Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư - Chương 40: Tiểu Côn Lôn




Thân phận của Doãn Xuy Tuyết rốt cuộc là gì, Đường Thời rất hiếu kỳ.

Nếu nói hắn là người của Xuy Tuyết lâu, thì người ta thẳng tay tàn sát đồng môn không nương tình, một chiêu hai mạng, nhưng nếu bảo hắn không phải, thì một thân trang phục Xuy Tuyết lâu, căn bản không giả được.

Đường Thời thực sự hoài nghi kẻ này cũng là phản đồ của môn phái giống như mình, nhưng không biết hỏi thế nào.

Rất rõ ràng, thanh kiếm trước mặt Doãn Xuy Tuyết chắc hẳn là thanh tốt nhất trong toàn bộ mộ kiếm.

Thân kiếm màu tím đậm, mang theo cảm giác nặng nề và sát khí ngưng đọng không gì sánh kịp, mà mũi kiếm đang rũ xuống lại lóe lên ánh sáng trắng bạc khiếp người, thể hiện rõ lực công kích của nó không giống những thanh kiếm khác. Kiếm này không cắm trên mộ kiếm nào, mà lơ lửng cách mặt đất ba thước (1m), tự mang một loại cảm giác áp bách mà các thanh kiếm khác không so sánh được.

Đường Thời liếc mắt liền thấy được trên sống kiếm khắc hai chữ — Côn Lôn.

Phong cách khá cổ xưa cùng văn tự tương đối cổ điển, giống như từ rất nhiều năm trước...

Mười tám cảnh Tiểu Hoang nghe nói đã có từ ngàn vạn, thậm chí là trăm ngàn vạn năm trước, những vật bên trong đến cùng đã tồn tại bao lâu, còn chưa có ai nói rõ được.

Đường Thời vừa đến đã bị Doãn Xuy Tuyết phát hiện.

Nhưng Doãn Xuy Tuyết cũng giống như lúc trước, không đặt Đường Thời trong mắt.

Hắn đưa lưng về phía Đường Thời, đứng chắp tay, chỉ nói: "Tiểu bối, một thanh kiếm này, thuộc về ngô."

Tiểu bối? Nhìn qua Doãn Xuy Tuyết cũng có lớn hơn Đường Thời bao nhiêu đâu!? Ra vẻ ông cụ non như thế không sợ cắn vào lưỡi sao?

Đường Thời đứng phía sau Doãn Xuy Tuyết, hai tay ôm ngực, dáng vẻ lưu manh khỏi nói. Y nhìn Doãn Xuy Tuyết trước mặt, nói: "Ngươi nói cái gì cơ? Gió quá lớn, ta nghe không rõ."

Gió quá lớn, nghe không rõ.

Doãn Xuy Tuyết: "..."

Giờ khắc này, Doãn Xuy Tuyết chỉ cảm thấy tâm tình tu luyện nhiều năm của mình đều ném cho chó ăn.

Khẩu khí của tên tiểu bối này đúng là cuồng vọng, chỉ tiếc là không có...

Hắn đang muốn nói đọ mồm mép không bằng so thực lực, nhưng lại nhớ tới động tĩnh lớn mà Đường Thời gây ra tại ngoài thành băng tuyết. Trước đó hắn nghe người khác miêu tả cũng không mấy tin tưởng, chỉ cảm thấy nhất định là Đường Thời dùng cấm thuật nào đó, nhưng Đường Thời biến mất vài ngày, đến khi xuất hiện không ngờ đã lên đến Trúc Cơ kỳ, lại thêm thuật pháp khinh thân* tuyệt diệu, có lẽ cũng không phải dạng tầm thường.

*Thuật khinh thân: võ thuật làm cho thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều, ở mức độ cao hơn, có thể nhẹ nhàng bay lượn thì trở thành 'khinh công'. Ở đây 'khinh thân' là một thuật pháp chứ không chỉ là võ thuật.

Quan trọng hơn chính là, kẻ này rất độc.

Doãn Xuy Tuyết bỗng cảm thấy bị uy hiếp, dù sao hiện tại hắn mới đạt sơ kỳ Trúc Cơ, thực chất cũng không hơn gì Đường Thời.

