Dị Thế Tà Quân

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành - Chương 60: Tất cả có ta!






Độc Cô Tiểu Nghệ thút thít ngẹn ngào đứng lên, lau nước mắt, giống như vừa chịu ủy khuất to lớn vậy.

Mọi người trong nhà đều nhìn cái gối trên sàn không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, mẫu thân của Độc Cô Tiểu Nghệ với vẻ mặt bất lực nhìn nhạc mẫu:

- Mẫu thân, chuyện này phải xử lý ra sao?

Độc Cô lão phu nhân thở hồng hộc nói:

- Xử lý cái gì? Đồ ngu!

Lão phu nhân hừ hừ mấy tiếng, thở dài một hơi, nói:

- Sự tình đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ?

Độc Cô Tung Hoành trừng mắt, thở phì phò nói:

- Còn có thể làm sao? Nha đầu kia đã mang cái bụng chửa đi về, hiện tại trong Thiên Hương thành ai chẳng biết cháu gái Độc Cô gia đang mang thai của người nhà Quân gia. Bây giờ còn làm sao nữa? Bà nội nó chứ! Độc Cô gia lại xảy ra chuyện tình bực này! Lão phu thật là tức chết mà, cho ai chiếm tiện nghi thì không cho lại cho Quân lão thất phu lợi dụng. Thật là gia môn bất hạnh.

- Phụ thân, ý của người là...?

Độc Cô Vô Địch dè dặt nói chuyện. Hắn xem như đã minh bạch rồi, hôm nay lỗi lầm lớn nhất không phải Độc Cô Tiểu Nghệ mà chính là mình. Dường như mình nói cái gì đều không đúng, trực tiếp thành đích ngắm của lão gia tử.

“Ta chỉ là sinh ra một đứa con gái thôi, cũng không có làm cái gì ác nghiệt a!”

- Ý của ta? Đồ khốn! Hiện tại ta còn có cái ý gì nữa? Ý của ta có thể đại diện cho ý tứ của con gái khuê nữ của ngươi sao? Ta nói một câu không cho phép, Độc Cô thế gia chẳng phải là thối đến tận trời sao? Ngươi không có tí đầu óc nào à? Ngươi... Ngươi... Ngươi! Ngươi cứ phải làm lão phu tức chết mới được sao? Ngươi, cái đồ phế vật!

Độc Cô Tung Hoành dập chân mắng to.

Độc Cô Vô Địch rụt cổ lại, một câu cũng không dám nói. Đúng là vậy, nói cái gì cũng bị mắng. Ta không nói gì nữa là được chứ sao?

- Sao ngươi không nói nữa đi? Ngươi không phải rất có bản lĩnh sao? Ngươi còn dám giở trò im lặng để chống đối lão tử à? Thực là con mẹ ngươi dám thái độ à!

Độc Cô lão gia tử hung thần ác sát quay lại, ngón tay chỉ vào mặt Độc Cô đại tướng quân, nước miếng văng ra như mưa rào.

Không nghĩ tới, ngậm miệng rồi mà vẫn gặp rắc rối, Độc Cô Vô địch lần này đúng là không còn gì để nói rồi.

- Ngày mai lập tức thu xếp người đến Quân gia, bàn bạc cho tốt việc này. Nhất định phải có được kết quả! Ngàn vạn lần không thể để cho tiểu tử đó ăn rau sạch xong rồi phủi đít mà đi. Hảo sự trên đời này đều bị tiểu tử đó chiếm hết rồi.

Độc Cô lão phu nhân cũng rất hăng hái. Thanh âm dứt khoát:

- Muốn cưới cháu gái ta, tên quần là áo lượt kia phải qua cửa của ta đã. Bảo hắn ngày mai đến gặp ta!

- Ngày mai không được tốt cho lắm. Hiện giờ Quân gia vẫn còn nhiều chuyện, ngày mai có vẻ hơi vội vàng...

Độc Cô Vô Địch rút đầu lại nhìn mẫu thân, ít nhiều cũng có chút sợ hãi.

- Lão nương nói ngày mai thì chính là ngày mai! Được là được, không được cũng phải được!

