Dị Thế Tà Quân

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm - Chương 24: Thủ đoạn lưu manh của Quân tam thiếu






Sự thật quả nhiên cũng không khác với dự cảm của Linh Mộng công chúa, ba vị hoàng tử điện hạ ở phía sau quả nhiên không ai nhường ai, chẳng muốn mình đi phía sau người khác, ba đạo nhân mã cứ song song nhau mà tiến, đấu đá kịch liệt!

May mà con đường này coi như đủ rộng, nếu không, tất cả nhà dân hai bên đường đều bị bọn chúng làm sập sạch cũng không biết chừng!

“Không biết ý của phụ hoàng lần này là gì? Chẳng lẽ người còn lo bọn hắn bình thường đấu tranh nội bộ chưa đủ ngoan độc, chưa đủ kịch liệt hay sao? Bây giờ lại muốn ba người bọn họ trước mặt người ngoài phát sinh tranh đấu, bôi xấu mặt mũi sao?”

“Với tính cách ba vị hoàng huynh của mình, chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra!”

Tuy nhiên, sự tình trong trí tưởng tượng của Linh Mộng công chúa lại không xảy ra!

Bởi vì khi ba cỗ xe của ba vị hoàng tử chen chúc thành một đám, không ai rớt lại phía sau. Tuy con đường ngay trước Thịnh Bảo Đường và Quý Tộc Đường khá rộng, nhưng lúc này chứa ba cỗ xe song song đã là cực hạn, đoàn xe của ba vị hoàng tử chen chúc thành một dãy, lại có thêm một cỗ xe nữa xuất hiện, nếu tình hình cứ tiếp diễn thì không thể tránh được tình cảnh mấy đoàn xe va chạm vào nhau.

Mà chuyện này cũng quá xảo hợp, quá đúng lúc, không ngờ cỗ xe mới xuất hiện là cỗ xe của Bình Đẳng Vương Phủ!

Năm cỗ xe của hoàng thất, thì có hết bốn cỗ chen lấn nhau mà tiến lên, muốn không sinh chuyện cũng vô cùng khó khăn! Đây là cố ý hay vô tình?

Sự tình ra thế này làm cho Linh Mộng công chúa choáng váng. May mà xe còn lại là của Bình Đẳng Vương Phủ, dù sao cũng là một phương hoàng thất, có thể coi là người một nhà, chỉ cần ba tên ca ca của nàng chịu nhường bước một chút, sự tình không phải quá khó để xoay chuyển!

Vài vị thiếu niên áo trắng phụ trách chiêu đãi của Quý Tộc Đường khi nhìn thấy tình huống trước mắt ai cũng đầu choáng mắt hoa. Con đường của Thịnh Bảo Đường và Quý Tộc Đường này, có thể nói là chiếm vị trí đẹp nhất của Thiên Hương thành, nó vô cùng rộng lớn, cũng là con đường đẹp nhất, từ trước tời giờ chưa bao giờ xảy ra tình trạng chen chúc giành giật như hôm nay. Một con đường mà có thể chứa ba cỗ xe ngựa đi song song nhau, muốn xảy ra tình trạnh chen lấn quả thực không dễ tí nào!

Thêm vào đó, con đường này có sự tồn tại của Thịnh Bảo Đường, từ trước tới giờ làm gì có sự kiện căng thẳng nào xảy ra!

Phàm là người có tư cách đến nơi này thì ai cũng biết lai lịch của Thịnh Bảo Đường, không ai ngu ngốc mà làm ra chuyện động thủ trên đầu thái tuế!

Cỗ xe của Bình Đẳng Vương Phủ dừng lại, ngay lập tức có hai thị nữ áo bàa trắng tinh vén màn kiệu, dắt một hài đồng nhỏ xíu bước ra, đứa bé kia chính là thế tử của Bình Đẳng Vương, tiểu nam hài Dương Mặc, người mà luôn bị Quân Mạc Tà chọc ghẹo là tiểu cô nương đáng yêu.

