Có hậu cung, tuyệt đối không tồn tại sự công bình!
Quân Mạc Tà vô tình nhắc đến đề tài này, lại khiến cảnh giác trong lòng hắn nổi lên.
- Ha ha!
Quân Mạc Tà cười lớn một tiếng, gượng gạo nói:
– Lúc nãy chỉ nói giỡn thôi, Miêu cô nương, nhạc phổ mà cô cần ta đã sớm chuẩn bị rồi. Không biết Miêu cô nương có lấy luôn phần ca từ không?
Miêu Tiểu Miêu giật mình, còn chưa kịp từ ngượng ngùng ngọt ngào trong lòng thoát ra, đột nhiên nghe lời nói của Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ ra chỗ nào.
- Tự nhiên là lấy.
Miêu Tiểu Miêu mê mang nói theo bản năng.
- Vậy ta lập tức viết cho cô nương, ha ha, nhấc tay chi lao mà thôi, không cần nhắc tới làm gì.
Quân Mạc Tà sang sảng cười nói:
- Khúc táng hoa ngâm này, có thể ở trong tay cô nương nhất định sẽ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vậy càng có thêm sức mạnh, tiểu đệ coi như hoàn thành một tâm nguyện...
Nói xong, bút trong tay, rồng bay phượng múa, phất lên liền thành, nước mực lưu loát...
Ba người nói chuyện với nhau thêm lát nữa, Miêu Tiểu Miêu đứng dậy cáo từ, cầm khúc phổ cùng Tiểu Đậu nha rời khỏi. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng... Nhưng lại không thể nói ra rốt cuộc có cái gì không đúng...
Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm giác được, Mặc Quân Dạ hôm nay dường như so với đêm qua xa lạ hơn rất nhiều, lại có một bầu không khí xa cách nói không nên lời lúc ẩn lúc hiện, tuy chỉ là cảm giác mơ hồ nhưng cảm giác này lại vô cùng rõ ràng...
Miêu Tiểu Miêu tình nguyện cảm giác của mình là sai! Vì sao? Vì sao ta không tiếc bỏ xuống rụt rè ngượng ngùng của con gái, tự mình đến đây, sao thái độ của hắn vẫn như cũ? Vì sao phải đối ta như vậy chứ?
Đêm qua, tuy hành động của Miêu Tiểu Miêu có chút cường ngạnh bức bách, thậm chí là có chút được ăn cả ngã về không. Nhưng lúc ấy nàng có thể cảm giác rất rõ ràng, trong lòng Mặc Quân Dạ có dao động.
“Hắn cũng không phải hoàn toàn không muốn nhận mình!”
“Hắn cũng từng động tâm!”
Cảm giác ngọt ngào của giây phút đó, theo Miêu Tiểu Miêu suốt một đêm!
Cho nên, hôm nay mới có thể một lần nữa bỏ đi rụt rè con gái, như vậy khẩn cấp...
Nhưng bây giờ, nàng lại cảm giác được cảm xúc bây giờ so với tưởng tượng của mình cách nhau rất xa, chẳng lẽ lại phải thất vọng, tuyệt vọng...
Mặc Quân Dạ trải qua một đêm đồng sinh cộng tử, tại sao đột nhiên trở nên xa lạ như vậy...
Không giống lắm, ngay từ đầu, hắn từng cầm lý do thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn để biện bạch cho bản thân.
Giây phút đó, trong lòng mình rõ ràng cảm giác được, Mặc Quân Dạ không xem mình như người ngoài mà xem mình như người trong nhà...
Giây phút đó, Miêu Tiểu Miêu rõ ràng cảm giác được lòng của mình được thỏa mãn. Trực giác con gái không bao giờ sai, nhưng cũng là vì trực giác con gái đó nên nàng cảm giác được sự xa cách trước mặt này chính là từ câu nói đùa “thông phòng nha đầu” mà bắt đầu, Mặc Quân Dạ liền trở nên xa lạ, vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Chẳng lẽ chỉ vì một câu truyện cười này, tuy cũng có thể là sự thật ở tương lai, nhưng cũng không cần thay đổi lớn như vậy chứ!
Đây chỉ là một câu truyện cười thôi...
Trực giác con gái của Miêu Tiểu Miêu quả thật không sai!
Nhưng, sự thật cũng khác nàng suy nghĩ nhiều lắm...
Kỳ thật... Ngay cả bản thân Quân Mạc Tà cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, làm một thanh niên đã chịu sự giáo dục khoa học của chủ nghĩa xã hội... Ngạch, tuy không có chịu qua giáo dục chính thống, nhưng chế độ một vợ một chồng tại thời đại đó cũng xâm nhập vào tận cốt tủy. Một người có thể thích hai người, nhưng lại phải bỏ qua được đau khổ khi chia tay và rời khỏi, như vậy mới có thể hưởng hạnh phúc mới.
Nhưng Quân Mạc Tà lại quên, bản thân xuyên qua đến nơi này thời gian cũng không hề ngắn!