Độc Cô lão phu nhân vừa trừng mắt vừa nói:

- Chuyện trong kinh thành phụ tử các ngươi xử lý một chút không phải là xong sao? Có mấy cái chuyện cỏn con mà cũng làm cho gà bay chó chạy.

- Tiểu tử Quân Mạc Tà đó hôm nay đã đại sát kinh thành một trận...

Độc Cô Vô Địch nhỏ giọng nói, thấy không có ai phản ứng lại khen một câu:

- Tiểu tử đó thực là mạnh mẽ!

- Thật mạnh mẽ mới tốt!

Lão phu nhân vui mừng gật đầu:

- Cháu rể của ta cũng không thể là cái dạng chân yếu tay mềm a, nghe đồn hắn một mình đánh thắng Thần Huyền tứ phẩm nhưng vẫn chỉ là lời đồn, hôm nay thấy hắn huyết tẩy kinh thành quả nhiên là hào khí xung thiên, đúng là hảo nam nhi a!

Vừa nói xong, đột nhiên giận giữ mắng:

- Đồ hỗn trướng, đồ vương bát đản, ngươi biết rõ chúng ta cùng Quân gia hiện tại đã chung một thuyền, ngươi lại không chạy ra hỗ trợ bọn họ một chút? Ngươi không tỏ ra chút hảo ý, nếu sau này Tiểu Nghệ bởi vì nhà mẹ đẻ không hỗ trợ mà bị người ta khi phụ thì phải tính sao? Ngươi gánh được trách nghiệm này sao?

Độc Cô Vô Địch hoàn toàn hôn mê.

“Hóa ra lão nương của mình cũng giống cha, đều không nói lí lẽ, cứ tưởng lão nương còn biết phân biệt chút phải trái.”

“Chuyện bây giờ còn chưa đi đến đâu, đã lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của Độc Cô Tiểu Nghệ sau này.”

Lão nương cũng quá lo xa rồi.

Mắt thấy đám đàn bà trong nhà vây chặt lấy lão phu nhân cùng Độc Cô Tiểu Nghệ ríu rít bàn tán. Xa xa nghe thấy đã bàn đến hôn lễ khánh điển, còn có việc sinh con đẻ cái, thậm chí tên của ngoại tôn cũng đã đem ra bàn bạc rồi.

Hai phụ tử Độc Cô Vô Địch cùng Độc Cô Tung Hoành nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Sau một lúc lâu, lão gia tử đột nhiên tung một cước vào mông Độc Cô Vô Địch quát:

- Ngươi, tên đần độn này còn không mau đi làm việc. Còn đứng đấy mà nhìn à? Hay lắm đấy mà nhìn?

Độc Cô Vô Địch chạy trối chết, trong lòng âm thầm nảy sinh oán độc: “Quân Mạc Tà, con mẹ ngươi, đều tại đồ khốn nhà ngươi”.

Bảy người anh hùng hào kiệt thượng trùng tiền không đợi ánh mắt của ông nội quét đến người mình, cả đám nhanh nhẹn đứng lên theo sau Độc Cô Vô Địch chuồn thẳng.

Ở bên ngoài, người người hối hả, Thiên Hương thành đang trong thời gian trời long đất lở, Quân Mạc Tà lại đang ở nhà, hết sức tập trung cho việc giúp Quân lão gia tử tiến giai.

Tại cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, thực lực càng tăng nhanh càng tốt! Về phần mấy tên tiểu nhân bên ngoài chẳng lẽ còn chạy đi đâu được? Coi như là hòa thượng chạy được, cũng không chạy được miếu a.

Trả thù, Quân Mạc Tà không vội! Nhân tiện đoạn thời gian này dọa cho chúng nó lo lắng đề phòng một phen.

Sau khi về nhà, trước tiên đưa Quản Thanh Hàn về tiều viện của nàng. Lúc hắn rời đi Quản Thanh Hàn đột nhiên gọi hắn lại.

Quân Mạc Tà ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Quản Thanh Hàn kiều diễm đứng ở cửa, thân hình đơn độc mỏng manh, gương mặt có chút gầy yếu. Quân Mạc Tà nhìn thấy ánh mắt của nàng có chút sợ hãi, có chút co lại, còn có một cảm giác mãnh liệt muốn được bảo hộ.
Lúc Quân Mạc Tà nhìn về phía nàng, Quản Thanh Hàn thoáng quay đầu đi, một giọt nước mắt đột nhiên rơi trên mặt đất.