Cỗ xe của Linh Mộng công chúa nhường đường đứng qua một bên, Bình Đẳng Vương Phủ đại biểu cho Bình Đẳng Vương Gia, chính là trưởng bối duy nhất của Dương gia ngoài phụ hoàng của nàng, dù cho lúc này có phụ hoàng của nàng ngồi trong cỗ xe, nàng cũng nên nhượng bộ ba phần, huống chi nàng bình thường cũng vô cùng yêu thương vị tiểu đường đệ này! Nói đi nói lại, Bình Đẳng Vương dù sao cũng là một trong những chủ nhân phía sau của Quý Tộc Đường, dù có chuyện gì cũng nên nhường bước cho người ta vào trước mới phải!

Tuy nhiên, đoàn xe của ba vị hoàng tử vẫn không ai nhường ai, vẫn dàn hàng ngang mà tiến tới, nếu tình huống này mà kéo tới tận cửa lớn, chắc chắn sẽ có đụng độ to!

Bên trong cổ xe của Linh Mộng công chúa, có một vị hắc bào lão nhân ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đoàn xe của ba vị hoàng tử, nhất cử nhất động của bọn họ đều không thoát khỏi tầm mắt của lão, tuy lão không nói một lời nào nhưng ánh mắt lại sắt bén như đao như tên.

Lúc này, Quân Mạc Tà đã nhận được thông báo, hướng mắt về phía tình huống khó xử kia, lông tóc dựng đứng mà phóng ra.

Trong lòng Quân đại thiếu tức giận mắng chửi trong lòng: “Con bà nó chứ, ba huynh đệ các ngươi không phân biệt lớn nhỏ, dám tới chỗ lão tử mà làm loạn sao! Nếu biết thế này, ông nội các ngươi chỉ phát ra một tấm thiếp mời, lúc đó chẳng phải phiền toái như bây giờ!”

“Nếu trong thời điểm quan trọng này mà các ngươi tại nơi của lão tử làm loạn, vậy bao nhiêu mồ hôi nước mắt của lão tử đổ ra cho buổi đấu giá này hóa thành trò cười hay sao? Ba tên hỗn trướng các ngươi thật ngon nha, khi nào lão tử có thời gian, lão tử sẽ chơi chết các ngươi!”

Đường bàn tử và Tống Thương chính là những nhân vật chủ trì trọng yếu, đương nhiên không thể ra mặt, dù cho bọn hắn có ra mặt cũng chưa chắc giải quyết được. Dù sao thân phận ba tên này đều thức sự quá cao, không thể nào dùng nắm đấm mà nói chuyện được. Quân Vô Ý Quân tam gia đương nhiên có thể xử lý việc này, nhưng một khi Quân Vô Ý ra mặt, lập tức Quân tam gia sẽ bị cuốn ngay vào vòng tranh đấu của ba vị hoàng tử. Giúp bất cứ vị nào cũng không tốt, vì thế cũng không thể ra tay giải quyết. Còn những người khác thì sao?

Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đương nhiên cũng có thể, chỉ cần hắn rống lên một tiếng là có thể bình yên ngay, trong mắt người khác ba vị hoàng tử có thể cao không thể chạm, nhưng trong mắt vị đại tướng này, cũng chẳng là cái thá gì. Tuy nhiên, lần này hắn cũng chỉ là khách nhân như ai, nếu hắn ra tay giải quyết chuyện riêng của người khác thì có chút không hợp lý.

Thêm vào đó, nếu thật sự lợi dụng Độc Cô đại tướng quân để giải quyết chuyện này, vậy thì vụ cá cược vạn lượng một vò rượu sẽ đi về đâu? Giả sử Quân thiếu gia cuối cùng có thể thắng cược, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ xòe tay nhận tiền thua cuộc của Độc Cô đại tướng quân hay sao? Người ta vừa giúp ngươi giải quyết một vấn đề nan giải, ngươi sao lại có thể làm thế! Cuối cùng, Độc Cô đại tướng quân cũng không được luôn!

Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ còn có Quân Mạc Tà tự thân xuất mã. Tuy rằng phân lượng của Quân Mạc Tà còn lâu mới có thể so sánh với ba vị hoàng tử, nhưng để xử lý loại chuyện nhảm nhí này, thủ đoạn vô lại lưu manh vô cùng vô tận của Quân đại thiếu Quân đại lụa là không nghi ngờ gì chính là chiêu bài hữu hiệu nhất. Vì thế, khi mọi người nhận được tin tức, Quân Vô Ý và Đường Nguyên không hẹn mà cùng nhìn vào Quân đại thiếu, lúc này đang bị Độc Cô Tiểu Nghệ vặn vẹo không thôi.