Thế giới này vốn là thế giới của người mạnh, nam tôn nữ ti, nhưng bởi vì hàng năm chiến tranh liên miên không ngừng làm số lượng nam giới giảm nhiều, tỉ lệ nam nữ không cân bằng. Cho nên mới hình thành chế độ một chồng nhiều vợ, hưởng hết diễm phúc, đây vốn là giấc mộng của nhiều người đàn ông. Tại thế giới này, cho dù là xã hội nào quốc gia nào nam nhân đều giống nhau, cho dù là người đàn ông đó có thành tựu hay không cũng thế! Quân Mạc Tà tự nhiên cũng không ngoại lệ...
Đây là thời đại một chồng nhiều vợ hợp pháp, đây cũng có thể thỏa mãn lòng hư vinh lớn nhất của đàn ông, cho nên Quân Mạc Tà căn bản không cần thời gian thích ứng cũng đã tiếp nhận sự thật này rồi... Chuyện này đối với bất kỳ người đàn ông nào nói đều là chuyện hạnh phúc, hay cũng có thể nói đây là nhược điểm chung của tất cả đàn ông!
Cho nên, cũng trở thành nhược điểm của Quân đại thiếu gia.
Trong thế giới này cho dù là quân tử hay tiểu nhân, là thánh nhân hay là anh hùng, chỉ cần là đàn ông... Ý này thuận theo lòng, lòng thuận theo mà làm, mọi người đều giống nhau... Then chốt chính là ở chỗ này, đàn ông không thể khắc chế nửa thân dưới, thế thôi!
Khắc chế được, đó gọi là đàn ông tốt; Còn không khắc chế được, vậy làm sao? Xem thế giới bây giờ Quân Mạc Tà sống, hắn có vẻ không phải là đàn ông tốt. Hay phải nói là, hắn căn bản chưa từng nghĩ phải khắc chế, cho nên tại vấn đề này, cũng đồng ý với người xưa: Hậu cung hòa thuận!
Vậy, trong thời đại này, trong bối cảnh như vậy, thứ mà đàn ông quan tâm nhất chính là “nhà có yên thì mọi chuyện mới thuận lợi”. Nhưng ở cổ đại với chế độ xã hội gần giống xã hội phong kiến, thì nên nói là “hậu cung có hòa thuận thì mọi chuyện mới phát triển”! Điều này không liên quan đến đạo đức, mà...
Theo lời nói vô lại của Quân Mạc Tà thì chính là như vậy:
- “Mẹ nó, nơi này đàn ông vốn đã ít, ấm trà thiếu, chén trà nhiều... Ta có cách nào đâu? Thuận theo tự nhiên thôi! Dù sao chuyện này cũng không thể trách ta...”
Tuy đã lấy được khúc phổ trân quý [Táng hoa ngâm], nhưng trong lòng Miêu Tiểu Miêu lại không quan tâm đến điều đó... Trong lòng nàng vẫn mê mang, vì sao hôm nay hắn lại lãnh đạm như vậy? Chẳng lẽ đêm hôm qua ta biểu hiện còn chưa đủ sao? Hắn rốt cuộc đang có ý gì? Đây xem như là từ chối ta à?
Mang theo cảm xúc uể oải, Miêu Tiểu Miêu không biết khi nào thì đã về tới nhà. Cảm xúc của nàng đã dưới âm độ, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói...
Cẩn trọng như Miêu mẫu nhìn thấy con gái bảo bối của mình vui vẻ ra ngoài, nhưng khi trở về thì tâm sự nặng nề thì sao có thể không lo lắng chứ? Kết quả là âm thầm kêu Tiểu Đậu nha ra ngoài hỏi cẩn thận mọi chuyện.
Nhưng Tiểu Đậu nha căn bản không phát hiện chuyện này, tự nhiên là không nói rõ được. Miêu mẫu rơi vào đường cùng đành vào khuê phòng nữ nhi, đối với đứa con gái rầu rĩ không vui bày ra khuyên bảo của mình.
Nhiều lần vấp ngã, mất vô số lời lẽ, Miêu Tiểu Miêu mới xấu hổ nói ra nguyên do rơi vào mê mang trong lòng. Nàng cũng muốn tìm người nói hết, giải thích nghi hoặc trong lòng, mẫu thân của mình không thể nghi ngờ là người chọn lựa tốt nhất...
Nhưng Miêu Tiểu Miêu cũng không ngay từ đầu nói trọng điểm, nhưng dưới tình yêu vô bờ bến của Miêu phu nhân, nếu không rõ ràng mọi chuyện thì sẽ không ngừng truy vấn mới có theo từ trong miệng của bảo bối xấu hổ hỏi ra đại khái sự việc từ đầu đến cuối...
Kết hợp nguyên nhân hậu quả, Miêu phu nhân rốt cuộc thở dài cười khổ:
“Nữ nhi của mình, quả nhiên vẫn rất hồn nhiên. Tuy cũng có thể coi như thông minh lanh lợi, nhưng khi gặp phải chuyện này, vẫn ngây thơ không biết gì cả...”
