kiến, lúc đó các hạ sẽ minh bạch lời lão phu.
Lão đầu nói xong thì lam quang phát ra, gió xoáy nổi lên, phi thân đi thật nhanh, quay đầu một cái cũng không thèm, tốc độ nhanh như con ngựa hoang bị chém một nhát sau đít.
Quân Vô Ý thở phào nhẹ nhõm. Đưa ánh mắt dò xét nhìn Quân Mạc Tà:
- Mạc Tà, tại sao con đã đạt Thiên Huyền rồi? Con làm thế nào mà tu vi tiến nhanh khủng khiếp thế?
Quân Mạc Tà chỉ cười mà không trả lời. Sau đó nháy mắt, hai người lại tiếp tục vội vàng trốn đi. Sau khi thay đổi vài lộ tuyến, đã tiến đến một rừng cây.
Ngay khi tới gần rừng cây, Quân Mạc Tà đột nhiên lại đứng lại, quay đầu nói to:
- Không ngờ có kẻ không sợ chết, dám theo đuôi chúng ta. Ngươi không sợ chết đúng không? Vậy ra đây đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Quân Vô Ý kinh hãi: “Lại có người theo dõi sao? Sao ta hoàn toàn không có phát hiện?” Trong lòng lại dâng lên một cảm giác thất bại.
Nhưng lần này, chờ một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh. Lúc này, Quân Mạc Tà mới mỉm cười nói:
- Được rồi, đi qua phiến rừng cây này là chúng ta có thể về nhà. Hiện tại đã xác định không có ai theo đuôi chúng ta.
Quân Vô Ý giờ này mới hiểu ra:
- Mạc Tà, thì ra con nãy giờ đang giả bộ sao?
Quân Mạc Tà mắt trợn tròn nói:
- Tam thúc, người đừng nói với con người cũng tin con đạt Thiên Huyền đỉnh phong cảnh giới chứ? Người bây giờ đã là Thiên Huyền sơ giai, đến người cũng không phát hiện ra tung tích lão nhân kia, thế thì con dựa vào cái gì mà có thể phát hiện? Ha ha ha, lão nhân kia thực lực cũng mạnh mẽ, nhưng về tâm lý thì “thỏ” quá. Lão vừa nghe nói con sẽ “phơ” lão, lão đã sợ hãi cong mông bỏ chạy mất dép, thật là không có lịch sự tí nào mà hahaha...
- Ai bảo thần sắc của con giả bộ giống thật làm chi.
Quân Vô Ý lắc đầucười khổ nói tiếp:
- Nếu đổi lại là ta, ta cũng e là bị ngươi lừa mấy kiếp luôn rồi. Thêm vào đó, lam quang đậm sắc như thế, gặp người khác cũng cong đít mà chạy.
- Cũng không còn cách nào khác tam thúc ah. Ai mà biết chúng ta ra ngoai lần này lại có chuyện lớn thế này? Nếu chúng ta không cẩn thận thì chẳng phải mang tới họa diệt tộc sao? Thiên Huyền cao thủ lúc nãy thực lực đã ngang tay với gia gia, thực sự là dư sức bắt chúng ta! Nếu cùng người như vậy giao đấu thực sự thì chúng ta ngu còn hơn chữ ngu nữa.
Quân Mạc Tà vừa tiến sâu vào rừng vừa nói:
- Con phỏng đoán đằng sau của Hoàng Hoa Đường chắc chắn có một đương gia thế lực to lớn vô cùng, chúng ta phải thật cẩn thận, lại càng không thể kết quá nhiều thù địch. Trước khi chúng ta có đủ khả năng diệt cỏ tận gốc, trăm ngàn lần không thể để bại lộ thân phận.
Quân Mạc Tà đang nói thì nghe tiếng động dưới chân của Quân Vô Ý phát ra khi bước vào rừng. Hắn liền nói:
- Tam thúc, người chú ý cách ta đi nhé.