Quân Mạc Tà trong lòng run lên. Nữ nhân này...!

Nữ tử mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại này, có ai biết nàng phải chịu đựng bao nhiêu? Nàng phải trải qua bao nhiêu khó khăn? Nàng phải trả giá bao nhiêu?

Có ai thông cảm cho nàng? Có lẽ ở cái thế giới nam quyền tối thượng này, nữ tử giống như tôi tớ, quần áo bình thường, chỉ có Quân Mạc Tà đến từ thời đại văn minh mới có thể chân chính hiểu được nỗi khổ của nàng, mới có thể cảm thông tình cảnh của nàng. Mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người phụ nữ để lo nghĩ cho nàng một chút!

Người khác có thể nhìn thấy nhưng khó có thể hiểu được, có thể hiểu được cũng chỉ có hắn mà thôi!

Nhưng hắn có giúp nàng thật sao?

Nữ tử này luôn lạnh lùng như tuyết, cao ngạo như nguyệt. Chung quy vẫn là một nữ nhân, rốt cục nàng cũng lộ ra mặt nhu nhược của mình.

Có lẽ trước kia, Quản Thanh Hàn luôn cao ngạo lạnh lùng, tất cả đều không thể trách nàng được. Một cô gái đang ở tuổi thanh xuân đã bị gia tộc coi là công cụ để kết giao quyền quý, cuộc sống sau này đều bị người khác xắp đặt hết rồi!

Biết được vị hôn phu của mình là một nhân vật anh hùng, trái tim thiếu nữ cũng có chút an ủi. Nhưng, cách ngày kết hôn không lâu, chỉ còn chờ treo dải lụa hồng trước cửa, sắp được gả vào nhà giàu có, từ nay về sau giúp chồng dạy con, cả đời yên ổn thì nhận được tin dữ vị hôn phu trẻ tuổi đã bỏ mình nơi chiến trận!

Vừa mới gặp đả kích lớn lao, lại phải vì gia tộc mà gả cho một khối linh vị. Nói là tự nguyện nhưng chính là bị bắt buộc!

Nếu ở lại gia tộc, có lẽ cũng chỉ làm công cụ cho mấy kẻ quyền thế! Không bằng đến Quân gia, tuy rằng sẽ cô đơn cả đời nhưng lại được sống thanh tịnh thoải mái, ít nhất cũng thoát khỏi những tính toán xấu xa kia!

Phần tự nguyện này cũng là vì gia tộc, vì chuyện kết hôn đã hết hi vọng!

Nếu không, một thiếu nữ như hoa như ngọc có biết bao người theo đuổi, lại có ai tình nguyện gả cho một anh hùng đã chết, để cả đời phải sống trong cô quạnh?

Nhưng Quản Thanh Hàn thật sự đã không còn con đường nào khác!

Nàng đã tuyệt vọng! Đối với chuyện kết thân đã tuyệt vọng, đối với gia tộc đã tuyệt vọng, đối với cuộc đời mình đã tuyệt vọng!

Cứ như vậy mà đến Quân gia, may mà Quân gia đối với nàng không tệ, mới yên ổn mà vượt qua mấy năm nay. Nhưng trước đó lại xảy ra chuyện của Huyết Hồn sơn trang!

Gia tộc lâm vào tuyệt vọng, lại tới đây bức bách nàng!

Quản Thanh Hàn đã có ý tìm đến cái chết!

Nhưng Quân gia đã cho nàng một niềm hi vọng! Cho nên vì Quân gia nàng cho dù làm bất cứ điều gì cũng không hối hận! Nàng đã theo đại quân của hắn tới Thiên Nam, với ý nghĩ sẽ hy sinh thân mình để bảo toàn cho người nhà Quân gia!

Mặc dù không có hy sinh nhưng thần xui quỷ khiến lại gặp đúng lúc Quân Mạc Tà bị hạ độc, tính mạng nguy kịch trong sớm tối. Mà kẻ hạ độc đã sớm bỏ đi rồi. Nếu lúc ấy mình muốn bỏ chạy, tùy lúc có thể đi nhưng đang ở trong quân doanh biết đi đâu mà tìm nữ nhân?

