Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư - Quyển 8 Chương 115





Chuông báo động gióng lên ở Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng Thị Phi không cách nào trở về ngay lập tức.


Truyền tống trận trong Đại Hoang chỉ đi trong Đại Hoang, hơn nữa quan hệ giữa mỗi các rất khó nói. Mười hai các ở Ngoại Hoang, quan hệ rất phức tạp, mỗi một nan quạt ẩn tàng đều là hệ thống khác nhau hoàn toàn.


Kết quả cuộc nói chuyện trước đó giữa y và Đông Nhàn đại sĩ không được khả quan cho lắm.


Mặc dù biết điều kiện của đối phương khó khăn, nhưng không cách nào từ chối được—— giờ Thị Phi còn chưa đến mức đó.


Mười hai các Đại Hoang, có mười hai ấn thiên các, đây là cửa ải mà Đông Nhàn đại sĩ đặt ra cho Thị Phi.


Nếu y có thể hoàn thành, có thể trực tiếp ở ngoài mười hai nan quạt, vẽ nan quạt thứ mười ba, tạo thành Tiểu Tự Tại Thiên các đầu tiên của y.


Thực lực Phật môn lúc trước có thể sánh vai với Đạo môn ở đại lục, mà hiện nay ngay cả cầu một các cũng không thể.


Thị Phi cảm thấy thật trớ trêu nhưng y biết cảm xúc như vậy không có lợi cho tu hành của minh, y cố đè nén lại, sẵn sàng chịu đựng sự bất công và giả dối đó.


Thiện ác cuối cùng cũng có quả, đến sớm muộn gì cũng phải tới, y cần gì phải vội vàng?


Sau khi Thị Phi rời khỏi Đại Hoang, muốn lập tức đi về phía Đạo các, dù sao Hoằng Giác của Tiểu Phạm Tông và y cũng có vài phần mưu tính.


Nhưng còn chưa đợi y đi tới nơi, cũng còn chưa truyền tin chuyện mà mình gặp phải ở Đại Hoang về Tiểu Tự Tại Thiên, bên kia đã rung chuông trước. Đây đâu phải là chuông báo động gì, rõ ràng là chuông tang.


Lúc nghe được tiếng chuông kia, Thị Phi chỉ run một chút, sau đó bình tĩnh lại.


Y biết cái gì đang đợi mình khi trở về Tiểu Tự Tại Thiên, những cảnh tượng y từng thấy trong điện, một Tiểu Tự Tại Thiên thanh bình yên tĩnh, bên trong ẩn chứa đau thương vô hạn.


Ai ai cũng nói Tam Trọng Thiên của Tiểu Tự Tại Thiên cao vọi không với tới, ngay cả Đường Thời cũng từng mỉa mai nói bọn họ giả vờ giả vịt, nhưng mấy người biết được, nếu không có Tam Trọng Thiên kia, thì họa sẽ ập đến đây.


Mang theo sự khó hiểu của người ngoài, bọn họ —— còn đi một mình.


Khi tiếng chuông vẳng đến, y mới đến nơi giao nhau giữa Nội Hoang và Đạo Các, núi non trùng điệp xa xa, bóng nhạn thưa thớt. Từ xa có thể nhìn thấy những đỉnh núi tuyết ngăn cách Đại Hoang và Tiểu Hoang. Núi non xanh tươi, nhấp nhô chỉ mơ mơ hồ hồ —— tợ mang bóng dáng của Tiểu Tự Tại Thiên vậy.


Kỳ thật y không nhìn thấy cái bóng kia, chẳng qua là bởi vì —— cái bóng kia, đã nằm trong lòng y.


Là mảnh đất thanh sạch trong đáy lòng y, mặc dù nhiễm khói bụi nhưng y không hối hận, lặng lẽ dùng tay áo mình lau sạch sẽ.


Y chắp hai tay thành hình chữ thập, hướng về phương Tiểu Tự Tại Thiên bái lạy.


Trong lòng y chứa đầy sự thành kính và hồi ức, sau cái lạy này đều ấn giấu hoàn toàn.


