Hoặc là trong tối tăm, hoặc là ông trời sớm đã có chủ định, lão thiên gia cũng cảm thấy Quân Vô Ý này là người đáng thương, cho nên lần này tới Thiên Nam nguy cơ tứ phía, sát khí nặng nề cho dù có nói cửu tử nhất sinh cũng không đủ, thậm chí trong lòng Quân Vô Ý còn sớm đã dự liệu bản thân sẽ thập tử vô sinh! Thế nhưng đối với Quân Mạc Tà sớm đã là hữu kinh vô hiểm rồi.
Quân Mạc Tà thậm chí cũng không thèm để ý tới thế lực muốn đâm sau lưng mình, tựa như có thể đảm bảo Quân Vô Ý ở trạng thái tốt nhất mà bình an trở về.
Thế nhưng Quân tam gia lại hoàn toàn không biết hết thảy chuyện này, lần này hắn ôm ý chí quyết tử tham chiến, nếu như cuối cùng nhất tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy ở trên bờ vực sinh tử có thể khiến tâm tình hắn thay đổi, hoặc là gặp được kỳ ngộ khiến cuộc đời hắn thay đổi cũng không biết chừng.
Một người đã từng chết hụt, tự nhiên sẽ không còn ý nghĩ mãnh liệt muốn chết như lúc trước nữa, thậm chí trong lòng sẽ cảm thấy mình còn rất nhiều chuyện lưu luyến chưa làm ở trên cõi đời này.
Đây là một loại hiện tượng tâm lý vi diệu.
Quân Mạc Tà cảm giác Tam thúc Quân Vô Ý của mình lúc này rất cần cảm thụ cái chết, cho nên hắn cũng không nói gì. Thậm chí còn đang tính kích thêm vài câu nữa.
- Về chuyện ân oán, Tam thúc ngài còn có điều gì muốn nói không?
Quân Mạc Tà hỏi.
Nếu như đã quyết định đem đưa Tam thúc tới vách núi, tiện thể ném luôn cho hắn một mồi lửa, để hôm nay hắn hảo hảo mà phát tiết. Phát tiết càng nhiều, tâm tình ngày sau sẽ càng thoải mái! Vách đá cao tới chừng nào, nguy hiểm tới đâu, thì thế nào chứ, cuối cùng Quân Mạc Tà vẫn có biện pháp an toàn!
- Ân oán, đây chính là điều ta đang muốn nói.
Quân Vô Ý nhìn hắn thật sâu, trịnh trọng nói:
- Thù nhất định là phải báo! Thế nhưng Mạc Tà, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện! Nếu không phải chính miệng ngươi hứa, Tam thúc cho dù có ra đi cũng không an lòng!
- Chuyện gì? Xin Tam thúc cứ nói ra!
Quân Mạc Tà hỏi.
- Ta biết thực lực của ngươi sớm đã vượt xa khỏi phạm trù mà ta có thể tưởng tượng, thế nhưng ta vẫn muốn người đáp ứng ta, trước khi thực lực của ngươi đạt tới chí tôn, trước khi nắm chắc tuyệt đối, ngàn vạn lần không nên vọng động báo thù! Sẽ chỉ làm cho Quân gia lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi! Cả nhà Quân gia đều do người gánh vác, ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng!
Hai đầu lông mày của Quân Vô Ý nhíu lại, khuôn mặt có phần thâm trầm đau đớn, cùng hận ý thật sâu:
- Ta cũng tin tưởng, với cơ trí và thực lực trời ban của ngươi ngày báo thù sẽ không còn xa nữa, cho nên khi thực lực của ngươi đã đủ, Mạc Tà, ngươi nhớ kỹ! Tam thúc ngươi muốn diệt toàn bộ Tiêu gia, chó gà không tha, để cho bọn chúng vạn kiếp bất phục!
Quân Vô Ý nghiến răng, mang theo vẻ cực kỳ lạnh lùng, trên gương mặt lần đầu tiên lộ ra vài phần dữ tợn. Quân Vô Ý giết địch cũng tốt, trả thù cũng được, cho tới bây giờ đều không có ra tay với nữ nhi cùng tiểu hài, đây chính là nguyên tắc, thế nhưng hôm nay lại thốt lên câu “Chó gà không tha, vạn kiếp bất phục”. Nói như vậy hiển nhiên cừu hận của hắn đối với Phong Tuyết ngân thành Tiêu gia đã tới mức cực hạn rồi.