- Mạc Tà, muốn giải quyết chuyện này cần phải có một ít thủ đoạn lưu manh bỉ ổi, ta nghĩ con chính là người thích hợp nhất!

Quân Vô Ý cười cười nói.

“Cái này là loại nói chuyện gì đây? Cái gì mà ta rất thích hợp với thủ đoạn lưu manh bỉ ổi?” Quân đại thiếu nghĩ thầm, sầu muộn đứng lên.

- Lão đại, cái này gọi là ác nhân thì phải có ác nhân trị nha. Đây cũng là mặt tốt nhất của ngươi.

Đường Nguyên cũng tranh thủ vuốt mông ngựa.

Cái loại vuốt mông ngựa này làm cho Quân đại thiếu gia muốn ói máu đương trường, cái gì mà ác nhân cần có ác nhân trị, ta làm sao có thể gọi là ác nhân được!

Hai câu khen ngợi này quá tốt đến nổi làm cho Quân đại thiếu nghe qua liền có cảm giác như bị người chửi thẳng vào mặt “con mẹ ngươi”. (Nguyên văn của tác giả )

Cái này là kiểu nói chuyện gì? Chẳng lẽ “hiền hậu” như ca ca ta lại là ác nhân hay sao? Lẽ nào là sự thật sao?

Tuy nhiên, chuyện đại sự như thế này, đúng là phải cần “cao nhân” như ta ra tay mới có thể giải quyết êm xuôi!

Khi Quân đại thiếu ra tới nơi thì chuyện cũng bắt đầu to lên!

Cũng không lạ lùng gì, đơn giản là vì đúng lúc Quân Mạc Tà đi ra liền đụng mặt Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng và tiểu cô nương Hàn Yên Mộng, cùng với đoàn người của Mộ Dung thế gia.

Mộ Tuyết Đồng mỉm cười gật đầu, Tiêu Hàn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, ra vẻ cao ngạo không thèm nhìn Quân đại thiếu gia bằng nửa con mắt. Riêng chỉ có Hàn Yên Mộng đứng trước mặt Quân Mạc Tà mà kéo kéo áo hắn, phồng mang trợn má mà nói:

- Quân tiểu tử, nhanh gọi một tiếng tiểu cô cô nào! Tiểu cô cô cho ngươi đồ tốt mà dùng!

Quân Mạc Tà đang lúc tức giận, trợn mắt lên mà mắng:

- Ta nói nha đầu ngươi sao cái gì cũng không biết, ngu ngu ngốc ngốc, tỷ tỷ ngươi và tam thúc của ta còn chưa thành thân, hơn nữa, dù cho là có thành thân đi chăng nữa thì liên quan cái chó gì tới ngươi? Tiểu cô cô? Ngươi về nhà tự soi gương coi, cả người giống như một khúc gỗ, trước ngực thì phẳng còn hơn tờ giấy, mông dùng đao phạt xuống cũng không được một miếng thịt, máu đầu còn chưa ráo, miệng còn chưa hết hôi mùi sữa, lại muốn thăng chức làm trưởng bối người khác! Răng đã mọc hết chưa? Ráng chờ khi nào mọc đủ răng thì hãy ra ngoài giả dạng mạo danh làm trưởng bối người khác nghe chưa!

Những lời này của Quân Mạc Tà đơn thuần là giận quá mà nói ra, những lời nói bừa này của hắn chẳng có tí căn cứ nào cả.

Nữ hài tử vốn phát dục sớm hơn nam hài tử, Hàn Yên Mộng tuy chỉ mới mười lăm tuổi, dáng người quả thật cũng chưa thành thục quyến rũ, nhưng đã có thể nói “điện nước” tạm đủ, nếu so sánh với Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không kém bao nhiêu, cũng không đến nổi “người như khúc gỗ” mà Quân đại thiếu vừa nói.

- Ngươi... Ngươi...