Doãn Xuy Tuyết vừa mới một hơi giết sạch ba tên đồng môn, nhưng Đường Thời cũng một mình tiêu diệt ba gã Chính Khí tông. Ngẫm lại liền thấy, hai tên này có thể coi là không phải sát tinh không gặp gỡ.

Chỉ có điều là Đường Thời vừa mới thăng cấp, mà Doãn Xuy Tuyết đã sớm tới Trúc Cơ kỳ, tuy vậy chênh lệch về cảnh giới giữa hai người không lớn, chênh lệch về bản lĩnh có lẽ cũng không đáng bao nhiêu.

Đường Thời rất hứng thú với việc Doãn Xuy Tuyết rốt cuộc đã xóa đi những chữ gì, bèn liếc nhìn Côn Lôn kiếm toàn thân tím đậm: "Tại hạ chỉ muốn biết các hạ thực ra đã xóa đi những chữ gì trên tấm bia thôi."

Doãn Xuy Tuyết chớp mắt, ngón trỏ khẽ động, một giọt máu liền xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, sau đó thuận tay bắn ra, giọt máu liền rơi vào Côn Lôn kiếm. Ngay từ đầu Đường Thời đã không định tranh đoạt thanh Côn Lôn kiếm này, vừa nãy chỉ nhìn thoáng qua y đã phát hiện phẩm cấp của nó hoàn toàn hơn xa pháp khí hay bảo khí như y nghĩ, có lẽ phải lên đến cấp bậc linh khí, mấy thứ đẳng cấp cao như vậy, đối với Đường Thời hiện nay tương đối thiếu thốn vũ khí có tính công kích mà nói, kỳ thực chỉ là một cái gân gà*.

*Gân gà: dai nhách không xài được, bỏ thì thương vương thì tội

Dù sao bây giờ thực lực của y không đủ, có lấy được bảo bối lợi hại cũng không dùng được, chỉ sợ canh giữ núi vàng lại tươi sống chết đói*, loại chuyện này Đường Thời không muốn làm, cũng sẽ không làm, cho nên y chỉ đứng nhìn Doãn Xuy Tuyết nhỏ máu cho thanh kiếm nhận chủ.

*Ý chỉ ôm vật quý mà không có tác dụng thực tế, có khi còn vì nó mà chịu khổ

Doãn Xuy Tuyết nói thật cũng rất thắc mắc: "Vì sao ngươi không ngăn cản ta?"

Bây giờ thế mà lại nói chuyện bình thường rồi, Đường Thời rất muốn khích hắn một câu, nhưng nghĩ lại thực lực của người này vẫn khá là đáng sợ, hai người bọn họ đấu nhau để cho người phía sau ngư ông đắc lợi thì cũng không hay.

"Ta chỉ muốn biết câu bị ngươi xóa là gì."

Có chuyện không biết thì khó mà an lòng.

Doãn Xuy Tuyết đã nhìn ra, Đường Thời đang lo lắng rằng vốn có điều gì cần chú ý, nhưng bị mình xóa đi, sẽ khiến y hành động sai lầm hoặc phán đoán sai lệch chăng?

Hắn nở nụ cười, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, thế mà liền khống chế Côn Lôn kiếm đột ngột vụt lên từ mặt đất, tản mát ra ánh sáng tím vô tận, rọi sáng toàn bộ mộ kiếm âm u hắc ám. Quả nhiên là hảo kiếm! Một thanh kiếm này, không ngờ lại là linh khí trung phẩm!

"Nếu ta nói ra câu bị ta xóa, ngươi chắc chắn sẽ hối hận." Doãn Xuy Tuyết như cười như không.

Đường Thời trong lòng trầm xuống, nói: "Mời nói."

"Kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn." Doãn Xuy Tuyết rất sảng khoái, cũng không dài dòng. Hắn đưa ngón tay thon dài miết lên môi mình, cười đến khoái chí, "Ha ha ha... Ta xóa đi một câu này, có hay không?"

Kẻ có Côn Lôn được Côn Lôn, Côn Lôn này cũng không phải Côn Lôn kia.

Kiếm là kiếm Côn Lôn, mộ là mộ Côn Lôn.

Kẻ có được kiếm, sẽ có được mộ kiếm sao?

Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu, Đường Thời liền xoay người đi, "Thất phu vô tội, hoài bích có tội* — ta không có hứng thú với thanh Côn Lôn kiếm này!"

*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ.

Giả.