- Cháu sẽ làm như vậy, Tam thúc, bi kịch của Tiêu gia đã được định sẵn rồi! Chính như ngài nói, ngày này chắc chắn sẽ không còn xa nữa!
Quân Mạc Tà nghiến răng hung hăng nói. Cuối cùng hắn còn bỏ thêm một câu:
- Tam thúc, người cứ yên tâm đi.
Quản Thanh Hàn nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy không vui, khuôn mặt tuyệt diễm còn vương vài vệt nước mắt, nói:
- Quân Mạc Tà! Tên hỗn đản này sao lại nói như vậy? Cái gì mà người cứ yên tâm? Ngươi nói như vậy mà nghe được sao?
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng lập tức không vui, phồng má trợn mắt nhìn Quân Mạc Tà, thần sắc rất là bất thiện.
Http:/
/.net
Quân Mạc Tà giơ hai tay lên đầu hàng... Nữ nhân đang xúc động tốt nhất là không nên trêu vào. Ta không phải đang tạo ra hoàn cảnh khẩn trương sao? Ta không phải là không có chuẩn bị trước khi làm, ai có thể so sánh nỗi lo lắng đối với an nguy của tam thúc bằng ta...
Quân Vô Ý lại ha ha nở nụ cười nói:
- Thanh Hàn, ngươi hiện tại đã không phải là con dâu của Quân gia ta nữa, nhưng mà ngươi có nguyện ý làm nữ nhi của Quân gia ta hay không?
- Tam thúc?
Quản Thanh Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng nàng đang rất đau khổ, hôm nay giải trừ hôn ước cùng Quân gia. Nếu như trở lại Quản gia, những người nịnh nọt Huyết Hồn sơn trang trong gia tộc kia nhất định sẽ đem mình làm vật hi sinh. Trong lòng đang không biết làm thế nào cho phải.
Nếu có thể cho mình lựa chọn, nàng thà tình nguyện cơ khổ đến già ở Quân gia cũng tuyệt đối không gả cho tên ác ôn Lệ Đằng Vân! Vừa rồi ở phía sau rèm, nàng nghe được ngôn ngữ độc ác của Lệ Đằng Vân, trong lòng đã sớm chán ghét tới cực điểm. Người cặn bã như vậy chỉ liếc mắt cũng đã là sỉ nhục tới đôi mắt rồi, huống chi là gả cho hắn, cả đời làm bạn với hắn?
Vừa nghe lời này của Quân Vô Ý, Quản Thanh Hàn lập tức minh bạch. Nguyên lai ý tứ của Quân Vô Ý cũng không phải là ngồi yên không để ý tới mình, mà là tạo ra một phương pháp khác để bảo vệ bản thân, nàng không khỏi dâng lên niềm cảm động đến cực điểm.
- Thanh Hàn con nếu như nguyện ý, Quân Vô Ý ta hôm nay sẽ thu con làm nghĩa nữ! Tuy Quân Vô Ý ta không có tương lai, thế nhưng Thanh Hàn con từ nay trở về sau sẽ danh chính ngôn thuận là người của Quân gia! Bất luận kẻ nào cũng không thể khi nhục con, con sẽ không phải chịu bất kì ủy khuất gì, Quân gia ta sẽ dùng máu tươi để rửa sạch mọi ủy khuất cho con, cho dù là người của Quản gia cũng không thể!
Quân Vô Ý hừ lạnh một tiếng, quả quyết nói.
Quản Thanh Hàn mấp máy môi, thân thể yêu kiều kịch liệt run rẩy, thế nhưng nàng cũng không chút do dự, chậm rãi quỳ xuống nặng nề dập đầu, nói:
- Nữ nhi Thanh Hàn bái kiến cha nuôi!
- Tốt, tốt, tốt!
Quân Vô Ý vô cùng vui vẻ, lập tức hô to ba tiếng tốt, liền lấy ra một khối ngọc bội, đi tới rồi nói:
- Thanh Hàn, đây là cha nuôi cho con làm lễ gặp mặt, cũng là tiêu chí làm người của Quân gia ta! Sau khi tiếp nhận khối ngọc bội này, con phải nhớ kỹ, con không chỉ là nữ nhi của Quản gia, mà còn là nữ nhi của Quân gia, Quản gia đối với chuyện hôn phối của con từ nay về sau phải thương nghị cùng với Quân gia chúng ta nữa!