Hàn Yên Mộng nghe Quân đại thiếu bỗng nổi xung thiên nói năng lỗ mãng thì vô cùng tức giận, hai chân không ngừng giậm xuống, khuôn mặt thanh tú cũng trở nên đỏ bừng. Bỗng nhiên, hai mắt nàng xoay chuyển, nảy ra kế hay liền nói:

- Ta mặc kệ ngươi, nhìn bộ dáng ngươi hình như đang có việc gấp, nếu ngươi không gọi ta một tiếng tiểu cô cô, ta sẽ không cho ngươi đi. Ngươi tự lo liệu đi! Dù sao ta cũng không gấp!

Nàng ta nói xong liền nắm lấy vạt áo của Quân đại thiếu chặt thêm.

Bên trong tầng lớp cao cấp của Ngân Thành, nàng chính là người nhỏ tuổi nhất, thân phận tôn quý cách mấy cũng vô dụng, bởi vì ngoài nàng ta ra, ai ai nàng cũng phải gọi là trưởng bối, sư thúc, thế thúc, sư bá, thế bá, sư tổ, sư thái tổ, gia gia... Vai vế thấp đến thế là cùng, không thể thấp hơn, dù cho người cùng vai vế, nàng cũng phải gọi là sư tỷ, sư huynh.

Từ khi tiến vào Thiên Hương thành, khi nhìn thấy Quân đại thiếu gia rõ ràng lớn hơn mình một chút, tiểu quỷ này liền để bụng, hơn nữa, nàng còn biết nếu theo khuôn phép, Quân tiểu quỷ này nếu theo lễ nghĩa của tỷ tỷ và tỷ phu, chẳng phải là hậu bối của mình sao, khi đó nàng vui như bay lên trời, so với tự nhiên nhặt được một đống vàng còn vui hơn. Cơ hội tốt thế này làm sao mà buông tay cho được? Đương nhiên là có chết cũng không buông, không thể nào không tranh thủ cái chức danh tiểu cô cô vô cùng vinh dự này được!

Quân Mạc Tà nghe thấy động tĩnh bên ngoài tựa hồ càng lúc càng lớn, liền giơ tay đầu hàng:

- Được được, ta sợ ngươi rồi, ta gọi là được chứ gì! Tiểu.. Trư trư... Làm tiểu trư... Vậy được chưa?

Thanh âm của hắn có chút mơ hồ, lại nói cực kỳ nhỏ nhẹ, làm cho Hàn tiểu nha đầu không nghe ra sự kỳ quặc trong đó, chỉ nghĩ hắn thật sự gọi mình là tiểu cô cô, cao ngạo vênh mặt lên, cố ưỡn bộ ngực sữa nhỏ xíu của mình ra, buông tay ra rồi phất phất tay nói:

- Ngoan, ngoan, đi đi, sau này có chuyện gì liền báo cho tiểu cô cô ngay, tiểu cô cô sẽ bảo vệ ngươi!

Quân Mạc Tà nghe thấy như được hoàng ân đại xá, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

- Ah, hắn vừa gọi ta là tiểu cô cô... Hình như có gì đó không đúng!

Hàn Yên Mộng bỗng nhiên thấy hơi kỳ quái.

- Hắn vừa gọi ngươi là con heo nhỏ, tiểu cô cô ở đâu ra thế!

Mộ Dung Thiên Quân vốn đang có chuyện bất hòa cùng Quân Mạc Tà về chuyện theo đuổi Linh Mộng công chúa, lại muốn lấy điểm trước mặt người đẹp Yên Mộng, giờ phút này sao bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ.

Miệng Hàn Yên Mộng cong lên, quay đầu nhìn theo bóng lưng của Quân Mạc Tà một cách oán hận, hai bàn tay ngọc nắm chặt lại...

- Cút qua một bên, câm cái mồm lại!

Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng hai người đồng thời hung tợn nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Quân quát to.

Hai người cùng nhau xuất thân từ Ngân Thành, từ nhỏ tới lớn đã ra mặt chống đối nhau, đây chính là lần đầu tiên mở miệng ra nói cùng một lời. Sau khi nói xong, cả hai đồng thời nhìn nhau, cùng hừ một tiếng, rồi lại đồng thời quay đầu đi chỗ khác.

Nhất thời, Mộ Dung Thiên Quân chỉ biết câm như hến.