- Mẫu thân..., chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Hắn vì sao lạnh nhạt với con như vậy, đó coi như là từ chối con sao?
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, nàng thật sự không có cách nào, nếu không tuyệt đối cũng không trực tiếp hỏi như vậy...
“Ai... Nữ nhi số khổ của ta!”
Miêu phu nhân trong một lúc cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, cho dù nàng năm đó cũng là một tài nữ nhưng đối với tình huống của nữ nhi vẫn cảm thấy có chút không thể mở lời...
Suy nghĩ một hồi lâu, mới uyển chuyển nói:
- Tiểu Miêu, con từng nói, đêm hôm qua con hướng Mặc Quân Dạ biểu lộ nỗi lòng, hắn từng tâm động, nhưng vẫn không chịu ở trước mặt con nói rõ điều gì cả, đúng không?
- Đúng, nhưng con khẳng định hắn từng động tâm, nếu không con cũng không vui vẻ như vậy ra khỏi nhà.
Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng trả lời.
- Vậy là, Tiểu Miêu, nghe lời mẹ, buông tha đi. Đi theo người đàn ông này con sẽ không có hạnh phúc đâu.
Miêu phu nhân thở dài, thử thăm dò khuyên bảo nói.
- Vì sao? Mẫu thân? Vì sao mẫu thân lại nói gì vậy? Một người con trai tốt như vậy, vì sao con sẽ không hạnh phúc?
Miêu Tiểu Miêu khiếp sợ ngẩng đầu hỏi:
– Mẫu thân, chẳng lẽ, chẳng lẽ mẫu thân nhẫn tâm thấy con trở thành công cụ hỏi cưới để gia tộc lớn mạnh hơn sao?
Miêu phu nhân hít một hơi sâu, nói:
- Không có sự thật nào là tuyệt đối cả, mặc dù trở thành công cụ hỏi cưới của gia tộc, cũng không thể nói là không chiếm được hạnh phúc... Cũng như mẫu thân cùng phụ thân con, không phải là ví dụ cụ thể sao? Chẳng lẽ bây giờ phụ mẫu không hạnh phúc sao?
- Không!
Miêu Tiểu Miêu hoảng sợ kêu lên:
– Mẫu thân, con không giống phụ thân và mẫu thân năm đó! Khi đó, mẫu thân còn chưa hiểu gì cả. Nhưng mẫu thân, cho dù mẫu thân cái gì cũng không biết, chẳng lẽ mẫu thân năm đó trong lòng không có cái mơ mộng của con gái sao? Con cả gan hỏi, phụ thân bây giờ cùng người trong mộng của mẫu thân có bao nhiêu phần là giống nhau?
Cơ thể mềm nhẹ của Miêu phu nhân run lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói:
- Mộng... Ai lại không có! Nhưng mộng của vi nương, cũng là hư ảo...
- Nhưng mộng của con bây giờ đã trở thành sự thật! Trong hiện thực có một người con trai vĩ đại như vậy! Hắn là mộng của con! Con không thể làm như không thấy qua! Nhất là, khi cùng trải qua sinh tử, là hắn giật xuống khăn che mặt của con! Thậm chí, những thứ con muốn cũng đã chiếm được!
Miêu Tiểu Miêu kích động đứng lên:
– Nếu mẫu thân và người trong nhà muốn con gả cho người khác, con thà chết còn hơn!
Nhìn đôi mắt ngập nước của nữ nhi, lại nói chuyện quyết tâm như vậy, Miêu phu nhân cảm thấy tận đáy lòng có một chút vô lực.
- Tiểu Miêu, những lời lúc nãy của nương, con đi theo cái kia Mặc Quân Dạ sẽ không có hạnh phúc, cũng không phải chuyện đùa, là nói thẳng nói thật. Con có hay không nghĩ đến, vì sao Mặc Quân Dạ kia không chấp nhận con? Với dung mạo xinh đẹp như thế, gia thế như vậy, hơn nữa con cũng không kiêu ngạo, cũng không vênh váo hung hăng, lại còn thông minh tuyệt đỉnh, huyền công phi phàm, cùng hắn đúng là trai tài gái sắc trời sinh một đôi. Nói về vấn đề tiền đồ, con cũng sẽ là trợ thủ đắc lực của hắn, mà chuyện trong nhà, vi nương cũng tin tưởng nữ nhi của mẫu thân nhất định là một hiền thê lương mẫu, ra được phòng lớn, vào được phòng bếp. Chỉ cần cưới được con, địa vị ở Huyễn phủ của người đó đều đủ để kẻ đó phấn đấu một trăm năm mới có được! Điều này, tin tưởng Mặc Quân Dạ kia cũng không phải kẻ mù vì sao lại không nhìn ra điều này chứ! Nhưng hắn vì sao còn muốn từ chối? Vì sao? Chẳng lẽ con vẫn chưa ngẫm ra sao?