Người có số mệnh, trời có kiếp số.


Mệnh và kiếp, luôn không thể trốn thoát, nhưng đã mang thân người, dù sao cũng phải chống lại một lần, mặc kệ cái gọi là phản kháng đấu tranh hay là số phận tự an bài, hay là bọn họ đã thoát khỏi quỹ tích vận mệnh.


Thì luôn luôn muốn thử thoát ra.


Linh tu trong thiên địa này, đều là nghịch tu.


Khóe môi Thị Phi hơi cong lên, tựa hồ đã quên tiếng chuông này.


Y rảo bước về phía trước, thẳng về phía đông. Chính trên hướng đông này, vừa lúc giao nhau giữa Kiếm các và Đạo các, y gặp Doãn Xuy Tuyết.


Doãn Xuy Tuyết ngồi ở bờ sông nhỏ kia, bên chân đặt thanh Xuy Tuyết Kiếm lúc trước Đường Thời thèm nhỏ dãi. Thị Phi còn nhớ rõ, bởi vì thanh kiếm này, Đường Thời ghi hận y rất lâu. Mặc dù Đường Thời không nói, nhưng y hiểu rõ.


Mà bây giờ gặp được cố nhân ở đây, Thị Phi cũng chẳng ngờ được.


Tu vi của Doãn Xuy Tuyết tăng vọt rất nhanh, mà nhanh nhất chính là lực tấn công của hắn.


Mà ngay cả Doãn Xuy Tuyết cũng chẳng ngờ gặp được Thị Phi ở nơi này. Hắn hơi giật mình, kỳ quái nở nụ cười: “Thị Phi đại sư, ngươi đến Đại Hoang, thật sự đến tìm chết đấy à? Biết rõ núi có cọp, vẫn muốn hướng về phía cọp”


Thị Phi chỉ nhìn về phía đông từ xa: “Cố tri, cũng hướng như quân.”


“Hòa thượng văn vẻ…” Tích chữ như vàng, cũng không phải, ngày thường y cũng không nói như vậy.


Đáy lòng Doãn Xuy Tuyết suy đoán chắc bởi vì chuyện Tiểu Tự Tại Thiên ở Đông Hải nên khiến y không muốn nói chuyện.


Thị Phi nói Doãn Xuy Tuyết cũng giống như y, mà Doãn Xuy Tuyết không còn cảm giác gì nữa.


Hắn nói: “Lát nữa ta muốn đi khiêu chiến tầng thứ nhất của Kiếm Các, nhưng mà hiếm gặp được đại sư, Chuyện sau mươi năm trước, ta không muốn trải qua lần nào nữa. Nhưng Phật cũng tốt, Đạo cũng được, Yêu cũng tốt mà Ma cũng được, ta thông suốt rồi, chẳng liên quan gì đến ta. Ta là Doãn Xuy Tuyết, nhưng không phải Doãn Xuy Tuyết nhiều năm trước. Sống một lần nữa không phải là chuyện dễ dàng—— đại sư, ngài trên tường thiên văn dưới tỏ địa lý, chắc chắn biết ý của ta.”


Thị Phi đương nhiên biết, lúc trước y có thể ném thẳng thanh kiếm Đường Thời thích cho Doãn Xuy Tuyết, thì hiển nhiên đã đoán được thân phận của hắn.


Những lời Doãn Xuy Tuyết nói bây giờ, ít nhiều mang theo chút cảm giác tang thương.




Doãn Xuy Tuyết lại nói: “Lúc trước do Đạo tu vi phạm giao ước, nhưng ngươi thấy đấy—— cái gọi là trời phạt không hề giáng xuống. Đám người chạy trốn, vẫn sống khỏe sống tốt, Phật môn các ngươi quá mềm lòng, thấy những tên đó ra ngoài lại còn chủ động mở phong ấn cho bọn họ đi lên. Nhưng ngươi cũng biết —— dưới giếng ánh nguyệt kia, hơn phân nửa chính là xương trắng của các tu sĩ Tiểu Tự Tại Thiên các ngươi!”