Hiển nhiên Tiêu Hàn vô cùng chán ghét tên tiểu tử bỏ đi này của Mộ Dung thế gia, chỉ nhìn ánh mắt của tên này đã biết chủ ý của hắn là gì, vì thế Tiêu Hàn tức giận cũng không lạ gì, Hàn Yên Mộng chính là đối tượng theo đuổi của cháu mình, cũng là người con dâu mà Tiêu gia mong muốn bấy lâu nay, nếu vừa ra ngoài đã bị người ta “đào góc tường” (nẫng tay trên) thì mình trở về cũng không còn đường sống. Tên tiểu tử này chỉ là một đệ tử của Mộ Dung thế gia, vậy mà dám toan tính cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thật sự là không biết tự lượng sức mình!

Còn Mộ Tuyết Đồng thì vô cùng khinh thường thể loại bỏ đá xuống giếng, đương nhiên cũng không coi tên tiểu tử này ra gì.

Sau khi Quân Mạc Tà đi ra ngoài, Tam hoàng tử đã cùng thế tử của Bình Đẳng Vương Dương Mặc náo loạn cả lên.

Tiểu nam hài dễ thương Dương Mặc đã tiếp xúc vài lần với Quân Mạc Tà, hắn vô cùng thích thú vị ca ca hoàn khố, mang phong cách một chút vô lại, một chút lưu manh này. Hắn vô cùng hứng thú nên giục cỗ kiệu đi thật nhanh tới Quý Tộc Đường. Trước đây đã từng tới nơi này, nên tỏ vẻ ngựa quen đường cũ xồng xộc đi vào không kiêng nể.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều ngồi yên trong cỗ xe, vẫn duy trì vẻ thâm trầm! Nhưng Tam hoàng tử lại có chút mất hứng. Vốn hắn đang tranh đấu không ngừng cùng lão đại và lão nhị, nhưng từ trước tời giờ, thực lực của hắn là yếu nhất trong ba vị hoàng tử, lần nay run rủi thế nào cả ba lại va chạm tại đây, hắn không cam lòng chịu yếu thế, cố ra sức mà tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn ở vào thế hạ phong, tất nhiên là trong lòng sầu muộn đến cực điểm. Lúc này, bản thân là hoàng tử còn chưa bước vào, tên Dương Mặc nho nhỏ này lại dám vượt mặt ba anh em hắn tiến vào trước, như vậy thì tôn nghiêm của hoàng thất vứt vào đâu?

Trong lòng hắn chỉ có thể nghĩ tới đây, mà hoàn toàn quên mất Bình Đẳng Vương Phủ là một trong những cổ đông của Quý Tộc Đường!

- A, đây không phải là Mặc Mặc đường đệ sao? Tại sao nhìn thấy mấy vị đường ca, đường tỷ mà không biết chào hỏi thế này? Tại sao càng ngày càng lớn nhưng lễ phép càng lúc càng thiếu là sao? Đệ chính là người của hoàng thất, tại sao lại chạy loạn không có lễ nghi như thế, hạ nhân của Bình Đẳng Vương Phủ chết sạch rồi sao, không biết cách hầu hạ chủ tử của mình ah?

Thân hình Tam hoàng tử có chút gầy yếu, trên mặt trắng bệch, từ trong xe ngựa bước ra, hướng bốn phía mà trách cứ, không từ một ai.

- Tam... Tam.. Điện hạ, chào huynh!

Dương Mặc sợ hãi nhìn hắn một cái, đối với ba vị “đường ca” hoàng tử này, trong tâm linh của Dương Mặc thật sự chán ghét vô cùng.

- Tam điện hạ cái gì? Bên kia còn có Đại điện hạ và Nhị điện hạ kìa, ngươi không nói một câu nào cho ra hồn sao, lễ nghĩa chẳng ra làm sao, không coi ai ra gì ah? Chẳng lẽ từ nhỏ tới lớn ngươi chưa được học lễ nghĩa?

Tam hoàng tử vênh váo lên mặt dạy đời Dương Mặc, trong đôi mắt sầu muộn giờ đã toát lên tiếu ý. Đương nhiên hắn không phải cố tình làm bẽ mặt Dương Mặc, chẳng qua hắn muốn tìm một nơi có đủ phân lượng cho hắn trút giận mà thôi. Tuy Dương Mặc tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận của hắn cao vô cùng, đây chẳng phải là cái bị bông đắt giá cho hắn trút sầu muộn sao.

