Cảnh thứ nhất của Trùng Nhị bảo giám, vọng cảnh.
"Tạc dạ thu phong điêu bích thụ,
Độc thượng cao lâu,
Vọng tẫn thiên nhai lộ."
Luyện Khí kỳ, đếm nhất nhất, Trúc Cơ kỳ, đếm nhị nhị.
Ngay lúc mở ra bài thơ này, bỗng nhiên Đường Thời có dự cảm đột nhiên ——y có thể Trúc cơ thành công.
Cánh cửa mở ra Trúc Cơ kỳ chính là nhị nhị, nói cách khác, chờ đến khi mình có thể mở ra bài thơ thứ năm, hẳn là Trúc Cơ kỳ. Quả là phương pháp phân chia trình tự đơn giản thô bạo.
Đường Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lạc Viễn Thương chưa xuất hiện, có lẽ gặp phải chuyện gì ở phía trước sao?
Thời gian khó có được, mặc dù là mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện, Đường Thời cũng phải tu luyện.
Hiện giờ đúng là thời điểm nguy cơ trùng trùng, mặc dù người của Chính Khí tông tạm thời không phát hiện ra mình, nhưng sau đó thì sao? Ai có thể cam đoan cho được? Hiện giờ Đường Thời cần cấp bách tăng lên thực lực, cho dù là cảnh giới bị chặn lại, ít nhất lực tấn công tăng lên, có thêm khả năng tự bảo vệ mình.
Y nay đã là Luyện Khí tầng tám, không hề nghi ngờ, uy lực của bí quyết "Đại tuyết mãn cung đao" và "Xuân miên bất giác hiểu" cùng thủ quyết phong vũ sẽ tăng cấp bậc, còn lại phải dựa vào uy lực của bài thơ <
>.
"Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh.
Dã hỏa thiêu bất tận,
Xuân phong thổi hựu sinh."
Giọng nói của Đường Thời không thể coi là êm tai, nhưng lúc ngâm thơ, lại có chút khàn khàn, cũng vì tiếng trầm thấp mà thêm vài phần hùng hậu.
"Xoẹt" một tiếng, phong ấn được giải trừ.
Một ánh sáng, như chà lau qua trang sách, khi ánh sáng biến mất, cả trang sách như biến thành trang giấy bình thường.
Bài thơ này không biết bối cảnh, cũng không có tư liệu của thi nhân, chỉ có nửa bài, Đường Thời biết rõ bài thơ này còn có nửa phần nữa, chẳng qua bốn câu còn lại, cũng không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ vì không có gì đặc biệt cho nên mới không hiện ra?
Đường Thời khó hiểu, chạm vào đủ hai mươi từ này, lại phát hiện hình huống lạ thường —— câu "Nhất tuế nhất khô vinh" này vừa chạm vào đã hiện lên toàn bộ chữ. Ánh mắt đảo qua, lại thấy bên phải có một loạt điểm đen nhỏ, thậm chí có một cái biến thành màu vàng lợt.
Gặp quỷ.
Đường Thời bị mấy thứ này làm cho nhức đầu, khi mang theo thứ này đi xuyên qua vì sao không có bản thuyết minh cách sử dụng cơ chứ?!
Hiện tại luôn phải cần thăm dò, chẳng hiểu nổi sau này lại xuất hiện cái gì nữa!
—— Thần nói, cuộc đời cần phải tràn ngập kinh hỉ.
Đường Thời ấn ấn thái dương, bình tĩnh lại, không hiểu thì mặc kệ nó.
Y căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, hiểu giản lược hiểu quả của bài thơ này, "Thảo", "Hỏa", "Phong", ba chữ này đều là vật tượng, trong đo "Phong" là màu đỏ, Đường Thời chợt nhớ tới thủ quyết phong vũ mà y đã học trong bài <>.
Trước đây y không hiểu, vì sao phong quyết và vũ quyết lại tách ra, hai cái hợp vào mới thành hiệu quả của "Phong vũ thanh", nhưng hiện giờ y đã hiểu.
<> là thơ vịnh vật, cho nên có thể biến ra đồ vật, chỉ có thể là chủ đề của thơ, cũng chính là "Nga", về phần câu "Bạch mao phù lục thủy", cũng được suy diễn từ "Nga", theo lý thuyết câu "Hồng chưởng bát thanh ba" cùng "Khúc hạng hướng thiên ca" hẳn là có thể sử dụng, chẳng qua... Đường Thời cũng hi vọng cả đời này mình không cần dùng đến hai câu này...