Thị Phi không nói nên lời, những chuyện đó y chưa trải qua. Doãn Xuy Tuyết cũng không phải nói với y những lời sắc bén này mà là đang hướng về Tiểu Tự Thiên sau lưng y.


Là người tham gia trực tiếp vào sự kiện lúc trước, hắn rõ ràng hơn ai hết, những chuyện kia vô cùng đẫm máu và tàn khốc.


Tất cả mọi người đều đã lập lời thề đi vào, nhưng người tu đạo vốn coi trọng lời thề, những người này vi phạm lời thề lại đi ra, nhưng chưa từng bị trời phạt —— cho nên Doãn Xuy Tuyết nói, trời phạt đã chết!


Thị Phi chỉ nâng bàn tay mình lên, dấu ấn màu xám tro kia đã sớm phai nhạt tiêu tan theo thời gian.


Đúng là có pháp thuật triệt tiêu sự trừng phạt của Trời, nhưng Thị Phi không dùng. Trước kia Đường Thời đưa cho y mảnh ngọc tàn kia, y cũng chỉ cất đi mà thôi.


Trước đây y còn đang tự hỏi tại sao không có cơn đau thấu trời nữa, khiến y suýt quên luôn dấu ấn trên tay mình. Không ngờ, Doãn Xuy tuyết còn nói như vậy…… Trời phạt lúc linh lúc không linh chăng?


Thị Phi mím môi lại, chỉ trầm mặc.


Thì ra, dĩ nhiên đã sớm là nguyên nhân như vậy sao?


Những Đạo tu phản bội lời thề, sau khi đi lên gặp trúng phong ấn Phật tu ở tầng ngoài.


Phật tu tất nhiên sẽ không giết người, cũng sẽ không nói gì bọn họ, thấy bọ họ đi lên, vẫn mở phong ấn ra, nhưng vừa đi lên, tình huống đã thay đổi. Phía dưới nhất định xảy ra biến cố, cho nên bọn họ mới có thể đi lên.


Tiểu Tự Tại Thiên cảm nhận mùi máu mẫn cảm hơn so với người khác một chút, thoáng cái đã phát hiện ra màu máu trên người những người này, sát khi sau khi tàn sát ngưng kết trên người bọn họ, mơ hồ mang theo oán khí ngút trời.


Vô số tăng nhân vì tiếc nuối, thậm chí sinh ra cảm xúc căm hận với nhóm Đạo tu này.


Cảm xúc như vậy không nên xuất hiện trên người xuất gia, khi đó sự việc vẫn do thiền sư Khô Diệp chủ trì, chỉ ngăn tất cả tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên lại, muốn họ đừng kích động.


Người bên trong Đạo môn Đại Hoang, đi ra bảo vệ những tu sĩ từ dưới đi lên.


Những người này, chỉ nói phía dưới xuất hiện biến cố, nhưng biến cố gì thì không chịu nói.


Nhưng làm sao các tăng nhân lại không thể tưởng tượng được?


Máu đến từ đâu? Giết người bắt nguồn từ đâu? Dưới giếng Ánh Nguyệt, ngoại trừ những người đi vào, làm sao còn có người khác?


Cho nên lời giải thích duy nhất, chỉ có thể là tự giết lẫn nhau —— vô số tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên, đã trở thành nạn nhân của trận thảm sát này.


Có lẽ không phải tất cả đều gặp nạn, dù sao còn phải để lại người để giải quyết chuyện dưới giếng, nhưng vậy thì có khác gì nhau?


Các tăng nhân ở phía trên đọc chú vãng sanh mấy ngày mấy đêm, sau đó toàn bộ rút khỏi đại lục Linh Xu, từ nay về sau không đặt chân vào đây một bước.


Sở dĩ Doãn Xuy Tuyết biết chuyện này chỉ vì hắn là người hưởng lợi từ chú vãng sanh.


Là một trong số ít Đạo tu từ trong trận Đạo tu trận đánh giết Phật tu, trong lòng Doãn Xuy Tuyết sạch sẽ, xứng với mình, cũng xứng với thiên địa này, đồng thời hắn còn có ý chí cầu sinh mãnh liệt, hắn không muốn chết —— chú vãng sanh đã cho hắn cơ hội.