Đường Thời biết rất rõ mỗi câu bản thân nói ra đều là giả, y rất ít khi không hiểu rõ tâm tư chính mình. Lúc này Đường Thời xoay người lại liền đụng phải đám người Hoành Đạo kiếm tông và Phi Tiên phái vừa chạy tới, vừa nhìn thấy Đường Thời, Ngụy Húc, huynh đệ sinh đôi của gã Ngụy Viên vừa chết do nhỏ máu nhận chủ hai lần liền nâng kiếm chém về phía y.

Tên này xuất kiếm quả quyết lưu loát, hẳn cũng không phải dạng tầm thường. Nhưng Đường Thời còn chưa đặt một kiếm như vậy ở trong mắt, nếu như chỉ có một chiêu kiếm này, Đường Thời thậm chí có thể dễ dàng đánh trả — nhưng không hay chính là ở chỗ, không chỉ có một mình Ngụy Húc ra tay.

Người bị Đường Thời gài bẫy không ít, còn có Tuyết Hoàn có thù oán sâu nặng với hắn, lúc nhìn thấy Đường Thời cô ả gần như không dám tin vào hai mắt mình.

Mọi người mới vào Mười tám cảnh Tiểu Hoang bao nhiêu ngày? Thế mà Đường Thời lại điên cuồng vọt một hơi từ tầng bảy Luyện Khí lên tới sơ kỳ Trúc Cơ, giờ đã cùng cảnh giới với Tuyết Hoàn rồi! Đường Thời khi còn ở Luyện Khí kỳ cũng đã vượt cấp chém người, ấn tượng của mọi người với hắn đại khái còn dừng lại ở một đao động trời ngoài thành băng tuyết, cùng với những thủ đoạn độc ác vô sỉ sau đó của y. Bây giờ thấy y thế mà đã lên đến Trúc Cơ kỳ, mọi người đều có chút không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ đại khái là không biết Đường Thời đã ra tay với Dương Văn, bây giờ không thấy Dương Văn thì cũng chỉ nghĩ là gã đã ra ngoài.

Thực ra hiện tại đã chẳng còn mấy ai bận tâm đến Dương Văn nữa — người của Chính Khí tông cũng đã chết hết, không phải là đồng môn, ai thèm quan tâm sự hiện hữu của gã?

Thật ra Đường Thời không chỉ giết một tên, mà giết tận ba tên, chỉ là mọi người không biết mà thôi.

Khi còn ở Luyện Khí kỳ Đường Thời đã biến thái như vậy, như vậy một Đường Thời Trúc Cơ kỳ sẽ trở thành như thế nào? Chỉ nghĩ thôi đã khiến bọn họ da đầu tê dại.

Chỉ có điều, bọn họ không biết một đao kia của Đường Thời xuất hiện được là nhờ cơ duyên xảo hợp, chứ không phải lần nào cũng dùng được. Bản thân Đường Thời cũng biết cảnh tượng như vậy có khả năng cả đời chỉ gặp được một lần, nên không tự cho rằng thực lực của mình đã đạt đến mức đó, còn người khác nghĩ như thế nào, y không quản được.

Trong lúc Tuyết Hoàn và Ngụy Húc đồng thời chém tới, Đường Thời cảm thấy hai bên trái phải đều bị người khác vô tình cố ý ngăn chặn, nhưng trước mặt y lại không có ai che chắn, nhưng mà ở phía trước lại chính là kẻ khó đối phó nhất – hòa thượng Thị Phi.

Lập tức liền nghe Tuyết Hoàn hô một tiếng: "Thị Phi sư huynh, ngăn y lại!"

Giờ khắc này Đường Thời vừa tránh thoát hai chiêu kiếm từ hai bên trái phải bổ tới, chỉ cần phía trước không có Thị Phi, hoặc Thị Phi buông tay không ngăn cản thì y liền có thể thoát khỏi vòng vây của mọi người dễ như trở bàn tay.

Dù sao vừa rồi mọi người đã đoán ra Đường Thời chính là kẻ xóa đi văn tự trên bia đá, chỉ một động tác xóa chữ của y đã hại bao nhiêu người? Còn khiến cho nhiều người không thể lựa chọn vũ khí thuận tay, tất cả mọi người đều hận chết y, chỉ ước có thể bắt được Đường Thời để chém nát người y.