—— được rồi, y thừa nhận, y đã lặng lẽ luyện thử.
Bài <> có thể chia vào loại thơ trữ tình, trong thơ có nhiều ý tưởng, "Điểu", "Phong vũ thanh", "Hoa"...., đều có thể dùng,nhưng chính <>không phải thơ vịnh vật, cho nên những ý tưởng được nhắc đến trong thơ đều được đào móc ra.
Về phần lực lượng của cả câu, riêng câu "Xuân miên bất giác hiểu" đặt trọng điểm ở " Miên" cùng "Bất giác hiểu", cho nên hiệu quả là thôi miên; "Xứ xứ văn đề điểu", ý cảnh nối liền, cũng là ý tỉnh lại nghe được tiếng chim hót, tưởng tượng một chút, có thể hiểu là được đánh thức bởi tiếng chim hót, vì thế có hiệu quả đánh thức; câu "Dạ lai phong vũ thanh" không cần nói nhiều, hiệu quả là " phong quyết " với "vũ quyết"; câu "Hoa lạc tri đa thiểu" là câu huyền bí nhất trong bài, Đường Thời từng cho rằng nếu y niệm câu thơ này, toàn bộ hoa trong vườn rừng đào của Trọng Khánh sẽ rơi xuống toàn bộ, kết quả... Trọng Khánh chỉ bị dọa bởi tiếng gió tiếng mưa rơi mà thôi, câu thơ này cũng như câu "Nhất tuế nhất khô vinh", bây giờ mình còn chưa sử dụng được.
Tổng kết như vậy xong, bỗng nhiên Đường Thời nghĩ đến cái gì, lật trang sách, quả nhiên thấy một loạt điểm đen bên phải tờ giấy viết <> xuất hiện một điểm biến thành màu vàng lợt.
Y nhớ rõ ràng, trước khi vào cảnh Tiểu Hoang, điểm đen vẫn là điểm đen, mà không phải màu vàng lợt, nhưng nó xuất hiện như thế nào, lại có tác dụng gì, Đường Thời cũng không rõ.
Đến cảnh Tiểu Hoang, y cũng đã đột phá một lần, mà bây giờ, vốn hai câu thơ không thể sử dụng nay đã xuất hiện điểm vàng, như đang ám chỉ y nay có thể sử dụng nó.
Đường Thời không thử ngay, bởi vì uy lực của câu thơ quan hệ đến linh lực được dự trữ trong cơ thể y, linh thuật càng lợi hại, tiêu hao linh lực càng lớn, cho dù mình có dùng hai câu thơ này, phỏng chừng linh lực trong cơ thể cũng bị tháo rỗng.
Bài thơ thứ ba << Tái hạ khúc>>, cũng là loại thơ biên tái điển hình, có thể phân loại sang loại hình thơ đặc biệt. Bài thơ này của Lư Luân phải là thơ biên tái ký sự, ban đầu Đường Thời cho rằng mình có thể dùng hàng loạt chuỗi "nguyệt", "nhạn", "khinh kỵ", "tuyết", "đao"..., kết quả y chỉ có thể tạo ra "nhạn", "tuyết", "đao", chim nhạn kia cũng chỉ xuất hiện được một tức, Đường Thời không thể kéo dài hơn. Ngược lại cây đao kia, ước chừng câu "Đại tuyết mãn cung đao" là tinh hoa của cả bài thơ, mà còn đầy ý chém giết, cho nên có thể sử dụng.
Cứ thế mà tính, đến bài <>, câu "Nhất tuế nhất khô vinh" cùng câu "Hoa lạc tri đa thiểu" hẳn có tính chất giống nhau, chẳng qua bên trong bài này cũng có ý tưởng "Phong".
Dạ lai phong vũ thanh, gió
Xuân phong thổi hựu sinh, gió.
Đường Thời cũng không tự mình luyện từ "Phong"trong bài thơ thứ bốn này, dù sao từ này cũng đã biến thành màu đỏ, cũng có nghĩa Đường Thời đã nắm giữ được nó, nhưng mà... y cũng chỉ biết đến phong quyết a.