Quản Thanh Hàn tiếp nhận ngọc bội, nhìn bề mặt ngọc bội sáng bóng trơn trượt, trên mặt còn khắc tên Thanh Hàn ngô tôn, chính là chữ viết của Quân lão gia tử, rõ ràng là đã sớm có chuẩn bị, cũng không phải là lúc nhất thời mà đưa ra quyết định này. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Quân Vô Ý, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
- Ha ha, ngọc bội này chính là gia gia con năm trước đã chuẩn bị! Mấy năm trước gia gia con đã từng nói qua, cũng coi như là nhân gia người giải quyết một cái tâm nguyện.
Quân Vô Ý ha ha nở nụ cười, nói:
- Thanh Hàn, khổ cho con rồi, trong mắt chúng ta, nhất định sẽ không để cho con cứ như vậy mà lãng phí cả đời đây, chỉ cần có một người của Quân gia còn sống, nhất định sẽ không cho phép bất cứ người nào khi nhục con!
Nói đến đây, Quân Vô Ý thở dài một hơi, nói tiếp:
- Hôm nay nhận con, trận chiến ngày mai không biết ta có còn có thể trở lại hay không, cũng không biết nói lời gì nữa. Ha ha, từ khi con tới Quân gia, Mạc Tà hắn... Ha ha cũng có chút động tâm, trước đây vẫn là do quan hệ chị em dâu ước chế... Thế nhưng hiện tại, sau khi bố cáo thiên hạ, sẽ không phải băn khoăn nữa, nếu như các ngươi...
Hắn khô khan cười cười, cũng không nói tiếp nữa, thế nhưng ý tứ trong lời nói, ba người đều có thể nghe ra.
Hiệu quả của một câu nói kia, khiến ba người rung động không gì sánh kịp. Thế nhưng ba người đều không có phát hiện sau khi Quân Vô Ý dứt lời, hắn lại có chút bí ẩn nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ.
Mạc Tà à, con đường của ngươi là do ngươi chọn, ta chỉ hướng dẫn thôi, đến tột cùng là có thể nhất tề ôm mỹ nhân về hay không, thậm chí một pháo nổ hai lần, một mũi tên trúng hai con nhạn, đều phải nhờ vào thủ đoạn của ngươi đó... Ta cũng không thể nhìn ra a.
Hôm nay mang cái mặt già ra nói câu này, Tam thúc ta thực sự là mất mặt a. Ài, nếu không phải ngày mai quyết tử, ta sao có thể nói lời này? Đương thúc thúc lại thay chất nhi đáp cầu dắt mối, đối tượng lại chính là một đứa cháu gái của mình, cộng thêm việc vừa nãy mới nhận thức, đây quả thực cũng không phải là lời êm tai gì, coi như là ta nguyện chết vì đại cuộc đi...
Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối Quân Vô Ý, Tam thúc yêu quý của ta, lão nhân ngài thật là biết cách mang lại lợi ích cho chất nhi của mình a. Ngày mai đi quyết chiến rồi, khuya hôm nay cư nhiên còn còn có tâm tư này, ta không thể không bội phục được, chính thức là tâm phục khẩu phục a, quả thực là quá bưu hãn đi...
Quản Thanh Hàn nghe vậy toàn thân chấn động, trên mặt đẹp thoáng cái giống như được bôi một lớp son dày, đỏ tới tận cổ, vành tai óng ánh trắng nõn cũng đỏ hồng lên, một màu hồng trong suốt. Thẹn thùng vạn trạng liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà đang mở to cái miệng như hà mã ở bên cạnh, sau đó cúi đầu thật thấp nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ ở bên cạnh, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng giống như bị sét đánh, hai mắt trợn trừng, khuôn mặt đáng yêu lập tức trở nên trắng bệch, toàn bộ không còn chút huyết sắc.
Cái gì? Chuyện này cũng để ta đây làm chứng? Trời ạ, làm chứng chuyện này a, sao ta có cảm giác bản thân đem hạnh phúc chung thân của mình dâng cho người khác vậy? Đây là chuyện gì a?