Đường Thời vừa giương mắt liền đụng phải đôi mắt tĩnh lặng tựa biển sâu của Thị Phi, y nhếch khóe môi cười một tiếng, thân hình vụt lên, tốc độ không giảm, cả người như hóa thành một tia sáng, muốn đánh về phía Thị Phi: "Thị Phi sư huynh, nhường đường được không?"

Mọi người cười nhạo, chỉ cảm thấy Đường Thời không biết tự lượng sức mình, y dựa vào cái gì ra lệnh cho hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên nhà người ta?

Tần Khê chợt giật mình, nghĩ lại lúc trước ở chân núi Tiểu Côn Lôn hai người này kết bạn mà xuất hiện, nói cách khác trước khi gặp mặt mọi người, bọn họ hẳn là cũng kết bạn mà đi —

Tần Khê còn chưa kịp nói gì, đã bị Lạc Viễn Thương xiên qua một kiếm muốn đánh lén, "Ngươi!"

Lạc Viễn Thương cười khẩy: "Không muốn nhìn các ngươi thoải mái đấy, sao nào?"

Những việc phát sinh sau đó, Đường Thời đương nhiên biết rõ, nhưng y không thèm để ý.

Sau Ngụy Húc và Tuyết Hoàn, cũng có không ít người rút kiếm. Tổng cộng có hai mấy người tiến vào Mười tám cảnh Tiểu Hoang, tuy đã chết kha khá nhưng những người còn lại cũng không phải là ít, nhất là ở thời điểm này, dù tốc độ Đường Thời rất nhanh, mọi người đứng khá phân tán, nhưng chỉ cần bọn họ ra tay cùng lúc thì cũng coi như là đánh hội đồng.

Trong mắt y có sát khí loé lên, Đường Thời sau khi đột phá cảnh giới căn bản không có gì phải lo lắng, điều duy nhất khiến hắn băn khoăn chính là Thị Phi đang đứng trước mắt.

Trong mắt Đường Thời là lạnh lùng, mà trong mắt Thị Phi là từ bi.

Không biết vì sao, Đường Thời luôn cảm thấy Thị Phi sẽ không ngăn cản mình, vì lẽ đó khi thấy Thị Phi nâng bàn tay lên, trong lòng y chợt hiện lên một cảm giác rất kỳ quái, như là có cái gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Song theo bản năng, Đường Thời vươn cánh tay phải ra, nhanh chóng bắt lấy một thanh đao trên đường lao tới.

Từng chung đường với Đường Thời một thời gian, Thị Phi rất rõ ràng sau động tác này sẽ là hành động gì, nhưng hắn chỉ thở dài một hơi, lại không nói gì, chỉ lặng lẽ hạ bàn tay vừa nâng lên kia xuống.

Ấn Hư và Ấn Không đều có chút kinh ngạc, sau đó tên hòa thượng Ấn Không tam quan méo mó này còn cực kỳ thân thiện giơ tay vẫy vẫy với Đường Thời.

Sát chiêu đã chuẩn bị xong lại không cần dùng, y nghiêng người một cái, liền lao vụt qua bên cạnh Thị Phi như một tia chớp, hất lên một trận gió, cũng hất lên tăng bào dài rộng của Thị Phi, khiến nó tung bay phiêu vũ, lại như cuốn lên hồng thủy mịt mờ.

Mấy kẻ phía sau muốn đuổi giết Đường Thời đều ngẩn ra, Ngụy Húc cầm kiếm nói: "Mấy tên hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên này đang làm gì vậy? Không biết ngăn y lại sao?!"

Hắn vừa dứt lời, liền cảm giác bên tai ầm vang một tiếng, Ấn Không nện Nguyệt Nha sạn* xuống đất, rồi há to miệng gầm lên bằng công phu Sư Tử Hống của nhà Phật: "Thị Phi sư huynh của ta làm cái gì, không cần các ngươi lắm miệng!"

*Nguyệt Nha sạn: một loại vũ khí cổ của Trung Quốc, dài như giáo nhưng gắn kim loại hai đầu, một đầu giống cái xẻng, một đầu hình trăng lưỡi liềm.

Hòa thượng Ấn Không xuất thân là võ tăng, hắn biết tính khí của mình chính là như thế, luôn dễ kích động — tuy rằng nghe nói Thị Phi sư huynh trước đây cũng từng là võ tăng, nhưng dù sao cũng đi ra từ Giới Luật viện, tất nhiên không cùng một đường với loại người tính khí nóng nảy như hắn.