Không có nữ nhân, chẳng lẽ đứng nhìn em chồng dục hỏa thiêu thân mà chết?

Quản Thanh Hàn vạn bất đắc dĩ mới lấy thân ra cứu giúp!

Có lẽ có người sẽ hỏi, Quản Thanh Hàn biết rõ Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Quân Mạc Tà một mối tình si, sao không gọi Độc Cô Tiểu Nghệ về tiện thể thành toàn cho nàng ta?

Nhưng phải biết rằng, loại sự tình như vậy, một nữ tử như nàng làm sao nói ra khỏi miệng được? Hơn nữa, Độc Cô Tiểu Nghệ vì sao lại chạy trốn? Hạ độc xong chẳng lẽ không biết hậu quả sao? Làm gì có ai hạ độc mà không biết chuyện gì sẽ phát sinh? Độc Cô Tiểu Nghệ làm vậy đúng là kỳ quái. Quản Thanh Hàn không thể nào hiểu được.

Nàng chỉ nghĩ: “Nếu đã hạ độc vì sao lại bỏ đi? Nếu đi rồi sao có thể trở về nữa?”

Vừa nghĩ như vậy, Quản Thanh Hàn không còn lựa chọn nào khác! Nàng chỉ còn cách dùng sự trong sạch của mình đổi lấy huyết mạch cuối cùng của Quân gia!

Quản Thanh Hàn không có lựa chọn nào khác, lúc này đạo nghĩa không cho phép nàng lùi bước! Bất luận trong nội tâm nàng có hảo cảm với Quân Mạc Tà hay không, lúc này cũng không cho phép nàng lùi bước!


Nhưng cứu sống Quân Mạc Tà rồi, nàng lại rơi vào bên trong vòng xoáy! Người khắp thế gian chỉ trích nàng, chị dâu cùng em chồng xảy ra quan hệ, vô luận là vì nguyên nhân nào, chuyện oan trái này chung quy không thể trốn tránh!

Danh dự cá nhân!

Danh dự của hai gia tộc!

Trong sạch!

Trinh tiết!

Tất cả những chuyện đó đều đổ lên đầu nàng!

Sau chuyện đó, chỉ cần Quân Mạc Tà có một chút do dự, Quản Thanh Hàn đã sớm tự sát! Có thể gắng gượng đến lúc về Thiên Hương thành đã là dũng cảm lắm rồi!

Chỉ vì trong lòng nàng còn một tia hy vọng...

Quân Mạc Tà sẽ không để nàng thất vọng!

Nhưng hiện tại, nàng đã yếu đuối như như bèo trôi trên song!

Quân Mạc Tà trong lòng một trận rung động, tiến lên hai bước, hai người nhìn nhau thắm thiết, Quân Mạc Tà rõ ràng thấy được vẻ bất lực cùng thê lương trong mắt nàng.

Quân Mạc Tà chậm rãi đưa tay ra nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói:

- Đừng sợ! Hết thảy còn có ta!

Những lời này của Quân Mạc Tà giống như một đạo lợi kiếm cắt ngang bầu trời u ám, khiến mây đen dày đặc phải tan đi, lộ ra một tia ánh sang!

Những lời này giống như lời thề sông cạn đá mòn, sét đánh mùa đông, tuyết rơi mùa hạ. Bả vai kia như một tòa núi cao trước mắt Quản Thanh Hàn!

Ánh mắt Quản Thanh Hàn trở nên sáng ngời!

Hai bờ môi nàng run run, hơi muốn rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi bàn tay ấm áp kia.

Nhưng Quân Mạc Tà không có buông tay, ngược lại còn cầm thật chặt. Nói lại một lần:

- Đừng sợ! Hết thảy còn có ta!

Quản Thanh Hàn không hề dãy dụa, cứ như vậy để cho hắn nắm tay. Môi khẽ động nhưng không nói lời nào, hai hàng lệ lại nhẹ nhàng rơi xuống!

Đôi bàn tay này thật là mạnh mẽ, thật là ấm áp!

Quản Thanh Hàn lệ đổ như mưa!