Trong lòng tiểu nha đầu lập tức lo được lo mất, thoáng cái khẩn trương lo âu nhìn về phía Quản Thanh Hàn, ánh mắt nhất thời thay đổi, vị Quản tỷ tỷ gần đây rất thân thiết rất hợp duyên giờ phút này sao lại có vẻ giữ tợn, đáng sợ vậy! Lại muốn đoạt lão công cùng ta! Không được, cái gì cũng có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện này là không thể thương lượng a! Tiểu nha đầu hầm hừ dùng sức trợn mắt, trong lòng không ngừng mà suy nghĩ đối sách.
Nguyên bản trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ còn có chút mừng thầm, bởi vì nàng rất yên tâm về Quân Mạc Tà. Tại trong lòng bọn tiểu tỷ muội bọn họ chỉ có nàng mới biết, những người khác coi hắn là đại sắc lang, đại lưu manh, đại ác bá, đại quần áo lụa là, mười phần đăng đồ tử. Trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ một mực rất đắc ý lại có cảm giác khoái ý như là sắp phát tài. Loại tâm tư này tự nhiên không thể nói rõ, nếu như mọi người đều biết, đều đến đoạt thì phải làm sao bây giờ? Quân ca ca là của ta, chỉ duy nhất của ta! Cho nên đoạn thời gian này Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Quân Mạc Tà hết sức nhu tình mật ý. Đã nghĩ tới chuyện độc chiếm hắn. Là vàng chung quy sẽ có lúc phát sáng, vạn nhất người khác đều phát hiện ra mình sẽ không thể độc chiếm được nữa, miếng ăn ngon phải chính thức tới tận miệng mới là của mình. Những lời này chính là do gia gia đã nói...
Lần trước Linh Mộng công chúa thình lình đến đây lập một cái huyết thệ, tuy lúc đó là hoàn cảnh đặc thù, nhưng vẫn làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ kinh ngạc, may mắn là Quân Mạc Tà không có cảm giác gì với Linh Mộng công chúa, may mắn may mắn. Chính là bởi vì sự kiện kia cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ mới quyết định đi theo Quân Mạc Tà tới Thiên Nam.
Có câu nói tiên hạ thủ vi cường, vạn nhất Linh Mộng công chúa coi là thật, bất luận là xuất phát từ tâm lý gì, nếu như nàng tìm tới bệ hạ kiếm một tờ thánh chỉ ban hôn, vậy mọi chuyện coi như chậm rồi.
Dọc theo đường đi, tiểu nha đầu tận lực nịnh nọt Quản Thanh Hàn, thầm nghĩ phải có Quản Thanh Hàn giúp đỡ mình, mình càng có nhiều cơ hội thắng, thế nhưng không ngờ hôm nay lại nghe tin như sấm sét giữa trời quang. Nghe Quân Tam thúc nói, cư nhiên muốn Quân Mạc Tà cùng Quản Thanh Hàn thành đôi! Gà mẹ trực tiếp biến thành con vịt, kẻ giúp đỡ biến thành đối thủ cạnh tranh! Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, thông minh bị thông minh hại.
- Điều này làm sao được! Không được!
Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng tức giận, bộ ngực nhỏ run rẩy, trong lòng tràn đầy căm phẫn không ngờ rống lớn một tiếng, thanh âm lại rất vang dội, thậm chí còn mang ý tứ hằn học, chấn động cả trướng bồng.
Ba người nhất tề bị nàng làm cho giật nảy mình, ngạc nhiên nhìn về phía nàng.
Độc Cô Tiểu Nghệ bất chấp thẹn thùng, xông về phía trước ôm lấy cánh tay Quân Mạc Tà giống như tuyên bố chủ quyền:
- Hắn là của ta! Chỉ duy nhất của ta, các ngươi không thể tới đoạt! Hu hu, duy nhất của ta.
Nàng vừa nói xong, không khỏi ủy khuất vô hạn, trực tiếp khóc lên, nức nở nghẹn ngào nói:
- Ta đã nhắm trúng hắn rồi, các ngươi sao có thể đoạt của ta, hu hu, hắn là của ta, chỉ duy nhất của ta, ai đoạt cũng không cho hu hu...