Hiện tại một chiêu Sư Tử Hống của hòa thượng Ấn Không gần như đẩy cả đám người muốn chất vấn Thị Phi phải lui lại mấy bước, người có tu vi thấp như Tuyết Hoàn thậm chí còn hộc máu.

Mọi người mù mịt không hiểu đây là tình trạng gì, bên kia Đường Thời cũng đã chạy xa, bọn họ thoáng chốc sững sờ ngay tại chỗ.

Tuy nhiên việc khẩn cấp từ đầu đến cuối không phải là giải quyết Đường Thời, mà là Doãn Xuy Tuyết trước mắt này đây.

Doãn Xuy Tuyết ở đằng sau nhìn trò hay một hồi, nhịn không được vỗ tay một cái, "Hay thật hay thật, sao các ngươi không tiếp tục?"

Đường Thời vẫn chưa đi xa, tới mộ kiếm một chuyến, gì thì gì cũng phải chọn được một thanh kiếm phù hợp, dù không biết mộ kiếm có phải đã thuộc về Doãn Xuy Tuyết hay không, nhưng tay không mà về không phải là nguyên tắc của y.

Chính là kẻ gian không trắng tay mà đi, kể cả chỉ tiện tay nhặt cục đá trở về, cũng không thể cứ như vậy mà đi.

Y dạo một vòng xung quanh, thầm nghĩ người bên trong cho là mình đã đi, lát nữa mình có thể quay lại cho hắn một kích bất ngờ. Cái tên Doãn Xuy Tuyết này rất âm hiểm — người bình thường có thể nghĩ đến biện pháp hãm hại người khác bằng cách xóa chữ trên bia đá giống Đường Thời sao?

Nhưng Doãn Xuy Tuyết làm được.

Người như vậy, có lẽ có thể trở thành bằng hữu, nhưng chỉ cần sơ ý một chút là lập tức trở thành kình địch.

Y kiểm tra cấp bậc của nhiều thanh kiếm trong mộ một hồi, sau đó chẳng còn quan tâm gì đến đẳng cấp vũ khí nữa, đơn giản bởi vì nơi này thứ tốt quá nhiều, khiến người ta không xem hết nổi.

Hiện tại Đường Thời chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không phải là không thể chọn một vũ khí tốt hơn để nhỏ máu nhận chủ, nhưng lý do cũng giống như lúc trước không đoạt Côn Lôn kiếm — đẳng cấp quá cao không thể sử dụng, chỉ có thể ôm núi vàng mà chết đói.

Vì lẽ đó cuối cùng Đường Thời chọn một thanh kiếm, tên là "Trảm Lâu Lan".

Chọn lựa thanh kiếm này, không phải vì cấp bậc hay vì tạo hình gì đó, đơn giản là vì cái tên này gợi lên trong lòng Đường Thời một chút tình cảm hiếm có với thơ ca.

Học tra* thì học tra, nhưng số thơ hắn đã học qua cũng không phải là ít, huống chi những câu kinh điển trong Đường thi Tống từ* hầu như ai cũng khoái, nhóc con đầu để chỏm cũng có thể há mồm ngâm tụng hai câu, Đường Thời dù thế nào thì cũng không đến nỗi thua kém bọn họ.

*Đường thi Tống từ: thơ thời Đường và từ thời Tống, được xem như là hai trong các thành tựu nổi bật của văn học cổ điển Trung Hoa cùng với Hán phú, Nguyên khúc và tiểu thuyết Minh-Thanh. Đường thi Tống từ thường đi cùng với nhau do thể loại khá gần nhau.

Thanh kiếm này, dài ba xích (1m), chiều rộng chỉ một tấc (3cm), lẽ ra nên cho người ta cảm giác tương đối dài mảnh cùng sắc bén, nhưng lúc này Đường Thời nhìn vẻ ngoài bụi bặm như dính đầy tro bụi của nó, thậm chí còn có vẻ bị rỉ sắt, căn bản không gợi ra bất cứ cảm giác sắc bén nào.

Trảm Lâu Lan.

Thi tiên Lý Bạch từng có một bài thơ "Tái hạ khúc", trong đó một câu Đường Thời đặc