Chẳng lẽ là nắm giữ được bất kỳ ý tưởng nào trong một bài thơ bất kỳ, thì đến bài thơ khác cũng có thể sử dụng nó?
Đường Thời quyết định thử một lần, thủ quyết tạo ra, thấy được từ "Phong" kia lóe lên, "Xuân phong thổi hựu sinh!"
Vốn linh khí trong cơ thể Đường Thời cũng không có nhiều, nhưng sau câu "Xuân phong thổi hựu sinh" này, ngược lại tăng lên vài phần, Đường Thời cũng bị rung động triệt để!
Ngoạ tào, thật đủ điêu!
"Dã hoa thiêu bất tận, xuân phong thổi hựu sinh", viết lên cỏ cây thảo nguyên với sức sống tràn đầy bất khuất ngoan cường, Đường Thời chợt hiểu.
Câu "Xuân phong thổi hựu sinh" này có hiệu quả thêm máu! Tuy rằng thực lực của mình không đủ mạnh, hiệu quả còn chưa rõ ràng, nhưng mà —— trong chiến đấu, có được nguồn linh lực dự trữ nhiều hơn người khác, khi người ta đã đến lúc khô kiệt linh lực, ngươi còn có thể nhảy ra, tạo một kích đối với kẻ địch, thậm chí khi người ta đang nghĩ người sắp đi tong vì hao hết linh lực, nhưng ngươi niệm một câu như vậy, lại đánh ra một thủ quyết, má nó, hiệu quả mới gọi là rung động a!
Quả thật là pháp quyết sẵn sàng thống đao sau lưng, nghịch chuyển trời đất, vẽ mặt bôm bốp mới gọi là thích a!
Mặc dù sớm biết những bài thơ về sau càng lúc càng lợi hại, nhưng khi hiểu biết chân chính, mới cảm thấy ngạc nhiên đến khó tin.
<> là một bài thơ đưa tiễn, nhưng hiện giờ Đường Thời chỉ có được nửa bài, hẳn là vịnh vật, nhưng dù sao còn có nửa bài thơ nữa, nên phạm vi sử dụng của bài thơ này cũng không hẹp như bài <>, nhưng Đường Thời cũng không rõ bao giờ mới xuất hiện nửa bài sau.
Hơn nữa, bài thơ thứ tư chỉ có nửa bài, rốt cuộc là tính cả bài vẫn là tính vào số đếm nhị nhị, coi là nửa bài?
Trong nháy mắt, Đường Thời rối rắm.
Y vỗ trán mình, thầm nói nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, giờ chỉ cần vùi đầu tu luyện, cơ hội khó có được.
Một ý tưởng "phong" phối hợp với những câu thơ khác nhau sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau, điều này giống quan hệ giữ ý tưởng và hoàn cảnh trong giám định và thưởng thức thơ ca cổ văn. Cùng một ý tưởng, nhưng ở cảnh thơ khác nhau, biểu đạt ra hiệu quả khác nhau, không thể áp đặt mà phải dựa theo kinh nghiệm.
Đường Thời nghĩ vậy, chợt thấy phương pháp tu luyện của <> này thật là... giống như phải ôn tập lại một lần thật tỉ mỉ cách giám định và thưởng thức thơ ca cổ văn. Được rồi, vẫn là ôn tập đi.
Đường Thời thử một hơi mấy phong quyết , có điều lúc này mới phát hiện, bởi vì sử dụng pháp quyết sẽ tiêu hao linh lực nhất định, mà sau khi pháp quyết thành công sẽ tăng lên linh lực ở một chừng mức nào đó, nhưng sau khi triệt tiêu, linh lực cảu Đường Thời cũng chỉ tăng trưởng một chút, y sử dụng vài lần, kỳ thật linh lực cũng không tăng lên được bao nhiêu. Phỏng chừng do hạn chế của cảnh giới, cho nên uy lực của "Xuân phong thổi hựu sinh" cũng không lớn.
Tiếp đó, Đường Thời thành thật luyện tập từ câu đầu tiên.
"Ly ly nguyên thượng thảo", trong lòng bàn tay xuất hiện mấy căn cỏ dại, mà nhìn qua còn rũ rượi như bị dẫm đạp, còn úa vàng như bị bệnh suy dinh dưỡng, Đường Thời xấu hổ thay —— có lẽ do linh lực và cảnh giới của mình không đủ?