Quân Vô Ý trong lòng hoài nghi: “Chỉ là cách bước đi, chẳng lẽ còn có cái gì đặc biệt trong đó?”
Quân Mạc Tà tuy đang bước đi trong rừng rậm, nhưng cả thân người hắn hầu như không đụng tới một cành cây. Phía trước thì có tay trái vô cùng nhẹ nhành vạch nhẹ cành lá ra, thân thể nhanh chóng lách qua, ngay cả một chiếc lá khô cũng không rơi xuống, tay phải phía sau lại ngay lập tức mangcành lá đưa về chỗ cũ. Dưới chân hắn, chỗ bước chân nào cũng là bước bằng đầu ngón chân trên những chiếc lá xanh dưới đất, sau khi đi qua, một chút dấu vết trên mặt đất cũng không để lại.
Thậm chí nếu trên mặt đất có một con sâu bị hắn bước lên cũng không bị dẫm chết.
Mỗi một bước hắn bước ra, đều đúng vào vị trí mà khuôn mặt luôn luôn được giấu phía sau các tàng cây. Hai tay một trước một sau luôn duy trì một cách cân đối khi bước đi, cơ thể cố gắng thu nhỏ lại. Tuy nhiên, với tư thế này, ngay lập tức có thể tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tất cả các phản ứng này đều tự nhiên trôi chảy, mà tốc độ lại nhanh. Tay, mắt, chân, eo và tất cả các bộ phận phối hợp với nhau trong lúc bước đi như thiên ý vô phùng (áo trời không vết chỉ), lại hoàn toàn trơn tru, tựa hồ mọi động tác đều xuất phát từ bản năng của cơ thể.
Trong lúc đó, hô hấp cũng được phong bế, lỗ chân lông cũng khép lại, ngăn chặn toàn bộ mọi dấu vết hay mùi vị do cơ thể phát ra.
Tất cả các động tác này, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cũng không phát hiện có gì ảo diệu, nhưng nếu là người có nhãn quan nhìn thấy, nếu người có khả năng này giấu mình trong rừng cây thì có trời cũng không phát hiện ra.
Dưới chân hắn toàn là lá khô, nhưng quân Mạc Tà khi bước đi không gây ra bất cứ một tiếng động no. Thậm chí khi hắn bước qua một khoảng trống nhỏ trong rừng, có một chú chim non đang hót vang, ngay khi Quân Mạc Tà vượt qua, chú chim này vẫn đang nghểnh mỏ tiếp tục hót. Một cơ thể người to lớn như thế bước qua mặt nó, một loại sinh vật mà sợ hãi con người đã trở thành bản năng, vậy mà nó không có bất cứ một phản ứng gì.
Quân Vô Ý có chút hoảng sợ!
Hắn là một Thiên Huyền cường giả, cũng là một đại tướng quân chinh chiến sa trường, hắn dĩ nhiên hiểu rõ, muốn làm được như Quân Mạc Tà là chuyện vô cùng khó. Cảng giới như thế này cứ không phải tu vi huyền khí cao thì có thể làm được. Những kinh nghiệm này như đã tan vào máu thịt của Quân Mạc Tà, trở thành bản năng sinh tồn của hắn. Cho dù có là Chí Tôn Thần Huyền đi chăng nữa, nếu không có trải qua cực hình huấn luyện một cách nghiêm túc thì cả trăm năm cũng không làm được như Quân Mạc Tà.
Thậm chí là cho dù được huấn luyện đi chăng nữa, muốn làm tốt như Quân Mạc Tà cũng là chuyện khó như lên trời.
Quân Vô Ý tự nhận mình đã rất cẩn thận, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Quân Mạc Tà rồi, Quân Vô Ý quay đầu lại nhìn phía sau, nào là vết chân trên mặt đất, rồi cành cây khô bị giẫm nát, tất cả lưu lại thành một vệt dài, hắn đột nhiên cảm thấy mắc cỡ.