Bình Đẳng Vương tuy chức cao chót vót, nhưng lại không màn thế sự, chưa bao giờ hỏi qua triều chính nên sức ảnh hưởng trong triều là vô cùng nhỏ bé. Vì thế, Tam hoàng tử hoàn toàn không chút băn khoăn tùy ý sỉ nhục tiểu Dương Mặc trước mặt mọi người, cũng không thèm để ý tiểu hài này cũng mang họ Dương, là huynh đệ đồng tông của hắn.

Bên trong cỗ xe của Linh Mộng công chúa, ánh mắt của hắc bào nhân càng ngày càng trở nên âm trầm.

Dương Mặc dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi, làm sao có thể phản kháng lại lời răn dạy quở mắng nói nhanh như sóng vỗ thế kia? Hắn nghĩ lại bản thân cơ bản chẳng làm sai chuyện gì, lại càng thấy ủy khuất cho bản thân, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt đã lưng tròng, chỉ trực trào ra mà thôi. Khóe miệng hắn run rẩy, cố gắng nén tiếng khóc.

- Đủ rồi Tam ca, Tiểu Mặc còn là con nít, huynh đe dọa đệ ấy làm gì?

Trong lòng Linh Mộng công chúa cũng không chịu nổi, đành mở miệng nói đỡ, đang muốn tiếp tục giải thích thì bị hắc y nhân phía sau giữ lại.

- Còn nhỏ? Còn nhỏ thì có thể bất chấp lễ nghi sao? Chúng ta chính là hậu duệ của hoàng tộc, hậu duệ quý tộc thiên hoàng, làm sao có thể đánh đồng với tiểu hài tử bình thường? Đây là ta muốn dạy hắn, làm cho hắn hiểu thế nào là lễ phép, sau này xuất môn không giống như hôm nay, không biết quy củ! Đến lúc đó lại bôi nhọ uy nghiêm của hoàng thất!

Khóe miệng Tam hoàng tử nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh, chẳng thèm đặt vị thân muội muội của mình vào mắt.

- Ha ha ha... Đây không phải là ba vị hoàng tử điện hạ sao? Thật là phong độ, thật là có tính cách nha! Tại sao chặn ở cửa mà không vào? Vậy chẳng khác nào không nể mặt Quân gia ta, Đường gia, còn có Bình Đẳng Vương gia hay sao?

Một thanh âm quái gở vang lên, Quân Mạc Tà nhíu nhíu đôi lông mày, bước tám bước thì hết ba bước lắc lư, hắn tới trước mặt Dương Mặc, một chân trước một chân sau, uốn éo cái mông, bày ra một bộ dáng quái dị.

Xoạt một tiếng, trong tay đã xuất hiện một cây quạt mạ vàng. Hiện tại đã là cuối thu, trời chẳng còn tí nóng nực nào, hơn nữa còn có một chút se se lạnh, nhưng Quân đại thiếu vẫn một mực phe phẩy cây quạt, bày ra một phong thái tiêu sái, làm cho người nhìn thấy muốn xông lên đập hắn dẹp thành con tép.

- Quân tam thiếu, bổn hoàng tử đang dạy đệ đệ muội muội của mình, chuyện này không liên quan tới ngươi!

Tam hoàng tử nói vô cùng khinh thường, trong mắt hắn, Quân Mạc Tà chính là loại phế vật dựa hơi gia đình, nửa điểm bổn sự cũng không có, chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết.

- Tại sao lại không liên quan tới ta? Tam điện hạ, ngươi chặn đường tam lão bản của Quý Tộc Đường ta, rồi lại dài dòng giảng giải lễ nghi, cố tình làm cho buổi đấu giá của chúng ta không thể tổ chức đúng giờ, như thế mà không liên quan tới ta sao? Trên đời lại có loại đạo lý này sao?