Hắn rút thần hồn của mình ra khỏi thân thể, phân tán từng chút một, rồi hóa thành vô số điểm sáng và khói bụi, lúc chú vãng sanh vang lên có thể ở lúc lực linh hồn mạnh nhất chui vào trong vách đá, sau đó tản ra khắp Đông Sơn.


Linh hồn của hắn bị tản ra thành vô số hạt vi trần, lan ra quá xa, ngàn năm chưa từng tụ lại.


Đó là một quá trình cực kỳ dài, thời gian lục thập hoa giáp—— trước sáu mươi năm, hắn là một tu sĩ đại năng, nhưng sau sáu mươi, nhưng sau lục thập hoa giáp, hắn muốn bắt đầu lại từ đầu.


Có thể trở lại đã là may mắn lớn giữa bất hạnh rồi.


Những người lúc trước ở hành lang kia giống như hắn, e đã chết hết.


Nhưng người chạy trốn khỏi hành lang, lúc này đang là nhân vật số một số hai của cả đại lục Linh Xu, Doãn Xuy Tuyết sao không hận cho được? Hắn cực kỳ không cam lòng —— mặc dù làm việc cực đoan, nhưng đáy lòng hắn vẫn luôn có sợi dây đạo đực cuối cùng.. Giết người không phải là tội, lạm sát cũng không phải tội, hắn chỉ khác người thôi, vi phạm lời thề, là thứ đáng bị phỉ nhổ nhất.


“—— Cho nên ta nói, kẻ như Đông Nhàn, không xứng lên tiên môn.”


Doãn Xuy Tuyết bỗng cười to, nhặt thanh Xuy Tuyết kiến lên, mũi kiếm ngưng tụ băng tuyết xưa cũ, vừa mới lấy ra khỏi vỏ đặt trên mặt đất, hiện giờ kiếm đã trở lại vỏ, mang theo vài phần ẩn giấu.


Sợ rằng bây giờ không mấy ai nhớ tới, Đông Nhàn đại sĩ hôm nay, chỉ là một trong những kẻ tham sống sợ chết khi đó!


Doãn Xuy Tuyết khinh thường hắn, không chỉ bởi vì năm đó Đông Nhàn chỉ là một tiểu tu sĩ trong mắt hắn mà còn bởi vì lão ta bội tình bạc nghĩa, tham sống sợ chết.


Sợ chết không phải là chuyện xấu, ai dám nói mình không sợ chết? Đáng sợ là vì nguyên nhân nhỏ mọn này mà chạy trốn.


Doãn Xuy Tuyết là người đã chết một lần, nhìn sự tình thấu triệt hơn ngày xưa.


“Tiểu Tự Tại Thiên các ngươi, nếu ngày nào đó có tên súc vật tàn nhẫn Đường Thười kia thì đại lục Linh Xu cũng không xảy ra nhiều chuyện đến vậy.”


Lúc này xem ra không nên nói nhiều lời châm chọc Thị Phi, hắn xoay người rời đi.


“Lúc trước Tiểu Tự Tại Thiên đối với ta cũng có ân, ta nghe nói kiến các cần mười Thiên Các Ấn, nếu ngươi cần hỗ trợ, có thể mở miệng. Dựa vào sức lực của một mình ngươi, sao có thể gom đủ trong mười hai năm? Thay ta —— thắp một nén nhang cho thiền sư Tuệ Định đi.”


Thị Phi chỉ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Doãn Xuy Tuyết.


Có người, rõ ràng nhìn thì tiểu nhân, nhưng trong lòng lại chứa đầy đại nghĩa.


Lúc trước Thị Phi ở lại đến ngày hôm nay, sao có thể bàn bạc rõ ràng?


Thị Phi tiếp tục đi về phía trước, bỗng cảm thấy con đường này không quá cô độc.


Y thoáng hiểu tại sao các cao tăng của Tiểu Tự Tại Thiên lại lựa chọn như vậy, có lẽ là do vẫn có người có cùng chí hương chăng?