"Nhất tuế nhất khô vinh" không thể luyện, pass.
"Dã hỏa thiêu bất tận", chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, liền thấy trong lòng bàn tay của Đường Thời nhảy ra một ngọn lửa đỏ rực ánh màu tím, cảm giác có cấp bậc khác hẳn với ngọn lửa mà y từng sử dụng...
Có liên quan đến loại ngọn lửa, chỉ có luyện đan sư và luyện khí sư mới rõ ràng nhất, Đường Thời cũng không rõ ngọn lửa này có vấn đề gì, rốt cuộc "dã hỏa" này có uy lực đến cỡ nào?
Đường Thời nhìn ngọn lửa trong bàn tay của mình, tay trái khẽ lật, tạm thời cất Trùng Nhị bảo giám, chuẩn bị dùng ngọn lửa này làm tan băng, nhưng thật không ngờ, y vừa đứng dậy đi đến bên tường băng, bên tai lại nghe tiếng thác nước chảy.
"Rầm rầm ầm..."
Tay y còn cầm ngọn lửa, vẫn chưa đến gần cũng đã nhìn thấy rõ ràng, tường băng cách gần nhất ngọn lửa cũng đã lún xuống cả tảng, ngay khi Đường Thời đến gần, toàn bộ tường băng như bị thăng hoa, từ băng thành khí, hoàn toàn bỏ lỡ quá trình hóa nước trung gian.
Đường Thời như nhìn quái vật mà nhìn ngọn lửa trong tay, rốt cuộc vẫn ngẫm lại, ném ngọn lửa ra ngoài.
Ngọn lửa vừa ném đã tản ra, bao trùm lên mặt băng, chỉ một lát đã lăn về đằng trước.
Băng cứng, một trượng, hai trượng, ba trượng... Càng ngày càng xa, càng ngày càng xa... Mười trượng, mười một trượng...
Đường Thời như thằng ngốc đứng sững tại chỗ, nửa ngày không kịp phản ứng, ngoạ tào mịa nó, đây cũng thật là hung tàn quá mức đi?!
Chuyện làm tan băng này, nói ngoa cũng cần một khắc cho một trượng băng, nhưng hiện giờ chỉ trong nháy mắt, lửa này cũng đã làm xong mọi chuyện, Đường Thời đứng thở mấy hơi, ngọn lửa cũng đã lăn ra xa hơn hai mươi trượng.
Hiện giờ trước mặt Đường Thời là cả mảnh đường bằng phẳng, không còn bất kỳ thứ gì ngăn trở bước đi, y như vị hoàng đế tuần tra lãnh địa, lửa kia cũng đã quét sạch đường cho y.
Nhìn phòng băng trống trơn sạch sẽ, Đường Thời đứng ở nơi đó, đáy lòng bình tĩnh vô cùng.
Nếu dùng lửa này để giết người, không biết có hiệu quả ra sao?
Đường Thời thu lại tâm tư, nhìn ngọn lửa kia bắt đầu nhỏ dần, cũng hiểu được một ngọn lửa có chừng đấy năng lực.
Chẳng qua, dưới sự hung tàn như thế của "dã hỏa", xuân phong thổi qua, cỏ kia còn có thể mọc lên, rốt cuộc có sinh mệnh ngoan cường cỡ nào?
Đường Thời lau thác nước mồ hôi, đi về phía trước.
Ngọn lửa này tốt thì tốt, nhưng nhìn con đường sạch sẽ, gần như không còn bất kỳ bảo vật được xuất hiện như t tưởng tượng, Đường Thời cũng phải trợn tròn mắt. Đậu xanh rau má, chẳng lẽ ngọn lửa kia rất hung tàn, nên cũng đã đốt sạch toàn bộ mấy thứ được phong tồn trong băng?
Trong nháy mắt, tim Đường Thời rỉ máu.
Lão tử khó khăn khốn khổ đến cảnh Tiểu Hoang chẳng phải vì tìm bảo bối hay sao? Hiện giờ một ngọn lửa cỏn con kia khỉ nó đốt sạch toàn bộ vật phẩm lão tử nên có, ngươi còn có tài cán gì?!
Đường Thời phẫn nộ đỡ tường, thần a, quả nhiên đời này vẫn luôn phải nghèo sao?