Quân đại thiếu gia hoàn toàn không cho hắn tí mặt mũi nào, trong mắt Quân đại thiếu gia, tên tam điện hạ này mới chính là tên phế vật dựa hơi gia thế, nửa điểm bổn sự cũng không có mà lại bừng bừng dã tâm, chẳng qua cũng là loại ăn xong chờ chết mà thôi!

Quân Mạc Tà ra vẻ chính khí lẫm liệt, ưỡn ngực, lắc lư thân mình, giống như sắp té tới nơi, từ từ nói:

- Việc này, nếu nói chuyện nhỏ, chính là sinh ý của Quý Tộc Đường ta, là bạc trắng lóa, là vàng óng ánh, còn nói chuyện lớn, đó là Quý Tộc Đường chúng ta kiếm tiền, sẽ nộp thuế cho quốc khố, ngươi cản trở chúng ta kiếm tiền, chính là làm cho quốc gia thất thu, mà làm cho quốc gia không thể thu thuế, chính là ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh đại sự! Tam điện hạ, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?

Quân Mạc Tà hoa chân múa tay nói bừa, nước miếng văng khắp nơi, nói tới nói lui liền chụp một cái mũ “tạo phản” to đùng lên đầu Tam hoàng tử!

Tam hoàng tử tức giận đến đến xì khói lỗ tai:

- Quân Mạc Tà, ngươi nói bậy bạ cái gì thế? Ngươi nói ai muốn tạo phản??

Quân Mạc Tà liếc mắt nói:

- Tam điện hạ, Thiên Hương đế quốc chúng ta cuối cùng đã làm sai chuyện gì với người thế? Dân chúng cả nước dâng lên cho người cẩm y ngọc thực (áo gấm và thức ăn quý), dâng vinh hoa phú quý, cúc cung vương tước của người, cúc cung quyền cao chức trọng của người, mà người, cư nhiên muốn tạo phản! Ngươi... Ngươi... Ngươi... Vì sao phải làm vậy? Ngươi còn có nhân tính hay không?

Quân Mạc Tà bi phẫn nói tiếp:

- Ngươi được sinh trong thiên gia (gia đình của lão thiên, giống như nói vua là thiên tử), đường đường là tam hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm ra cảnh thủ túc tương tàn (anh em chém giết), bằng mọi giá phải ngồi lên ngôi cao chí tôn mới bằng lòng buông tay sao? Chẳng lẽ như thế này còn chưa đủ cho dã tâm của ngươi...

Tam hoàng tử hoàn toàn choáng váng đầu óc: “Tên này thao thao bất tuyệt, vẻ mặt thù sâu oán đậm, ủy khuất bi phẫn, từ trong miệng hắn nói ra, trong nháy mắt giống như biến mình thành loại người lòng lang dạ sói, nếu để hắn tiếp tục nói thêm, cuối cùng không biết mình bị biến thành” con vật “nào đây, đến lúc đó nếu ta không chết thì không thể tạ tội cùng thiện hạ mất!”

“Tên này tại sao cái gì cũng dám nói, không có một chút kiêng nể gì là sao? Ngươi là tên phá gia chi tử, không có học vấn nên không biết kiêng dè, nhưng ngươi không thể đem tất cả mọi người đánh đồng với ngươi chứ?”

Tam điện hạ oán thầm, mắt lại thấy hắn tiếp tục cố tình xé rách mặt mũi của mình, làm cho chuyện này càng lúc càng lớn, nếu những lời mà đến tai phụ hoàng của hắn thì... Hắn nghĩ đến đây liền vội vàng bước lên, cố sống cố chết vươn tay bịt mồm của Quân Mạc Tà, sau đó ghé tai nói nhỏ, trong thanh âm đã có vẻ cầu xin:


- Quân tam thiếu, ta xin ngươi, ngươi... Ngươi... Đừng nói nữa! Ngươi muốn ta chết phải không, ta biết ta sai rồi, sau này ta sẽ bồi tội với ngươi sau...

Trong miệng Quân Mạc Tà ah ah vài tiếng rồi mới chịu im miệng, hừ một tiếng thị uy, sau đó thay đổi ngay sắc mặt, mặt tươi như hoa mùa xuân liến thoắn:

- Ai da, hiếm khi ba vị điện hạ cùng Linh Mộng công chúa tự mình quang lâm bỉ đường ha ha ha..., Quý Tộc Đường cũng nở mày nở mặt, bản thân tại hạ cũng thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ) nha, thỉnh, thỉnh, thỉnh, mau, mau vào nào!