Nhưng y mới đi về phía trước không lâu, Thị Phi chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn phía sau.


Phía bắc y là Kiếm Các, phía nam là Đạo Các.


—— hình như không ổn


Thị Phi bỗng quay đầu lại.


Thị Phi đột nhiên quay trở lại, gió rít giữa đất trời hoang vu, chợt trở nên lạnh lẽo.


Thị Phi ngước mắt lên, chỉ thấy núi non xanh rờn lạnh lẽo, không hơi ấm.


—— Trước mặt Đường Thời, cũng có một Thị Phi như vậy.


Hắn đã nhìn y rất lâu rồi.


Chưa từng lý trí đến vậy, nhìn Thị Phi, đáy lòng hắn không sinh ra bất kỳ tình cảm nào.


Hắn đ ã có thể bình tĩnh hoàn toàn và phân tích Thị Phi. Dù biết rằng, người trước mắt này chỉ là tâm ma của hắn.


Nhưng Đường Thời cũng không cảm thấy tâm ma quan trọng.


Thị Phi, từ nhỏ đã được thiền sư Tuệ Định dẫn về Tiểu Tự Tại Thiên, từ tiểu sa di gánh nước, đến đại đệ tử Tam Trọng Thiên, không phải là truyền kỳ.


Một trải nghiệm như vậy, cho dù đặt vào trong Đạo môn, cũng sẽ khiến người ta thán phục. Nhưng trong Tiểu Tự Tại Thiên, tựa hồ chỉ là chuyện hiếm thấy. Vì rất ít người chú ý, Phật môn thanh tịnh lãnh đạm, mặc dù khâm phục Thị Phi cũng không thể hiện quá nhiều.


Hòa thượng này vẫn sống trong một hoàn cảnh tương đối yên ổn, thậm chí hắn đại khái có thể biết, y hiểu quá nhiều chuyện vậy đa phần đọc từ trong sách mà ra. Có lẽ còn có sư tôn của y nói, nhưng lúc trước khi hắn gặp Thị Phi ở Thiên Hải Sơn, y cũng không giống như mới vào đại lục Linh Xu, nhìn qua còn trầm ổn trấn định hơn sao với vài người.


Ân của sư môn, nhiệm vụ cứu người, trách nhiệm tế thế —— kỳ thật, đều là gánh nặng.


Đường Thời là người ngoài, có nhận thức đặc biệt kỳ quái: Phật bản vô tình.


Phật giáo khác nhau có các nhánh khác nhau, Thị Phi ở Tiểu Tự Tại Thiên không biết y theo trường phái nào, hoặc là…cái gì cũng theo?


Y học quá nhiều thứ…


Phân tích từng tầng vậy, cuối cùng cũng vô dụng.


Đường Thời giơ tay day ấn đường của mình, nhìn chăm chú y hồi lâu.


“Y”.


Giả là Thị Phi


Hoặc là Thị Phi trong lòng hắn. Năm


Cho dù có tưởng tượng cách mấy, Thị Phi vẫn chỉ giữ tư thế không suy suyển.


Chưa từng đổi thay, như lão tăng nhập định


Điều này có thể có ý nghĩa đặc biệt, có nghĩa là hắn không bao giờ dao động chăng?


Hắn vươn tay ra, điểm vào ấn đường của Thị Phi, nhẹ nhàng dùng sức cái bóng này liền biến mất.


Kỳ thật giải quyết tâm ma là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần ngươi dùng lý trí tuyệt đối, phân tích những gì ngươi đối mặt, lại đưa ra lựa chọn chính xác nhất là được.


Những điều không thể, đặt xuống, những điều không có lợi cho bản thân, đặt xuống, những người không nên đến gần, cũng đặt xuống.



Cho nên hắn buông xuống Thị Phi, nhưng có thể buông bỏ y hay không, cũng không quá quan trọng.


Nếu không thể nắm lấy, trong lòng không buông xuống được, cũng không phải là điều mà bọn họ quyết được.


—— Thị Phi muốn xuống địa ngục, hắn nhìn là được rồi.


Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, hắn thực sự cảm thấy có chút khó chịu.


Thật sự nên để tam quan mình tiếp tục lệch lạc, quen càng nhiều người cũng càng thấy những người này dần dần thú vị. Đường Thời cảm thấy mình vốn không phải vậy, ngày từ đầu hắn đã rất kỳ quái…


Nói đi cũng phải nói lại, chính xác thì hắn đến đây để làm gì?


Đứng trong hồ, hắn cảm nhân được cái cảm giác tràn đầy chưa từng có.


Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt dường như có thể xuyên qua muôn vàn lớp ngăn cách và chạm tới chân mây xa xăm.


Trong thân thể hắn, ẩn giấu một đại dương mênh mông.


Hắn là chính mình, cũng là con kiến; hắn là một con thuyền, một cánh buồm, một cơn gió.


Hắn ở trên đảo, vô số bia thơ, hắn là đống bia được xây dựng kia, hắn là từng văn tự khắc trên đó, là những nét tạo thành từng chữ kia, cũng là ánh mực sâu nồng nhạt đạm kia…


Chỉ nhắm mắt lại, cả người hắn như trở lại biển.


Thân ảnh của hắn chậm rãi từ chân trời rơi xuống, mở rộng hai tay, gió biển thổi qua ống tay áo của hắn.


Biển trời rộng lớn này, hòn đảo cô đơn kinh tuyệt trong biển này.


Dưới chân là rừng bia vô tận, chung quanh thấp tè, ở giữa cao nhòng lên, giống như ngọn núi cao, mà hắn đã ở trên đỉnh cao ấy.


Xuất Khiếu kỳ, thì ra là một cảnh giới hoàn toàn mới.


Không chỉ là thơ, mà còn khắc thơ thành bia, vì vậy thành tấm bia thơ lưu truyền vạn cổ, thành tựu của chương không bao giờ mục nát.


Ngón tay hơi cong lên, lại mở ra, chậm rãi nắm chặt.


Nơi này là thế giới thuộc về Đường Thời.


Một thế giới mới đã được xây dựng.


Đối với Doãn Xuy Tuyết mà nói, một cuộc sống mới, lại đã sắp kết thúc.


Xuy kiếm tuyết, đứt.


Cái bóng mơ hồ phía trước hắn, chỉ đưa mũi kiếm gãy ghim vào thân thể hắn —— Doãn Xuy Tuyết chưa từng biết, kiếm của hắn lại lạnh đến vậy.


Kiếm do Xuy Tuyết thành, mũi kiếm ngưng tụ Xuy Tuyết tinh, không ngờ một kiếm như vậy lại tiễn Doãn Xuy Tuyết đi trời Tây.


Ngã xuống, khói bụi bay đầy.


Máu tươi nhuộm đỏ áo trắng của hắn, hắn nhìn ánh mắt người nọ lạnh như băng, lại không thấy rõ khuôn mặt kia.


Lên tiên môn, vĩnh viễn không thể là ngươi.


Doãn Xuy Tuyết bỗng nở nụ cười, nhưng máu tươi đồng thời từ trong miệng hắn tuôn ra.


Xa xa hòa thượng mặc tăng bào màu trắng trăng, đã tới rồi.


Người đàn ông nói với hắn: kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác, giờ đối xử với nhau cũng bằng ánh mắt khác. Ta đã không còn như xưa, ta không thể làm gì khác ngoài giết ngươi.


Sau đó hắn biến mất trước khi Thị Phi chạy tới.


Doãn Xuy Tuyết chỉ cảm thấy cực kỳ trào phúng, vất vả một hồi, chung quy đấu không lại số mệnh!


Hắn nắm chặt chuôi kiếm gãy của Xuy Tuyết Kiếm, chỉ cố hết sức mà chậm rãi đưa ra ngoài, đưa cho Thị Phi. Dĩ nhiên nói không nên lời, nhưng cũng không có gì để nói.


Hòa thượng này, dù sao cũng biết hắn muốn nói gì.


Cầm kiếm này, đưa cho Đường Thời đi.


Tên gia súc đó thích nó.