Hẳn tỉ mỉ tìm tọi lại, chỉ thấy dưới đất có một số mảnh kim loại kỳ quái, ước chừng là pháp bảo vốn có đã bị lửa này đốt cho không còn gì? Đường Thời u buồn mà nhặt đồ vật lên, thu vào túi trữ vật.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Lạc Viễn Thương vẫn chưa xuất hiện, y cảm thấy có chút kỳ quái, tạm thời bỏ qua, tiếp tục dùng ngọn lửa phổ thông hóa tan băng, cách mấy trượng lại thấy một số đồ vật trong băng, có đôi khi là một mẩu gỗ, một mảnh lá, có đôi khi là một đoạn kiếm, phần lớn là một số đồ vật không có tác dụng, mắt thấy ánh sáng phản chiếu qua băng càng lúc càng ít, Đường Thời có loại cảm giác đã đến cuối.
Lệnh bài màu đen xuất hiện vào lúc này.
Nó ở trong tảng băng trước mặt Đường Thời, chỉ lớn bằng bàn tay mang theo vẻ cổ xưa, Đường Thởi nhảy dựng, nhìn thật kỹ, trông nó như đang lơ lửng trong không trung mà không phải bị giam lại trong tầng băng, cảm giác thần bí.
Đường Thời dùng ngọn lửa làm tan băng, chỉ chốc lát sau đã lấy được lệnh bài màu đen này.
Dưới tầng lớp của ngọn lửa, tầng băng bao trùm dần biến mất, Đường Thời nắm lệnh bài trong tay, xúc cảm kim loại, cầm trong tay nặng vô cùng, mặt trên có chữ "Hồi", là văn tự cổ, mặt trái là chữ "Lệnh" khắc lên, xung quanh văn tự là đồ án cành hoa bốn góc.
Lệnh bài này có lẽ không phải vật phàm, cho dù là một tảng đá xuất hiện ở đây, Đường Thời cũng phải nhìn kỹ xem nó có tác dụng gì không, huống chi là một lệnh bài? Y trực tiếp đưa linh lực vào lệnh bài, lại như ném đất xuống biển, không có chút tin tức phản hồi.
Đường Thời tăng lớn biên độ đưa linh lực vào, dần dần, trong nháy mắt y nhìn thấy lệnh bài biến thành tấm chắn, biến lớn biến rộng biến dày, từ một cái nắm trong lòng bàn tay lớn lên cao ba thước rộng một thước dày một lóng tay. Đường Thời chỉ một câu "Đại tuyết mãn cung đao" đã xuất hiện cây đao tuyết, lập tức bổ về cái thuẫn, không khí chợt lạnh băng chấn động quay cuồng, chỉ chốc sau đã thấy —— vật kia chẳng tổn hao gì.
—— cuối cùng cũng coi là nhặt được bảo a!
Ngay lúc y chuẩn bị tiếp tục thí nghiệm uy lực của tấm chắn do lệnh bài hóa thành kia, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân trầm trọng, còn có hơi thở kỳ quái khó miêu tả ra lời.
Theo bản năng Đường Thời dùng túi trữ vật thu lại lệnh bài, như không có việc gì mà quay đầu lại.
Nơi này vốn chỉ có hai người Đường Thời và Lạc Viễn Thương, sau lưng lại xuất hiện người, nhất định là Lạc Viễn Thương, chẳng qua từ tiếng bước chân, Đường Thời đoán hẳn là Lạc Viễn Thương gặp phải chuyện gì.
Hơi thở nặng nề, bước chân trầm trọng, giống như bị thương.
"Lạc sư huynh?"
Đến khi nhìn đến Lạc Viễn Thương, Đường Thời cũng hoảng, bên môi còn treo máu tươi, từng bước một lết về phía này như đèn dầu sắp tắt, thê thảm vô cùng, y phục sớm khô máu nay lại nhuộm thêm máu tươi, không biết là của người khác hay của chính hắn.
Mắt Lạc Viễn Thương đầy sát ý, liếc Đường Thời rồi lại đi qua: "Đi theo ta, đằng sau có quái vật."
Tường băng mà Đường Thời làm tan đã sớm lộ ra mặt tường khác, Lạc Viễn Thương đi lên vài bước, trực tiếp một chưởng đập lên, hung mãnh vô cùng, tường băng bị