Hắn nói liên tục xong lại quay đầu quát to:

- Người đâu, các ngươi trúng gió hết rồi sao, bắt ba vị điện hạ đợi lâu như vậy mà không một ai ra mời vào là sao? Ta bực lắm rồi đó! Dám đối xử lãnh đạm với các vị điện hạ, tội danh loại này các ngươi gánh nổi không? Người đâu, nhanh chóng đưa công chúa và các vị điện hạ lên... Công đường (nơi xử án khi xưa, coi Bao Công là biết ) nào!

Cái gì? Lên công đường... Sắc mặt mọi người liền trở nên quái dị.

Tên này muốn mang ba vị hoàng tử cùng công chúa lên công đường?

Trên đời này có ai dám lên công đường mà xét xử hoàng tử và công chúa đây? Chuyến đi này quả thật không tệ nha! Quả là được mở rộng tầm mắt mà!

Bên trong đám người của cả bốn phe, những hành động của Quân đại thiếu đều có người quan sát một cách tỉ mỉ cẩn thận.

- Ngươi thấy thế nào?

Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm, xoay người hỏi mọi người xung quanh.

- Thật sự rất khó nói!

Một nam nhân có chòm râu dê lên tiếng.

- Quân tam thiếu này quả thật là vô cùng càn quấy, quả là phù hợp với lời đồn đại bấy lâu nay, đích thật là một tên dốt nát, vô pháp vô thiên, lại không hiểu chuyện. Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay, cách hắn xử lý có thể nói là thật sự ảo diệu. Thật sự là rất khó đoán, nếu điện hạ cho rẳng cần thiết, vậy người có thể từ từ mà quan sát một cách cẩn thận.

Đám người xung quanh đều gật đầu phụ họa theo.

- Hôm nay, tên tiểu tử này quả thật làm cho ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút. Ta vốn nghĩ hắn sẽ không thể nào giải quyết chuyện này, ta chỉ ngồi một bên mà xem trò vui, không ngờ vở kịch lại phát triển tới mức này!

Đại hoàng tử gật gật đầu, sau đó lại cười nói:

- Tuy nhiên, đối với loại thủ đoạn vô lại lưu manh của tên tiểu tử này, chính là làm người ta đau đầu vô cùng, các ngươi nghĩ thật sự đáng để quan tâm sao?

Cả đám người nghĩ tới chuyện lúc nãy, đồng thời cười rộ lên.

- Vẫn là một tên lưu mang không chút thay đổi, làm cho kẻ khác ghê tởm!

Nhị hoàng tử nhìn Quân Mạc Tà phía xa, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét.

Thành Đức Thao cũng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Loại cặn bã thế này, sống trên đời quả thực là dọa chết người mà! Không ngờ hậu nhân của Quân gia lại chịu sống cảnh như thế này, có thể mặt dày sống trong trời đất. Nếu ta mà hắn, ta đã sớm chết quách đi cho rồi!

Khi hắn nói những lời này, trong mắt của hắn hiện lên một đạo hàn quang: “Quân Mạc Tà, người của ta đã tới, ta xem ngươi còn có thể hung hăng càn quấy nữa không! Lần trước bị sỉ nhục, lão tử nhất định trả lại gấp vạn lần! Chờ lão tử chơi chết ngươi đi!”

Bên cạnh Nhị hoàng tử là Phương Bác Văn, hắn vuốt chòm râu bạc trắng, vẻ mặt trầm tư, chậm rãi nói:

- Việc xảy ra hôm nay thật cổ quái!

Hắn nói xong, lại trầm tư tiếp mội hồi, lắc lắc đầu nói tiếp:

- Thật sự là vô cùng cổ quái!

Phía bên Linh Mộng công chúa, hắc bào nhân phía sau nàng cũng chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi:

- Lúc nãy là tên tiểu tử Quân gia Quân tam thiếu trong truyền thuyết sao? Quân Mạc Tà? Bộ dáng hiện nay hoàn toàn không khác gì mấy năm trước đây sao? Thật là một tên tiểu tử thú vị!