- Nếu chúng ta bỏ qua những cái nhỏ nhặt như dấu chân, lá khô rơi rụng hay dập nát, vô tình để lại dấu vết thì chính là cung cấp đầu mối cho người muốn truy tìm theo dõi chúng ta. Trên đời này, muốn an toàn cho mạng sống thì phải có năng lực đặc biệt hơn người, cho dù như thế, vẫn có thể bị ngươi ta truy ra tung tích. Vì thế, chúng ta phải cực kỳcẩn thận, thời gian này chúng ta đã đủ cường địch lắm rồi.
Quân Mạc Tà trầm giọng nói. Lần này ra ngoài, cách hành xử của Quân Mạc Tà và tam thúc của mình có hơi chút tương phản. Nhưng lạ một chỗ là, cả hai người đều thấy việc đó bình thường.
Thật ra, Quân Vô Ý so với Quân Mạc Tà Quân đại sát thủ thì tâm tính chính trực hơn nhiều. Tam gia là người anh hùng trương nghĩa, chân thực nhiệt tình, gặp việc nghĩa thì không bao giờ từ chối, đây là điểm đáng kính của hắn.
Mà Quân Mạc Tả thì cũng có thể coi như một tên sát thủ “dễ thương”, mặc dù nguyên tắc làm việc thì khá là “tà”. Chẳng hạn như lần này, mặc dù trong lòng hắn đã có ý xuống tay với Hoàng Hoa Đường, nhưng nếu không phải vì bất chợt có đồng tiền từ trong người cô bé kia rơi ra ngay bên chân hắn, chưa chắc gì hắn đã xuất thủ. Không may, chính nguyên tắc lạ kỳ này của hắn chính là điiểm bất đồng giữa hắn và Quân tam gia.
Với tính cách này của hai thúc cháu, giống như là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Tất nhiên, Quân Mạc Tà rất kính nể tam thúc của hắn, nhưng trong nội tâm, hắn lại không ủng hộ tính cách này.
Điều này không có gì là kỳ quái. Người có loại tính cách này, thế gian àny ai ai cũng kính nể. Nếu tinh thần trượng nghĩa quá mạnh, hành động thường là ít khi cân nhắc, rất dễ thất bại, thậm chí là chết. Nếu vì thế mà thất bại thì thật là không đáng.
Tính cách này của Quân tam gia, có thể coi là ưu điểm, cũng có thể coi là khuyết điểm. Quân đại sát thủ xác định, nếu có người lợi dụng tính cách này mà bày binh bố trận, thì tam thúc chắc chắn sẽ sập bẫy! Chắc chắn!
Nếu ngược lại, sử dụng thủ đoạn như vậy với Quân Mạc Tà, hắn tin tưởng chắc chắn người bày ra sẽ không thu hoạch bất cứ lợi ích gì, chẳng những thế, có khí trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Sở dĩ Quân Mạc Tà mọi lúc mọi nơi đều nói cách suy nghĩ mới mẻ của hắn cho Quân Vô Ý nghe, hắn cũng không mong Quân Vô Ý hoàn toàn thay đổi, nhưng nếu có thể thay đổi chút ít cách làm đối nhân xử thế có phần hơi cúng nhắc của tam thúc là đã tốt rồi. Trong tình huống đặc biệt, thì phải có thủ đoạn đặc biệt!
Quân Vô Ý sau khi được Quân Mạc Tà chữa lành vết thương, bản thân hắn đã nhận định, chắc chắn phái sau của Quân Mạc Tà có một thế ngoại cao nhân chỉ điểm. Những thủ đoạn và kinh nghiệm cổ quái của Quân Mạc Tà, chính do người này truyền thụ cho hắn. Đứa cháu của hắn truyền thụ cho hắn những kinh nghiệm này, cũng giống như vị cao thủ kia truyền thụ, cũng không phải chuyện mất mặt gì, nên hắn không có ý kiến gì chuyện Quân Mạc Tà nhắc nhở hắn.
Vì thế, Quân Vô Ý trong lòng vô cùng bình thản.
Lần này, Quân Mạc Tà cùng xuất môn với Quan Vô Ý, chính là giúp tam thúc của hắn giải sầu, thêm vào đó hắn cũng muốn đi tới Linh Vụ Hồ, Nghê Thường Các, “thăm hỏi” Nguyệt Nhi cô nương một chút. Dù sao nha đầu này cũng tỏ thái độ mối hận khắc cốt ghi tâm với Quân gia, nếu có thể nhanh chóng diệt trừ thì làm luôn cho xong. Tuy nhiên, hắn vừa nghĩ nếu bản thân hắn mà mang theo tam thúc vừa mới lành vết thương chưa bao lâu tiến tới kỹ viện, hình như có chút quá đáng.
Đừng nghĩ Quân Vô Ý dạo này coi trọng Quân Mạc Tà, nếu hắn mà biết Quân Mạc Tà định dẫn hắn tới kỹ viện, nhất địng sẽ đánh thằng cháu thành cái đầu heo luôn.
Vì thế, Quân Mạc Tà quyết định hủy kế hoạch. Tuy nhiên, thu hoạch ngày hôm nay cũng không kém, quan trọng nhất là, tam thúc mười năm nay ngồi xe lăn, hôm nay đã biết thuật dịch dung rồi, chắc chắn tay chân sẽ không để yên, ngồi nhà buồn chán. “Lúc đó ta không cần phải tiếp tam thúc nữa, thời gian rảnh của ta sẽ nhiều hơn hahaha...”
- Tam thúc, khi về tới, con có việc muốn nhờ người.
Quân Mạc Tà vừa đi vừa nói chuyện, cố ý làm chậm lại động tác của mình để Quân Vô Ý có thể nhìn rõ, sau này còn áp dụng làm kỹ năng bản thân bảo vệ chính mình.
- Lúc trước con có mua một khối kim loại vẫn thạch khá lớn, con định nhờ người chia nhỏ nó ra dùm con.
Quân Mạc Tà dùng hết mọi cách tìm hiểu vẫn không hiểu rõ loại thiên thạch có kim loại này. Hắn chỉ biết cố gắng nung nóng, làm cho thể tích thu nhỏ lại, khối lượng cũng giảm đi đáng kể, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào nấu chảy ra hẳn. Mà thực lực hiện tại của hắn không thể nào cắt nhỏ được loại kim loại này. Vì thế, chỉ còn cách nhờ Quân Vô Ý giúp đỡ. Những cái khác, Quân đại sát thủ có thể mạnh hơn tam thúc, nhưng nếu nói về huyền khí tu vi, Quân đại sát thủ tạm thời không sánh bằng Thiên Huyền cường giả được.
- Không thành vấn đề.
Quân Vô Ý xúc động đáp ứng. Hiện tại, thân thể hắn đã triệt để phục hồi như cũ. Vả lại huyền khí của Thiên Huyền cảnh giới vẫn tiếp tục thu hoạch dược lực còn dư của Phần Kinh Hà, tăng theo từng ngày, nên thập phần tự tin:
- Chỉ cần con muốn nó có hình dạng gì, ta sẽ cắt cho con hình dạng đó hahaha...
Quân Vô Ý sung sướng nói. Thế nhưng, hắn còn chưa biết, chỉ vì một câu nói phát ra lúc cao hứng, cuối cùng một Thiên Huyền cao thủ thiếu điều cạn khô tất cả huyền khí trong cơ thể, bò ra mà cắt khối kim loại cho Quân Mạc Tà hai ngày liên tục mới hoàn thành. Sau đó hắn hoàn toàn sợ chết khiếp “Thật là khủng bố mà, cắt cái này còn thê thảm hơn oánh nhau với người khác mười trận liên tục ah”